Trang Viên Dục Vọng

Chương 1:




Tôi bế Lily, tay kia xách một cái vali, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo và một ít tiền mặt không nhiều nhặn gì.
“Chúng ta đi nhanh hơn một chút, thủy triều đến rồi!” Emma lo lắng nói, đầu tóc cô rối bời tung bay trong gió, chúng khô xơ vàng ố, giống đám cỏ khô trong chuồng ngựa không ai muốn, nhưng cô quý tóc như mạng, mỗi ngày đều dành vài giờ chăm sóc chúng.
Nước dâng lên hai bên vỗ vào tảng đá, tựa hồ lúc này nó không đáng sợ, nhưng chờ đến khi mặt trời hoàn toàn lên cao, con đường tự do đi lại duy nhất này sẽ bị thủy triều nhấn chìm hoàn toàn, mà chúng tôi sẽ bị lưu lại nơi này vĩnh viễn.
Sương sớm dày đặc cản trở tầm mắt của chúng tôi, chúng tôi không thấy cuối đường, chỉ có thể tiếp tục tiến lên. Lily hít mũi, mút ngón tay cái, bé không khóc nháo ồn ào mà chỉ chớp chớp hai mắt vô tội nhìn xung quanh. Tôi thầm cảm thấy may mắn, vì cô bé sẽ quên tất cả mọi chuyện ở đây, cuộc sống của em gái tôi sẽ bắt đầu lại.
Không đúng, cuộc sống của chúng tôi sẽ bắt đầu lại.
Gió lạnh như lưỡi dao nhỏ sắc bén vô tình cắt gọt chúng tôi. Tôi có cảm giác tay chân như sắp mất đi cảm giác, nhưng chúng tôi không thể ngừng lại, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng chó sủa sau lưng. Tôi thầm nói với bản thân, đây chỉ là ảo giác. Bởi vì chúng tôi chẳng qua là những linh hồn không tồn tại, không ai phát hiện ra sự hiện diện của chúng tôi, cũng không ai phát hiện chúng tôi rời đi.
“Julian, chúng ta sắp đến rồi!” Emma hưng phấn kêu lên.
Thủy triều đã ngập đến mắt cá chân của chúng tôi, rốt cuộc tôi cũng nhìn thấy con đường mở rộng phía trước. Emma tung tăng kéo tay của tôi, giống như con chim hoàng yến chỉ muốn bay ra khỏi lồng sắt.
Ánh bình minh chiếu sáng con đường trước mặt, đột nhiên tôi cảm thấy tràn đầy sinh lực, tôi vui đến phát khóc, tôi biết, tất cả ác mộng sẽ kết thúc, rốt cuộc tôi có thể thoát khỏi đây.
Trước khi tiếng súng vang lên, tôi vẫn tin như thế.
…..
Tôi từng có một em gái sinh đôi – Julia.
Tại sao là “từng”? Vì em gái tôi đã chết rồi. Bệnh đậu mùa đã cướp đi mạng sống của em tôi, cô bé vĩnh viễn dừng lại lúc năm tuổi.
Rất nhiều người nghĩ rằng tôi đã quên Julia, cũng có lẽ, chính họ chưa từng nhớ đến cô bé.
Julia xinh đẹp, cô bé có mái tóc vàng óng ánh như vàng lá, nụ cười như trái cây bọc mật ong ngọt ngào. Mọi người gọi Julia là thiên sứ, cho rằng cô là thiên sứ đáng yêu nhất.
Chỉ mình tôi biết, Julia không phải là thiên sứ gì cả mà là một tiểu ác ma không hơn không kém.
Cô là chuyên gia nói dối, còn làm rất nhiều chuyện xấu – cô thích bỏ sâu vào ấm trà, đẩy ngã bô xuống giường, cô còn từng đẩy Miss Jane xuống cầu thang. Khi đó là đêm khuya, giáo viên dạy kèm ở nhà đáng thương nghe âm thanh kỳ lạ bèn đi ra khỏi phòng, sau đó bị Julia đẩy xuống cầu thang. Tôi tận mắt chứng kiến tất cả, lúc tiếng hét thảm thiết vang lên, Julia phát hiện tôi đang trốn sau cửa, cô nở nụ cười, giơ ngón trỏ đặt lên miệng, đây là ám hiệu của Julia. Cô đang nói, đây là bí mật nhỏ giữa hai chúng tôi.
Từ sau ngày đó, Jane không đến dạy chúng tôi học nữa, nghe nói cô ấy phải nằm trên giường nửa đời còn lại. Lúc đầu, mọi người đều cảm thấy thương tiếc cho nỗi bất hạnh của cô ấy, nhưng rất nhanh sau đó, mọi người không còn nhắc đến tên cô ấy nữa.
Mấy trò đùa dai của Julia nhiều vô kể, nhưng từ đầu đến cuối chưa ai từng nghi ngờ cô, vì nhìn cô vô hại như vậy, thuần khiết như vậy mà. Tất cả mọi người đều yêu thương Julia, tôi cũng thế. Đại khái vì thế nhân có một loại thiên vị và khoan dung đối với gương mặt đẹp, giống như mẹ của chúng tôi, bà có một gương mặt tuyệt đẹp khiến bà từ một cô gái mồ côi không một xu dính túi ở nông thôn nhanh chóng trở thành phu nhân Flett. Mẹ tôi từng đầy tự hào nói, phụ nữ là bình hoa, chỉ có mỹ lệ mới quyết định phụ nữ có giá trị cất giữ hay không.
Sau này ngẫm lại, có thể nói Julia và mẹ không khác nhau mấy. Hai người đều khiến tôi vừa yêu vừa sợ.
Mà tôi và Julia, giống như mặt trái của một cái gương. Ngoại trừ vẻ ngoài, chúng tôi không còn giống nhau điểm nào nữa. Tôi hay xấu hổ và khô khan, chưa từng biết nói dối, vì nhát gan mà sợ làm sai, tôi giống như cái bóng đi theo sau Julia, cô cũng vui vẻ như thế, chúng tôi như hình với bóng, như tay trái với tay phải. Tôi luôn nghĩ quan hệ của chúng tôi sẽ kéo dài đến vĩnh viễn, cho đến khi căn bệnh mang Julia đi.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ, đó là một đêm khuya.
Tôi đi vào phòng của Julia, cửa sổ trong phòng bị đóng kín, là bác sĩ dặn như vậy, tránh việc bệnh nhân bị khí bẩn bên ngoài xâm nhiễm. Không ai sẵn lòng chăm sóc một người bị bệnh đậu mùa, một mùi hôi khó ngửi lượn lờ trong phòng, chỉ có ngọn nến phát ra ánh sáng yếu ớt. Julia nằm trên giường, tôi gần như không nhận ra cô, làn da toàn thân bị lở loét, mủ vàng theo miệng vết thương chảy ra, mùi thối cùng mùi của vật bài tiết hòa chung vào nhau, khiến người khác muốn nôn ra.
Julia nhìn tôi nói, cô sắp chết.
Lúc nghe được câu này, tôi cảm thấy rất khó chịu, giống như một nửa linh hồn của bản thân đang từ từ bị tách ra. Tôi tha thiết mong Julia sớm kết thúc thống khổ, trở lại trong vòng tay Thượng Đế trên trời.
Cô hỏi: “Anh sẽ luôn theo em, đúng không?”
Đương nhiên.
Tôi nói, tôi hy vọng chúng tôi vĩnh viễn bên nhau.
Julia nở nụ cười, miệng cô toét ra, đỏ tươi như màu máu.
Cô giơ tay, chỉ về phía bàn. Trên bàn có một con dao nhỏ dùng để gọt hoa quả, cô nói: “Lấy tới đây, Julian.”
Dao gọt trái cây rất sắc bén, mũi dao lóe lên tia sáng bén nhọn trong bóng tối. Tôi cầm dao đi qua, dù không biết Julia định làm gì nhưng tôi chỉ muốn thỏa mãn từng nguyện vọng của cô.
Khi tôi cầm dao đi đến trước mặt Julia, hai mắt cô trợn thật to, giống như đột nhiên được rót đầy sức lực. Đôi môi lở loét mấp máy.
“Đâm vào đây.” Cô chỉ vào lồng ngực tôi.
Tôi cho rằng Julia lại đùa dai, nhưng cô rất nghiêm túc: “Julian, không phải chúng ta luôn bên nhau sao? Anh chỉ cần làm theo lời em, em bảo đảm, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau.”
Câu nói của cô khiến tôi dao động, tôi chầm chậm cầm dao nhắm ngay lồng ngực của tôi.
“Nhanh lên một chút!”
Julia ác độc thúc giục.
Hai tay tôi run rẩy, khoảng cách giữa con dao và lồng ngực tôi chỉ còn một lằn ranh.
Cuối cùng, tôi bỏ cuộc. Con dao tuột khỏi tay tôi, tôi xoay người, không quay đầu mà chạy ra ngoài. Tiếng hét chói tai của Julia đuổi theo sau lưng tôi, tôi bịt tai chạy thật xa.
Cái chết của Julia khiến tất cả mọi người đau khổ, nhưng cũng cùng số phận với giáo viên dạy kèm của nhà tôi, chớp mắt một cái, không còn ai nhắc đến cô nữa.
Hai tháng sau, em gái mới của tôi được sinh ra. Cô bé thay thế Julia, trở thành thiên sứ trong miệng mọi người, còn Julia, rốt cuộc hoàn toàn chết đi trong tim mọi người. Ngoại trừ tôi.
Mỗi ngày tôi đều nhìn thấy Julia. Lúc đang soi gương, tôi cảm thấy đó là Julia. Cô từ một bé gái năm tuổi, lớn lên theo tôi từng năm từng năm, ngoại hình của cô càng lúc càng giống mẹ, thậm chí còn đẹp hơn mẹ. Thế nhưng tôi luôn thấy vẻ châm chọc và oán hận trong mắt cô khi nhìn tôi. Tôi biết, đây là lời nguyền của cô, đây là cô trừng phạt tôi vì vứt bỏ cô mà sống sót một mình, đồng thời nguyền rủa sẽ làm bạn suốt đời cùng tôi, từ sinh đến chết.
…..
Cái gương lắc lư, hai công nhân dời nó ra ngoài, Julia cũng biến mất.
“Julian, nhanh lên nào, chúng ta phải khởi hành!” Dưới lầu vang lên giọng nói của mẹ tôi, tôi đứng dậy khỏi giường, lập tức có người khiêng cái giường ra ngoài.
Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi thứ ở đây, gồm cả căn nhà này không còn thuộc về nhà họ Flett.
Cha tôi mất rồi, vào mùa xuân. Đó là một tai nạn ngoài ý muốn, lúc được phát hiện, phân nửa xe ngựa của ông đã rơi xuống đầm lầy, không ai cứu được ông, họ trơ mắt nhìn ông bị bùn lầy bao phủ.
Ông là một thương nhân, tâm địa thiện lương, giúp đỡ rất nhiều người nghèo khó bần cùng. Thế nhưng lúc ông gặp nạn, không ai vì ông mà vươn cánh tay giúp đỡ, mà sau khi ông mất không lâu, chủ nợ tìm đến cửa.
Mẹ tôi không làm được bất kỳ điều gì, dường như bà không cách nào ngăn cản ngân hàng bán đấu giá nhà cửa của chúng tôi. Giống như bà từng nói, bà chỉ là một bình hoa xinh đẹp.
“Ôi chao, Julian.” Tôi xách vali đi xuống lầu, trông thấy một người phụ nữ và ba đứa bé đứng trong phòng khách. Dù ăn mặc mộc mạc nhưng vẫn không che lấp được sự quyến rũ của bà, bà đau buồn ôm lấy chúng tôi: “Tin mẹ, các bảo bối của mẹ, lập tức sẽ tốt hơn.”
Emma đã mười một tuổi, so với hai đứa em trai em gái còn lại, cô điềm tĩnh hơn nhiều, chẳng qua lưu luyến không rời nhìn trang phục đẹp bị ném vào một cái rương lớn: “Mẹ, con thật sự không thể giữ lại cái váy con thích nhất sao?”
“Thân ái, hãy nghe mẹ nói.” Mẹ ôm mặt Emma, lúc này u ám buồn rầu trên mặt bà đột nhiên như được quét sạch, giống như bi thương vừa rồi chỉ là ảo giác: “Mẹ bảo đảm, con lập tức sẽ có nhiều quần áo và trang sức hơn, con sẽ phát hiện thiệt hại nho nhỏ này không đáng để nhắc tới.”
Morgan đã sáu tuổi, thằng bé chớp mắt mấy cái, ngây ngô hỏi: “Con cũng có đồ chơi mới chứ? Còn con ngựa nhỏ của con, nó sẽ trở về chứ?”
“Đương nhiên!”
Mẹ ôm Morgan và Lily, hôn mỗi đứa một cái: “Các con sẽ có vô số đồ chơi và búp bê, nhiều đến nỗi đếm không hết, các con còn có thể sống trong một tòa nhà lớn hơn nơi này gấp mấy lần, các con sẽ có phòng riêng, muốn cái gì sẽ có cái đó.”
Mấy đứa nhỏ lập tức hưng phấn nhảy nhót, bên ngoài vang lên giọng thúc giục, mẹ ngoắc chúng tôi: “Được rồi các con, chúng ta lập tức lên đường.”
Tôi bế Lily, Emma dắt Morgan, bốn anh em tôi đi theo sau mẹ, từ nay về sau rời xa căn nhà chúng tôi từng sinh sống.
Chúng tôi dùng chút tiền còn lại trên người thuê một chiếc xe ngựa, xe vừa nhỏ vừa cũ nát, tất cả chúng tôi chen chúc trong xe. Không lâu sau, mấy đứa nhỏ bắt đầu oán trách, mẹ chỉ có thể không ngừng trấn an, nói cho chúng biết cuộc sống sắp tới sẽ tốt đẹp nhường nào.
Thế sự luôn biến đổi thất thường.
Sau khi cha chúng tôi chết không lâu, mẹ tôi tìm được một người chồng mới.
Không ai rõ họ quen biết nhau thế nào, có điều mẹ tôi luôn có cách, tựa như dù túng quẫn thế nào, bà luôn giữ được ngoại hình xinh đẹp, đi tham gia các loại vũ hội, bà luôn thích những trò tinh tế và lộng lẫy như thế.
“Hắn tên là Norman Broward, rất nhiều người đại khái chưa từng nghe nói qua, vì hắn không thích xuất đầu lộ diện, nhưng hắn rất nổi danh ở đó.” Mẹ phe phẩy cây quạt, trong xe rất oi bức, còn có mùi kỳ lạ. Mẹ không thường nhắc đến vị Broward kia, có lẽ hiện tại không có gì làm bà mới nói cho chúng tôi biết.
Từ những tin tức vụn vặt, chúng tôi biết ít nhiều về vị Broward kia. Hắn là một thương nhân, nhưng vô cùng giàu có, có người nói hắn có vài nhà xưởng ở Ấn Độ. Người như vậy vốn không lo không cưới được vợ, nhưng điểm chí mạng là, hắn là một người mù.
Chúng tôi ngồi xe ngựa suốt ba ngày, mãi cho đến nửa đêm ngày thứ ba, mẹ đánh thức chúng tôi dậy: “Xuống xe thôi.”
Bên ngoài rất lạnh, các em tôi đang lạnh run.
“Không ai đến đón chúng ta sao?” Emma xoa xoa hai tay. Chúng tôi nhìn thẳng về phía trước, một con đường xuất hiện giữa sương mù, hai bên con đường là sóng nước chậm chạp đánh vào. Mẹ bảo chúng tôi xách đồ đạc: “Chúng ta đi nhanh lên, hừng đông ở đây sẽ có thủy triều.”
Lily cầm búp bê không chặt, nó rơi ra, lăn xuống nước. Cô bé gào to, tôi thả cô bé xuống, định đi nhặt búp bê thì nghe mẹ nói: “Kệ nó đi, chúng ta phải gấp rút lên đường.”
Lily bắt đầu khóc lớn, tôi chỉ có thể bế em gái, chúng tôi tiếp tục tiến lên. Trước khi đi, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, con búp bê kia đã chìm xuống nước không thấy đâu nữa.
Tôi cảm thấy chúng tôi đã đi rất xa, ai cũng vừa lạnh vừa đói, cuối cùng chúng tôi trông thấy ánh đèn sáng ngời trong màn sương trắng.
“Chúng ta đã đến nơi!” Mẹ mừng rỡ nói.
Dường như sương trắng dần tan, chúng tôi thấy một tòa nhà rất to, so với căn nhà cũ của chúng tôi thì lớn hơn rất nhiều. Lúc chúng tôi đi đến, đã có người cầm đèn đợi chúng tôi.
Đó là một người đàn ông thô kệch, thoạt nhìn như một gã thợ săn. Hắn khoác áo choàng, khi hai mắt màu vàng của hắn nhìn thấy bốn anh em tôi, hắn lộ vẻ khinh miệt: “Đây là con của em?”
Hắn niết mặt Morgan, cử chỉ ngả ngớn, mẹ lập tức gạt tay hắn ra, kéo Morgan ra sau: “Robert, chú ý một chút!”
“Bốn đứa chúng nó giống em như đúc.” Hắn cầm đèn dầu rọi sáng lên mặt chúng tôi một lượt: “Làm người ta chán ghét!”
“Đủ rồi, Robert.” Mẹ quát lớn bảo hắn ngưng lại, lúc này hắn mới bớt cợt nhả một chút. Sau đó bà xoay qua, ôm từng người chúng tôi hôn một cái: “Các con đi theo Robert, ngoan ngoãn nghe lời, mẹ sẽ lập tức đến thăm các con.” Bà quay sang tôi: “Julian, chăm sóc tốt các em con.”
Tôi im lặng gật đầu. Sau đó mẹ xách cái vali bằng da của bà, tiến vào màn sương trắng.
Mẹ gõ cửa chính, đợi một lúc lâu, một người trông như quản gia mở cửa, vừa nhìn thấy mẹ, ông ta lộ vẻ mặt kinh ngạc: “Tiểu thư Crowley, chúng tôi nghĩ năm ngày nữa cô mới đến đây…”
“Đi thôi, mấy đứa quỷ sứ.” Robert hừ một tiếng, nở nụ cười lạnh: “Hoan nghênh đến với trang viên Rockfeld”
Dù không thích người đàn ông này nhưng chúng tôi chỉ có thể đi theo hắn. Giống như mẹ nói, nơi này rất rộng lớn, nhưng sân vườn đã lâu không được chăm sóc, cỏ dại mọc rậm rạp, còn có các pho tượng đứng thẳng trong sương mù âm u nhìn chúng tôi.
Robert không nói tiếng nào, hắn dẫn chúng tôi đi đến phía khác của tòa nhà, ở đây có một cánh cửa nhỏ, hắn mở khóa, một cầu thang hướng xuống xuất hiện trước mặt chúng tôi.
“Nhanh bước xuống đi.” Robert không nhịn được thúc giục.
Phía dưới tối đen một mảnh, tôi bế Lily, Emma phía sau nắm chặt tay tôi. Chúng tôi đi dọc theo vách tường, trên tường đầy rêu xanh, bụi bay lên, Morgan khó chịu ho ra tiếng. Sau đó chúng tôi đi đến một nơi trống trải, Robert thắp sáng, chúng tôi nhìn thấy rõ nơi này. Đây là một tầng hầm chất đầy đồ đạc, ở giữa có hai cái giường cũ, cả tầng hầm tối tăm lại ẩm ướt.
Chúng tôi nhìn mà ngây người, Robert chỉ huy chúng tôi đặt hành lý xuống: “Chúng mày an phận một chút, đừng gây thêm phiền phức cho tao, đặc biệt là không nên phát ra tiếng động dư thừa.”
“Mẹ đâu?” Trước khi hắn bước ra ngoài, Emma lên tiếng hỏi.
“Ai mà biết.” Robert cười một tiếng: “Có lẽ bây giờ ả đang bận rộn.” Giọng nói của hắn hơi hạ lưu, Emma sợ sệt nhìn tôi một cái. Lúc cánh cửa đóng lại, chúng tôi nghe thấy tiếng khóa cửa.
Tối đó, chúng tôi ghép hai cái giường lại làm một, bốn anh em tôi thật sự quá mệt mỏi, ôm nhau nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cho đến khi tiếng chim hót đánh thức chúng tôi.
Bốn người lục tục thức dậy, xem ra không ai ngủ ngon, may mà ở đây có vòi nước, có thể chảy ra một ít nước sạch, chúng tôi không đến mức chết khát.
Gã Robert mang một ít thức ăn đến cho chúng tôi, bánh mì khô khốc khiến người ta không muốn ăn, gã nói: “Đây là thức ăn của chúng mày ngày hôm nay, tao còn rất nhiều việc phải làm, mỗi ngày chỉ đưa thức ăn vào sáng sớm.”
“E là nhiêu đây không đủ.” Emma nói.
“Tụi bây tự nghĩ cách đi, không thì ngoan ngoãn chịu đói!” Hắn ác độc nói. Tôi ngăn cản Emma, cô từ bỏ không tranh luận với Robert nữa, lặng lẽ cầm một ổ bánh mì lên.
Chúng tôi không có việc gì làm mà chờ đến tối, rốt cuộc mẹ tôi xuất hiện.
“Mẹ!”
Morgan và Lily nhào về phía mẹ, bà ôm chúng hôn mấy cái, sau đó đến tôi và Emma. Sự xuất hiện của mẹ làm chúng tôi an tâm không ít, hơn nữa thoạt nhìn vẻ mặt mẹ không tệ, nhưng trong nội tâm tôi đầy nghi vấn. Emma là một cô bé mẫn cảm, cô cũng nhận ra bất thường. Lần này, cuối cùng mẹ nói ra chân tướng cho chúng tôi biết.
____Mẹ không nói cho chồng mới biết bà có bốn đứa con.
“Hắn đồng tình mẹ còn trẻ đã mất đi trụ cột duy nhất, sau đó quyết định cưới mẹ làm vợ.” Bà ngồi trên giường, ôm chúng tôi nói: “Chúng ta đã rất túng quẫn, các con biết đó, nếu hắn không chịu chấp nhận mẹ, tất cả chúng ta sẽ phải ở đầu đường xó chợ.”
“Nếu ông ta là một người hào phóng, vậy tại sao không nói cho ông ta biết sự hiện diện của chúng con?” Emma không hiểu hỏi lại.
“Ôi, con à, chúng ta phải đợi thời cơ thật tốt.” Lúc mẹ nói về vị Broward kia, nụ cười trên mặt hơi cứng ngắc: “Tính tình hắn hơi cổ quái, mà lúc đó mẹ không có lựa chọn nào tốt hơn hắn. Tuy hắn yêu mẹ, nhưng mẹ không xác định hắn sẽ có thái độ gì đối với các con. Hiện tại mẹ là vợ của hắn, nhưng nếu hắn muốn mẹ bỏ rơi các con, các con sẽ bị đưa đến cô nhi viện.”
“Ối trời ơi.” Emma che miệng kinh hô.
Lily và Morgan không biết  “cô nhi viện” là gì nhưng nghe cũng biết đó là nơi không tốt đẹp gì.
Mẹ an ủi chúng tôi: “Cho nên các con cần nhẫn nại một thời gian ngắn, mẹ bảo đảm sẽ không quá lâu.”
Bà đột nhiên hưng phấn đứng lên: “Các con không thể tưởng tượng hắn giàu có cỡ nào đâu, tất cả đất đai ở đây đều là của hắn. Hơn nữa hắn không có người thừa kế, cũng không có bất kỳ thân thích nào, sau này tất cả ở đây đều thuộc về chúng ta, chúng ta sẽ thừa kế tất cả!
“Thật sao?” Các em tôi dần bị thuyết phục.
Sau đó mẹ bảo chúng tôi phải nghe lời Robert: “Thật ra hắn là anh trai của mẹ, chẳng qua chúng ta đã lâu không gặp. Không cần lo lắng, Robert sẽ giúp các con.”
Lúc tiễn mẹ đi, tôi lén nghe được cuộc đối thoại của mẹ và Robert.
“Bây giờ chúng ta đã ở trên cùng một chiếc thuyền, nếu em khá hơn, anh cũng sẽ không kém.”
“Đương nhiên, anh sẽ để ý chúng nó cẩn thận. Có điều, đừng quên lời hứa của em, Margaret…”
______ Lúc này chúng tôi cho rằng mẹ đã nói toàn bộ sự thật. Càng về sau tôi mới phát hiện, thật ra đáp án chân chính vẫn còn cách chúng tôi rất xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.