Trang Viên Của Mị Ma

Chương 1: Chương 1






Chương thứ nhất
...
"Băng qua ngọn núi này là có thể đến lãnh địa của ngài." Kỵ sĩ cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa, nói với Trì Yến đang ngồi trong xe.
Kỵ sĩ này lâm thời được phái đến bên cạnh vị Lãnh chúa mới nhậm chức.
Gã xin thề, đời này gã chưa từng gặp qua người nào tràn đầy mị lực như ngài đây, gã chỉ vừa liếc nhìn y một cái đã cảm thấy cả tinh thần lẫn thể xác của mình như bị y thuyết phục.
Đối phương có đôi mắt đẹp nhất thế gian, có nụ cười động lòng người, có phong thái cao quý khiến kẻ khác ngưỡng mộ nhất.
Từ khoảnh khắc nhìn thấy y, tầm mắt của gã đã không thể hướng về nơi khác nữa.
Khi Viện trưởng có ý muốn chọn hai trong số kỵ sĩ bọn họ hộ tống y đến lãnh địa, nhóm kỵ sĩ ban đầu vô cùng không vui, sau lại dốc sức thể hiện sự dũng mãnh cường tráng của mình.
Cuối cùng ngài ấy đã chọn gã và một người khác trong nhóm.
Chỉ riêng việc này cũng đủ cho gã kiêu hãnh cả đời!
Trì Yến nhắm mắt ngồi trong xe ngựa đang lắc lư ngã trái ngã phải, con đường này thật sự rất khó đi.
Dù cho xe ngựa có xóc nảy, y cũng không nói gì để tránh bị nôn ra, đến khi màn đêm buông xuống rốt cuộc cũng có thể dừng lại nghỉ ngơi.
Hai gã kỵ sĩ ra sức thể hiện trước mặt y, nếu không phải y liên tục cự tuyệt, còn suýt chút thì nổi cáu, nói không chừng ngay cả đi tè họ cũng muốn giúp y cầm trym.
"My lord! Tối nay rất lạnh, hay là để tôi ngủ chung với ngài nhé!"
Kỵ sĩ Albert vỗ vỗ ngực mình, si mê nhìn Trì Yến, vừa nuốt nước bọt vừa nói, "Tôi rất ấm đó."
Gã kỵ sỹ khác là Carl cũng vội vàng nói: "My lord, tôi cũng rất ấm, tôi có thể giúp ngài sưởi ấm chân."
Ngay cả tên đánh xe luôn khúm núm ở bên cạnh cũng nhỏ giọng: "Tôi có thể...!làm ấm tay cho ngài."
Trì Yến: "...!Không cần đâu, cảm ơn."
Y không biết người ở đây có phải ai cũng đều nhiệt tình như lửa thế này không, nhưng y thật sự không chịu được sự nhiệt tình đó.
Dù sao từ lúc xuyên đến đây, tối nào cũng có người bò lên giường của y.

Nam có nữ có, ngoài Nhân tộc còn có những chủng tộc khác, tóm lại, y có thể nhìn thấy đủ loại yêu ma quỷ quái trên giường của mình.
Mấy tên yêu ma quỷ quái đó còn luôn muốn sàm sỡ y – là một thằng đàn ông, y không hiểu mình có gì mà lại khiến người thèm muốn như vậy!
Sau khi đi qua hai ngọn núi, đích đến của bọn họ là trang viên, bởi vì Lãnh chúa của chỗ đó không quản lý được vấn đề sâu bệnh thiên tai năm năm liên tục nên bị Thánh viện cách chức.
Ở nơi này, sâu bệnh thiên tai chính là đại diện cho "Nhân phẩm thấp kém" của Lãnh chúa.
Thế nên Trì Yến bị Thánh viện phái về đây.
Sau khi xuyên không thì Trì Yến "làm việc" ở Thánh viện, dẫn theo người khác đọc Kinh thánh mỗi ngày, ngoài ra chỉ có ăn không ngồi rồi, tiện thể từ chối mấy người theo đuổi.
Trời mới biết buổi tối đầu tiên khi y xuyên qua, đột nhiên thấy một gã đàn ông râu quai nón nằm trên giường mình thì y có tâm trạng thế nào.
Không những thế tên đó còn nháy mắt với y, tỏ ý y muốn làm gì gã cũng được.
Ai muốn làm gì cái tên đô con đó hả? Gu của y không có mặn như vậy đâu.
Lúc đó y cho rằng đến dị giới kỳ lạ đã xui xẻo lắm rồi, không ngờ còn có thể xui xẻo hơn.
Chỉ cần nhìn thấy y, bất kể nam nữ, chủng tộc nào cũng muốn ngủ với y, còn có thể thảm hơn được nữa không?
Lúc y đang chuẩn bị đi ngủ lại nghe thấy hai gã kỵ sĩ lặng lẽ nói.
"Ngài ấy thật thẹn thùng."
"Đúng vậy, nếu ngài chịu sờ cơ bắp của tao, ngài ấy nhất định sẽ phát hiện ra chỗ tốt của tao cho xem."
"Thôi đi, chẳng lẽ thứ mày có tao không có, sờ không sướng hả? Không phải tao bốc phét chứ hơi bị lắm người khen cơ bắp của tao đấy, đã có ai khen mày chưa?"
"Mày nói láo! Dáng người của tao đẹp hơn mày!"
"A, vậy chẳng lẽ dáng tao không đẹp? Không chỉ dáng đẹp mà chỗ khác cũng rất đẹp."
Trì Yến: "..."
Có lỗi ghê, tôi thật sự không có tí hứng thú gì với cơ bắp và chỗ khác của mấy người luôn á.
Hai gã kỵ sĩ không vừa mắt lẫn nhau, đều cảm thấy đối phương ngáng đường khiến mình không thể đạt được mục đích.
Người xuất sắc như Lãnh chúa thì chỉ có kỵ sĩ đạt phẩm chất cao quý mới xứng với ngài ấy!
Tên đánh xe ngồi bên cạnh nhỏ giọng nói: "Nói không chừng ngài ấy thích kiểu người giống tôi hơn."
Hai kỵ sĩ bỗng nhiên về một chiến tuyến, đồng thời trào phúng: "Thích tên gầy như que củi mày ấy hả? Đừng có mà mơ!"
"Một tên đánh xe thấp kém cũng mong ước ngài ấy ư? Mày đang mơ giữa ban ngày à?"
Tên đánh xe bị trào phúng, tâm trạng suy sụp, nhưng gã cảm thấy bản thân không phải không có hi vọng, dù sao ngài đã từng cười với gã, nói không chừng ngài ấy cũng hơi thích gã, chỉ là thân phận chênh lệch nên không thể yêu đương với gã mà thôi.
Nhưng mà buổi sáng Trì Yến mở mắt thức dậy, lại phát hiện hai gã kỵ sĩ một trái một phải nằm ngủ bên cạnh mình.
Bởi vì không gian trong xe ngựa chật hẹp, bọn họ đều nghiêng người ngủ, sau lưng là thùng xe.
Phỏng chừng sợ đánh thức Trì Yến nên hai người cực kỳ quy củ không chạm đến Trì Yến chút nào.
Có điều...
"Đứng lên hết cho tôi!" Trì Yến nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa.
Hai gã kỵ sĩ uể oải thức dậy, trợn to mắt không thấy Trì Yến ngủ ở giữa đâu.
Sau khi nghe tiếng Trì Yến thì vội vàng nhảy xuống xe ngựa, chưa kịp nói gì lại nhìn thấy đối phương cũng giống mình, đều cảm thấy rất mất mặt khi họa mi của cả hai đã cương cứng cả rồi.
Trì Yến: "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! Không được ngủ chung với tôi!"
"Mấy người trở về Thánh viện đi! Tên đánh xe sẽ đưa tôi đến lãnh địa, kỵ sĩ như thế tôi chịu không nổi!"
Gã đánh xe chớp đôi mắt thâm tình, nhìn Trì Yến say mê đắm đuối.
Gã biết, ngài ấy chắc chắn đã thích gã.
Tình yêu này gã nhất định sẽ trân trọng!
Hai kỵ sĩ ngây ngốc nhìn Trì Yến.
Ối! Lúc ngài ấy nổi giận cũng thật quyến rũ, hai má ửng đỏ, đôi mắt ngập tràn lửa giận, còn quyến rũ hơn cả thần tình yêu trong sách, bị ngài giáo huấn như vậy đều là vinh hạnh của bọn họ.
Albert: "My lord, là nó vào trước, tôi sợ nó có mưu đồ quấy rối ngài, cho nên mới vào canh chừng nó!".
Đam Mỹ Hài
Carl vội vàng nói: "My lord, nó nói dối, là nó vào trước mà."
Albert vẻ mặt bi thương bày tỏ lòng mình: "My lord, tôi nguyện hiến dâng mọi thứ cho ngài, làm sao tôi có thể làm trái mệnh lệnh của ngài được?"
Carl khiếp sợ nhìn Albert trợn mắt nói dối, cảm thấy tên này cực kỳ vô sỉ.
Gã đánh xe ở bên cạnh còn thêm mắm dặm muối: "My lord, chỉ có tôi mới nghe lời ngài nhất."
"Tôi chưa từng bước vào xe ngựa." Gã đắc ý ưỡn ngực.
Hai kỵ sĩ tức giận nhìn gã.
Trì Yến thật sự rất muốn tống cổ hai tên này về Thánh viện, nhưng họ về rồi, Thánh viện lại phái thêm mấy tên kỵ sĩ khác lại đây.
Dù sao bọn họ cũng chưa đụng chạm sờ mó gì tới y, cũng không phải không có chỗ dùng.
Trước đây ở Thánh viện, có một vị nữ quý tộc thường xuyên nhân lúc y không để ý mà sờ thắt lưng y.
Đồ lót của y đều là tự mình giặt giũ, hơn nữa còn bí mật đi giặt.
Nếu không chắc chắc sẽ bị người khác trộm mất.
Thế giới này thật đáng sợ, y thật sự muốn về nhà.
"Không được có lần sau!" Trì Yến nghiêm túc ra lệnh, "Nếu để tôi phát hiện lần nữa, tôi sẽ nói Thánh viện đổi hai tên kỵ sĩ khác."
Albert vội vỗ ngực cam đoan: "Tôi nhất định sẽ trông chừng Carl, sống chết bảo vệ trinh tiết của ngài."
Carl: "...My lord! Tôi cũng vậy, tôi cũng sẽ trông chừng Albert thật tốt!"
Ngay cả bản thân Trì Yến còn không hiểu tại sao y lại hấp dẫn mấy kẻ này như vậy? Y không thả thính lung tung, không săn sóc tỉ mỉ, ngay cả khi soi gương cũng không thấy mình đẹp đến mức quá rung động, ngoài ánh mắt sâu sắc hơn trước kia một chút, mũi thẳng hơn một chút, thì cũng không thay đổi gì lắm so với trước khi y xuyên không.
Trước khi xuyên qua, y ở thế giới của mình cũng đâu có nhiều người theo đuổi gì.
Càng khỏi nói đến việc yêu y từ cái nhìn đầu tiên.
Tới nơi này thì tất cả mọi người đều si tình với y, cứ như vừa thấy y đã bị thần Cupid bắn trúng, đã vậy còn là vạn tiễn xuyên tâm.
Sự việc buổi sáng cứ thế trôi qua, bọn họ tiếp tục lên đường, hai gã kỵ sĩ không dám quấy rối Trì Yến nữa, hiếm khi Trì Yến có thể trải qua buổi sáng yên tĩnh như này.
Có lẽ làm Lãnh chúa cũng không tệ lắm, y có thể trốn trong tòa thành của mình mà không đi đâu cả, thế giới hòa bình.
Khi Trì Yến chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi, Albert bỗng nhiên la lên: "My lord, có người ngã ở phía trước."
Trì Yến: "Ai thế? Chủng tộc gì vậy?"
Albert cưỡi ngựa chạy tới, hô lên với Trì Yến: "Có tai nhọn, là tộc Tinh linh! Hắn hôn mê rồi."
Carl: "Hắn không mặc quần áo, nhất định tên này tới để quyến rũ ngài đó! Ngài tuyệt đối đừng rời khỏi xe ngựa.
Bọn tôi sẽ mang hắn đi."

Trì Yến muốn quỳ lạy bộ não của hai tên này.
Một người hôn mê làm sao quyến rũ y được cơ chứ?
Trì Yến nhảy xuống xe ngựa, nhìn người đàn ông nằm giữa đường, y thề là y chưa từng gặp người nào đẹp như vậy, tộc Tinh linh bất kể nam nữ ai cũng có vẻ ngoài vô cùng xuất sắc, chính bởi vì thế nên tộc Tinh linh chỉ sống ở những nơi hoang vắng.
Người đàn ông này không mặc quần áo, làn da trắng nõn như ngọc, không gầy gò yếu ớt mà lại cân xứng, cơ bụng vô cùng hoàn mỹ.
Cho dù đang nhắm mắt thì vẫn có thể khiến người khác ngạc nhiên vì gương mặt của hắn.
Hắn có một mái tóc dài màu vàng, lông mi vàng cong, mũi cao thẳng, môi mỏng tái nhợt, khiến người khác không thể nhịn được muốn gọi hắn dậy để xem dung mạo thật sự.
Rõ ràng đang nằm trên đường, bên cạnh còn có lá cây khô héo nhưng hắn lại giống như một bức tranh thủy mặc do đại sư có bút pháp tinh tế nhất vẽ ra, đẹp đến mức không ai sánh được.
Thế nhưng hai gã kỵ sĩ và tên đánh xe lại không cho là vậy, bọn họ cảm thấy chỉ cần là người xuất hiện trước mặt Trì Yến thì nhất định là muốn quyến rũ Trì Yến bằng mọi giá.
Cái tên đến từ tộc Tinh linh này cũng vậy, đã thế còn vô sỉ đi đường tắt.
Albert vô cùng đau đớn, nếu biết chiêu này thì gã đã cởi hết sạch mà nằm trước mặt ngài ấy rồi.
Gã quay lại nhìn Carl, phát hiện vẻ mặt của Carl cũng giống mình, hai người chắc chắn đang nghĩ cùng một chuyện.
Trì Yến: "Mang hắn vào xe ngựa đi."
Hai kỵ sĩ hô to: "My lord! Coi chừng hắn là gian tế đó!"
"My lord! Nhất định hắn có mưu đồ, ngài không thể bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc!"
Trì Yến nghiêm túc: "Ngay bây giờ, mang hắn vào trong xe ngựa."
"Đừng để tôi nói lần hai, nếu không thì các người trở về Thánh viện đi."
Tinh linh cuối cùng cũng được mang vào trong xe ngựa, Trì Yến còn lấy quần áo của mình mặc cho hắn.
Chỉ là đồ có hơi nhỏ, tay áo với ống quần hơi ngắn.
Nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ tinh xảo này của hắn, Trì Yến thở dài một hơi.
Nói không chừng hắn có thể là người bạn đầu tiên của mình.
Hắn đẹp như vậy chắc sẽ không yêu mình từ cái nhìn đầu tiên đâu.
Haizz, làm một mỹ nhân vạn người mê, thật sự rất là mệt mỏi luôn á.
Hết chương thứ nhất



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.