Trăng Sa Đáy Vực

Chương 77: Lời Cuối Sách IV




Lần này, Ma Vương và Langmuir đại nhân chơi đùa ở nơi hoang dã ròng rã ba ngày mới trở về.
Cả hai hôn nhau và hòa mình dưới đám cỏ hoang và bầu trời đầy sao, ban đêm thì quấn đuôi vào nhau ngủ. Vốn dự định sáng hôm sau rời đi, nhưng Langmuir lại luyến tiếc, trước khi rời đi cứ ba bước ngoảnh đầu nhìn lại mặt hồ kia một cái, cuối cùng ở lại đến giữa trưa mới lên ngựa.
Vừa về tới hoàng cung, Hôn Diệu lập tức bắt tay vào chuẩn bị buổi lễ.
Tin tức Ma Vương và Thánh Quân sắp thành hôn cũng lập tức truyền khắp vực sâu.
Quả thực các ma tộc muốn rơi lệ.
Trời có mắt rồi, bọn họ bị ép chứng kiến Ma Vương và Thánh Quân thân mật bao nhiêu năm, hết lần này tới lần khác chỉ có hai vị chính chủ còn khăng khăng cái gì kẻ thù cái gì nô lệ...
Những người đứng xem miễn bàn có bao nhiêu bi phẫn, nếu không phải sợ uy nghiêm của Ma Vương gãy sừng, thì bọn họ hận không thể xông lên tóm lấy hai người mà lắc lắc —— tỉnh đi, trên đời này có kẻ thù nào như hai người không?
Hiện tại mọi chuyện rốt cuộc đã bình thường, thuộc hạ của hoàng cung cũng thoải mái.
Còn bản thân Ma Vương nhanh chóng chuyển sang trạng thái phấn khích quá đà ——
Hôn Diệu bận rộn từ sáng đến tối, chưa kể tới tư tế chịu trách nhiệm tổ chức buổi lễ, gần như toàn bộ thợ thủ công, nhạc sĩ, vũ công, thợ may trang phục... của hoàng cung đều bị Ma Vương bắt đến thạch điện căn dặn tỉ mỉ.
"Đúng, thủ lĩnh bộ lạc đều phải tới ăn mừng, làm theo tiêu chuẩn của yết kiến hoàng cung. Trang sức phải đủ lộng lẫy, Langmuir vốn là Thánh Quân làm keo kiệt tằn tiện sẽ làm mất mặt ma tộc. Trong đám cưới không được phép thấy máu. Đồ ăn không được sống mà phải nướng chín bảy phần. Không được sắp xếp đấu tay đôi và đấu vật, vì y không thích..."
Hôn Diệu ngồi vững vàng trên ngai xương thú, cong các đốt ngón tay chống lên trán, xoi mói liệt kê ra từng yêu cầu. Một toán ma tộc phía dưới chảy đầy mồ hôi lạnh, mỗi người đều múa bút thành văn.
Một vị tư tế nhăn nhó nói: "Ngô Vương tôn kính, nếu ngài thực sự làm theo những yêu cầu này, quy cách của buổi lễ sẽ hoành tráng hơn lễ chúc mừng ngày ngài thành lập hoàng cung!"
"Nói nhảm." Đôi mắt Hôn Diệu rét lạnh: "Nhiều năm vậy mà vẫn không làm ra điều tốt hơn, vậy thì hoàng cung đổ nát này có ích gì?"
Các ma tộc chỉ có thể kinh hồn bạt vía làm theo.
Không thể không nói, Hôn Diệu thật sự là một ma tộc có tinh lực vô cùng dồi dào.
Ban ngày hắn vui vẻ ra ngoài hành hạ các tư tế và thợ thủ công, đến tối muộn tự mãn trở về, lăn vào giường với Langmuir yêu dấu của mình, vừa cẩn thận hôn y vừa thảo luận chi tiết về đám cưới.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, hắn lại hào hứng đi ra ngoài, chú ý kỹ lưỡng mọi thứ, từ việc nên khảm bao nhiêu viên ngọc trên chiếc vòng cổ cho đến loại lông ma thú nào nên dùng để may áo choàng.
Langmuir dở khóc dở cười với vấn đề này.
Đêm đã rất khuya, Hôn Diệu ôm Langmuir ngồi vào lòng mình, nghịch mái tóc dài màu bạc của Thánh Quân, muốn y chọn kiểu trang trí cho buổi lễ.
"Ngô Vương." Langmuir ngáp dài: "Hai ngày nay chàng quá phấn khích, chàng đừng như thế, chỉ là kết hôn thôi mà."
"Chỉ là?" Hôn Diệu rất bất mãn, đập đuôi xuống đất, phàn nàn nói: "Langmuir, đây là kết hôn! Em có biết hay không, một ngàn ma tộc cũng tìm không được một đôi có thể kết hôn!"
"Nhưng chàng cũng không thể hưng phấn đến mức không thể thứ suốt đêm được." Langmuir dịu giọng giữ lấy chiếc đuôi đang vẫy loạn: "Hôm nay trời đã khuya rồi, xin chàng đi ngủ ngay, nếu không đừng trách em dùng biện pháp mạnh."
Hôn Diệu cả giận nói: "Em thấy rõ ràng, ta không có mất ngủ, ta chỉ không thấy buồn ngủ."
Langmuir: "... Ngô Vương, đây gọi là mất ngủ."
...
Langmuir mới đầu còn lo lắng rằng nếu Hôn Diệu làm quá mức rêu rao, có thể rước lấy phản đối của ma tộc hận nhân loại hay không, nhưng điều làm y bất ngờ chính là, quà chúc mừng của các đại bộ lạc lần lượt đưa đến. Mấy ngày nay chỉ có chúc phúc, không có nguyền rủa.
"Có hai lý do." Hôn Diệu giơ ngón trỏ lên, móng tay sắc nhọn lắc lắc: "Thứ nhất, em đã trả giá tất cả vì vực sâu, ma tộc không phải sinh vật vô tâm, bọn họ kính yêu em —— ta đã sớm nói rồi."
"Và lý do thứ hai?" Langmuir hỏi.
"Thứ hai." Hôn Diệu xấu xa cười, lộ ra hàm răng nhọn trắng muốt: "Bọn họ biết, không chúc phúc sẽ bị hoàng cung dạy dỗ tàn bạo cỡ nào."
Thời gian lướt qua trước mắt như chim bay. Chẳng mấy chốc, áo cưới đã may xong, trang sức cũng mài xong, âm nhạc và vũ đạo cho lễ cưới cũng đã hoàn thành.
Đúng như Hôn Diệu đã nói, hôn lễ là sự kiện hiếm có với ma tộc. Langmuir chưa bao giờ tận mắt chứng kiến ​​​​đám cưới của ma tộc suốt bảy năm ở vực sâu.
Khi mùa xuân sắp kết thúc, Hôn Diệu và Langmuir đi xem trang phục của họ.
Nói thật, dù là Thánh Quân thông thái khi trông thấy hơn chục chiếc đĩa vàng rực rỡ cũng không khỏi bộc lộ cảm xúc kinh ngạc ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Phong cách hoang dã của ma tộc hoàn toàn thể hiện trọn vẹn ở bộ trang phục này: Mười tám chiếc chuông xương và mã não đỏ được xâu lại với nhau để bện tóc, có mười sáu chiếc vòng tay bạc tinh xảo được khảm ngọc trai, lần lượt đeo vào cổ tay và mắt cá chân. Áo trong mềm mại được thêu hoa văn mặt trời vàng, rõ ràng tham khảo hình dáng nhân loại, nhưng áo khoác lông thú bên ngoài lại là kiểu cách của ma tộc.
Mặc dù tay nghề thủ công không tinh xảo như đồ dùng của hoàng gia nhân gian, nhưng lần đầu tiên trông thấy có cảm giác hoang dã và đẹp đẽ đến độ rung động, cũng là điều hiếm thấy ở vương quốc của y.
Hôn Diệu tự tay đeo từng thứ cho y.
"Hả?"
Langmuir đột nhiên nắm chuỗi vòng cổ trước ngực, vật trang trí lớn ở giữa là một chiếc răng hổ xương đã được đánh bóng, chính giữa khảm một viên phỉ thúy từ ma thú.
Y nhận ra hàm nghĩa trong đó, cau mày khó hiểu: "Có phải tôi tớ lấy nhầm không? Đây là phụ kiện phối cho Ma Vương."
"Không lấy nhầm." Hôn Diệu nắm lấy mắt cá chân của y, cẩn thận nhét vào trong đôi giày da dê sơn màu: "Em không cảm thấy, bây giờ em còn giống một Ma Vương hơn ta sao?"
Langmuir bất đắc dĩ: "Đừng đùa nữa, mau đổi lại trang sức khác... không phải Ngô Vương muốn em trở thành vương hậu sao?"
"Đó là trước đây."
Hôn Diệu lại ngước mắt lên: "Hiện tại, sao vương hậu có thể xứng tầm?"
"Sau này hoàng cung sẽ có hai vị Ma Vương. Langmuir, đây là vùng đất do chính tay em chuộc lại, em phải san sẻ quyền lực Gasol với ta."
Langmuir cả kinh, đứng phắt dậy: "Cái gì? Chờ đã, Ngô Vương, nếu chàng vì mất ma lực mà mới ——"
Giày mới xỏ xong một cái, Hôn Diệu lại ấn y trở về: "Không phải, em ngồi xuống đi."
Langmuir đành phải ngồi lại, trang sức xương vang lên tiếng leng keng. Y nhìn Hôn Diệu xỏ giày cho y, nhịn không được duỗi tay vuốt ve cặp sừng gãy ấy.
Ma Vương cũng không ngẩng đầu lên: "Nghe lời."
"Hôn Diệu, chàng mới là vua của ma tộc. Dù chỉ phá vỡ kết giới, cũng là người đã dẫn em tới Gasol và chấp nhận em vào vực sâu này, mới dẫn đến kết quả hiện tại."
Langmuir mím môi: "... Em không cho phép chàng nói rằng ai giống Ma Vương hơn."
Hôn Diệu véo bắp chân y, cười mắng: "Sao em nhiều chuyện vậy? Chẳng lẽ không muốn kết hôn."
Được, Langmuir tức cười, còn uy hiếp mình. Bây giờ không phải lúc thấp thỏm không yên vì lễ cưới sao?
"Em không kết hôn thì sao?"
Hôn Diệu quyết liệt nói: "Phải kết hôn. Ngay từ đầu ai đã nói đều nghe theo sự sắp xếp của ta?"
"Bảo chàng sắp xếp đám cưới! Chứ hôn lễ nào mà sắp xếp cho thêm một Ma Vương?"
"Dẫu sao bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị xong, em không có quyền phản đối."
"Vừa rồi còn nhắc tới việc san sẻ quyền lực thì sao?"
"Đó là việc sau khi kết hôn."
"Chàng!"
Thánh Quân bật cười lắc đầu, những viên ngọc khúc xạ ra ánh sáng trên mí mắt y.
Khi Ma Vương đứng dậy bèn hôn lên đuôi mắt đẹp đẽ ấy, ấn vào bả vai Thánh Quân, thấp giọng nói: "Đồng ý đi, Langmuir, đây là tâm nguyện của ta."
—— bởi vì những ngày chiếm hữu đó đã đủ nhiều, nhiều đến mức khiến hắn hối hận hằng đêm.
Langmuir của hắn, trân bảo mà hắn trân trọng nhất, ánh sáng duy nhất mà hắn từng đeo đuổi...
Không nên làm nô lệ của ai, cũng không nên làm vương hậu của ai.
Langmuir phải luôn là quân vương cao cả nhất.
Hôn Diệu nhặt từng bộ đồ của mình lên rồi mặc vào.
Đó là cách ăn mặc gần như giống hệt Langmuir, chỉ dựa vào dáng người và khí chất của cả hai mà điều chỉnh chi tiết.
"Sao? Nếu em luyến tiếc đồ của vương hậu đến thế." Hắn cười nói: "Cũng dễ thôi, bảo thợ thủ công làm nhanh một bộ khác, ta mặc cùng em."
=========
Đêm nay, Langmuir đưa cho Hôn Diệu một thứ.
Lưỡi dao sắc bén trong lòng bàn tay y hiện ra ánh sáng màu mật kim.
"... Vốn dĩ em định qua một thời gian nữa, chờ vết thương cũ của chàng hoàn toàn lành hẳn rồi mới đưa cho chàng."
Langmuir nắm lấy tay Hôn Diệu, nhét con dao găm mật kim vào lòng bàn tay Ma Vương.
Đối phương nhướn mày: "Hiểu rồi, Ma Vương ban thưởng cho vương hậu."
"Nghiêm túc chút." Langmuir vỗ nhẹ vào hắn: "Nghe em nói này. Lúc trước em dưỡng bệnh ở vương quốc, đã phong ấn pháp lực của mình vào bên trong."
"Ma lực và pháp lực vốn có cùng nguồn gốc, nhưng pháp lực dịu nhẹ hơn ma lực, cũng không cần sừng mới có thể khống chế."
Langmuir nắm chặt tay Hôn Diệu, bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Ma Vương: "Nếu em có thể hoàn toàn tiếp nhận ma lực của chàng, chờ một thời gian nữa, chàng nhất định cũng có thể... sử dụng pháp lực của em."
"Ngô Vương Hôn Diệu, em cũng mong chàng mãi mãi hùng mạnh, kiên cố không có thứ gì có thể phá nổi."
"..." Ánh mắt Ma Vương dần từ kinh ngạc biến thành phức tạp, hắn nhìn Thánh Quân, cuối cùng siết chặt ngón tay, cầm dao găm ấy trong lòng bàn tay.
"Được." Hôn Diệu nhắm mắt nắm dao găm, vươn cánh tay ôm Langmuir vào lòng: "Được, ta hứa với em."
Cách họ ôm nhau rất giống với đêm bi thảm đó.
Mà mật kim đã cô đọng lại bao nhiêu hận thù của họ, cuối cùng sau khi lớp bụi lắng xuống cũng được sơn lại bằng tình yêu.
...
Buổi lễ lớn nhất vực sâu, cuối cùng đã được tổ chức vào đầu mùa hè.
Khi trời còn chưa sáng, Hôn Diệu dùng lược xương chải tóc cho Langmuir. Thị quan Lưu Sa gõ cửa nửa chừng, đặt một chiếc bình sứ nhỏ và một chiếc bút lông thỏ xuống trước bàn.
Bên trong bình sứ là thuốc mỡ màu đỏ son, đậm đà như máu tươi cũng như ráng chiều.
"Đây là thứ gì thế?" Langmuir hỏi.
Hôn Diệu ôm má Langmuir bèn nói: "Ấy là tượng trưng cho vương hậu, em đừng nhúc nhích, cái này làm nhanh thôi."
Hắn nhúng đầu cọ mềm vào một ít bột màu đỏ rồi bôi lên giữa trán, đuôi mắt và dưới môi của người yêu.
Langmuir vươn tay muốn chạm vào đuôi mắt mình, lại bị nhẹ nhàng ngăn lại.
Hôn Diệu cẩn thận ngắm nhìn gương mặt đẹp đẽ của Langmuir: "Nhìn rất đẹp... em đừng chạm vào bây giờ, đợi một chốc đã."
Đúng lúc đó Lưu Sa bưng gương đồng tới, cảm thán nói: "Trời ạ, quá trời đẹp luôn. Đại nhân —— không, vương hậu... khụ, cũng không đúng, Ngô Vương?"
Langmuir mỉm cười: "Gọi ta là Ngô Vương cũng không tốt lắm, sau này còn phân biệt không rõ nữa."
Đuôi mắt y nhẹ nhàng cong lên, màu đỏ ấy tựa như sóng ánh sáng lăn tăn, càng làm cho y thêm động lòng người.
Trước đây Hôn Diệu chưa bao giờ cân nhắc tới vấn đề này, giờ cũng phải suy nghĩ tới: "Chi bằng, sau này vẫn gọi em là Thánh Quân bệ hạ?"
Langmuir không nhịn được tưởng tượng cảnh mình bị gọi là "Ngô Vương", mà Hôn Diệu gọi mình là "bệ hạ".
... Ừm, nói thế nào nhỉ, cảm giác hoang đường mắc cười kiểu "ai gọi ai".
Y uyển chuyển nói: "... Em thấy ngồ ngộ."
"Thôi, đây đều là việc nhỏ, tính sau đi."
Hôn Diệu không suy nghĩ nữa, hắn đưa chiếc lược xương và bút lông thỏ cho Thánh Quân: "Đây, đến lượt em."
Vì thế, kế tiếp lại đổi thành Thánh Quân chải tóc cho Ma Vương, búi tóc, chấm đỏ.
Khi chuyện này xong xuôi, hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, áo choàng lông thú mới mặc của họ phất phới trong gió, góc áo vướng vào nhau rồi tách ra.
"Đi thôi." Hôn Diệu nghiêng đầu nhìn y.
"Ừm." Langmuir dịu giọng đáp lại.
Cựu vương và tân vương của vực sâu, mỗi người lên ngựa, chạy về phía vùng hoang vu vào lúc mặt trời mọc.
Nếu ở vương quốc nhân loại, tất nhiên hôn lễ sẽ diễn ra trong một cung điện nguy nga, đôi tân hôn sẽ thề thốt tình yêu dưới sự chúc phúc của Đức Mẹ Quang Minh, xung quanh bày đầy nến và hoa hồng, nhưng đây là vùng đất Gasol.
Vì vậy, các thủ lĩnh của 24 bộ lạc đã tụ tập trên đồng cỏ với lễ vật tương ứng của họ, các tư tế gõ trống và chuông, hát vang những bài ca an ủi tổ tiên và chúc phúc cho con cháu của họ.
Hôn Diệu và Langmuir cầm tay đi đến trước mặt các thủ lĩnh bộ lạc, cùng nhau chấp nhận sự quỳ lạy từ các thủ lĩnh đại diện cho lòng trung thành của bọn họ.
Họ trao nhau nụ hôn trước mặt mọi người, đắm mình trong tiếng reo hò và hò hét, tuyên thệ bằng ngôn ngữ cổ xưa.
"Chia đôi linh hồn của chúng ta, hòa quyện máu thịt của chúng ta, trở thành trụ cột của nhau, cùng san sẻ mọi đói khổ và mùa màng, cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta ——"
" —— và đôi ta lại gặp nhau ở âm ti trước vãng sinh."
(*) Vãng sinh: Có nhiều nghĩa như siêu thoát, siêu sinh, về nơi cực lạc, cố chấp, chết cũng không rời không bỏ.
Xung quanh lại reo hò, tiếng gầm không dứt.
Tất nhiên sau đó là thời gian ăn mừng náo nhiệt. Âm nhạc và khiêu vũ, rượu, thịt và trái cây tươi đều được mang lên.
Đầu tiên Modo rót đầy rượu mạnh vào chiếc chén gỗ trong tay, cười mỉm chi nói: "Ha ha! Tiếc quá, lần này Ngô Vương không có con nối dõi rồi."
Asain cụng ly với nàng, bình tĩnh nói: "Không sao, hai vị kia có thể tiếp tục nuôi Thiếu Vương."
"Asain! Ngay cả ngươi cũng không có phép tắc!" Thiên Phách thẹn quá hóa giận, liên tục giậm chân: "Toàn do tên Langmuir kia, khiến tập tục hoàng cung thành như vậy!"
Âm thanh của bọn họ chìm vào trong tiếng ồn ào.
Bên kia, Langmuir vất vả ngăn cản toán thủ lĩnh đang cố gắng tiến tới nâng cốc chúc mừng, nắm lấy vạt áo của Hôn Diệu đang đi phía trước.
"—— Ngô Vương, Hôn Diệu, uống ít rượu thôi. Đợi lát nữa đừng bắt em hợp hóa trước mặt tộc nhân, xin chàng đó."
"Nghĩ gì thế?" Hôn Diệu bất đắc dĩ, duỗi tay ra kéo Langmuir vào lòng, cúi đầu ghé vào bên tai y: "Yên tâm, ta không để đám đó nhìn em đâu."
Langmuir bật cười. Sau đó lại nhỏ giọng nói: "Sau khi kết thúc buổi lễ, Ngô Vương có thể cùng em đi tới vách kết giới một chuyến hay không? Chỉ cần mặc đồ đang mặc bây giờ là được."
Vẻ mặt của Hôn Diệu hơi thay đổi... Đúng rồi, sao hắn lại quên mất.
Hắn đã không còn người thân, nhưng Langmuir vẫn còn. Nhân gian trên vách kết giới là quê hương xa cách của Thánh Quân. Ngày quan trọng như đám cưới, nhất định phải đi một chuyến.
Ngay sau đó, hắn đã kéo lấy bàn tay của Langmuir.
"Tất nhiên." Hôn Diệu nhướn mày nói.
"Khỏi phải đợi kết thúc làm gì, bây giờ đi luôn."
=========
Một lát sau, một tiếng than khóc đột nhiên vang lên từ vách kết giới của nhân giới.
"Ahhhh, huynh trưởng ——!!!"
Huynh trưởng... Huynh trưởng... Huynh...
Tiếng vang vẫn tiếp tục rất lâu.
Kể từ khi Thánh Quân lại vào vực sâu, thủ vệ của vách kết giới đã được điều chỉnh lại, luôn có những hiệp sĩ tinh nhuệ tuần tra hai mươi bốn giờ một ngày.
Song hôm nay, thủ vệ khiếp sợ dụi mắt một cái, lập tức báo cáo với vương thành. Sau khi Aiden nghe tin bèn hối hả chạy tới vách kết giới, vừa nhìn đã bị ánh sáng chói mù cả mắt ——
Cảnh Thánh Quân và Ma Vương sóng vai đứng cạnh nhau trên vách kết giới, mặc cùng một bộ trang phục lộng lẫy giống nhau, nắm tay nhắm mắt hôn nhau thu hết vào trong mắt Aiden.
Hai! Người Làm! Gì! Đấy!
Aiden hoàn toàn suy sụp, tiếng kêu than khóc đó vang vọng không ngừng trên vách kết giới.
"Ui, bệ hạ à, bớt đau buồn —— nhầm nhầm nhầm, ý của thần là, nghĩ thoáng chút đi."
Tướng quân Genard cùng quốc vương chạy tới rất bất đắc dĩ: "Ít nhất, trông Thánh Quân bệ hạ rất hạnh phúc, vậy không phải tốt lắm sao..."
"Nhưng đây rõ ràng là trang phục cho đám cưới, huynh ấy kết hôn với Ma Vương!"
Aiden áp tay vào không gian giam cầm kia, cả gương mặt nhăn nhúm đến biến dạng, đôi mắt đầy tơ máu —— hình tượng của quốc vương, đó là cái gì cơ?
Genard: "Ahem, nếu nghĩ theo hướng tích cực thì Thánh Quân bệ hạ cưới Ma Vương, cũng không thể nói rằng đó không phải một kiểu chiến thắng của nhân loại à..."
"Câm miệng, sao ông biết là lấy mà không phải gả hả!?"
Aiden quay phắt lại bi phẫn không thôi: "Ừ không đúng, điều đó không quan trọng!"
"Quan trọng là, huynh ấy mới trở lại vực sâu mới mấy tháng? Chưa đến nửa năm đấy! Sao có thể kết hôn nhanh như vậy!?"
"Kết hôn còn chưa tính, huynh ấy còn không quay về! Huynh ấy kết hôn rồi còn không quay về!"
Đột nhiên, Genard trợn to mắt. Ông thấy phía dưới vách kết giới, Thánh Quân bệ hạ giơ tay áp vào không gian giam cầm kia, ma lực hùng mạnh tuôn ra...
Aiden còn hồn nhiên không biết: "Không trở về còn chưa tính, huynh ấy còn tổ chức hôn lễ cho chúng ta xem, bảo chúng ta thấy được mà sờ không được, huynh ấy huynh ấy ——"
Genard trợn tròn mắt há hốc mồm: "Bệ hạ, bệ hạ, phía sau! Nhìn phía sau!"
"Phía sau? Phía sau cái gì..." Aiden quay đầu lại.
Sau đó, cậu liền thấy anh mình đang nhìn mình bằng ánh mắt lên án.
Thánh Quân nắm tay Ma Vương, thần thái tự nhiên tách ra không gian giam cầm, dọc theo vách kết giới đi tới.
"..."
Aiden rớt cằm, dại ra hóa thành pho tượng xám trắng.
"Aiden?" Mặt mày Langmuir dịu dàng: "Làm sao vậy?"
"Hôm nay ta kết hôn rồi, muốn cho đệ xem... một nửa linh hồn còn lại của ta."
Tác giả có lời muốn nói:
Có người đoán cuối cùng Ma Vương sẽ dùng pháp lực của Thánh Quân, chính xác, thưởng cho một đóa hoa nhỏ trên vách kết giới!
Cuối cùng cũng kết hôn, đó là đám cưới của hai vị vua (aka hai vị vương hậu) hehe. Tiếp theo chắc là chương cuối của lời cuối sách, rồi chúng ta hãy bước vào ngoại truyện IF.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.