Trăng Sa Đáy Vực

Chương 42: Năm Thứ Sáu




Vào năm thứ sáu, Langmuir từng kể cho hắn nghe câu chuyện về Đức Mẹ Quang Minh.
"Theo truyền thuyết, khi Đức Mẹ Quanh Minh còn là một người phàm..."
"Gì cơ, Đức Mẹ Quang Minh từng là người phàm?"
"Đúng vậy."
Trong ký ức, Langmuir ngoảnh đầu lại, đôi mắt cong lên cười với hắn: "Đây là lời của Thánh Huấn (*) bản cũ đã viết như vậy."
(*) Hadith trong cách dùng tôn giáo thường được dịch là "truyền thống", là bản ghi chép những lời dạy của Muhammad.
Khi đó, cả hai đang chuẩn bị cho lễ yết kiến hoàng cung vào năm ấy.
Năm thứ sáu, chiến tranh lắng xuống, địa vị của Ma Vương Hôn Diệu đã ổn định, tất cả các bộ lạc lớn đều trung thành với hoàng cung. Tiếng khóc than dưới lưỡi đao đồ tể ngày càng ít, tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ sơ sinh trong vòng tay mẹ ngày càng nhiều hơn.
Cách đó không xa, mấy đứa trẻ ma tộc chưa đến mười tuổi đều cười khanh khách chạy loạn, nói muốn đi bắt bọ chuông.
Ma tộc trưởng thành đá đít từng đứa một, mắng yêu tụi nhỏ rồi kẹp chúng dưới nách: "Ha, mấy đứa nít quỷ không biết sống chết! Tụi bây mà sinh sớm hơn mười năm trước, giỡn hớt kiểu này thì coi chừng bị bắt bỏ vào nồi trụng nước sôi..."
Langmuir chú ý tới, không thể kìm nén được mà bật cười.
Y bận áo bào bằng vải lanh, tay áo xắn lên cao, vạt áo cũng buộc cao lộ ra bắp chân thon dài gầy gò. Trong tay là củi mới chặt có hơi nặng nên y áng chừng một chút.
Hôn Diệu tiến tới từ phía sau, với tay vớt củi trong tay Langmuir: "Sao thế?"
Langmuir: "... Ngài làm gì vậy, ngay cả đồ của nô lệ cũng cướp? Vừa nãy em muốn chẻ củi, ngài cũng giành."
"Em cầm không nổi, đi thêm vài bước nữa chắc chắn sẽ ngã."
Ma Vương không cần suy nghĩ mà nhướng mày, đuôi chọc vào sau lưng Langmuir: "Em không biết chẻ củi, lần sau ta sẽ dạy em... kể chuyện của em đi."
Lạ lùng thay, quân chủ giúp nô lệ làm việc, còn hai tay nô lệ thì trống trơn, chỉ cần kể chuyện là được.
Langmuir bất đắc dĩ, đành phải hắng giọng tiếp tục kể.
Truyền thuyết kể rằng trước khi Đức Mẹ Quang Minh thành thần, ngài từng là nàng công chúa út và xinh đẹp nhất của vương quốc nhân loại, nàng sống trong tòa lâu đài nguy nga, tận hưởng cuộc sống xa hoa.
Mãi đến đêm mười tám tuổi, công chúa bước ra khỏi lâu đài, nhưng lại chứng kiến tội ác đầy rẫy khắp thế gian, nơi nơi đều có cướp bóc và áp bức, dân thường sống trong cảnh khốn cùng.
Nàng rơi nước, hỏi: Ah, vì sao trên đời lại có bóng tối như vậy? Rồi lại nói: Ta sẽ không để mặc tất cả những điều này xảy ra.
Hôn Diệu: "À, giống em!"
Sau khi công chúa bị đả kích, nàng đã bán tất cả đồ trang sức, kho riêng, tuấn mã và xe thơm của mình để giúp đỡ bình dân, nhưng dường như khối tàn sản kết sù đầu tư vào khu vực tư nhân chỉ như muối bỏ biển, cảnh cực khổ trước mắt chẳng có dấu hiệu thay đổi.
Công chúa không khỏi bi thương hỏi: "Ah, vì sao bóng tối trên đời lại vô biên vô tận như vậy? Rồi lại nói: Ta sẽ không để mặc tất cả những điều này xảy ra.
Mấy đứa trẻ ma tộc ấy cũng đang lắng nghe.
Bọn nhỏ bắt chước giọng điệu của Langmuir rồi hỏi to: "Ah, tại sao ạ?" "Vì sao dạ ——"
Công chúa mặc áo vải, rời khỏi lâu đài trước lời can ngăn khổ sở của cha mẹ.
Nàng bước vào đám đông, truyền bá giáo hóa, ca ngợi lòng tốt và sự cao thượng, bác bỏ sự tàn ác và ti tiện.
Nàng đi chân trần trên đất khô cằn, gai nhọn đâm vào lòng bàn chân, nơi máu chảy qua liền nở hoa ngay tắp lự.
Song thế gian có quá nhiều kẻ ác, công chúa đã trải qua sự lừa dối, phản bội và vứt bỏ, cuối cùng bị kẻ dị giáo đâm chết trên đường truyền giáo.
Cuối cùng, trong lúc hấp hối nàng lên án với màn đêm vô tận trước mặt: Ah, vì sao bóng tối trên đời lại mãi mãi không bao giờ kết thúc? Ta không thể buông bỏ điều này.
Công chúa vừa nói xong đã tắt thở trong tiếng khóc than của tín đồ.
Hôn Diệu vô cùng ngạc nhiên: "Chết rồi?? Tại sao thần thoại của nhân loại các em lại thảm đến thế!"
Langmuir mỉm cười với Ma Vương, tiếp tục kể bằng giọng điệu tràn đầy chất thơ:
"... Các tín đồ muốn liệm xác ngài, muốn chôn cất ngài, nhưng khi khiêng quan tài đi về phía nghĩa trang, khi màn đêm sắp tàn, những tia nắng đầu tiên ló dạng sáng soi gương mặt của ngài, hoa cỏ mọc lên xung quanh, dòng suối ngọt ngào tuôn ra, ngài ngồi dậy và sống lại.
Ngài lên trời, lên nơi cao nhất, hóa thành ánh sáng toàn tri toàn năng vĩnh hằng;
Tín đồ của ngài ở nhân gian cầu nguyện với ngài, ngài đều nghe thấy và đáp lại; ngài dẫn dắt những người lang thang đang lạc lối về con đường đúng đắn, cứu rỗi những người thành kính thiện lành."
"—— đó chính là câu chuyện về "ba câu hỏi của Đức Mẹ", và "mặt trời trở thành thần"."
Khi Langmuir nói xong, Hôn Diệu đã chất cao củi khô thành một đống lửa trại. Các ma tộc nhìn vương anh tuấn và nô lệ xinh đẹp xuất trần bên cạnh bằng ánh mắt kính yêu.
"Đáng tiếc chỉ Thánh Huấn bản cũ mới ghi lại câu chuyện người phàm của Đức Mẹ. Nó được viết bằng chữ cổ, ở đất nước của em, người đọc hiểu được cũng ngày càng ít."
Langmuir buồn bã nói: "Hiện tại thần điện không còn kể cho mọi người nghe những điều đó nữa. Con dân của vương quốc đọc Thánh Huấn mới nhiều hơn, trong đó chỉ kể câu chuyện Đức Mẹ Quang Minh trở thành tồn tại vĩnh hằng, xua tan bóng tối khỏi nhân gian và truyền bá giáo hóa... Em vẫn thích sách cũ hơn."
Hôn Diệu suy nghĩ bèn nói: "Công chúa Đức Mẹ này, y hệt em vậy."
Langmuir bật cười, chọt nhẹ vào ngực của hắn nói một câu "bất kính", rồi mới nói tiếp: "Dẫu sau em vẫn lớn lên dưới lời dạy của Thánh Huấn."
"Nhưng giờ em đã trở thành vật sở hữu của ác ma, bản thân cũng đã mọc vảy."
Hôn Diệu xấu xa chỉ vào y: "Lỡ như ngày nào đó em sắp chết, thần của em cũng không cứu được em, chỉ có ma tộc của ta mới có thể cứu em —— thôi không nói nữa, chúng ta đi thôi."
Cứ như vậy, nô lệ chỉ kể chuyện xưa không làm việc lại bị Ma Vương xách đi. Cả hai đi kiểm tra lễ vật trong nghi thức chia thức ăn. Đây là phần việc cuối cùng của đêm nay.
Bây giờ Langmuir đã không còn sợ nội tạng đẫm máu nữa mà khẩn khoản nài nỉ, hỏi: "Ngô Vương, lần này có thể cho em cắn thử một miếng không?"
Hôn Diệu: "Đừng giả khờ, đến lúc đó ăn không vô mà nhổ ra, thì kẻ mất mặt chính là ta."
Langmuir khẳng định: "Không đâu, em đã có thể ăn sống rồi."
Hôn Diệu: "Không được, em tưởng đây là thứ tốt sao?"
Langmuir không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc. Hôn Diệu sờ đỉnh đầu của y: "Ngoan, chờ nghi lễ kết thúc, ta sẽ nướng riêng cho em ăn."
Langmuir dở khóc dở cười: "... Em đến đây là vì một miếng ăn sao?"
Đêm đã khuya, cả hai trở về cung điện.
Hôn Diệu định dỗ Langmuir vui vẻ thì bỗng dưng khom lưng từ phía sau, bế nhân loại lên.
Quả nhiên Langmuir nở nụ cười, đẩy hắn mà không đẩy ra liền ngoan ngoãn tìm một tư thế thoải mái trong lòng Ma Vương: "Em muốn đi vách kết giới ngắm hoa của em."
Hôn Diệu: "Sẽ không nở đâu."
Langmuir: "Nếu nở thì sao?"
Hôn Diệu: "Qua đó quá xa."
Langmuir: "Giờ cưỡi ngựa tới đó, sáng mai trở về là được."
Hiện tại, Ma Vương đối xử với nô lệ của mình ngày càng tốt. Miễn là Langmuir đòi hỏi việc gì, chỉ cần không quá khó xử, cũng không gây tổn hại đến cơ thể nô lệ, thì Hôn Diệu chỉ hừ hừ mấy tiếng liền đồng ý.
Hắn ôm Langmuir đến chuồng ngựa, trước tiên bế nhân loại lên ngựa của mình, sau đó mới cởi dây cương, dắt ngựa chiến đi mấy bước rồi Hôn Diệu mới trở mình lên ngựa, ngồi ở phía sau Langmuir.
Ngựa chiến dọc theo con đường nhỏ vòng ra hoàng cung, vách trăng sáng soi đường đi nước bước phía trước cho cả hai.
"Ngô Vương, ngài nói..."
Langmuir tựa vào lồng ng.ực Hôn Diệu, mặc cho trang sức xương trước ngực nảy lên: "Là thần cần người làm tín đồ, hay người cần thần làm tín ngưỡng?"
"Nghe không hiểu." Hôn Diệu thản nhiên nói.
Thật ra hắn thích ngồi chung với Langmuir. Hình thể của nhân loại nhỏ hơn ma tộc một vòng, hắn nắm dây cương ở phía sau, Langmuir vừa khéo nép vào trong khoảng trống giữa hai cánh tay. Lúc này ham m/uốn chiếm hữu của Ma Vương sẽ được thỏa mãn vô cùng, thậm chí hành trình "ngắm hoa định sẵn sẽ không bao giờ nở" cũng trở nên thú vị.
Hôn Diệu: "Nếu để ta nói, dù là tín đồ hay tín ngưỡng đều là dối trá."
"Vậy à."
Vẻ mặt của Langmuir điềm đạm ngước nhìn ánh sáng mờ ảo của vách trăng, y vuốt ve bờm ngựa chiến: "Thực ra, trong vài năm đầu tiên sau khi biết được sự thật về ma tộc, em cũng thường nghĩ tín ngưỡng bấy lâu nay của mình là gì."
"Nhưng mãi đến năm nay, em mới chợt cảm thấy, dù là Đức Mẹ mãi mãi không bao giờ giáng thế, chỉ cần tín ngưỡng có thể dẫn dắt người đi đúng hướng thì không thể nói là sai được."
"Dù Thánh Huấn là giả, thì những lời khuyên tốt lành từ miệng của thần vẫn là sự thật. Chính thần đã dẫn dắt em đến đây, dẫu kết quả cuối cùng... có ra sao, em cũng không hối hận."
Nghe đến cuối cùng, trái tim Hôn Diệu như bị chạm nhẹ.
Hắn lặng lẽ nhìn vẻ mặt của nô lệ, đôi mắt Langmuir hiện lên ý cười chạnh lòng. Vì thế trái tim Ma Vương lại bị đả động, hắn cảm thấy có chút xót xa.
"Nói hay lắm." Ma Vương khẽ hừ: "Kế tiếp, em sẽ khuyên ta tin thần?"
"Em không khờ dại đến thế." Langmuir nói: "Có điều, nếu câu chuyện của Đức Mẹ có khuyên ngài hướng thiện, em rất vui lòng đọc lại Thánh Huấn từ đầu đến cuối một lần, năm lần mười lần cũng được."
"Langmuir, ta đã nói với em bao nhiêu lần rằng việc lan tỏa lòng tốt ở vực sâu sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu..."
Vách kết giới không gần hoàng cung lắm. Khi đến nơi đã là đêm khuya, nơi đây vẫn vắng tanh hoang vu, vẫn chưa có dấu hiệu hoa nở.
Hôn Diệu ôm Langmuir, từng bước một đi lên phía trên.
"Thất vọng rồi đúng không, lần này hài lòng chưa?"
Hôn Diệu tìm một nơi sạch sẽ bế Langmuir xuống, rồi lại cởi chiếc áo choàng hắn mặc ở bên ngoài bao lấy Langmuir.
Langmuir không có từ chối mà đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Hôn Diệu: "Ngô Vương, ngài đã từng vì lòng tốt của mình mà chịu thiệt thòi chưa?"
Hôn Diệu lập tức lộ ra vẻ nhục nhã giả vờ giận dỗi: "Vớ va vớ vẩn, làm sao ta có thể ngu xuẩn đến mức chịu thiệt thòi?"
Langmuir kết luận: "Chắc chắn là có."
Hôn Diệu: "Bằng chứng?"
Langmuir: "Dù là hiện tại, Ngô Vương vẫn nói lời cay nghiệt, nhưng ngài vẫn luôn đối xử rất tốt với các tộc nhân trung thành với hoàng cung."
Hôn Diệu vừa bực vừa buồn cười, nghĩ thầm: Đây là bằng chứng gì?
Langmuir cũng là một người xảo quyệt, bình thường quanh co lòng vòng nói hắn tàn nhẫn, mỗi ngày can ngăn hắn giết tù binh, lúc này lại muốn nghe chuyện mất mặt "vì lòng tốt mà chịu thiệt thòi" của hắn, rồi lại bắt đầu khen ngợi hắn, nhưng sự xảo quyệt của nô lệ chỉ mới bắt đầu.
"Có hay không?" Langmuir xáp lại gần, ngồi lên đùi rồi ngẩng đầu hôn lên môi hắn, cánh tay mềm mại vòng qua eo hắn, nhẹ nhàng vuốt ve gốc đuôi của hắn: "Chắc chắn có."
Khóe mắt Hôn Diệu giật giật, bị trêu chọc mà nổi lên phản ứng ngay lập tức —— vỏ sò nhỏ ngày xưa đã tu luyện thành một hải yêu quyến rũ, rất biết cách nắm thóp hắn.
Thoáng chốc, chiếc áo choàng hắn vừa mới tự tay phủ thêm lại bị kéo xuống, Hôn Diệu bóp bắp chân Langmuir, ấn nhân loại ở trên vách núi.
"Nhẹ thôi." Langmuir thủ thỉ, đầu gối chạm vào eo hắn: "Hợp hóa ở trên vách núi dễ bị cấn đau."
...
Một đêm nhàm chán đã trở thành một đêm vui vẻ, đây chắc chắn là một niềm vui bất ngờ.
Ma Vương đã học được cách yêu thương đối phương, mấy năm trước đó chỉ hận không thể trói Langmuir lại rồi làm cho y ngất đi rồi tỉnh lại, hôm nay cũng có thể tình cảm nhẹ nhàng như mưa gió.
Hắn cũng sợ làn da mềm mịn của nhân loại bị trầy xước, nên khắc chế làm một lần liền để Langmuir ngồi lên người mình. Nô lệ ngại mệt vẫn không thích tư thế này, nhưng tối nay y có việc cầu cạnh, đành phải miễn cưỡng phối hợp, làm xong một lần thì rốt cuộc cũng không muốn làm tiếp nữa.
Hôn Diệu hôn y, ôm trọn nhân loại vào trong lòng, kể cho y nghe câu chuyện như một phần thưởng.
"Dấu hiệu thức tỉnh huyết thống của ta rất sớm, khi ấy ta còn trẻ, cảm thấy mình là vua của tất cả ma tộc, bẩm sinh đã muốn che chở cho tộc nhân. Nếu điều này cũng có thể gọi là thiện tâm."
Langmuir nhẹ nhàng điều chỉnh lại hơi thở mệt mỏi, tựa đầu vào cánh tay của Hôn Diệu, đôi mắt rất trong trẻo.
Hôn Diệu suy nghĩ một lát rồi lại nói: "Mười ba năm trước, cái năm em bắn gãy sừng phải của ta thì ta đã cứu được một liệt ma."
"Lúc ấy Ngõa Thiết đang dẫn một toán đội quân đuổi theo giết ta, tên kia đi nhầm bị màn mưa tên đầy ma lực bay loạn xạ làm sợ lú cả người. Ta kéo tên đó chạy, cũng không tính là thiện tâm, chỉ là cảm thấy không đến mức trơ mắt nhìn tộc nhân đi ngang qua bị ta làm hại gặp nạn, sau này..."
Langmuir: "Sau này?"
"..."
Hôn Diệu thoáng dừng lại, trong mắt hiện lên mây đen. Khi lên tiếng, giọng nói cũng trầm xuống: "Sau này, một đêm nọ, tên đó không thấy bóng dáng đâu nữa."
"Rạng sáng ngày hôm sau, khi ta bị tiếng vó ngựa đánh thức, thấy đội quân của Ngõa Thiết vây quanh."
Tiếng hít thở của Langmuir bỗng loạn nhịp.
"Tổng cộng có bốn mũi tên đã bắn trúng ta." Hôn Diệu đè thấp giọng, hắn kéo tay nhân loại qua: "Trong đó có một cây cung do chính Ngõa Thiết bắn ra, nó ẩn chứa ma lực của gã."
"Từ nơi này..."
Hắn đặt tay Langmuir lên ngực, chia sẻ về vết thương kinh khủng nhất từ trước đến nay: "Nó xuyên thẳng qua."
"Khi ấy, ta vừa quay đầu lại đã trông thấy một mũi tên dính máu đóng đinh vào tảng đá phía sau."
"Sau đó mắt của ta mờ dần, lúc này ta mới nhận ra mình đang ngã xuống... Đó là khoảnh khắc ta cận kề cái chết nhất."
Đầu ngón tay Langmuir dán vào vảy trên lồng n.gực Ma Vương, y vô thức run rẩy.
Yết hầu y khẽ nhấp nhô giống như đang nhai một thứ có vị đắng chát khó có thể chịu nổi, phải mất một lúc lâu mới khó khăn lên tiếng: "Vậy nên, vết thương cũ của ngài..."
"Phải, chính là lúc đấy."
Hôn Diệu cụp mắt xuống, chậm rãi nói: "Từ đó về sau, ta cũng không thể tùy tiện tiêu xài ma lực, một khi tiêu hao quá độ sẽ bị sốc phản vệ."
"Cho tới hôm nay, ta cũng không biết tên liệt ma đó đi đâu... Tên đó bán đứng ta? Bỏ ta lại rồi chạy? Đêm khuya đói bụng ra ngoài kiếm ăn bị ma thú xơi tái? Ta cũng không biết, chỉ là tên đó đã hứa giúp ta canh gác, nhưng lại biến mất dạng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.