Trăng Sa Đáy Vực

Chương 26: Năm Thứ Tư




Vào năm thứ tư, Hôn Diệu bắt đầu có hứng thú với việc "do thám" chuyện của nhân gian từ Langmuir một cách nhiệt tình.
Hắn khẳng định đây cũng là một khâu nghiệm chứng lòng trung thành của nô lệ, nhưng câu hỏi được đặt ra không phải là "binh lực của vương quốc nhân loại có bao nhiêu" hay "cấu trúc phòng thủ của nhân loại là gì" —— thực ra cả hai đều biết giới hạn không thể chạm vào của nhau.
Hôn Diệu chỉ hỏi về quá khứ của Langmuir.
Thánh Quân của ngày xưa sẽ kể cho Ma Vương rất nhiều phong cảnh nhân gian.
"Nhân gian à... Trên vực sâu, bốn mùa đều rất đẹp. Ta thích nhất là mùa xuân, đầu xuân sẽ bắt đầu mưa phùn liên miên, sau khi mưa trôi qua, mặt trời lấp ló từ đám mây, ánh sáng hắt xuống không vàng thì cũng là trắng, tiếng gió và tiếng chim hót đều rất mát mẻ, hoa trên cành bị giọt nước làm trĩu xuống..."
"Sau đó, trời càng ngày càng nóng, cây cối um tùm nhất vào mùa hè, ve sầu bắt đầu nằm trên thân cây kêu vồn vã, còn có mấy con muỗi quấy nhiễu đốt người, nhưng chúng khác với mấy côn trùng có độc hung hãn trong vực sâu, chỉ ngứa ngáy mấy ngày rồi thôi. Sang thu, ai ai cũng bắt đầu tất bật gặt hái cho một mùa bội thu, người lớn đổ đầy gạo vào bao, trẻ nhỏ thì dùng sào dài hái hoa quả..."
"Còn mùa đông? Mùa đông ở nhân gian không lạnh chút nào. Tất nhiên, nếu hỏi nhân loại bên trên vực sâu thì bọn họ chắc chắn nói lạnh, vì người ở đấy chưa từng trải qua mùa đông giá rét ở vực sâu. Khi tuyết rơi, người dân chuyển rượu gạo, thịt khô và rau củ trong hầm ra ngoài để chia sẻ với những người thân yêu, cầu nguyện với Đức Mẹ phù hộ cho mùa màng năm sau..."
Nói tới đây, Langmuir thoáng ngừng lại.
Y quay người lại, trầm tư quan sát ma tộc bên cạnh: "Ngô Vương không tức giận sao. Ta tưởng ngài sẽ không vui khi nghe mấy lời này."
... Trong khoảng thời gian này, Ma Vương thích dẫn nhân loại đến bãi cỏ yên tĩnh.
Tầm nhìn ở đây vô cùng khoáng đãng, mùi cỏ khô trong vực sâu nồng nặc đến không ngờ, thậm chí có thể vơi đi mùi máu tươi vừa truyền ra trên người Hôn Diệu.
Ma Vương sâu xa liếc Langmuir một cái bèn nói: "Tiếp tục kể."
Đêm đã khuya, cả hai ngồi ở trong vùng đất bạt ngàn thiên dã, bốn phía yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy nhịp đập của mạch lửa.
Cách đó không xa còn có một thớt ngựa chiến, dây cương bị buộc vào cọc gỗ, bên cạnh yên ngựa buộc một ngọn nến bằng sợi dây thừng. Đó đã là tất cả.
Langmuir nở nụ cười, khép lại chiếc áo bào trắng của mình, nghe lời tiếp tục nói.
"Ta là trưởng tử của hoàng tộc, khi ta sinh ra vừa khéo có một vị thần tử trở về vòng tay ôm ấp của Đức Mẹ —— ừm, có nghĩa là qua đời —— các trưởng lão hỏi Đức Mẹ, ừm... Có lẽ tương tự như bói toán của Tada đại nhân? Thần tích chỉ ra rằng hoàng tử mới chào đời chính là thần tử kế nhiệm, thành thử ta đã bị trưởng lão ôm đi, sau đó vẫn luôn sống trong thần điện Brett."
"Từ thuở còn thơ bé ta đã được các trưởng lão dạy bảo, ít khi có cơ hội gần gũi với cha mẹ. Đúng rồi, ta còn có một em trai, đó là một đứa trẻ thông minh và dũng cảm, khi còn bé luôn lén chạy tới thần điện thăm ta, cứ lẽo đẽo theo phía sau ta... bây giờ có lẽ em ấy đã thay ta làm quân chủ của vương quốc."
"Thần điện? Đúng, thần điện rất đẹp, mặt đất và các cột trụ đều được làm bằng đá cẩm thạch trắng ngà. Phòng cầu nguyện có đầy đủ các cửa sổ kính đầy màu sắc, trong thần điện Brett có tượng Đức Mẹ lớn nhất cả vương quốc, cao gấp ba lần ta... À, còn có sân vườn rất lớn, trồng đầy thực vật thơm ngát, hoa nở quanh năm... Nếu có cơ hội, ta rất muốn cho Ngô Vương nhìn xem."
"Dừng lại, cẩn thận lời nói của ngươi." Hôn Diệu lười biếng ngắt lời y: "Chờ ngày nào đó ta phá vỡ kết giới, chiếm được thần điện của ngươi thì ngươi chẳng liều mạng với ta à?"
"Giờ ta không thể đánh lại ngài." Langmuir nguýt hắn một cái: "Nếu ma tộc tấn công nhân gian lần nữa, có lẽ ta chỉ có quỳ xuống cầu xin ngài buông tha cho con dân của ta."
Lời của nhân loại rõ ràng là đùa thôi, nhưng lọt vào tai Hôn Diệu lại có ý vị khác.
Trái tim Ma Vương như bị thứ gì đó kéo xuống. Ánh mắt hắn tối sầm, hừ một tiếng không rõ: "Năm đó ngươi cũng chưa từng đánh ta."
Giống như muốn nói sang chuyện khác, hắn lại hỏi: "Nếu ta không chịu thì sao? Nếu ta nhất quyết muốn giết sạch cả nhân loại thì sao?"
Langmuir ngẩn ra.
Hôn Diệu: "Ngươi dám nói ngươi không muốn giết ta?"
"..."
Langmuir giữ im lặng buồn bã cụp mi xuống.
Nhìn xem, quả nhiên không dám nói. Hôn Diệu nghĩ thầm, nhưng hắn lại không hề tức giận mà lại có vẻ nhẹ nhõm.
Một lát sau Langmuir giương mắt nhìn hắn, khẽ khàng nói: "Ta cũng muốn nghe về quá khứ của Ngô Vương."
"Chẳng có gì hay ho để nghe cả, chỉ là mấy thứ như chém giết tranh đấu, âm mưu dương mưu..." Hôn Diệu cười khẽ: "Chẳng mấy chốc, ngươi sẽ xem được thôi."
Ngọn lửa chiến tranh bắt đầu trở nên khốc liệt hơn vào năm thứ tư, chủ yếu là những bộ lạc lớn nhỏ trong vực sâu. Dưới lá cờ "Ma Vương chiều chuộng tín nhiệm nhân loại", bọn họ muốn xé một miếng thịt từ hoàng cung.
Ma Vương đâu thích bị chịu thiệt, thế là lên kế hoạch tuyên chiến toàn diện.
Bọn họ đều biết rằng sẽ không có nhiều đêm nhàn nhã trên thảo nguyên như thế này nữa.
"Phải chiến tranh sao?" Langmuir hỏi.
"Phải." Hôn Diệu đáp.
Ma Vương và nô lệ im lặng trong chốc lát, đột nhiên trong bụi cỏ vang lên tiếng côn trùng kêu trong trẻo dễ nghe.
Có thứ gì đó nhảy lên cao bên cạnh ống tay áo màu trắng của Langmuir, nhảy ra một vòng cung rồi rơi xuống cỏ biến mất.
Langmuir đột nhiên sống lại —— nhìn cái người ngây thơ thuần khiết như đứa trẻ này, đôi mắt y sáng lên ngó xung quanh: "Đó là con gì thế?"
"Bọ chuông." Hôn Diệu nhướng mày: "Xem ra mảnh đất này màu mỡ hơn trước."
"Hình như nhân gian không có con bọ nào tên như vậy, ta muốn thấy nó. Tiếng của nó nghe có vẻ giống... giống con nít đang cười khúc khích."
Langmuir vui vẻ nói, dù ở trong vực sâu bốn năm, thỉnh thoảng y vẫn thốt ra những câu như ngâm thơ, ấy là điều mà cả đời ma tộc cũng không bao giờ nghĩ tới.
Hôn Diệu nhìn y một cái.
Đột nhiên hắn với tay, nhẹ nhàng che miệng Langmuir: "Suỵt."
Cánh tay còn lại của hắn ôm lấy eo của Langmuir một cách tự nhiên, dáng người cao lớn của ma tộc và nhân loại gần như dán vào nhau.
Bãi cỏ bỗng yên tĩnh, cả hai có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương.
Cứ như vậy một lát sau, quả nhiên tiếng côn trùng kêu "chít chít" lại vang lên.
Hôn Diệu đột nhiên vồ vào bụi cỏ.
Langmuir giật mình: "Đừng giết nó!"
Có một vật nhỏ hoảng sợ muốn nhảy ra ngoài nhưng lại bị năm ngón tay của Ma Vương tóm được.
Hôn Diệu cười nhạo một tiếng, giơ nắm đấm lên: "Đúng là Thánh Quân bệ hạ từ bi."
Hắn vung chiếc đuôi vỗ nhẹ vào cánh tay Langmuir: "Đưa tay ra."
Langmuir cẩn thận đưa tay, áp hai bàn tay vào nhau.
Hôn Diệu kéo hai cổ tay y, rồi chậm rãi buông lỏng bàn tay phải của mình. Con bọ nhỏ an toàn nhảy vào tay nhân loại.
"Nó không có độc, không cắn ma cũng không cắn người." Ma Vương nói.
Langmuir ngạc nhiên nâng con bọ màu nâu lục trong lòng bàn tay lên. Ấy vậy mà con bọ nhỏ này thực sự ngừng nhảy loạn, chậm rãi bò trong lòng bàn tay nhân loại.
Một lúc sau, bọ chuông lại rung chân bắt đầu kêu vang.
Mới đầu, Hôn Diệu còn tỏ ra hứng thứ nhìn Langmuir chốc lát, nhưng thấy y chơi mãi không thấy chán thì dần mất kiên nhẫn.
"... Langmuir." Ma Vương nheo mắt lại: "Ta dẫn ngươi ra ngoài chơi bọ à?"
Langmuir có hơi luyến tiếc thả con bọ nhỏ trở lại bãi cỏ, sau đó giơ hai tay lên, bắt đầu cởi áo bào của mình, nhưng cởi được một nửa, y lại đột nhiên dừng lại.
"Ngô Vương, bây giờ hoàng cung cũng đã bắt đầu phổ biến một số kiến thức và công nghệ của nhân loại, ngài còn nói có mấy thứ rất hữu dụng..."
"Bây giờ ta đã có công dụng khác." Langmuir uyển chuyển thăm dò: "Chúng ta cũng không cần... không cần phải làm việc này tiếp đúng không?"
Hôn Diệu cảm thấy như đang nhìn con thú nhỏ mình nuôi nhốt đang cố thử vượt ngục.
Tất nhiên hắn nói: "Không thể."
Langmuir cảm thấy tiếc nuối, nhưng vẫn kiên quyết nói: "Nếu không thể thì không thể. Mà ta cũng đã thành thạo hơn rất nhiều rồi."
Vỏ sò hồi đó hở cạy tí là khóc đến ngất đi nay đã mở ra.
Langmuir đã không còn khiên cưỡng với việc hợp hóa nữa, tuy y vẫn không thể chấp nhận phong tục hợp hóa ở nơi công cộng của ma tộc, nhưng cũng may Hôn Diệu không ép y về mặt này, thành ra mọi chuyện vẫn rất thuận hòa.
"Nhân tộc... các ngươi." Dù Hôn Diệu bận vẫn ung dung nhìn y, tự dưng hỏi.
"Những lúc như thế này sẽ làm gì?"
Langmuir hiểu ý của Hôn Diệu. Ví dụ như khi ma tộc hợp hóa sẽ thích vuốt ve sừng của đối phương, thích quấn quýt chiếc đuôi với nhau.
Đáng tiếc Langmuir không có đuôi, có đôi khi Hôn Diệu làm quá mức hăng say, chiếc đuôi sẽ không nhịn được quấn quanh chân y. Làn da của Langmuir mềm mại đến mức ngày hôm sau đầy vết hằn mập mờ.
Còn nhân tộc à, ừm... nhân tộc.
Langmuir khó khăn suy nghĩ.
"Thôi bỏ đi, ta không nên hỏi ngươi."
Hôn Diệu thở dài, vươn tay vén áo bào của nhân loại, xoa đôi vai trắng nõn.
Ấy là do hắn ngu ngốc mới hỏi vỏ sò vấn đề này.
Nếu Langmuir biết được thì mới lạ.
"À, có." Nhưng đột nhiên Langmuir lại nói.
"Là hôn." Đôi mắt y sáng ngời, nghiêm túc nói: "Khi nhân tộc bày tỏ tình yêu thì sẽ hôn."
Hôn Diệu vừa bực vừa buồn cười, còn tưởng rằng vỏ sò sẽ nói cái gì chứ, hôn thì ai mà không biết? Ma tộc cũng sẽ hôn, hôn đuôi là nghi lễ bày tỏ lòng trung thành.
Langmuir nhìn thấu tâm tư của Ma Vương từ vẻ mặt không đồng tình đó của hắn, y mím môi cao giọng lên một chút: "Đó là nụ hôn môi kề môi."
"Là thế này ——"
Langmuir đang ngồi trên cỏ đột nhiên quỳ thẳng dậy, trịnh trọng nâng lên gương mặt của Ma Vương. Mười ngón tay thon dài dán vào lớp vảy sẫm màu.
Y thoáng cúi người, chạm nhẹ môi của ma tộc.
"...!"
Hôn Diệu mở to hai mắt.
Dưới sự che phủ của cỏ dại, mười ngón tay gập lại căng ra, tạo ra những dấu vết nhỏ trên nền đất cứng.
Trái tim đập thình thịch, thình thịch một cách lạ lùng —— xung quanh yên tĩnh vô cùng, mùi cỏ đắng chát trong gió bay lướt qua chóp mũi, bầu trời đêm thấp xuống như một tấm màn đen che phủ họ. Yết hầu của Ma Vương cục cựa, trong lúc hoảng hốt thì lầm tưởng: Hắn đang nuốt trái cấm được đưa tới bên miệng.
Langmuir chỉ chạm vào hắn như chuồn chuồn, không có chút thân mật nào, sau khi làm mẫu "nụ hôn" của nhân loại thì chuồn ngay.
Hôn Diệu túm lấy mái tóc dài màu xám bạc, nhìn chằm chằm vào nhân loại đang thở hổn hển mấy hơi, rồi cắn mạnh vào môi Langmuir.
"Vương...!?" Langmuir giật mình, muốn trốn cũng đã muộn.
Ma Vương xé toạc chiếc áo bào trắng cản trở, nắm lấy bả vai nhân loại, hôn đi hôn lại như đang phát tiết.
Dõi mắt ra nhìn khắp vùng hoang dã này, cơ thể của nhân loại và ma tộc hóa thành bóng dáng nho nhỏ, nhỏ bé như giọt nước trong đại dương.
Trước khi cuộc chiến sắp nhấn chìm toàn bộ vực sâu sắp bùng lên. Giữa cỏ đắng, giữa tiếng côn trùng ríu rít và dưới sự chứng kiến ​​của vách trăng bàng bạc, nụ hôn của cả hai tượng trưng cho nỗi hận thù và giam cầm.
...
Sau này, mấy năm sau đó.
Hôn Diệu thường xuyên hôn y.
Tác giả có lời muốn nói:
Thật lâu sau, Thánh Quân nhớ lại cảnh tượng này:... Ta có tội. (Nhắm mắt lại) (Xấu hổ) (Tội lỗi lạ lùng+1)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.