Trăng Khuyết Cong Cong

Chương 5:




“Cạch cạch.”
Đột nhiên, một sợi dây chuyền rơi trước mắt Lâm Ý Chiêu.
Lâm Ý Chiêu sửng sốt, hai tay đón lấy: “Cái này là…”
Lộ Dương cười: “Vầng trăng khuyết anh đã hứa sẽ hái cho em.”
Chiếc vòng cổ bằng bạc, trên mặt sợi dây chuyền dài có một vầng trăng khuyết nhỏ, thiết kế của mặt trăng rất tinh tế và ảo diệu, không quá rườm rà cũng không quá đơn giản.

“Em có món gì yêu thích không? Sắp tới là sinh nhật của em rồi. Anh sẽ tặng quà cho em.”
Lâm Ý Chiêu nói: “Mặt trăng đi, em thích trăng khuyết cong cong.”
Lộ Dương cười nói: “Em thật đúng là đang làm khó anh.”
Lâm Ý Chiêu nửa đùa nửa thật: “Vậy anh có hái cho em không?”
“Cho chứ, đại tiểu thư của tôi” Lộ Dương nói “Ngày mai anh sẽ hái trăng cho em.” 
Thiếu niên thuận miệng nói một câu hứa hẹn, không chỉ cô tin tưởng mấy, nhưng ai ngờ anh cũng thật sự thực hiện.
Lâm Ý Chiêu giơ vòng cổ trăng khuyết lên trước mắt mình, song song với trăng khuyết trên trời.
Phản chiếu ánh sáng trong mắt cô.
Lộ Dương cười hỏi: “Thế nào? Trăng khuyết cong cong đúng không?”
Lâm Ý Chiêu cười nói: “Cong… Nó thật đẹp.”
Cô rất thích nó, không chỉ là hình trăng lưỡi liềm.
Đó là sinh nhật đáng nhớ nhất của Lâm Ý Chiêu.

“Chuyện tình đẹp như một cuốn tiểu thuyết như thế? Còn sau đó thì sao? Sao hai người lại đột nhiên chia tay khi ngọt ngào như vậy à?” Tạ Ngọc Song hỏi.
Hiếm khi nghe Lâm Ý Chiêu nhắc tới lịch sử tình cảm của mình, cô nàng đương nhiên cũng rất tò mò.
Nói cũng đúng, nếu không phải Hôm nay Lâm Ý Chiêu đột nhiên nhắc tới tình cảm cũ của mình với cô, cô đều cho rằng tiểu cô nương Lâm Ý Chiêu này hơn hai mươi năm rồi vẫn không có chút tiếp xúc với người đàn ông nào.
Lâm Ý Chiêu nở nụ cười, đổi tư thế thoải mái một chút, ánh mắt lướt qua nhìn về phía cửa sổ bên ngoài: “Về sau…”

Cô không chỉ một lần nhấn mạnh, Lộ Dương chỉ là đang chơi đùa với mình, trong quá trình chơi đùa thì nảy sinh một chút tình cảm khác thường cũng là điều dễ hiểu, nhưng loại cảm nhất thời này sẽ không kéo dài bao lâu.
Có lẽ là từ khi cô tận mắt chứng kiến sự nổi tiếng của Lộ Dương, cô mới bắt đầu lo lắng, nhạy cảm, trở nên tự ti bất an.
Tuần đó bọn họ đi cùng nhau, Lộ Dương cố ý cùng Lâm Ý Chiêu đứng ở dưới lầu một tòa nhà khác.
Lớp xã hội chiếm đa số là nữ sinh cũng chiếm đa số. Cho nên Lộ Dương cao 1m8 đứng về phía đó, dù chỉ nửa khuôn mặt của anh ấy, đã hấp dẫn không ít sự chú ý của mấy ít cô gái.
Khi Lâm Ý Chiêu từ nhà vệ sinh quay trở lại, cô nhìn thấy một đám nữ sinh đang đứng bên cạnh Lộ Dương, cô nghe đại khái là muốn xin WeChat của Lộ Dương.
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Ý Chiêu đột nhiên cảm thấy có chút không vui trong lòng.
Tuy rằng Lộ Dương cự tuyệt, nhưng đối với một người mẫn cảm hướng nộp như cô, chỉ là đang gia tang thêm cảm giác áp lực cho cô.
Lộ Dương thấy cô bước tới, vội vàng nói: “Răng nanh em giúp anh trông giáo viên một chút, anh chơi điện thoại di động một lát.” 
Lâm Ý Chiêu gật gật đầu, Lộ Dương cũng ngồi lên bậc thang phía trên chơi điện thoại di động, hai người cách nhau một khoảng.
Đại khái là Lộ Dương tương đối hấp dẫn người khác, đứng một chốc lại có một đợt nữ sinh đi tới bên cạnh Lộ Dương để xin phương thức liên lạc.
Lộ Dương khó chịu, quay ra chỉ thẳng vào mặt Lâm Ý Chiêu: “Vậy thì bạn gái của tôi nhé, đây là thông tin liên lạc là của bạn gái tôi.”
Lâm Ý Chiêu cùng đám nữ sinh kia đối mặt nhìn nhau.
Có lẽ chính bản thân cô mẫn cảm đa nghi, cảm thấy trong mắt đám nữ sinh kia lộ ra vẻ kinh ngạc cùng với đó là sự khinh thường, giống như đang nói, cô không xứng với Lộ Dương.
Kỳ thật những chuyện này có lẽ đặt ở trên người bình thường không có gì, nhưng đặt ở trên người Lâm Ý Chiêu  thì là vấn đề rất lớn. Cô luôn đặc biệt tự ti trong chuyện tình cảm, cho nên mới thầm mến Lộ Dương nhiều năm như vậy cũng không dám nói ra.
Cô cũng không biết vì sao mình tự ti như vậy, bạn bè bên cạnh đều nói ưu điểm của cô rất nhiều, thậm chí còn ưu tú hơn người bình thường, nhưng vì sao cô lại cảm thấy tự ti?
Lâm Ý Chiêu cũng không biết vì cái gì, mỗi lần cô đều tìm cho mình một lý do để tự ti.
Ví dụ, tất cả mọi người sẽ không mực có lòng tin với cô ở trong một vấn đề nào đó, bao gồm cả Lộ Dương.
Cũng chính là loại ý nghĩ này, làm cho cô cảm thấy Lộ Dương được con gái thích như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày, anh ấy sẽ bị người khác cướp đi.
Mà cô, vĩnh viễn không thể có được ai đó, bao gồm cả Lộ Dương.
Cô là một người cực kỳ không có cảm giác an toàn.
Huống chi Lộ Dương cũng không chú ý tới chi tiết làm sao để đem lại cho Lâm Ý Chiêu cảm giác an toàn trăm phần trăm.
Cho nên từ lần đó trở đi, cảm xúc của Lâm Ý Chiêu trở nên rất lo lắng, mỗi ngày đều sống trong cảm xúc lo được lo mất.
Thế cho nên, cô càng ngày càng để ý tất cả mọi chuyện của Lộ Dương.
Cô bắt đầu đâm đầu vào những trò cắm sừng và chơi khăm, và cảm xúc của cô ngày càng trở nên không thể kiểm soát được. 
Sự độc chiếm của cô đối với Lộ Dương cũng càng ngày càng mạnh, trong mối tình này cô cũng dần dần trở nên không vui vẻ như trước.
Mà cô quên mất Lộ Dương đối với mình chỉ là chơi đùa.
Năm cuối trung học bắt đầu, điểm số của cô đột ngột tụt dốc, tụt dốc đến thảm hại, từ đầu lớp xuống rớt hạng giữa khiến nhiều người bất ngờ.
Khi giáo viên phát bài kiểm tra, cô giáo đã nhìn cô nhiều hơn một vài lần.
Vốn tưởng rằng chỉ là một lần không thi tốt, nhưng sau đó mấy lần, thành tích của cô đều không có đi lên.
Ví dụ lúc trước như cô không phải không có trường hợp như này, cho nên giáo viên chủ nhiệm lập tức tìm cô nói chuyện, thuận tiện hỏi thăm mọi người xung quanh cô một lần, cũng là lúc này, thầy cô phát hiện ra chuyện Lâm Ý Chiêu đang yêu dương với Lộ Dương
Thầy giáo bản chất đều thiên vị về học sinh giỏi, huống chi là loại con gái ngoan ngoãn như Lâm Ý Chiêu, cho nên ngay lập tức nhận định là do Lộ Dương ảnh hưởng đến Lâm Ý Chiêu.
Đầu tiên thầy tìm Lâm Ý Chiêu nói chuyện, nhưng Lâm Ý Chiêu vẫn chối nói không phải nguyên nhân của Lộ Dương.
Nhưng lúc này, dù nói như vậy cũng không có kết quả, các thầy cô đã nhận định chính là nguyên nhân của anh, cho nên trực tiếp lướt qua Lâm Ý Chiêu nói cho cha mẹ cô.
Lâm Ý Chiêu không biết cha mẹ mình đã biết chuyện này, cha mẹ cô cũng không đi tìm cô, thế giới của người lớn bọn họ nghĩ ra một giải pháp tự cho là tốt, đó chính là trực tiếp đi tìm Lộ Dương.
Mà sau khi cha mẹ tìm Lộ Dương xong Lâm Ý Chiêu mới biết được chuyện này.
Sau một buổi tối tự học, Lâm Ý Chiêu vẫn theo Lộ Dương về nhà như thường lệ.
Đột nhiên, Lộ Dương hét lên tên của cô: “Lâm Ý Chiêu. ”
Có lẽ là giác quan thứ sáu của con gái, cô đột nhiên cảm thấy Lộ Dương có việc quan trọng.
Quả nhiên, một giây sau Lộ Dương nói: “Em có cảm thấy hai chúng ta thích hợp không?” 
Lâm Ý Chiêu sững sờ tại chỗ, cô há miệng, không biết nên nói cái gì.
Lộ Dương cũng không nói gì, đang chờ cô trả lời.
Cổ họng Lâm Ý Chiêu căng thẳng chậm nói: “Như thế nào, sao lại không thích hợp?”
Lộ Dương đột nhiên cúi đầu nở nụ cười: “Lâm Ý Chiêu, em quá thuần khiết, em là người ưu tú như vậy, lăn lộn với loại người như anh đúng là không nên… Đáng lẽ anh không nên dính líu đến em.”
Lâm Ý Chiêu: …
Cô im lặng: “Em xin lỗi.” 
“Người nên xin lỗi là anh, là anh chậm trễ em.”
“Thành tích của em bị tuột dốc, cảm xúc bất an, đây đều là do anh tạo thành.”
“Lâm Ý Chiêu, anh là nguồn gốc của tất cả tai họa của em.”
“Không phải!” Lâm Ý Chiêu vội vàng nói “Lộ Dương, anh biết đấy, em chưa bao giờ cảm thấy như vậy, em có thể đem thành tích của mình kéo lên trở lại bình thường, chỉ cần có anh ở đây.”
Cô khóc: “Em thật sự có thể trở về như trước, em thật sự có thể. Lộ Dương, không có anh, em thật sự không thể sống mà thiếu anh…”
Lộ Dương lắc đầu: “Không cần thiết, em không cần như vậy.”
“…”
“Thực sự xin lỗi, Lâm Ý Chiêu” Lộ Dương cúi đầu xin lỗi “Có một chuyện anh không nói cho em biết.”
Lâm Ý Chiêu ngừng khóc nức nở, đội đôi mắt đỏ bừng nhìn anh ấy.
“Lẽ ra em phải nghe người khác nói, anh không phải người tốt như vậy đúng không? Anh quá tệ, anh đang hủy hoại sự chân thành của em để bù đắp cho vết thương của chính mình. Bây giờ anh không muốn làm vậy với em nữa.”
Lộ Dương nhìn vào mắt cô: “Những lời này anh chưa từng nói với người khác, cũng chỉ nói với em một lần.”
“Mẹ anh đã bỏ anh rồi, đi theo anh trai anh khi anh còn rất nhỏ.”
“Anh học trung học cơ sở ở Nam Châu, nơi đó anh gặp một cô gái. Cô ấy là mối tình đầu của anh và cũng là cô gái duy nhất mà anh yêu thích. Chúng tôi đã hẹn nhau học lớp 2, nhưng kỳ nghỉ hè năm đó cô ấy đã bị tai nạn xe hơi, tử vong tại chỗ. Vài giờ trước khi cô ấy gặp tai nạn, anh vừa chia tay với cô ấy, và cô ấy đã bỏ rơi anh.”
“Nhưng anh thực sự yêu cô ấy, cho đến bây giờ, tương lai cũng thế.”
Kể từ đó, Lộ Dương bắt đầu quen bạn gái này đến bạn gái khác.
Không biết có phải bị người yêu bỏ lại tạo thành bóng ma tâm lý hay không, khi Lộ Dương nói chuyện với người khác luôn phải đi trước vài bước.
Bạn bè phát hiện Lộ Dương lăn lộn ở trường trung học, tuy rằng nói chuyện hết người này đến bạn gái khác, nhưng những người đó đều là một loại, một kiểu người, hơn nữa bộ dạng đều có bóng dáng của nữ sinh kia.
Lộ Dương hình như có chấp niệm trong lòng
Rất nhiều bạn bè đều không hiểu được Lộ Dương, hành động này của anh ấy tuy rằng để bù đắp cho chỗ trống trong lòng anh ấy, nhưng đối với nữ sinh khác đó cũng là không mấy công bằng.
Lộ Dương cũng biết, nhưng anh không khống chế được chính mình, anh muốn tìm một nữ sinh giống cô để lúc nào cũng cảm giác được cô ở bên cạnh. Nhưng anh lại không có biện pháp gì kiên trì để ở lại bên cạnh một người trong một khoảng thời gian dài, anh không thể làm điều đó, anh sợ mình thật sự sẽ thích cái người mà anh cho là “Thế thân”, anh không muốn quên cô.
Cho nên Lộ Dương mới có thể sau khi quen nhau một thời gian thì lập tức chia tay, anh vĩnh viễn là cặn bã nhất.
Lâm Ý Chiêu nghe xong lời của Lộ Dương, ý tứ đại khái của anh chính là trong lòng anh đã có người khác, anh không bỏ được người nọ, mà mỗi một người bạn gái anh đều là thế thân của cô gái kia, kể cả mình.
Lâm Ý Chiêu biết.
Tuy rằng cặn bã, nhưng anh không dám nói chuyện với người khác thật lâu, anh ấy không dám thích người khác nữa, sợ mình sẽ thật sự thích “thế thân” rồi từ đó quên mất nữ sinh kia. Cũng sợ bị bỏ lại phía sau, cho nên anh ấy lựa chọn làm người vứt bỏ người khác.
Lâm Ý Chiêu đột nhiên nở nụ cười: “Cô gái kia, tên là Thư Nhã đúng không?”
Lộ Dương sửng sốt.
Kỳ thật Lâm Ý Chiêu vẫn luôn biết, biết chuyện mình là một chuyện thế thân, đến biệt danh “Răng nanh” của mình trên thực tế cũng từ “Nhã Nhã” mà ra.
Nhưng cô tìm cho mình một lý do để cảm động bản thân, ép cô chấp nhận chiếc biệt hiệu này là bởi vì cô thích trăng lưỡi liềm nên Lộ Dương mới lấy cho cô như vậy.
Nhưng tự lừa mình dối người lừa được mình thì được, nhưng làm sao lừa được người khác sao?
Ngay từ đầu cô đã biết chuyện mình là một thế thân, cũng đã sớm biết chuyện của Lộ Dương và Thư Nhã, bởi vì cô cũng đến từ Nam Châu, mà Thư Nhã cũng là người bạn cùng cô học đánh đàn.
Lộ Dương có chút kinh ngạc: “Em biết cô ấy?”
Lâm Ý Chiêu nhếch môi nở nụ cười: “Lộ Dương, em cũng là người ở Nam Châu.”
Lúc ấy anh ấy đối với Thư Nhã yêu thương mãnh liệt, năm đó trong học sinh trường có ai không biết?
Nhưng cô quá mức nhỏ bé, căn bản là không được xuất hiện trong hồi ức của Lộ Dương.
Lâm Ý Chiêu nhìn Lộ Dương yêu đương hết người này đến người khác, nhìn đặc điểm của những cô gái kia đương nhiên cô biết giống hình mẫu là ai.
Cho nên, ngay từ khi lâm Ý Chiêu bắt đầu qua lại với Lộ Dương, cô đã biết, mình chỉ biết là một thế thân không hơn không kém.

Tạ Ngọc Song giật mình: “Cho nên em nguyện ý mình làm thế thân, chỉ là bởi vì em thích anh ấy?”
Lâm Ý Chiêu nở nụ cười: “Con người em cho tới bây giờ chưa lúc nào tự cao tự đại, kỳ thật trong tâm trí lúc nào cũng chỉ toàn hình bóng của Lộ Dương, cho nên em đã trả giá bằng cả tuổi thanh xuân của mình cho chấp niệm này.”
Tạ Ngọc Song: “Đây không phải là thứ con người ta được gọi là ảo tưởng người ta cũng thích mình sao?
“Đúng vậy, nhưng em cảm thấy không thể nói nó như vậy” Lâm Ý Chiêu nói “Kỳ thật cho dù có được đoạn tình cảm này, cảm thấy khi đó em sẽ cực kì vui vẻ, vậy ít ra em cũng vẫn cảm thấy mình đã đưa ra một quyết định đúng.”
Tuổi trẻ gặp một người quá nổi bật, cho nên cô không đành lòng từ bỏ, tuổi mười bảy quyết tâm si mê một lần.
“Là tôi của tuổi hai lăm bây giờ, nghĩ nhiều hơn về tương lai. Nhưng cũng rất may mắn là tôi có thể chọn anh ở tuổi đó mà không ngoảnh đầu lại, dù chỉ một chút do dự.”
Ở tuổi đó, tôi có thể chọn anh ấy mà không chút lo âu, nhưng bây giờ thì không như thế.
Vì vậy, tôi không bao giờ hối tiếc.
Bởi vì tôi chỉ thể một lần được buông thả để làm những điều mình thích.
Sau khi chia tay, cô cũng không quên Lộ Dương nhanh như vậy.
Lâm Ý Chiêu có chút lụy tình, cho dù cô biết rõ mình là thế thân, nhưng vẫn lựa chọn yêu anh. 
Sau khi chia tay, cô vẫn chú ý đến nhất cử động của Lộ Dương.
Cô trước sau vẫn cảm thấy, Lộ Dương vẫn sẽ trở về bên mình.
Chỉ cần bản thân còn giống Thư Nhã.
Nói ra thì có một chuyện rất buồn cười, khi đó cô vì Lộ Dương xoay chuyển tâm ý, thậm chí đi học những việc Thư Nhã thích làm khi còn sống, mà mục đích, chỉ là để cho bản thân giống cô ấy hơn.
Nhưng chuyên mục bắt chước của cô cũng không kéo dài lâu.
Năm cuối đại học, cô vừa đăng xong một đoạn video chơi piano đã đăng tải thì vô tình nhìn thấy một tấm ảnh chụp chung của Lộ Dương với các cô gái khác.
Có nữ sinh kia ôm cổ Lộ Dương, hai má thân mật dán sát vào nhau.
Caption của Lộ Dương cũng rất đơn giản: Cô ấy nói rằng cô ấy muốn đăng như thế này.
Ngày đó Lâm Ý Chiêu xem lại tấm ảnh này một lần nữa.
Cô vô cùng không cam lòng, cô muốn tìm một chỗ nào giống Thư Nhã trên mặt cô gái kia, nhưng không có, cô gái kia cùng Thư Nhã một chút điểm tương tự cũng không có.
Trong nháy mắt, tâm trạng  Lâm Ý Chiêu rơi xuống vực.
Cô không thể nắm bắt được tâm tình Lộ Dương nữa.
Không biết đã từ khi nào Lộ Dương buông Thư Nhã xuống rồi,
Có lẽ khi cô vội vàng bắt chước phong thái của Thư Nhã?
Có lẽ là lúc cô một lòng muốn khắc họa bản thân thành Thư Nhã.
Cô cũng không biết nữa.
Anh ấy buông Thư Nhã xuống, chính mình cũng không còn cơ hội nữa.
Ngày đó, Lâm Ý Chiêu đột nhiên bừng tỉnh.
Khi cô liều mạng muốn bắt chước trở thành người trong lòng anh, để có được tình yêu của anh.
Vậy nên, diều thúc đây em từ bỏ không phải em không yêu anh nữa.
Mà do em không còn có thể hiểu anh được nữa.
Anh buông bỏ cô gái ấy xuống, và tôi không thể làm thế thân cho cô gái đó nữa
Tạ Ngọc Song nghe vậy nói: “Chiêu Chiêu, con gái mà hèn mọn như vậy không được rồi.”
Lâm Ý Chiêu đột nhiên nở nụ cười: “Chị à, thật ra buổi biểu diễn piano năm đó khiến Lộ Dương yêu Thư Nhã cũng là một phần do em.”
Là lúc ấy cô nhìn thấy trong dàn khách mời có Lộ Dương, cho nên cô rụt rè, cuối cùng để Thư Nhã thay cô đi lên biểu diễn.
Mà Lộ Dương, lúc ấy cũng chỉ là bởi vì chuyện của mẹ anh mà phiền muộn, tùy tiện đi vào một phòng biểu diễn, cuối cùng cả buổi diễn ấy, anh được tiếng đàn bên tai vuốt ve xoa dịu, sau đó anh mới bắt đầu chú ý tới cô gái phía trên đài.
Lâm Ý Chiêu tự giễu nở nụ cười: “Nếu lúc ấy em không sợ sân khấu, người Lộ Dương yêu có phải là em hay không…”
Cô có thể ở bên cạnh người con trai mà mình thích, cô cần phải không rời bỏ Lộ Dương, cô sẽ cùng anh học hết trung học, rồi lên đại học, sau đó là kết hôn sinh con rồi cùng nhau trải qua phần đời còn lại.
Nhưng cuối cùng cô đã bỏ lỡ buổi biểu diễn vì cô không dũng cảm đối diện với anh.
Cô đã bỏ lỡ Lộ Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.