Trăng Dưới Biển, Người Trong Tim

Chương 4:




******
Văn Kỳ đã cầm tách cà phê đứng cạnh điện thoại rất lâu rồi, tay còn lại nhàn rỗi gõ gõ bàn, nhân viên bên cạnh bị anh gõ đến kinh hãi trong lòng nhưng lại không dám nói. Có người gõ cửa bước vào báo với anh là bên ngoài có người tìm, anh hờ hững ừ một tiếng, tiếp tục chậm rãi uống cà phê.
Có người bị mất hộ chiếu gọi điện tới hỏi anh cũng đều đích thân nghe, sau đó có vẻ người bên ngoài đã đợi đến sốt ruột, thư ký lại vào lần nữa, hỏi anh có muốn gặp không, nếu không thì cô ấy sẽ bảo Vưu tiểu thư rời đi.
Nghe tới ba chữ Vưu tiểu thư, Văn Kỳ liền đặt tách cà phê xuống bàn, nhoáng cái đã ra ngoài mất hút. Tiểu Lục cầm khăn giấy lau mặt bàn bị cà phê bắn tung toé ra, miệng lẩm bẩm: “Nữ minh tinh quả nhiên lợi hại, đến Văn Kỳ cũng bị mê hoặc rồi.”
Lần này Vưu Hạ mặc một chiếc váy body đen dài, ‘nghiêm túc’ hơn lần trước xíu, có điều trong mắt Văn Kỳ vẫn không quá bảo thủ. Mặc dù tà sau rất dài nhưng phía trước lại ngắn củn, vẫn lộ ra đôi chân dài trắng nõn của cô.
Vưu Hạ bước tới trước mặt Văn Kỳ, nở nụ cười xinh đẹp hỏi: “Văn tiên sinh có bận không?”
“Cũng bình thường.” Anh tưởng cô đã rời khỏi New Zealand từ lâu.
Vưu Hạ khịt khịt mũi, động tác nhỏ vô cùng đáng yêu, Văn Kỳ hơi nheo mắt hỏi: “Sao vậy?”
“Thơm ghê, mùi cà phê?”
“Muốn uống à?”
Văn Kỳ đưa Vưu Hạ đến một quán cà phê anh thường lui tới, Vưu Hạ nói rõ mục đích đến của mình, một nam diễn viên trong đoàn làm phim của họ bị động đất doạ sợ chạy rồi, đoàn làm phim đã nghỉ mấy ngày nhưng vẫn chưa tìm được nam diễn viên phù hợp, cô muốn mời Văn Kỳ đi.
“Không có nhiều cảnh, nhưng yêu cầu rất cao.” Cao ráo chân dài đẹp trai, cho nên nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có Văn Kỳ phù hợp.
Văn Kỳ đương nhiên từ chối, việc diễn xuất này anh chắc chắn không làm được rồi, nhưng thấy Vưu Hạ nhìn mình mong đợi như vậy, Văn Kỳ phút chốc liền mềm lòng tiến cử Tiểu Lục. Tiểu Lục không phải nhân viên chính thức của tổng lãnh sự quán, ngoại hình cũng ưa nhìn, tuy đạo diễn ưng Văn Kỳ hơn nhưng thân phận của anh đặc biệt, thực sự không thích hợp tham gia diễn.
“Nếu rảnh thì có thể đến thăm phim trường, quay phim rất vui đó.” Vưu Hạ nói với anh: “Đợi đóng máy rồi tôi sẽ mời anh một bữa nha ân nhân.”
“Không cần để trong lòng, phạm vi trách nhiệm thôi.”
Không biết có phải cố ý hay không, Vưu Hạ nhìn anh, như cười như không chậm rãi nói: “Đã trót giữ trong lòng rồi.”
Văn Kỳ ho khan quay đầu nhìn về phía xa xa, cô nói mơ hồ lấp lửng, anh cũng không hỏi ý tứ sâu xa bên trong, chỉ cảm thấy dưới ánh mắt này của cô, lòng anh hỗn loạn rối bời.
Sau đó, Văn Kỳ thật sự thường xuyên đến thăm phim trường, thỉnh thoảng ngồi uống cà phê với Vưu Hạ không có cảnh quay, ở trước mặt Vưu Hạ phóng khoáng thẳng thắn, anh dần dần nói nhiều hơn, thậm chí còn nhắc đến chuyện du học ngày trước, anh nói: “Tôi ở Florida vài năm, nghe nói cô cũng từng ở đó?”
Vưu Hạ cúi đầu uống cà phê, cũng không nhìn anh, tựa như đang không tập trung, một lúc lâu sau mới trả lời: “Ừm, học hai năm, sau đó chưa học xong đã về nước.”
Văn Kỳ không tiếp tục thăm dò nữa, chỉ nói: “Vụ nổ súng năm ấy cô có ở đó không?”
Vưu Hạ ngẩng lên nhìn anh, khẽ lắc đầu, dường như không có hứng thú với loại chuyện này, cô chỉ chống cằm, chớp chớp mắt nhìn anh chăm chú, hỏi: “Văn Kỳ, anh chưa có bạn gái đâu nhỉ?”
Văn Kỳ sặc cà phê, anh chưa bao giờ thất thố như vậy, sau khi ho khan hai tiếng liền thấp giọng cười.
Vưu Hạ nhỏ giọng nói: “Tôi chưa có bạn trai, từ lúc ra mắt đến giờ đã hai năm cũng không có anh bạn trai nào, ngoan không?”
Buổi tối hôm đó sau khi quay phim xong trở về, Tiểu Lục không biết nghĩ tới điều gì, bỗng xúc động bùi ngùi thốt lên một câu: “Vưu Hạ cute thật.”
“Còn cực kỳ đáng yêu, ngoan nữa.” Văn Kỳ vô thức tiếp một câu, nói xong liền nghe thấy Tiểu Lục cười lớn, cậu ta nói: “Văn Kỳ, anh xong rồi!”
Văn Kỳ bị cậu ta cười hơi ngượng ngùng, nghiêm mặt rời đi.
Ngày Vưu Hạ về nước ấy, Văn Kỳ mặc kệ Tần Cửu, trực tiếp cầm lấy điện thoại của Vưu Hạ, nhập số điện thoại của mình rồi ấn gọi, Tần Cửu tức đến thở phì phò, Văn Kỳ chỉ nói một câu trên đường cẩn thận liền đi.
Vưu Hạ nhìn chằm chằm vào điện thoại cười toe toét hồi lâu, suốt chặng đường trên máy bay Tần Cửu đều không dám chợp mắt, nhìn ngó xung quanh sợ có người chụp trộm dáng vẻ này của Vưu Hạ, cứ phải làm sụp đổ hình tượng nữ thần mới chịu cơ, không mất fan mới lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.