Trăng Đêm

Chương 7: Cô ta là người hầu của ta




Đao cong sắc nhọn lạnh lẽo sợ người, mắt thấy sắp giải quyết được tên yêu ma tàn ác bạo ngược, Lương Dĩ Tiên liền chém vào xương sọ của hắn, nhưng còn cách chút xíu lại dừng lại.
Lương Dĩ Tiên tập trung tất cả sức lực vào cánh tay trái, mạnh mẽ đẩy chiếc đao nhọn, nhưng vẫn không mảy may xê dịch, một bộ móng vuốt sắc lạnh lẽo chặn lại trong lưỡi đao cong, trông có vẻ gầy yếu, không ngờ hắn ta lại có lực lớn vô hạn như thế này. Người không thể nhìn tướng mạo mà đánh giá, yêu cũng như vậy sao?
“Vô dụng thôi, tiểu mỹ nhân”, Lang Duật Tà chậm rãi quay mặt lại, khóe mắt tích tụ ánh sáng lạnh lẽo u ám, miệng nhếch đến tận mang tai, “Ta không chỉ có chùy nghìn cân, còn có yêu vuốt, em rất giữ thể diện cho ta mà! Sáu lần đánh lén, ép ta phải lấy yêu vuốt ra, không ngại thì nếm thử mùi vị của nó nhé, đừng tưởng ta dễ ức hiếp”.
Lương Dĩ Tiên kinh hãi, vuốt sắc hướng đến phần mặt, cào ngang qua, cô ấy phản xạ quay đầu, nghiêng người gục xuống, tóc đuôi ngựa vung lên, bị vuốt sắc nhọn cắt đứt ngọt lịm, trên mặt cũng bị rạch một vết máu đỏ dài, mái tóc xõa tung rối bù trong không trung. Tiếp ngay sau đó, một đòn chùy nặng tấn công đến, tay phải của thiếu nữ không còn sức, chỉ đành nâng đao cong ở cánh tay trái lên chống đỡ…
“Á…”, tiếng kêu thảm thiết vang thấu màn đêm, Lương Dĩ Tiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay lên, quăng vào không trung, như chú chim cô độc gãy cánh. Thức thần cùng lúc đó cũng biến mất, kết giới tiêu tan, mưa đổ xuống như trút nước, nước mưa lạnh lẽo rơi xuống làn da, lập tức lan khắp toàn thân.
Thiếu nữ ướt sũng không rơi xuống mặt đất, mà rơi vào một vòng ôm rắn chắc, chủ nhân của vòng ôm trên người mặc bộ trường y màu đen bay lất phất trong gió, không một giọt nước mưa nào thấm vào được, giống như có một tầng kết giới bảo vệ hình, khuôn mặt tuấn tú siêu phàm thoát tục, chứa đầy vẻ cô độc mong manh mờ ảo, đôi mắt đen láy thanh khiết có thần, giống như là quả cầu thủy tinh hấp dẫn người.
Thiếu niên nhẹ nhàng hạ xuống đất, nhẹ như một cọng lông, ôm ngang Lương Dĩ Tiên bị thương, màn mưa quanh người tự động tránh ra. Trong đêm mưa tán phát ra một loại khí túc sáng sủa đẹp đẽ thần bí khiến người khác muốn nhìn trộm mà lại không dám đến gần, bất tri bất giác thu hút người ta say đắm.
Lương Dĩ Tiên cực lực mở mắt ra, mái tóc rối tung bị nước mưa thấm ướt dính lên trên mặt, hòa lẫn với máu, cơ thể thương tích chồng chất, tướng mạo nhếch nhác khó mà hình dung. Rõ ràng là mưa rơi rất to, nhưng cô ấy không thấy lạnh lẽo đau đớn, trái lại cảm nhận được một luồng nhiệt độ cơ thể rất ấm áp… là ai? Trong đầu óc không kìm nén được nhớ đến cảnh tượng khi còn nhỏ
Ngày xuân trời trong xanh mát mẻ, Địch sư huynh mười ba tuổi như thường lệ ra ngoài tu hành, lúc đó, cô mới chỉ sáu tuổi, hai bàn tay nhỏ sống chết níu giữ chiếc áo choàng màu trắng viền vàng của sư huynh không buông, khóc lóc đòi đi cùng với anh ấy, khiến cho ông nội bật cười không ngừng, cứ khen cô tuổi còn nhỏ mà đã có lòng cống hiến với thuật âm dương như vậy, mình có người kế tục rồi! Thực ra, cô bé chỉ là không nỡ rời sư huynh.
“Siêu Nhi, con đưa Tiên nha đầu ra ngoài đi dạo đi, trước khi trời tối phải quay về”, ông nội phê chuẩn.
“Vâng, sư phụ”, Địch Siêu chắp tay bái, tao nhã có lễ.
“Ồ, tuyệt quá, ông nội vạn tuế, ha ha…”, tiểu cô nương vui mừng nhảy nhót không ngừng.
“Nha đầu”, Địch Siêu duỗi tay phải ra, khẽ nhéo vành tai mềm mại của cô, đầu ngón tay thuận theo vành tai trượt xuống, thấy cô buồn buồn nghiêng nghiêng đầu, cười vui vẻ, “Đi thôi!”.
Cô còn nhớ bên cạnh hồ nhỏ trong rừng cây rậm rạp đó, cây đại thụ dày kín che lấp ánh mặt trời, nước hồ xanh biếc, xung quanh cỏ tốt um tùm, rải rác những tảng đá lớn trọc lốc, phủ một lớp rêu xanh ẩm ướt bên ngoài, trong lùm cỏ cao có không ít anh thảo và những loài hoa nhỏ xanh, đỏ, tím, vàng, mời gọi những chú bướm màu sắc rực rỡ, vỗ cánh bay lượn.
Địch Siêu ngồi lên một tảng đá lớn giữa rừng cây, điều tức vận khí, âm dương điều hòa đến cảnh giới cao nhất, đạt được sự dung hoà hoàn toàn với tự nhiên, tinh khí nội thế và khí của tự nhiên gộp làm một, mượn sự trợ giúp khí của tự nhiên vô cùng vô tận để nâng cao pháp thuật… cách tu hành này nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng muốn làm được, tâm phải không có tạp niệm, hoàn toàn tĩnh tại mới cảm nhận được tĩnh mạch của thiên nhiên, vô cùng khó khăn.
Hai chú chim sẻ đậu trên vai người thiếu nhiên, hoàn toàn không phát giác ra mình đang đậu trên một con người.
“Nha đầu”, Địch Siêu đột nhiên giật mình bừng tỉnh, nhìn khắp xung quanh, nào còn bóng dáng của cô, trong rừng cây chỉ nghe thấy tiếng chim kêu ríu rít.
“Dĩ Tiên…”, anh ta lòng nóng như lửa đốt, lớn tiếng gọi to, “Tiên nha đầu, em ở đâu? Tiên nha đầu…”.
Tiểu Dĩ Tiên đuổi theo một con bướm màu sắc rực rỡ đến bên hồ, chú bướm đậu trên nhụy một bông hoa màu đỏ, cô bé vui mừng quá mức, vút lao qua đó, chân giẫm lên một tảng đá bị rêu phủ dầy…
“Á…”, cô bé rơi xuống nước, mặt nước chìm quá đỉnh đầu, một tiếng hô cứu mạng cũng chẳng kịp hét. Trong miệng và mũi bị ộc vào rất nhiều nước, nuốt không hết, rất lạnh, rất tối, rất đáng sợ…
“Nha đầu, tỉnh lại đi… nha đầu”, cô nghe thấy một giọng nói rất lo lắng.
“Ộc… khụ khụ…”, một ngụm nước phun ra ngoài, ý thức dần dần khôi phục, ấm quá, Dĩ Tiên từ từ hé mắt, có ánh sáng…
“Nha đầu, em tỉnh rồi! Thật tốt quá, nha đầu…”, thiếu niên kích động ôm chặt lấy cô, giống như vật báu mất đi lại tìm thấy được.
Sư huynh, nhìn thấy anh, thật vui mừng…
“Này, nha đầu…”, người đàn ông nhíu mày, chẳng phải là cô rất có bản lĩnh sao? Tại sao lại bị đánh thê thảm thế này? Khó hiểu nhất là mình sao lại nhảy ra cứu cô ấy, chết rồi không phải càng hợp ý sao?
“Sư huynh…”, cô ấy lặng lẽ lẩm bẩm, là anh sao? Rất ấm áp, rất sáng sủa, rất… chờ mong và vui mừng vào thời khắc nhìn rõ người đó thì bỗng hóa thành hư không, Dĩ Tiên kinh sợ trừng to hai mắt, giống như thấy được điều khó hiểu nhất, không nên xuất hiện nhất trên đời này, “Dạ…”.
“Hử? Dạ Vương điện hạ?”, ngữ khí quyến rũ phù phiếm của U Mỵ mang theo sự u ám, “Không phải oan gia không đụng mặt à! Tiểu yêu lần trước suýt chút nữa bị ngài giết rồi, không ngờ đêm nay gặp lại. Chỉ vì một kẻ loài người, lại phiền ngài đại giá đích thân đến, tiểu yêu thực sự là được đại khai nhãn giới rồi!”.
Dạ… Dạ Vương điện hạ? Dĩ Tiên ngây ngốc, đang quay phim truyền hình cổ trang sao?
“Dạ Vương điện hạ?”, Lang Duật Tà dừng chiếc chùy lại, cào cào tóc “U Mỵ, cô chắc chắn? Tiểu tử trông giống như tiên trên trời này?”.
“Chắc chắn là thật, Lang Duật Tà, nhìn thấy Điện hạ không thể bất kính, nếu không thì ngươi sẽ khổ đó.”
“Hừ, không uổng công giáo huấn, chắc không gặp may như vậy chứ”, Dạ Ly ánh mắt lạnh lùng quét qua một nam một nữ trước mặt, trong mắt ẩn chứa ánh sáng khát máu.
“Điện hạ, chúng tôi không hề muốn làm kẻ thù của ngài, một kẻ Âm dương sư loài người chẳng đáng để ngài lao tâm động thủ vì cô ta!”, U Mỵ bình tĩnh ứng đối.
“Chẳng can hệ gì? Hừ, ngươi nghe kỹ cho ta”, Dạ Ly nói rành mạch từng chữ, dội vang có lực, “Người con gái này, cô ta, là người hầu của ta”, khẩu khí cứng cỏi, ngông cuồng, bá đạo.
Lương Dĩ Tiên vẫn còn kinh ngạc trong cách xưng hô của đối phương với Dạ Ly, lời lại là một tấn bom hạng nặng, những người có mặt đều bị nổ đến điếc cả tai.
Mỹ thiếu niên cao ngạo hống hách độc đoán tiếp tục tuyên bố vật sở hữu: “Cô ta là người của bản Điện hạ, sống chết chỉ có thể do bản Điện hạ quyết định, bị các ngươi giết chết rồi, bản Điện hạ có còn thể diện không?”, đúng, tận tay giết cô ta mới đủ giải hận, cô ta, chỉ có thể lưu lại để mình giết.
Không ai lên tiếng, tiếng mưa rơi rào rào che đậy sự tĩnh lặng…
“Oa…, Điện hạ, là tôi ưng cô ta trước, ngài không thể ỷ vào cao quý để tùy tiện cướp đồ của người ta”, Lang Duật Tà bất mãn lớn tiếng kêu, “Rất mất thân phận, không độ lượng, không lịch sự đó”.
“Lảm nhảm lôi thôi, ồn chết đi được”, ánh mắt trong trẻo của Dạ Ly lạnh đi, Lang Duật Tà bị quấn lại chặt chẽ thành một chiếc bánh tét, miệng cũng bị chặn lại, rên rỉ không phát ra tiếng, đau đớn không chịu đựng được, cấp thiết nhìn sang U Mỵ cầu cứu.
“Lợi… lợi hại quá!”, Lương Dĩ Tiên há miệng trợn mắt, yêu ma gần như hủy hoại tính mệnh của mình bị anh ta dễ dàng chế phục với công phu không bằng thời gian nuốt một ngụm trà, Dạ Ly, anh ta rốt cuộc…
“Lang Duật Tà, mới nhắc nhở ngươi xong”, U Mỵ thở dài.
Khóe miệng Dạ Ly cong lên, lộ ra độ cong lạnh lẽo, “Kẻ tiếp theo chính là ngươi”, trong màn mưa, một chiếc trường thương màu bạc lắc lư, đâm thẳng vào cô gái mặc xường xám.
Sắc mặt U Mỵ bỗng biến đổi, vừa định tránh đi, mũi thương đã đến mi tâm, thoắt cái toàn thân cứng đờ: Lừa, lừa người sao? Tốc độ nhanh đến mức căn bản không có thời gian phản ứng. Anh ta rõ ràng… đứng ở đó không hề suy chuyển, một ngón tay cũng không động đậy, đây là… năng lượng của Thần… thực sự của anh ta sao?
Sống lưng U Mỵ mồ hôi lạnh tuôn chảy, trường thương lại đột nhiên ẩn đi? Trong lúc chưa hiểu gì, sau lưng đột nhiên có một trận xung lưng không thể chống lại được xông đến, “Á…”, cô gái phát ra tiếng kêu thảm thiết.
“Sư huynh!”, Dạ Ly đang muốn rời đi, nghe thấy cô gái ở trong lòng lẩm bẩm, bất giác dừng bước, nhìn sang thân hình mặc áo choàng màu trắng mờ ảo trong màn mưa, không nhìn được rõ mặt, vì sao cô ta vừa nhìn đã nhận ra ngay? Hơn nữa còn dùng ngữ khí khẳng định không cần suy nghĩ.
Dưới áo choàng, một thanh trường đao lưỡi trắng giống như cây trượng sừng sững rợn người, dòng máu nhanh chóng bị mưa lớn gột sạch.
U Mỵ bịt chặt miệng vết thương lõm sâu đẫm máu nơi thắt lưng, nơi ấy đang không ngừng trào ra dịch đặc màu đỏ thẫm, lại bị nước mưa phai nhạt đi, khuôn mặt vì chịu đựng cơn đau kịch liệt mà méo mó thất sắc, cười lạnh: “Ngươi cũng là vì Âm dương sư kia mà đến?”.
Kẻ dưới áo choàng hơi ngẩn ra, quay mặt lại, nhìn thấy một mỹ thiếu niên áo đen, trong cánh tay ôm một cô gái, đang nhìn vào mình.
“Tiên nha đầu…”, cô ấy đã bị thương! Hình như vết thương không nhẹ?Anh ta bỗng thấy đau đớn xé lòng.
U Mỵ nhân lúc anh ta phân thần không đề phòng, lòng bàn tay ngưng tụ một quả ma tinh, phóng ra chói lóa, cùng với Lang Duật Tà đang bị hồn tỏa chỉnh cho sống dở chết dở, cả hai cùng biến mất trong luồng ánh sáng.
Trong trận mưa lớn rào rào, chỉ còn lại người đàn ông mặc áo choàng màu trắng và thiếu niên áo đen, cùng với thiếu nữ nằm im trong lòng anh ta yên lặng nhìn nhau…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.