Trăng Đêm

Chương 5: Nguồn của ma linh, bùng nổ




Trong tòa tháp đổ nát, khói bụi chướng khí tản đi, kết giới bảo vệ Đồ Đằng đã phá, ba người chống đỡ kết giới nôn ra máu tươi, cùng đổ xuống đất, bị nội thương không nhẹ. Ba người bọn Giang Liệt bị sóng khí ảnh hưởng, đập vào trong một đống gỗ mục vỡ, choáng váng bò ra ngoài, nhìn thấy đồng đội ở bên cạnh Đồ Đằng, chẳng nghĩ ngợi gì cả, vội vàng lao qua đó.
Phi Dục cũng bị kinh hãi, lùi ra mấy mét, cánh tay phải che chắn hai mắt, đợi sau khi xung quanh yên ắng, cậu ta mới chầm chậm thả tay ra, nghe thấy mấy tiếng hô gọi cấp bách: "Lý Nham... Trang Mông... Quý tiền bối...".
Thấy ba vị Ngự linh sư thân mang trọng thương, trong lòng đứa trẻ bỗng thấy áy náy, áy náy đối với... sự tín nhiệm của anh ta. Cậu bé giận dữ nhìn sang hai tên yêu lùi đến cửa tháp, bọn chúng không phải là yêu quái bình thường, Tiêu Nhiên ở bên ngoài ra sao rồi? Trước cửa tháp có màn chắn màu vàng kim, là Kim Chung Hộ giới. Yêu quái bên ngoài tháp không thể vào được, bên trong cũng không ra nổi, hai con yêu này đã bị giam ở bên trong rồi, nếu như mình có thể...
Nhưng... lại nhìn sang âm dương Đồ Đằng, Ngự linh sư đều đã bị thương... Tiêu Nhiên nhờ mình... bảo vệ bọn họ, nhưng mà...
Cậu ta rũ đầu, hạ quyết tâm, xông đến giữa hai con yêu và Ngự linh sư, ưỡn người che chắn bảo vệ.
Hành động khiến người ta kinh ngạc, Xà Nữ và quái vật đầu hói đang rất có hứng thú... không phải nhìn cậu ta, mà là...
Phi Dục đột ngột ngộ ra, vừa rồi đòn tấn công đó, là... ai? Thuận theo ánh mắt của bọn chúng quay người nhìn...
Mấy Ngự linh sư cũng lần lượt ngẩng đầu lên...
Trên bức tượng phật vàng lớn, thứ duy nhất không bị phá hoại, một cậu bé ngồi trên vai trái tướng mạo trông chỉ độ chục tuổi, khuôn mặt trắng trẻo tinh tế không có biểu cảm, hoàn mỹ không chút khuyết điểm, dung mạo thanh khiết có thể so sánh được với hoa trong gương, trăng trong nước, tuổi tác còn nhỏ mà đã anh tuấn nhường này, thực sự khiến người ta khó có thể tưởng tượng được sau khi lớn lên sẽ tuyệt sắc đến mức nào? Trên người cậu ta mặc một chiếc sơ mi trắng nhạt, cổ thắt chiếc nơ hình bướm màu đỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo gió nhỏ màu đỏ tím, thân dưới là một chiếc quần soóc màu nâu kết hợp với giày da, lưng dựa vào vành tai của tượng phật, khinh mạn nhìn xuống đám người bên dưới, điển hình của kiểu tiểu vương tử quý tộc tự cao ngạo mạn.
Bên trong cả tòa tháp tĩnh lặng không tiếng động...
Phi Dục đờ đẫn: Cậu ta... đứa trẻ đó... thủ hạ của Dạ Lạc? Vì sao vậy?
"Xin hỏi", Vũ Xà Nữ điệu đà phá tan sự yên tĩnh đến quá đáng này: "Tiểu soái ca... là U Minh sứ giả?".
U Minh sứ giả? Mọi người đều kinh hãi: Cái gì U Minh sứ giả?
"Giơ tay một cái liền hóa giải yêu lực của chúng tôi", Cự Phương Quái đi ra mấy bước, trang nghiêm đứng thẳng, "Có thể gặp được U Minh sứ đại nhân dưới quyền Dạ Lạc đại nhân, là vinh hạnh của bọn tôi".
Dạ Lạc? Tốc độ nói chuyện của nó rất chậm, mỗi một người có mặt đều có thể nghe thấy rõ ràng: Dạ Lạc, là... Dạ Lạc kia sao? Dạ Lạc mà Cục đặc phái muốn tru sát? Dạ Lạc đại nhân? Cách xưng hô thật không bình thường... khẩu khí cung kính khiêm nhường, kính sợ, yêu quái có ý kính trọng hắn ta, điều này chứng tỏ...
"Thật sự là U Minh sứ đại nhân, Kim Chung Hộ giới của Ngự linh sư không có chút tác dụng gì với ngài", Vũ Xà Nữ đầu ngón tay xoắn xoắn lọn tóc, môi đỏ hơi động đậy, lại là một tiểu quỷ như vậy, tiếp tục hỏi, "... ngài là đến giúp đỡ phải không?".
Tinh Hà nâng tay lên che miệng, ngáp một cái, quay đầu lại, chẳng coi ai ra gì: "Ngươi là cái thá gì chứ?", ý ẩn bên trong lời nói: Nằm mơ đi.
Xà Nữ bị đả kích, tay cứng đờ lại, hai lọn tóc cuốn ở đầu ngón tay rơi ra, sắc mặt chuyển thành u ám.
"Dám hỏi U Linh sứ đại nhân vì sao lại đến? Đã không giúp bọn tôi, lẽ nào muốn bảo vệ Ngự linh sư? Là chỉ thị của Dạ Lạc đại nhân? Cự Phương Quái bực bội hỏi.
"Vô vị", Tinh Hà chẳng coi ai ra gì như cũ, "Xem kịch".
Sắc mặt Xà Nữ càng u ám, đúng là chẳng có cách nào để giao tiếp cùng với một tiểu quỷ, lại còn không thể đắc tội với cậu ta, linh lực lớn mạnh như vậy, không cẩn thận bản thân mình sẽ phải chịu ấm ức mà chuồn đi, thế là nở một nụ cười gian: "Vậy thì, ngài sẽ không nhúng tay vào?".
Tinh Hà không có biểu cảm gì, da mắt cũng lười chẳng thèm động đến một cái, ánh nhìn hướng đến bọn họ, lại giống như bay đi chỗ khác, ý là: Cứ tự nhiên.
Dưới bàn hương án đột nhiên trườn ra mấy con rắn dài xanh đỏ đan xen, nhào đến phía ba người không hề chuẩn bị gì, chẳng kịp đề phòng...
"Cẩn thận!", người đàn ông nhiều tuổi nhất hét lớn, vung tay trái lên, một đạo minh quang cắt đứt con rắn nhỏ sau người Giang Liệt, nhưng cánh tay phải có một trận tê đau, độc rắn nhanh chóng thấm lan trong huyết dịch, cảnh tượng trước mắt càng ngày càng mơ hồ...
"Tạ tiền bối!", Giang Liệt và một người đàn ông chưa bị thương khác luống cuống chân tay.
"Phập phập...", hai chiếc dao găm bắn trúng một con rắn màu sắc loang lổ, găm nó lại dưới chân hương án, nhưng vẫn không thể cứu được hai người còn lại, thấy Ngự linh sư trẻ tuổi dần dần đổ xuống trước mắt, Phi Dục mắt đầy phẫn nộ, giống như rơi xuống vực sâu, sáu người, ba người trọng thương, ba người trúng độc, rơi vào miệng rắn ở ngay trước mắt của mình, một người cũng không bảo vệ được, một người... cũng không có!
Ngài ấy có tức giận không? Sẽ thất vọng nhỉ!..., nhất định lại sẽ đau lòng, giống như lần trước, cái chết của mấy người kia, bề ngoài có vẻ như không hề để ý, nhưng chẳng ai biết được nỗi đau đớn trong lòng của ngài ấy, mà... bản thân mình có thể cảm nhận được, nỗi đau đớn ngầm ẩn giấu rất sâu, nỗi đau khổ không cách nào biểu đạt được không phải là thứ hời hợt, mà là khắc sâu vào tận linh hồn.
"Chỉ còn lại cậu thôi, muốn tiếp tục chống đối sao?" Vũ Xà Nữ nhìn sang bóng lưng nhỏ bé của đứa trẻ, đắc ý cười diệu, Hay là ngoan ngoãn đi cùng với chúng ta?".
"Những Ngự linh sư này mạng chẳng còn bao lâu nữa, hơn nữa chỉ có cậu còn sống, quay về là tự mình chuốc khổ. Loài người và yêu ma tự cổ đã không thể đứng cùng nhau, bọn họ càng không thể dung nạp được cậu. Cho dù là Sở Tiêu Nhiên, cũng rất khó để có thể tin tưởng cậu nữa, hắn ta là người, mà cậu... rốt cuộc vẫn là yêu ma", Cự Phương Quái thô kệch chỉ rõ.
Lời nói đánh trúng vào điểm yếu, Phi Dục bỗng cảm thấy nỗi sợ hãi không tên: "Tiêu Nhiên... sẽ đuổi mình đi sao?", đuổi... mình đi? Không... ngài ấy là... chỗ dựa duy nhất, không thể mất đi, không thể... rời xa ngài ấy, sự tồn tại của mình còn có ý nghĩa gì nữa? Không được... tuyệt đối không thể được!
Hai bàn tay cậu bé run rẩy nắm chặt lại, muốn nắm bắt thứ gì đó không để cho nó tuột mất, như vậy mới có thể có được một chút an ủi, cho dù che lấp không nổi sóng lòng đang không ngừng cuộn lên,... huyết dịch không ngừng tăng vọt, giống như có thứ gì đó đang rục rịch muốn động, trương lên khó mà khắc chế được...
Tinh Hà nhìn thấy đôi mắt tím kia càng lúc càng thẫm hơn, và xung quanh cậu ta từng chút hiện ra ngọn lửa đen tím, tự nói tự nghe: "Tan cuộc rồi", nói rồi đột nhiên ẩn thân rời đi.
Ngoài tháp, Sở Tiêu Nhiên bị ảo linh tầng tầng bao vây mà vẫn bình thản như thường, chỉ có điều tiếng vang ở bên trong đó khiến người ta lo lắng.
"Bây giờ lo lắng, quá muộn rồi", Quỷ Khô cười khinh miệt, "Thân mình cũng khó tự giữ được, hãy nghĩ xem làm thế nào để cầu xin ta buông tha cho đi!".
Sở Tiêu Nhiên lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: "Thời gian quý báu, không chơi cùng ngươi nữa", rồi hợp hai ngón tay lại, nhẩm đọc, "Vật tự càn khôn, ââm dương hợp, trói", đầu ngón tay tuôn ra một chùm lam quang, lướt qua đám ảo linh khổng lồ, đám đó đều đứng im bất động, giống như bị một luồng sức mạnh vô hình trói lại.
Khi Quỷ Khô phát giác ra được sự dị thường thì lam quang đã khéo léo lướt qua bên tai, thân thể... không động đậy nổi nữa, vô cùng kinh ngạc: Hắn...? Đã giở thủ đoạn?
Người đàn ông xinh đẹp như yêu tinh nho nhã ngước mắt lên, thong thả nhấc kiếm đi về phía hắn, trước khi hạ kiếm còn giải thích rõ nghi hoặc cho hắn ta: "Một nhát kiếm lúc mới bắt đầu kia không phải là khoe mẽ vô dụng", và không phải là thật sự muốn giết hắn ta, chỉ là để lưu lại một sợi dây dẫn, cao thủ xa lạ, ai xuất chiêu trước thì có nghĩa là kẻ đó đã thua rồi.
"Để khống chế được linh thể, cần một chiêu là đủ", Sở Tiêu Nhiên nhìn sang những mảnh thi thể vỡ nát phân tán trên mặt đất, giống như đang nói với không khí.
Vừa quay người một cái, đỉnh nhọn của Vạn Kiếp tháp có luồng cường quang tím đen phá đỉnh mà lao ra, trực tiếp đâm vào bầu trời đêm, một tầng kim sắc hộ giới bỗng chốc bị giải trừ, cả tòa chùa tháp ngùn ngụt cuồn cuộn, càng lúc càng nồng.
Không nghĩ nhiều, Sở Tiêu Nhiên nhanh chóng chạy vào trong tháp, bước chân nhẹ như gió, cảnh tượng trước mắt khiến anh ta bất giác sững sờ, đứa trẻ bị bao trùm trong màn sương đày tím đen quỳ trên mặt đất, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng có thể nhìn ra được cậu ta rất đau đớn, cong gập cơ thể, đột nhiên ngẩng đầu lên hét đài "Á...", tiếng hét xé lòng, nghe thấy mà kinh hãi.
"Phi Dục...", Sở Tiêu Nhiên mở ra kết giới bảo vệ cơ thể, chầm chậm lại gần, ý thức được ma linh trong nội thể của cậu ta đang muốn giải phóng, nếu như để nó tiếp tục, không chỉ là ngũ hành khuyết mất một điểm, mà ma tính của cậu ta cũng sẽ hoàn toàn hiện ra, hậu quả...
"Phi Dục, mau dừng lại, dừng tay... Phi Dục..."
Bên tai có một âm thanh, giống như ngày đó ở bên dưới gốc cây phong kia, thân thiết, dịu dàng, an tâm...
"Tiêu Nhiên, đừng... vứt bỏ tôi..."
"Ừm, không đâu, vĩnh viễn không bao giờ", anh ta dịu dàng hứa hẹn.
Trước tháp, từng miếng thi thể vỡ được hút vào trong ngưng huyết ma tinh, một chút cũng không thừa lại...
"Quỷ Khô quá sơ ý rồi", Cự Phương Quái cảm thán.
"Đối phương là Sở Tiêu Nhiên, kết cục thế này là tất nhiên, Vũ Xà Nữ nắm chặt ma tinh, giọng điệu nhạo báng.
"Nhiệm vụ...", Cự Phương Quái nghi hoặc.
Vũ Xà Nữ nhìn vào thằng bé trên mái ngói ở đỉnh tháp, người kia hiểu rõ rồi, không cần nói nhiều nữa, cùng với cô ta cả hai cùng lui đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.