Trăng Đêm

Chương 3: Thử tin tưởng




Từ lúc thi cuối kỳ đến bây giờ, ta vẫn luôn có loại cảm giác bị giám sát, xem ra, sau khi trải qua đêm đó, Ngự linh sư đã chĩa mũi nhọn về phía ta rồi, chỉ không biết bọn họ dự định động thủ vào khi nào thôi.
Ta quay lại Quảng An, Doãn Điệp là người kinh ngạc nhất, tìm ta để chất vấn. Giải thích của ta là, lần đó uống trà với cô ấy, ta chỉ nói “ngày mai” sẽ không đến Quảng An, nhưng không nói là sau này cũng không đến. Cô ta tức giận đùng đùng, đi thang máy chuyên dụng lên thẳng phòng làm việc ở trên tầng thượng, tìm anh trai tranh luận…
“Anh trai, anh đã có chị Nhàn Nhân, còn nói sẽ đính hôn với chị ấy, sẽ lấy chị ấy, nhưng tại sao vẫn còn quan tâm đến cô gái này như vậy?”, Doãn Điệp chỉ cần nhắc đến ta, hình tượng thục nữ sẽ biến mất sạch sẽ.
“Tiểu Điệp, em quản quá nhiều rồi”, Doãn Kiếm cố ý nghiêm mặt lại, “Em đến Quảng An là để giúp anh kinh doanh, không phải là để quản đời tư của anh, làm tốt công việc ở chức vụ của mình đi, những thứ khác không cần em hỏi đến”.
“Anh là anh trai ruột của em, chuyện của anh, em làm sao có thể không nghe, không hỏi”, Doãn Điệp cậy lý, gắng sức tranh biện, “Cô gái này chắc chắn là để ý đến địa vị, thân phận của anh, tham lam của cải, ái mộ hư vinh, cô ta có gì tốt, khắp người trên dưới không có lấy một ưu điểm, giả ngây thơ giả thuần khiết, một bụng xấu xa, anh trai, anh bị cô ta chuốc thuốc mê gì rồi, mau chóng tỉnh táo lại một chút đi có được không?”.
“Bốp…”, một cái tát vô cùng chói tai vang vọng. Doãn Kiếm sắc mặt rất khó coi, sau khi đánh xong lại lập tức lộ vẻ hối hận.
Ta không dám tin, anh ta đã đánh em gái ư?! Kẻ xúi giục chủ mưu lại là ta?
Ôi cái vở kịch chết tiệt này!
Doãn Điệp ôm lấy bên mặt, nước mắt lưng tròng, trông rất ấm ức. Ta nhìn thấy mà trong lòng thương xót, bất giác muốn an ủi: “Tiểu Điệp…”.
Cô ấy không hề niệm tình, hung dữ đẩy ta ra, khóc lóc lao ra khỏi phòng làm việc. Ta loạng choạng mấy bước, thân thể theo quán tính đổ về phía sau, may được Doãn Kiếm kịp thời đỡ lấy, trên mặt anh ta tràn đầy sự ăn năn hối hận: “Anh xin lỗi Tiểu Điệp…”.
“Anh không nên đánh cô bé, cô ấy là em gái thân thiết nhất của anh, em gái duy nhất”, ta đứng vững thân người, khẽ than.
“Nhưng” anh ta cân nhắc một lát, khóe miệng kéo ra một nụ cười nhạt thảm hại, “Em là duy nhất…”.
“Không lấy gì làm vinh hạnh lắm” ta cười nhạt, hiểu rõ câu duy nhất kia, quay bước đi về phía cửa phòng, chưa đi được mấy bước thì gặp Tôn Chí vội vàng đi đến, Doãn Kiếm đang lo lắng cho em gái, cho rằng cô bé đã xảy ra chuyện.
Tôn Chí vội nói không phải là nhị tiểu thư rồi lại nhìn thấy ta vẫn chưa đi ra khỏi phòng làm việc, mặt có chút khó xử.
“Không sao cả, nói đi!”, Doãn Kiếm không hề bận tâm.
“Là hệ thống an hoàn của chúng ta…”
“Làm sao?”
“Đã bị thâm nhập rồi.”
Quảng An có hệ thống phòng ngự hoàn mỹ thuộc loại tốt nhất thế giới, hacker mạng nổi tiếng khiến các giới nghe thấy mà sợ hãi có biệt hiệu là T cũng từng thừa nhận, Quảng An là nơi mà anh ta có sức cho đến bây giờ vẫn muốn tiến vào nhưng chưa được.
Đối phương là cao thủ loại gì?
Đơn giản là hệ thống nhân viên thao tác của Quảng An kịp thời ứng cứu, tư liệu cơ mật bị trộm đi không nhiều, hạng mục lớn nhất chưa bị công khai… do Doãn Kiếm đích thân tự tay hoàn thành…
Đã là cơ mật, ta cũng không tiện nghe thêm nữa. Thất thần một chút, ta đột nhiên nhớ ra, Tinh Hà chẳng phải đang chinh phục máy vi tính sao? Đã mấy tháng rồi, với thần tử đó của cậu ta… liệu có phải… cậu ta đang dở trò quỷ gì không?!
Xáo động do sự kiện này chỉ hạn chế trong nội bộ phòng an ninh, không mở rộng tầm ảnh hưởng, hơn nữa rất nhanh chóng được xử lý ổn thỏa, chỉ như một đoạn nhạc đệm hời hợt xen vào bản nhạc, các phòng ban trên dưới trong Quảng An vẫn việc ai nấy làm, rất hài hòa, khả năng quản lý quá tốt, thật lợi hại!
Ta quay về Dạ trạch trước, việc đầu tiên là vào phòng của Tinh Hà, cậu ta đang nhàn nhã ngồi trong chiếc ghế lưng cao… đối diện với chiếc máy tính, tiếng Anh tràn ngập màn hình, ta nhìn ra được một từ khóa: Wall Street.
Cậu ta muốn hack Phố Wall?! Hậu quả của khủng hoảng tài chính đã đủ thê thảm rồi, cậu ta còn định đâm thêm một nhát dao nữa, há chẳng phải là ngày tận thế sẽ đến sớm sao?
“Tinh Hà”, ta học theo phong cách không biểu cảm gì của cậu ta, hỏi, “Ngươi đang làm gì vậy?”.
“Tư liệu nội bộ của Quảng An.”
“…?”, thật sự là ngươi!
“Không phải tôi”, cậu ta rất vô tội, “Tôi cùng lắm chỉ là cướp bóc giữa đường thôi, có người đã nhanh hơn một bước”.
“Ai?”
“ST.”
“Hử?”
“Đã từng nghe đến T chưa?”
“Ừm.”
“Surpass T, tự khoe khoang là còn lợi hại hơn T, sự thực cũng như vậy.”
“…”
“ST này có khả năng là con gái.”
“Ngươi làm sao biết được?”
“Trực giác.” “Nội dung?”
Quảng An và mấy nhà đầu xỏ tài chính lớn của Phố Wall đạt được thỏa thuận hợp tác, sẽ trở thành cộng đồng Lehman thứ hai khống chế kinh tế toàn cầu, đây là một phần của thỏa thuận.
“…”, rất mạnh mẽ, ta bội phục, “Có thể tóm được ST không?”.
“Chạy rồi.”
“…”, ngươi rất thành thực.
“Tôi truy đuổi rất sát, cuối cùng không phải là bị quăng đi, mà là cô ta đột nhiên không thấy đâu nữa, giống như bắt được một con thú săn nhưng nó lại đột nhiên biến thành một khối không khí, biến mất.”
“Là rất kỳ quái.”
“Cách ẩn thân của cô ta rất đặc biệt.”
“Sau đó?”, kết quả thế nào?
Cậu ta vô hồn nhìn ta, nói: “Ngài đã đến”.
“…”, ta thấy lạnh, dật dờ lững thững rời đi, mong cậu ta thứ lỗi vì đã gây cản t rở .
Mạc Tân gọi Cung Cẩm Phàm đến thư phòng, đưa cho cậu ta một chiếc hộp đen hình phẳng kích cỡ bằng lòng bàn tay, bên trên có thêm một tầng khóa mật mã mở bằng dấu vân tay, chỉ có cô ta và một người khác có thể mở, trịnh trọng dặn dò: “Cẩm Phàm, nhất định phải tận tay giao nó cho Hoắc Nhàn Nhân của phòng an toàn cảnh báo số Một, lập tức đi ngay, không được kinh động đến người khác”.
“A Tân tiểu thư?”, Cung Cẩm Phàm cầm chiếc hộp nhỏ nghi hoặc.
“Sự việc vô cùng quan trọng, nhất định phải giao tận tay chính chủ, tôi tạm thời không thể giải thích cho cậu được, Cẩm Phàm, cậu tin tưởng tôi, đúng không?”
“Vâng”, Cung Cẩm Phàm không chút do dự gật đầu, “A Tân tiểu thư, xin hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển đến nơi”.
“Được”, Mạc Tân dẫn cậu ta đến bên cạnh giá sách ở trong cùng, mở cánh cửa ẩn ra, “Cậu đi ra ngoài từ đây, khởi động pháp trận truyền tiễn, đến tổng bộ rồi, không được nói gì khác, trực tiếp đi tìm Hoắc Nhàn Nhân, hiểu rõ rồi chứ?”.
“Vâng”, Cung Cẩm Phàm đồng ý, “A Tân tiểu thư, mọi người phải cẩn thận, tôi đưa xong đồ sẽ quay lại hội họp với mọi người”.
Đừng quay lại nữa, Mạc Tân nghĩ trong lòng, người không thể dứt được thế giới ngoài sáng kia không nên đi vào con đường của Ngự Linh sư.
Mấy ngày này, sức mạnh của ngũ hành trận không ngừng suy giảm, đây không phải là dấu hiệu tốt…
Trong một căn phòng trà kiểu cổ, Ca Dư nhìn ra bầu trời bên ngoài, tư duy xoay mòng mòng, bởi vì thay đổi bất ngờ của đêm đó, không thể không nghỉ kinh doanh hơn chục ngày, tạm tránh Ngự linh sư. Trước mắt, kết giới phòng ngự của Cốc Giang rõ ràng suy yếu, bản thân lại có thể ra ngoài được, nhưng không biết vì cớ gì, cô ấy… là cô ấy gâyối từ bên trong sao?
“Ca Dư, ngươi cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”, Hồng Nhi đi đến bên cạnh anh ta.
“Ừm”, Ca Dư quay đầu lại, “Ta cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Hồng Nhi không thấy khó chịu”.
“Ta nghĩ”, Hồng Nhi giơ tay phải lên, một chiếc chuông nhỏ vang lên mấy tiếng, “Bởi vì nó! Tiểu Linh… ừm, Dạ Lạc khi trả nó lại cho ta đã chú thêm vào một số thứ rồi”.
“Là linh lực của anh ta phải không? Vậy với chúng ta, tại sao ngươi lại yên ổn vô sự?”
“Ta không biết, chiếc chuông này đeo lên người khiến người ta cảm giác rất dễ chịu, không giống như linh lực đơn thuần.”
Ca Dư ngưng thần mấy giây, đột nhiên vui vẻ, tay để lên vai của cậu ta, “Hồng Nhi, Dạ Lạc đối với ngươi thật sự tốt, nhưng mà…”.
“Ta nghĩ không ra”, Hồng Nhi lớn tiếng cắt ngang lời anh ta, kích động nói, “Nghĩ không ra vì sao cô ấy không nhận chúng ta, vì sao chúng ta phải giũ sạch quan hệ với cô ấy?”.
“Đây là mệnh lệnh, mệnh lệnh của công chúa”, Ca Dư cũng nâng cao trọng âm.
Tiếng chuông lảnh lót của chiếc chuông nhỏ trở nên trầm buồn, Hồng Nhi nắm chặt hai lòng bàn tay, áp chế, khó hiểu, phẫn nộ cùng nhau trào lên trong trái tim.
“Hồng Nhi”, Dư Ca nhẹ nhàng thở, “Tiểu Phong làm như thế này, công chúa hạ lệnh như vậy, nhất định có lý của bọn họ, Nghiêm Lạc tự xưng là Tà Thần, nhưng mà là một vị thần thiện lương, công chúa hành sự nghiêm khắc, nhưng đều là vì muốn tốt cho Yến Đê cốc, chúng ta… phải tin tưởng bọn họ”.
Đúng, bởi vì nghĩ không ra, so với việc nghĩ không ra, phí công suy đoán, chẳng thà, thử… tin tưởng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.