Trăng Đêm

Chương 2: Mọi người phản đối, người thân quay lưng. kỳ vọng của vô vọng




Bên hồ rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức gần như khiến người ta quên mất sự tồn tại của thế giới chân thực, hoặc là, đây vốn là cơn ác mộng rất nhiều người cùng mơ thấy, giống như ánh hoàng hôn như màu máu vào lúc nước trời hợp thành một dải, mặt trời dần khuất bóng, sau khi ánh tà dương qua đi, màn đêm buông xuống, chỉ còn lại mộng mị vô biên vô tận, đợi ngày mai, khi ánh nắng ban mai lại dâng lên, mộng… sẽ lại bừng tỉnh. Mộng cảnh hư giả bị phá tan, nhưng, thế giới sau khi tỉnh lại sẽ là chân thực sao?
Có lẽ chỉ là thế giới mộng từ một cơn ác mộng chạy trốn đến một nỗi đau khổ khác, tìm kiếm sự tỉnh táo, trái lại, lại rơi vào hết tầng mê mộng này đến tầng mê mộng khác, càng lún càng sâu, ai có thể tỉnh táo thực sự? Còn ai thì vẫn xoay vòng luẩn quẩn trong mộng?
“Thập Tam công tử, Ca Dư”, ta nhìn sang hai “người”, lời lẽ khá khách khí.
“Cốc Giang là do ngươi làm?”, Thập Tam Yến trầm giọng hỏi.
“Là ta.”
“Dạ Lạc?!”, Ca Dư kinh ngạc.
“Cốc Giang một đêm bị hủy, toàn bản đồ không tìm thấy được, thế giới bên ngoài cũng không tiếp nhận được bất cứ tin tức nào, thành phố này giống như vô duyên vô cớ đột nhiên biến mất trước mắt mọi người, bọn ta dựa vào tinh thạch ngươi cho công chúa mới có thể vào được Cốc Giang”, Thập Tam Yến bình bình nói.
“Người đến rồi?”, ta hỏi.
“Ngươi bỏ ra một món hào phong như vậy, vì sao?”
“Chẳng vì sao cả, ta và công chúa có hẹn từ trước.”
“Giao hẹn gì?”
“Ta sẽ không nói cho ngươi, ngươi cũng không cần biết.”
“Dạ Lạc, nếu như ngươi vẫn là Tiểu Phong…” Ca Dư khắc chế kích động, giọng nói bình ổn.
“Ta là Ma Vương, Phong Linh đã chết”, ngữ khí của ta lạnh thêm vài phần. “Ma… Ma Vương?”, anh ta có chút phản ứng không kịp.
Thập Tam Yến mím chặt môi, biểu hiện rất siêu nhiên, quả nhiên người thâm trầm khá là bình tĩnh, “Ta và Long Hoàn, Nhan Kỳ, Bộc Dương hộ tống công chúa đến đây, vẫn luôn bảo vệ cho người. Nếu như ngươi có ý đồ không đàng hoàng với công chúa, bọn ta quyết sẽ không niệm tình nể mặt gì đó, Dạ Lạc cũng được, Ma Vương cũng mặc, cho dù là Phong Linh, cũng không thể dễ dàng buông tha”.
Uy hiếp của anh ta quả quyết triệt để, ánh mắt vẫn u thâm như trước đây, khó mà suy đoán.
Ta cười cho qua, cho thấy mình đã hiểu.
Ca Dư bất lực đưa ánh nhìn xuống, nhìn chăm chú lên Mạc Tân mà ta đang ôm trong lòng, “Cô ta là loài người, không chút sức phản kháng, ngươi cũng không thể buông tha sao?”.
“Đây là chuyện của ta, không cần ngươi quản nhiều”, trong lời nói có ý cảnh cáo.
“Ngươi thay đổi rồi, ngươi không phải là Tiểu Phong…”, trong sự kinh ngạc của anh ta có mang theo vị đắng chát khó nuốt.
“Ca Dư, hắn ta đã nói, Phong Linh đã chết, hắn là Ma Vương, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành kẻ địch của chúng ta”, Thập Tam Yến trầm giọng nói xong, dứt khoát rời đi.
“Thập Tam công tử…”, Ca Dư quay lại nhìn ta một cái, cuối cùng, ảm đạm thất vọng bước đuổi theo bóng lưng đã đi xa.
Bên hồ khôi phục lại yên tĩnh…
“Mọi người phản đối, người thân quay lưng là kết quả ngài kỳ vọng?”, sau lưng, giọng nói lạnh lùng của Ảo Nguyệt bay vào tai.
“Sự xuất hiện của ta vốn là mộng mị, hắc ám bẩm sinh, nguyền rủa, căm ghét, lạnh lùng, thù hận, giết chóc, tử vong xua không đi được cô độc trong thế giới băng giá, có những thứ này đồng hành cùng, ta còn có thể kỳ vọng điều gì?”, ta nhìn vào mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn, mặt trời lặn về hướng tây, trên mặt hồ phủ một tầng đỏ vàng, nét đẹp còn lại duy nhất của Cốc Giang, nét đẹp tự nhiên nhất.
“Dạ Lạc, ngài còn có tôi, tôi sẽ không quay lưng lại với ngài”, giọng nói ngọt mát dịu dàng và tiếng bước chân nhẹ tênh đến gần, thân thể ấm áp mềm mại dính sau lưng.
“Giai Dĩnh sao?”
“Là Vụ Ảnh”, cô ta vòng đến phía trước ta, ánh mắt đẹp đẽ hơi thận trọng, “Cô ta là ai?”.
“A Tân.”
“Ngài cần cô ta làm gì?”
“Giữ lại bên cạnh.”
“Dạ Lạc”, trên mặt cô ta lộ vẻ không vui, giọng nói căng thẳng, “Cô ta là loài người, khác biệt với ngài, hai người không thể nào ở bên nhau, cô ta không xứng”, chuyển về ngữ điệu mềm mỏng, “Dạ Lạc, tôi sẽ an ủi sự cô độc của ngài, dùng cách của phụ nữ, mang đến sự ấm áp mà ngài cần, cho nên, để lại sự dịu dàng của ngài cho tôi, được không?”.
“Vụ Ảnh” ta chậm rãi hỏi, “Khi nào?”.
“Chỉ cần ngài đồng ý, bất cứ khi nào tôi cũng có thể thỏa mãn nhu cầu của ngài, và giúp ngài đạt được mục đích.”
“Không, ta hỏi cô biến thành Vụ Ảnh khi nào?”
“Vừa mới thôi!”
Ánh sáng tụ lại nơi khóe mắt, ta nhìn nhìn phía sau…
“Dạ trạch gặp phải tấn công của Ngự linh sư, cô ta tỉnh lại liền biến thành con người khác rồi, trái lại, cũng bớt đi không ít phiền phức”, Ảo Nguyệt vẫn ngữ điệu lạnh lùng, trong tay hiện ra một đóa trà my màu trắng, “Dạ trạch bị hủy, tôi lấy giống hoa quay lại”.
“Bọn họ lại có thể đánh phá được kết giới của ta?”, ta khá ngạc nhiên.
“Hình như là Cung Cẩm Phàm kia nhận lệnh của Vưu Ni, từ tổng bộ Cục đặc phái mang đến thứ gì đó có tác dụng.”
Lại là Vưu Ni! Cái tên không dễ nghe lắm, nhưng mà là nhân vật lợi hại, ta rất muốn gặp hắn rồi.
“Rắc giống hoa ra vòng ngoài của Phục Ngũ Hành, để trà my chỉ dẫn linh hồn đến nơi cực lạc”, ta bình tĩnh đi đến mặt hồ, lẩm bẩm nói, “Giai điệu hoa nở của trà my, nhất định rất tuyệt diệu, thành phố bị trà my trắng như tuyết phủ lấp, là mỹ lệ nhất”.
“Dạ Lạc, ngài vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đó”, Giai Dĩnh… bây giờ, nên gọi là Vụ Ảnh, mau bước đuổi theo.
“Câu hỏi gì?”, ta không dừng bước.
“Tôi yêu ngài”, cô ta cướp bước, chắn ở trước đường, lớn tiếng tỏ tình, ánh mắt nóng rực nhìn ta.
“Thế thì sao?”, ta im lặng nửa giây, dửng dưng hỏi.
“Tôi muốn ngài yêu tôi”, cô ta nói, liếc nhìn người ở trong lòng ta, “Thứ cô ta có thể cho ngài, tôi cũng có thể, thứ cô ta không thể cho ngài, tôi cũng có thể cho, một cô gái loài người không đáng giá đối với ngài, Dạ Lạc, giữ tôi lại ở bên cạnh ngài được không, thả cô ta đi, hoặc là giết cô ta, tôi mới là thích hợp với ngài nhất”.
“Công chúa Vụ Ảnh”, ta đáp lại bằng ánh nhìn lạnh nhạt, lãnh khốc cảnh cáo, “Chuyện của ta, chưa đến lượt cô quyết định”, nói rồi ẩn dần đi thân hình, vượt qua cô gái đang sững sờ, đi vào trong lưu vực màu đen hiện ra trên mặt hồ.
“Lẽ nào bởi vì tôi không còn là người phàm nữa, ngài liền không thích tôi nữa sao?”, cô ta không cam tâm hét lên với ta, mang theo tiếng khóc nấc nghẹn ngào.
Người phàm? Cô nghĩ sai rồi, thiện cảm của ta với Giai Dĩnh, chỉ là giữa bạn bè, nhưng cô là Vụ Ảnh, không phải là Giai Dĩnh, công chúa Vụ Ảnh của Quỷ Vực, không phải là cô gái Giai Dĩnh hỉ nộ ai lạc đều biểu hiện ra bên ngoài, si tình thoải mái kia nữa.
Phong Tuyệt ta khắc ở trên người của cô tuy không thể ngăn cản cô thức tỉnh, nhưng… đó chỉ là tạm thời…
Về đến Ma Vực, trận quyết đấu của Tinh Hà và Phi Dục sắp đến hồi kết…
Trên khuôn mặt anh tuấn cứng đờ có thêm hai vết máu nhỏ, y phục cũng bị chém rách vài chỗ, có vẻ hơi xộc xệch, không khó đoán, trận chiến này rất gian khổ, cậu ta vững bước đi đến trước mặt Phi Dục đang thở dốc chút hơi tàn, tình trạng còn thảm hại hơn, nhấc tay phải lên, đột nhiên hiện ra tử quang rực rỡ, giọng điệu bình bình không có cảm giác: “Ta cứu cái mạng này của ngươi, bây giờ, thu về đi”.
Ngân quang bắn đến ngăn cản phong nhận đang chém đến Phi Dục, kẻ xem trận chiến và đương sự lần lượt quay đầu, bất giác kinh ngạc.
“Ta thay đổi chủ ý rồi”, ta giống như vô sự đi vào trong Ma Cung, “Huyết Ma, nhốt cậu ta vào Luyện Cốt Quật, trông chừng nghiêm ngặt”.
“Tuân mệnh”, Nguyên Đạo không có ý kiến khác, đưa Phi Dục rời đi.
“Dạ Lạc đại nhân”, A Mục kinh ngạc, “Ngài ra ngoài cả nửa ngày chỉ để đưa cô gái này quay lại?”.
“Còn là loài người”, Âm Bách Sát tiếp lời.
“Vậy tiểu công chúa thì sao?”, Toàn Cơ bắt đầu tám chuyện, “Bị vứt bỏ rồi?”.
“Có mới nới cũ?”, Diệu Âm hiện lên một dấu hỏi lớn trên đỉnh đầu.
“Mạc Tân”, Dĩ Tiên nhận ra, vội vàng chạy đến, “Dạ Lạc, vì sao anh bắt cô ta?”, còn chưa lại gần ta đã bị một hàng yêu chúng cản lại trước mặt.
“Em gái, không thể mạo phạm Ma Vương đại nhân”, U My lạnh lẽo nói.
“Cô gái này là Ngự linh sư, Ma Vương đại nhân bắt cô ta ắt có chỗ dùng đến, nếu như cô dám tiến lên thêm một bước nữa, bọn ta sẽ không nương tình”, Cửu Mục nguy hiểm uy hiếp.
Dĩ Tiên không lên tiếng nữa, trong không khí lan ra mùi khói súng căng thẳng.
“Là Ngự linh sư à?”, Tình Triết cười khó hiểu.
“Cô ta cũng có chiếc nhẫn?”, Bách Trì hỏi.
Ở cửa Ma Cung, ta dừng bước chân, trầm giọng tuyên bố. “Mạc Tân là người phụ nữ của ta, không ai được phép tổn hại đến một sợi lông của cô ấy, nghe rõ chưa?”, âm lượng của ta không lớn, nhưng rất có sức uy hiếp. Hiện trường lặng ngắt như tờ, thậm chí không ai phát giác ra Vụ Ảnh đi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.