Trăng Đêm

Chương 12: Bóng nổi sau lưng




“Chắc vào lúc then chốt cuối cùng, cậu ấy đã trệu ra thức thần, mới miễn cưỡng giữ được hơi thở, nhưng vì mất máu quá nhiều nên rơi vào trạng thái giả chết”, Sở Tiêu Nhiên suy đoán, dặn dò cậu bé bên cạnh, “Phi Dục, giúp cậu ta xem xem”.
Thấy cậu bé Ma Tộc đến gần Cung Cẩm Phàm, Iris có chút bài xích lại quay sang nhìn thiếu niên đang thoi thóp thở, vẫn còn chịu đựng được, mới lùi ra sau mấy bước.
Ánh mắt Phi Dục lưu lại mấy giây trên người thiếu niên sắp chết, dứt khoát cắt rách ngón cái, ấn vào trong miệng cậu ta.
“Cậu muốn làm gì?”, Iris kinh hãi kêu lên, muốn ngăn cản cậu ta, lại bị Sở Tiêu Nhiên sống chết ngăn lại, “Sở Tiêu Nhiên, anh mau thả tôi ra, cậu ta muốn hại chết Cẩm Phàm, mau bảo cậu ta dừng tay, mau lêm Cẩm Phàm… mau ngăn cản cậu ta…”.
“Iris, Phi Dục sẽ không hại cậu ấy, nó đang cứu cậu ấy”, Sở Tiêu Nhiên giọng nói và sắc mặt dịu dàng.
“Đừng lừa tôi, cậu ta cho Cẩm Phàm uống máu của cậu ta, cậu ta là Ma Tộc, Cẩm Phàm sẽ chết…”, cô gái trơ mắt nhìn thiếu niên đau đớn co giật, gào khóc gần như van xin.
Phi Dục nghe thấy hai chữ “Ma Tộc”, sắc mặt không tự nhiên run lên, ngẩng đầu nhận được sự tín nhiệm trong ánh mắt của Sở Tiêu Nhiên, đáy lòng bỗng thấy một luồng ấm áp, tay phải đặt vào giữa trán của thiếu niên, cuồn cuộn rót vào một thứ ánh sáng màu tím thẫm…
“Máu của Ma Tộc ở trong cơ thể người sẽ sản sinh hiện tượng đào thải mãnh liệt, nếu cho vào một lượng quá nhiều sẽ dẫn đến đột tử, nhưng Phi Dục dùng ma linh của mình giúp cậu ta áp chế huyết dịch đào thải, và thúc đẩy khiến hai loại huyết chủng khác nhau dung hợp, giảm đi xác suất tử vong”, Mạc Tân cất lời giải thích, “Năng lượng chứa trong ma huyết vượt xa loài người, trước mắt, đây là phương pháp duy nhất để cứu Cung Cẩm Phàm, nếu muộn thêm vài phút nữa, cậu ta chắc chắn sẽ chết”.
Thân thể co giật của thiếu mên dần dần bình ổn, Phi Dục thu hồi vầng hào quang màu tím, xác nhận người bị thương không sao nữa mới lặng lẽ lui đến bên cạnh Sở Tiêu Nhiên. Iris mạnh mẽ vung ra khỏi sự chế ngự của người đàn ông, lo lắng gọi Cẩm Phàm.
Sở Tiêu Nhiên đưa cho Phi Dục một chiếc khăn tay trắng, đứa trẻ ngẩng mặt lên ngơ ngác nhìn ông ta, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán phản chiếu nỗi sợ hãi trong lòng, cậu ta ngượng ngùng nhận lấy chiếc khăn, lặng lẽ đưa lên lau.
Sau khi Cung Cẩm Phàm tỉnh lại đã kể lại hoàn chỉnh tất cả mọi chuyện đã gặp, không thể quên nổi người con gái áo xanh cổ trang liên thủ với yêu linh hại mình kia, cô ta rốt cuộc có xuất thân như thế nào?
Một góc Ma Vực u ám nặng nề, xương trắng khổng lồ rơi xuống xung quanh, cột trụ đá nhọn lởm chởm khắp nơi vây bọc lấy một đỉnh núi cao chìm trong mây khói, thẳng đứng mà dốc ngược. Trên đỉnh điện đường màu đen khổng lồ khiến người ta kinh hãi, không khí chết chóc bao trùm khiến người ta rùng mình.
Hai hàng yêu quái điêu khắc bằng đá mặt mũi ghê tởm đủ mọi kiểu dáng dẫn thẳng đến một cánh cửa vòm khổng lồ mở rộng, sau cửa là một lối đi đen sì rộng rãi, không nhìn thấy được đầu bên kia, thỉnh thoảng lại có những sợi ánh sáng yếu ớt lướt qua, được gọi là nô bộc của Ma Vương, lần lượt tràn Sang nội điện rộng rãi trống trải.
“Huyết Ma, có chuyện gì đến báo?”, sau mặt nạ sọ, người đó có giọng nói trầm khàn.
“Quỷ linh phái đi ngầm bảo vệ linh hồn của Ma Vương đại nhân gặp phải một ngự linh sư, lại gặp phải U Minh sứ giả bên cạnh Dạ Lạc, tuy được cứu về, nhưng ba hồn bảy vía đã bị tiêu điệt…”, người đàn ông áo đen bẩm báo.
“Gặp phải U Minh sứ giả, chỉ trách cô ta vận khí không tốt”, chiếc đầu lâu ghê rợn cân nhắc một lát, “Việc này làm khá tốt, đưa cô ta vào ma trì, phái tuyết yêu khác đi, nhất định phải nhớ đừng để có sai sót nữa”.
“Có thể để tôi đích thân đi không?”
“Ngưới?”, mặt nạ đầu lâu hơi nghiêng xuống, “Được thì được, nhưng mục tiêu quá mạnh, nếu bị Dạ Lạc phát hiện, ngươi sẽ không quay về nổi đâu. Ngự linh sư loài người cũng sẽ phát hiện ra, điều này trái lại, lại dễ lộ hành tung của Ma Vương đại nhân”.
“Năng lực của Dạ Lạc thực sự vượt ngoài sức tưởng tượng, chính điều này, vô cùng đáng để chúng ta bắt lấy, ta tự thấy không phải là đối thủ của hắn ta, chỉ có thể nghĩ cách ứng phó, may mà kế hoạch đã triển khai, Dạ Lạc sẽ bận đối phó với đám ngự linh sư, mà ta thì có thể nhân cơ hợi này tìm ra cách phá giải”, khóe môi màu máu dưới áo choàng đen nhếch lên một độ cong, “Hơn nữa còn một việc nữa, cần ta đ giải quyết”.
“Cần phải giải quyết phản đồ của Huyết Ma Tộc”, trong hai lỗ xương sọ rỗng không phát ra ánh sáng xanh quái dị…
Buổi sáng cuối tuần, ánh mặt trời rực rỡ, gió thổi hiu hiu, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ chờ khách đến.
Hú dựa vào chiếc ghế sofa mềm mại thư thái thưởng trà: “Cùng trải qua ngày cuối tuần với người thân, cảm thấy rất ấm áp!”.
“Khoảng thời gian này anh có hơi xa cách tập thể rồi”, Tinh Hà đang lật xem một cuốn sách liên quan đến máy tính, tám phần là muốn tiến công sang lĩnh vực tin học.
“Làm kinh doanh chính đáng phải tiêu phí không ít tinh lực mà”, Hú cười dịu dàng, “Nhưng mà rất thú vị, đơn giản làm một con người, đơn giản sống”.
“Dễ dàng bị Dạ Lạc đồng hóa như vậy sao?”, Ảo Nguyệt ngữ khí lạnh băng, “Gần đây anh sống thoải mái lắm nhỉ!”.
Hú cười khoan khoái, đúng là càng ngày càng giống với ta.
“Toàn Cơ một mình ở quán bar, sẽ không xảy ra chuyện chứ?”, Diệu Âm thấp thỏm bất an trong lòng.
“Cô có thể đến đó cùng cô ta”, Tinh Hà thản nhiên nói, tiểu cô nương lập tức ngậm miệng.
“Tôi cũng chỉ làm theo ý của Dạ Lạc đại nhân, nhốt cô ta trong quán rượu để tránh ra ngoài gây loạn”, Hú vạch rõ sự việc.
“Chẳng trách đại nhân cứ một mực bắt Toàn Cơ đi chuyển lời cho Hú, biết một mình cô ta không thể phá được sự giam cầm của nghịch ma trượng”, Diệu Âm lẩm bẩm, khá là bi than cho nỗi bất hạnh của Toàn Cơ.
“Hú, theo như ngươi nói, cô gái thường đến quán rượu đeo chiếc nhẫn hồng bảo thạch đó và kẻ tối qua Toàn Cơ đụng phải có khả năng là cùng một hội, ngươi không nghi ngờ gì sao?”, Tiểu Ly nhàn tản hỏi.
“Mấy lần trước đều gặp mặt cô ta ở quán bar, lần này gặp ở nhà cũng không tệ”, Hú nhìn rất thoáng, hoàn toàn không bận tâm.
Ta ngạc nhiên, đang giới thiệu đối tượng xem mặt sao? Đưa cô cơn dâu nhỏ tương lai về nhà gặp phụ huynh à? Ta hắng giọng, bắt đầu lên tiếng: “Lặp lại một lần nữa, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, khách đến là ngự linh sư, đừng xem thường chiếc nhẫn của bọn họ, chú ý ẩn giấu linh lực của mình, điểm này Hú đã làm rất tốt. Tóm lại, nhất định không để bọn họ phát giác ra được điều gì dị thường”, đây là yêu cầu cơ bản, trải qua kinh nghiệm huấn cay đắng của ngày thứ Bảy lần trước, ta không dám sắp xếp gì nhiều nữa, chẳng dám hy vọng bọn họ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng mà vì sao, không ai để ý đến ta?! Phong Linh ở trước mặt bọn họ đúng là chẳng hề có chút uy quyền nào.
“Khách đến rồi, một nam một nữ, và một đứa trẻ”, Ảo Nguyệt nói.
‘Hử? Một nhà ba người?”, Hú quăng ra một câu.
Mấy con quạ đen bay qua đỉnh đầu…
A Mục mời ba người vào trong phòng: Chỉ họ của Nghiêm Tuấn, Iris, một người đàn ông rất đẹp, rất yêu nghiệt và một cậu bé nhút nhát đi bên cạnh anh ta. Đứa trẻ đó, không phải loài người, nhìn có vẻ rất hướng nội, dưới mày dường như ẩn giấu một chiếc gong cùm nặng nề, tiểu ma đầu và loài người đang liên kết với nhau?
Iris nhìn thấy Hú, phản ứng kinh ngạc đúng như trong dự liệu. Sau khi chủ khách làm quen với nhau, Tiểu Ly và Ảo Nguyệt tự giác đi lên nóc nhà, Diệu Âm bưng ba cốc trà hoa và một ít điểm tâm, Tinh Hà đặt một cuốn sách trên đầu gối, tiếp tục đọc sách, không hề chịu ảnh hưởng, A Mục đứng ở phía sau ta làm quản gia, ta và Hú thì tiếp khách.
Không biết ba vị này đã từng gặp qua Đinh Linh chưa, nhìn thấy ta liệu có nghĩ đến cô ấy không? Từ biểu cảm bình thản không ngạc nhiên của bọn họ, ta đã biết được đáp án.
Ta giới thiệu rành mạch mối quan hệ gia đình anh em và họ hàng xa của mình, Iris cũng nói rõ mục đích đến đây, đưa ra một tấm thẻ chứng nhận là cảnh sát hình sự quốc tế, nói rằng cô ta đang truy bắt một tên tội phạm quốc tế buôn lậu vũ khí bỏ trốn, vô cùng nguy hiểm, gần đây nhận đưọc tin tức đáng tin cậy, phạm nhân đang trốn ở Cốc Giang. Mà tối qua có đứa trẻ phát hiện ra một thiếu niên trọng thương hôn mê ở gần đây, qua đối chiếu so sánh, chứng cứ thu được xác nhận là viên đạn gây thương tích được bắn ra từ khẩu súng mà tên tội phạm bỏ trốn kia luôn mang theo người, cho nên cô ta mới nhanh chóng đến được đây để điều tra.
Người giám hộ của đứa bé, Lý tiên sinh cho biết, tối qua đứa con vì giận dỗi bỏ nhà ra đi, ai biết được buổi tối ở ngoại thành thấp thoáng nghe thấy tiếng súng, lúc đầu cho rằng là ảo giác, cho đến khi phát hiện ra thiếu niên bị trọng thương, ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc xảy ra, thế là chẳng suy nghĩ nhiều nữa, sợ đến mức cuống cuồng chạy về nhà, giữa đường vừa khéo gặp Lý tiên sinh đang vô cùng nôn nóng chạy ra ngoài tìm, cuối cùng báo cho cảnh sát.
“Tối qua tôi tham dự bữa tiệc của bạn học! A Mục đưa tôi đi, Ảo Nguyệt cũng đi cùng, chúng tôi quay về rất muộn, không nghe thấy tiếng súng”, ta tỏ ra có lỗi.
“Cháu với Tinh Hà đi ngủ từ rất sớm, cũng không nghe thấy”, Diệu Âm khôn khéo trốn tránh trách nhiệm.
“Tôi ở quán bar, Iris có thể làm chứng”, Hú nhẹ nhàng nho nhã nói.
“Vậy chỉ còn lại Tiểu Ly rồi”, ta tích cực phối hợp với cảnh sát phá án, A Mục, đi gọi Tiểu Ly đến nói chuyện”.
A Mục làm đúng chức trách thân phận của một quản gia, sau khi thấy ông ta đi, Iris lại hỏi: “Tất cả mọi người nhà cô đều ở đây cả?”.
“Còn có một người, nhưng cô ấy đã đi Thượng Hải du lịch từ hôm thứ Hai rồi, tối nay mới quay về, cảnh sát sẽ không cho rằng cô ấy có thể nghe thấy tiếng súng ở đây chứ?”, ta thêu đệt lên một câu chuyện hợp lý.
“Bạn học nào mời cô tham gia buổi tiệc? Có thể tiết lộ được không?”, cô ta cười, đưa ra câu hỏi.
“Ờ, Doãn Kiếm”, ta sảng khoái trả lời.
“Doãn Kiếm?”, cô ta hơi giật mình, liếc nhìn người đàn ông đi cùng cô ta, người kia thần thái tự nhiên, chẳng có chút sắc thái kinh ngạc nào, Iris dường như yên tâm, hỏi ta, “Cô quen biết Doãn Kiếm, chắc cũng biết em họ Nghiêm Tuấn của tôi nhỉ?”.
“Tiểu Tuấn, cậu ấy là em họ cô?”, ta giả bộ ngạc nhiên, “Cô là chị họ của cậu ấy?”.
Iris gật đầu: “Thực ra, em họ tôi đã nhắc đến cô và Hội siêu nhiên của bọn cô với tôi, cậu ấy còn nói, cô rất thần bí…”, cô ta chăm chú nhìn ta, giống như muốn tìm ra sơ hở.
Ta cười khan, “Tôi… là người không thích chủ động tiếp xúc với người khác lắm, nhưng rất thân thiết với những người xung quanh, tôi cũng ít nói, hơn nữa… vì mắc bệnh tim, cơ thể không khỏe… cho nên, mọi người mới cho rằng tôi rất kỳ quái nhỉ!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.