Trăng Đêm

Chương 12: Con đường không thể quay đầu




“Cái gì Chứ? Chơi trò câu đố thâm sâu với em à? Chẳng phải anh đưa em ra ngoài xem mưa sao băng sao?”, Giai Dĩnh rút tay của mình về, nỗ lực trưng ra khuôn mặt cười thoải mái, “Dạ Lạc, em phát hiện vai diễn hiện đại của anh tốt hơn cổ trang, với tướng mạo của anh, những mỹ nữ cổ đại kia nhìn thấy rồi sẽ hổ thẹn vì không bằng, đố kỵ chết mất, tạo hình hiện đại này, nhiều nhất cũng chỉ khiến những anh được coi là chàng đẹp hận chết thôi, sẽ không tàn sát đồng bào nữ!”.
“Tiểu Giai Dĩnh”, ta cười nhạt, “Ta cũng phát hiện, tốc độ chuyển đề tài của em quá nhanh.”
“Không… không có mà”, cô ấy ấp úng phủ nhận, quay nhìn lên bầu trời, chỉ tay lên: “Nhìn đi, sao băng, sắp rơi rồi, sắp rơi rồi”, ngay sau đó hai tay hợp lại, nhắm mắt cầu nguyện.
Ta ấn tay của cô ấy xuống: “Nhắm mắt rồi làm sao xem được?”.
“Một chút xíu thôi, rất nhanh”, cô ấy kiên trì chủ kiến.
“Thực hiện không nổi, hà tất phải ước, sao băng rơi xuống không thể nào chở đi nguyện vọng của em, mắt nhìn nó nở ra một đường mỹ lệ cuối cùng trước khi dần biến mất, coi như là chút kính ý bé nhỏ! Chúng ta… xem là được rồi.”
“Dạ Lạc, đừng có như vậy”, cô ấy đột nhiên cảm xúc sa sút, kéo chặt cánh tay của ta, giọng điệu nôn nóng, giống như khóc nấc, “Đừng có như vậy, em không muốn anh như thế này, giống như… anh sẽ rời xa em bất cứ lúc nào, không gặp lại nữa”.
“Trong khoảng thời gian ngắn, ta sẽ thường xuyên đến thăm em”, ta đưa ra lời hứa.
“Thật sao? Anh không lừa em?”
“Ừ.”
“Anh thật tốt”, cô ấy vui mừng nhảy nhót dựa vào lòng ta, ngẩng đầu ngắm từng đường tia sáng nhỏ dài cắt rơi bầu trời đêm, nở ra đẹp đẽ, điêu linh ngắn ngủi, giống như hoa khói, lẩm bẩm tự nói, “Dạ Lạc, tâm nguyện em muốn ước, là vĩnh viễn được ở bên anh… vĩnh viễn…”.
Vĩnh viễn sao? Rất xa xôi đó!
Đêm khuya, Nghiêm Tuấn trằn trọc băn khoăn, cầm di động bên gối lên, gửi tin nhắn cho Iris: “Chị họ, lời dự đoán sẽ thành sự thực sao?”, sau khi gửi đi mới nghĩ đến, muộn như thế này có thể chị ấy đã ngủ rồi, nên không dự định đợi đối phương trả lời, nhét di động xuống dưới gối, đầu óc bức bối đi ngủ.
Không ngờ rằng sau nửa phút, điện thoại đột nhiên rung lên, là tin nhắn của Iris: “Ngày mai gặp mặt nói”.

Nghiêm Tuấn vừa sáng sớm đã chặn ở cửa ký túc xá của Đỗ An Trác, kéo ra bên ngoài, trực tiếp nói thẳng: “An Trạc, nghỉ hè cậu đưa Âu Ngưng về nhà”.
“…?”, người kia chẳng hề hiểu gì.
“Còn nhớ chị họ mình đã nhắc đến quẻ bói không có kết quả hai mươi năm trước không? Cậu chắc là cũng chú ý đến rồi, nhưng ngày này không ngừng xảy ra chuyện kỳ lạ, nhân lúc sự việc chưa lan rộng, có thể đi thì đi đi!”
“Nghiêm Tuấn, cậu sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời như thế này”, Đỗ An Trác thấp thoáng phát giác ra, “Có phải là biết được điều gì rồi không?”
“Mình là người thế nào cậu còn không rõ sao? Thật sự có chuyện giấu ai cũng sẽ không muốn giấu cậu”, Nghiêm Tuấn rất thẳng thắn.
“Được”, Đỗ An Trác khẽ than, không truy vấn, quay người đi được mấy bước lại nói, “Mình tin cậu, nhưng sẽ không rời khỏi Cốc Giang”.
“An Trác…”, Nghiêm Tuấn lo lắng quát.
“Yên tâm, mình cũng tin chị họ cậu, bọn họ chắc chắn có thể xử lý tốt, Cốc Giang lớn như vậy, không thể nào tất cả mọi người đều đi được. Ngự linh sư nhất định sẽ gắng hết toàn lực bảo vệ nơi này, mình muốn ở lại, chưa biết chừng có thể giúp đỡ được chút gì”, Đỗ An Trác quay người cười tươi, “Nghiêm Tuấn, Hội siêu nhiên giải tán rồi, chúng ta vẫn có thể góp sức làm chút chuyện có ích trong khả năng của mình”.
“Cậu…”, Nghiêm Tuấn ngạc nhiên.
“Nói thực lòng, mình muốn làm rõ chuyện trên người của mình”, chẳng hiểu sao có cảm giác bị giám sát, và cơn đau đớn tự nhiên đến đó… cảm thấy có thể tìm được đáp án ở Cốc Giang.
Trong một nhà hàng Hàn Quốc ở khu phố phồn hoa, Nghiêm Tuấn đối diện với một suất cơm cuộn rong biển vô vị. Trên bàn là tờ báo sớm vừa mua, trang đầu đã đăng những vụ án mất tích và người dân liên tục gặp phải sự tấn công bất minh ở Cốc Giang, một thành phố bất ổn, khắp nơi tiềm tàng nguy hiểm, đối với điều này, đau đầu nhất không ai hơn được chính là thị trưởng!
“Kỳ nghỉ quay về nhà đi”, Iris cắt miếng bò bít tết.
“Thật sự sẽ xảy ra? Những điều này là dấu hiệu của bão to gió lớn sắp đến?”, Nghiêm Tuấn đẩy tờ báo lên phía trước.
“Chị không nên nói cho bọn em biết nhiều như vậy”, Iris buông dao xuống, “Nhưng mà biết rồi cũng tốt, có thể tránh rơi vào nguy hiểm sớm một chút”.
“Chị họ…”, Nghiêm Tuấn giống như có chuyện, nhưng do dự không quyết.
“Có chuyện?”
“… Không có gì.”
“Cãi nhau với bạn học Giai Dĩnh kia rồi?”, Iris cố ý chọc ghẹo cậu ta, “Không theo đuổi được?”.
“Có thể không nhắc đến cô ấy không?”
Iris càng hứng thú hơn: “Để chị đoán coi, Giai Dĩnh và Phong Linh thích cùng một người con trai, kết quả Phong Linh đã thắng, Giai Dĩnh thua không cam tâm, em thì nhân cơ hội xuống tay, nhưng không chỉ không thành công, còn trở thành chiếc ống trút giận”.
Sắc mặt Nghiêm Tuấn nhăn nhó: “Chị họ, chị cũng đã hai tám tuổi đầu rồi, không thích hợp buôn chuyện như mấy cô nữ sinh, em thích Điền Giai Dĩnh khi nào chứ, lại đến mức nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đi chọc vào tổ ong sao? Kết cục làm đến mức trong ngoài chẳng ra người”.
“Tiểu Tử, em ăn gan hùm rồi à, dám nói chuyện với chị như vậy” Iris lập tức nắng chuyển râm, u ám nghiến răng, “Mới vài ngày không được giáo huấn em đã ngứa da rồi phải không?”.
Nghiêm Tuấn vô lực nhìn cô ta một cái, uể oải xin lỗi: “Em sai rồi, chị họ, muốn giết muốn cắt xin nghe theo chị hết”, gắp một miếng cơm cuốn nhỏ lên nhét vào trong miệng, nhồm nhoàm nhai, như nhai rơm.
“Tuấn, em bị bệnh rồi?”, thấy tình hình này, Iris thu cờ cất trống, kinh ngạc với sự khác thường rất lớn của cậu ta, “Nếu đã phải chịu kích thích gì nhất quyết đừng giấu trong lòng, nói với chị họ đi, vạn sự có chị họ che chở, nhưng đừng nghĩ không thông. Cô chú chỉ có một cậu con trai là em đây, nếu em xảy ra chuyện gì, chị cũng chẳng có mặt mũi nào đối điện với phụ lão ở Giang Đông đâu!”, Iris lời lẽ khẩn thiết, câu nào cũng toát ra sự quan tâm của trưởng bối, giáo dục dẫn dắt thanh niên lạc lối.
“Em không có bệnh”, Nghiêm Tuấn nuốt miếng cơm xong, ngồi ngay ngắn, “Ăn no rồi, đi thôi”.
“Quay lại”, Iris nghiêm túc hạ lệnh, “Sự việc vẫn chưa nói xong đâu, tình địch của em là ai?”.
“Chị họ, chỉ nghĩ nhiều rồi, vấn đề cá nhân của mình cũng không giải quyết được.”
“Em có khai hay không?”, Iris thẩm vấn nghi phạm.
“Em là em họ chị”, Nghiêm Tuấn đột nhiên chỉ vào cô ta, nhấn mạnh, “Là con trai ruột của em gái ruột của bố ruột chị”, ý là: Chị sẽ không dám dùng hình với em.
Trên đầu nổ vang ba cái cốc, Nghiêm Tuấn đội đau đớn khổ sở đem những chuyện xảy ra trong buổi tụ tập tối qua khai báo ra, bao gồm cả việc ra khỏi Back Home gặp được Ảo Nguyệt của nhà Phong Linh…
Nhưng không nhắc đến nửa chữ đối với chuyện phát hiện ra phong ấn linh hồn của Đỗ An Trác, có thể không đáng lo ngại nhỉ! Chỉ cần bảo vệ được tình trạng hiện tại, thì không cần tự tìm phiền phức. Cục Đặc phái, ngự linh sư, bọn họ sẽ hành động thế nào?
Iris thì đang nghĩ, theo như em họ trần thuật và phản ứng của Điền Giai Dĩnh, người đàn ông kẹp giữa cô ta và Phong Linh có lẽ không phải là Ảo Nguyệt. Trong tám người, ngoại trừ một người con gái tên là Toàn Cơ chưa gặp ra, không hề có người thứ chín, vậy thì quan hệ mật thiết với Phong Linh… sẽ là ai? Có thể mê hoặc được Điền Giai Dĩnh, vứt bỏ hết cả Doãn Kiếm và Ảo Nguyệt, anh ta nhất định không đơn giản, ít nhất, tướng mạo không thể so sánh được, nên dễ dàng khiến người ta ghi nhớ.
Liên hệ với mấy đầu mối trước đó, Phong Linh nghỉ học hai năm vừa quay lại trường, liền xuất hiện người thần bí âm thầm tương trợ, người thần bí? Có liên quan đến Phong Linh, trừ phi là Điền Giai Dĩnh si mê…
Một đêm không trăng, không gian đêm u tối như nghiên mực đặc, sâu thăm thẳm. Đêm đen yên tĩnh rộng rãi mà mỹ lệ, giống như yên bình…
“Bụp…”, khắp trời máu nồng tưới khắp con đường vắng vẻ, kéo theo sắc đêm bị nhuộm thành đỏ thẫm. Mấy con yêu vật hình thù kỳ dị hóa thành một vũng máu nước thịt bùn, theo đó, mùi tanh cũng khuếch tán trong không khí.
“Tiêu Nhiên, một con chạy, tôi đi đuổi”, khuôn mặt tĩnh lặng như nước của đứa bé đẹp đẽ bức người, đồng tử màu tím nhạt lóe hiện sát ý. Chưa kịp cử động, trong tầm nhìn, một chiếc xe hơi màu đen lái đến, dừng lại ở bên đường, đèn trước xe chiếu sáng vào một khuôn mặt quyến rũ tinh tế. Sở Tiêu Nhiên hơi nheo mắt, nhìn cửa xe mở ra, một quý công tử thanh nhã, anh tuấn phong độ nhàn nhã đi xuống, tay trái để lên cánh cửa xe, ánh mắt chằm chằm nhìn về phía trước, ngày nhớ đêm mong, kẻ thù muốn giết chết.
“Phi Dục, cậu đi trước đi!”, Sở Tiêu Nhlên cười nhạt dặn dò.
“Tiêu Nhiên…”, đứa bé biết kẻ đến không có ý tốt, không tránh khỏi lo lắng.
“Không sao cả, ta ở đây đợi cậu.”
Phi Dục hiểu anh ta nói đợi thì nhất định sẽ đợi, chưa từng lừa mình, không nghĩ nhiều nữa, tự đi đuổi bắt yêu vật chạy trốn kia.
“Không ngờ rằng cậu vẫn đang sống.”
“Sở Tiêu Nhiên.”
Hai người cách nhau hơn chục mét xung quanh bỗng chốc tràn đầy sát khí đẫm máu, ngang ngược…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.