Trăng Đêm

Chương 11: Mưa sao băng




Ăn xong bữa tối ra ngoài, gió đêm vi vu mát rượi dễ chịu, mọi người vừa đi vừa thảo luận xem phải làm thế nào để quay về. Giai Dĩnh thậm chí còn muốn đưa ta về nhà. Một người đàn ông lạnh lùng đẹp trai phi phàm đang đi về phía bên này.
Giai Dĩnh dùng lực vỗ vào ta, chỉ vào anh ta kinh ngạc kêu, hai mắt đần ra.
“Ai?”, Đỗ An Trác nghi vấn.
“Họ hàng xa của Tiểu Phong, lần trước đến nhà cô ấy đã gặp, sau đó không ra ngoài nữa nên các cậu không nhìn thấy”, Dĩ Tiên tỏ ra không ngạc nhiên.
Âm thầm trong bóng tối theo đuổi cả một ngày rồi, xuất hiện rất kịp thời!
“Đi thôi”, Ảo Nguyệt lạnh lùng như bình thường, dửng dưng quét qua năm người bên cạnh ta… đêm càng thêm lạnh lẽo rồi.
Trong một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, Doãn Kiếm đặt chiếc ly đế cao xuống, nhìn người đàn ông trung niên mặc Âu phục màu đen chính thống trước mặt, chậm rãi thong thả hỏi: “Chú Hoắc, chú tìm cháu không phải là để thương lượng vấn đề phân bổ quyền cổ đông của Bác Thái, vậy thì vì cái gì?”.
“Tiểu Kiếm à, chú Hoắc lần này đến, chủ yếu là vì Nhàn Nhân… đứa trẻ đó chí khí cao, chỉ trách chú bình thường quá nuông chiều con bé, thiếu quản thúc, chú Hoắc có lỗi với cháu, hôn sự của hai đứa e là phải đẩy lùi thêm một thời gian rồi”, Hoắc Chấn Đình lời nói có ý xin lỗi.
Doãn Kiếm hơi sững lại: Hoắc Nhàn Nhân không nói cho bố ruột cô ta sự thực sao? Sau đó thoải mái ứng đối: “Chú Hoắc, không sao cả, cháu nghĩ cô ấy cần một chút thời gian, vừa từ nước ngoài quay về, còn chưa thích ứng lắm”.
“Tiểu Kiếm, may mà cháu nghĩ được như vậy”, Hoắc Chấn Đình thở đài nặng nề, “Haizzz, Nhàn Nhân có thể tìm được người chồng ưu tú như cháu đây, là phúc phận con bé từ mấy đời mới được! Chú Hoắc cũng vui mừng, nhưng không ngờ rằng nha đầu đó lại tùy tiện như vậy, tự làm theo ý mình…”.
“Cô ấy đi châu Âu nghỉ dưỡng, chẳng bao lâu nữa sẽ quay về thôi, chú Hoắc không cần trách cứ nặng nề.”
“Đi châu Âu?”, Hoặc Chấn Đình kinh ngạc, “Con bé nói vậy ư? Con bé nói nó đi châu Âu rồi?”.
“Chú không biết sao?”, Doãn Kiếm trái lại ngạc nhiên.
“Không, không… Tiểu Kiếm…”, Hoắc Chấn Đình cân nhắc một chút, nhanh chóng khôi phục lại bình thường, “Tùy con bé đi nhỉ! Cháu nói đúng, con bé cần thời gian… suy nghĩ một chút”.
“Chú Hoắc, chú có phải là có chuyện không tiện nói với cháu không?”, Doãn Kiếm sinh nghi.
“Ồ, không có gì”, Hoắc Chấn Đình vội xua tay, chuyển qua nói, “Tiểu Kiếm, chú dự định đem ba mươi lăm phần trăm cổ phần Hoắc thị đã đầu tư vào Bác Thái chuyển nhượng cho người khác, đương nhiên phần của cháu không cần động đến, lợi ích của Quảng An sẽ không chịu bất cứ ảnh hưởng nào vì điều này”.
“Chú Hoắc, chú…”, Doãn Kiếm càng nghi ngờ. Tiền đồ thuận lợi tốt đẹp ông ấy lại nguyện nhượng nhiều như vậy, bản thân mình gần như chẳng còn lại gì?
Hoắc Chấn Đình giơ tay ngăn cản lời anh ta sắp sửa nói ra: “Đừng hỏi chú vì sao, cũng đừng hỏi chuyển nhượng cho ai, sau này Quảng An chính là cổ đông lớn nhất của Bác Thái, Tiểu Kiếm, chú Hoắc tin tưởng cháu… và người dưới trướng của cháu”.

Trong câu lạc bộ vắng vẻ, một con quỷ mỵ lướt thoáng qua. Doãn Kiếm di tay xuống, ma sát lên chiếc đồng hồ ở cổ tay trái, ánh sáng xanh da trời nhấp nháy ẩn đi, anh ta lạnh lùng nói: “Thực Hỏa, ngươi và Biên Trù đi điều tra một chút, ông ta ẩn giấu điều gì?”.
“Vâng”, bóng ma lặng lẽ lùi đi.
Đi trên con đường nhỏ yên tĩnh bên phố, ta hỏi người đàn ông bên cạnh: “Ảo Nguyệt, phát giác ra điều gì rồi sao?”.
“Cốc Giang yêu vật tụ tập càng ngày càng nhiều, yêu khí nồng nặc, khác biệt một trời một vực so với mấy tháng trước.”
“Ta là nói… mưa sao băng của đêm nay.” “…”, anh ta không lên tiếng nữa.
“Đừng để bất cứ thứ gì đến làm phiền ta, nội trong một dặm, nếu có dị thể ngoài con người tiếp cận, giết không cần xét”, ta còn nguyện lấy tướng mạo của Dạ Lạc, bình thản hạ lệnh.
“Ngài đi đâu?”, Ảo Nguyệt hồ nghi.
“Tìm phụ nữ”, ta khẽ thốt ra ba chữ, một đạo ngân quang lóe qua, thân hình biến mất, đi đến khu phòng thiếu nữ trang nhã. Giai Dĩnh quỳ ở dưới sàn cắm hoa violet, xem xét ngắm nhìn tỉ mỉ mới hài lòng bưng chậu hoa lên, đứng dậy quay người định đặt nó trở lại bàn. Khi nhìn thấy ta đứng dựa bên cửa sổ, cô ấy đột nhiên sững sờ, chậu hoa trong tay rơi xuống.
Ta nhanh mắt lẹ tay đón lấy chậu hoa violet sắp bị rơi vỡ nát, một tay kéo lấy phần eo của cô ấy lại, dẫn đưa quay một vòng, thuận thế đặt chậu hoa lên trên bàn, ôm ngang cô ấy lên. Một loạt động tác tốc độ mà lưu loát, Giai Dĩnh rõ ràng chưa có thời gian phản ứng, phản xạ ôm lấy cổ của ta, đôi mắt sáng trong sững sờ… đần ra.
“Dạ… Dạ Lạc?”, hồi lâu sau, cô ấy mới hoàn hồn.
“Đi theo ta?”
Gò má Giai Dĩnh ửng hồng, rúc vào trong lòng ta, vùi đầu xuống khẽ đáp: “Vâng”, thẹn thùng lúng túng.
Ta nhẹ nhàng nhảy lên bệ cửa sổ, chớp mắt cái đã bay vào không trung, cô ấy sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nhắm chặt mắt lại, thân thể cứng đờ, hai tay sống chết bám chặt lấy ta, cực lực không phát ra tiếng kêu kinh hãi, chỉ sợ hãi lẩm bẩm: “Dạ Lạc…”.
Xòe ra một đôi cánh màu bạc, ta đưa cô ấy bay lên không trung dịu giọng vỗ về an ủi: “Giai Dĩnh, ta sẽ không vứt em xuống đâu, mở mắt ra được không?”.
“Dạ Lạc, em… em… sợ…”, cô ấy cẩn trọng e dè hé mở một khe mắt, “Ý? Đang… đang… bay?”.
Ta cười với cô ấy, không phủ nhận.
“Đôi cánh? Đôi cánh của anh?”, trong mắt cô ấy ngập tràn kinh ngạc cùng ngưỡng mộ.
“Ừm.”
“Lợi hại quá, đẹp quá! Em không phải đang nằm mơ chứ?”
“Ta có thể nghe thấy được tiếng tim đập của Tiểu Giai Dĩnh đó.”
Cô ấy thẹn thùng đỏ mặt, hoảng loạn chuyển chủ đề: “Chúng… chúng ta đang đi đâu?”.
“Giai Dĩnh không hỏi rõ ràng thì sẽ không đi cùng ta sao?”
“Em…”, cô ấy ngập ngừng.
“Ngắm mưa sao băng”, thấy cô ấy xấu hổ, ta không trêu đùa nữa.
Ta đáp xuống nóc của một tòa nhà cao tầng, ngẩng đầu lên là cả một bức màn u ám khổng lồ vô biên, trong vũ đài rộng rãi, dưới màn đêm đen như đĩa mực chỉ còn lại hai bọn ta, chờ đợi mưa sao băng lướt qua.
“Dạ Lạc, vì sao chỉ vào buổi đêm anh mới xuất hiện?”, Giai Dĩnh dựa vào bả vai ta, kỳ quái hỏi.
“Em đoán xem.”
“Em biết anh không phải người bình thường, cũng chắc chắn không phải là u linh, anh có nhiệt độ cơ thể, có cảm giác chân thực, lồng ngực rất ấm áp, thực sự khiến người ta si mê, anh là Dạ Lạc đang còn sống”, cô ấy ngước đôi mắt si mê đầy tình cảm lưu luyến lên, rồi lại cụp xuống, “Phải nói nữa là, đêm qua chúng ta còn… có hành vi rất thân mật”.
“Giai Dĩnh, đó là…”, hiểu lầm.
“Tiểu Phong nói anh là tà ma, em không tin”, cô ấy cướp lời tốc độ rất nhanh, mặt dính vào cánh tay ra, “Anh đẹp đẽ cao quý như vậy, giống Trích Tiên ở trong tranh, dịu dàng lương thiện, cứu em mà không cần báo đáp, anh như thế này, em không thể nào không yêu được. Em thích người đàn ông diện mạo đẹp trai, nhưng trước nay chưa từng có ai có thể giống anh, thật sự khiến em có thể không màng tất cả mọi thứ như vậy”.
“Em nên nghe lời khuyên của cô ấy, ta rất nguy hiểm.”
“Em không sợ”, cô ấy bĩu môi, rất không bận tâm, “À, đúng, Tiểu Phong có một người em trai tên là Dạ Ly, có ngoại hình nhìn hơi giống anh đó, anh tên là Dạ Lạc… Dạ Lạc, Dạ Lạc, nghe có vẻ giống như anh em”.
“Cậu ấy là em trai ta.”
“Đừng đùa em chứ, anh ta là em trai ruột của Tiểu Phong, anh là bạn của Tiểu Phong, hai người bọn anh làm sao có thể là anh em, bái làm con còn tạm được.”
“Cho rằng thế này cũng không phải là không thể được…”, ta thấy hơi khó xử.
“Không đúng à! Dạ Ly họ Dạ, anh cũng họ Dạ, diện mạo lại giống nhau, đặc biệt là đôi môi, bờ môi đẹp đẽ rất quyến rũ, khiến người ta rất muốn hôn…”, cô ấy che miệng ngừng lời, thẹn thùng cúi đầu, “… cực kỳ giống, nói hai người là anh em ruột cũng không phải là quá, ha ha… em nghĩ ngợi lung tung rồi”, rồi lại làm thế cốc cốc vào đầu mình, tay liền bị ta nắm lấy.
“Giai Dĩnh, Dạ Ly là em trai ta, ta từng nói bản thân mình với Tiểu Phong là tri kỷ, cô ấy chính là giống một con người khác của ta. Sở dĩ ta hiện thân vào tối hôm nay, là bởi vì ban ngày không thuận tiện”, ta thẳng thắn nói.
“Em không hiểu, anh và Tiểu Phong rốt cuộc…”
“Có một ngày em sẽ hiểu, nhưng thời khắc hiểu rõ đó… nếu như có thể, ta nguyện để em mãi mãi không hiểu. Giai Dĩnh, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp, đừng để bản thân mình hối hận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.