Trăng Đêm

Chương 11: Thế giới ngầm cô độc




“Dạ Lạc, không lâu trước đây, ngài muốn chúng tôi nhớ rõ, chúng ta ở thế giới này là khách, nhưng bây giờ, chính ngài vì sao lại trở mặt với Tử Thần kia?”, Ảo Nguyệt chất vấn, “Chính là vì anh em Doãn Kiếm và Doãn Điệp ư?”.
Lời vừa nói ra, trong phòng khách không ai lên tiếng nữa, tất cả đều đợi câu trả lời của ta.
“Ngươi học được cách suy đoán tâm tư của ta rồi?”, ta duy trì thái độ ôn hòa. “Tôi muốn nhắc nhở ngài, không phải tất cả mọi việc không mong muốn ngài đều có thể ngăn được, Doãn Điệp chạy không thoát số mệnh tử vong, Doãn Kiếm cuối cùng sẽ bị thù hận nuốt chửng, chẳng ai có thể thay đổi được. Ngài có thể nhúng tay vào một lần, nhưng không thể lựa chọn thay bọn họ. Nếu còn tiếp tực nữa, ngài sẽ là người phải ngậm trái đắng.”
Không thể phủ nhận, khi vào căn phòng thay đồ đó, ta đã phát giác ra yêu thú rục rịch ngoài cửa sổ, nhưng thấy diện mạo của Doãn Điệp quá giống Anh Hàm Nhi, ý muốn bảo vệ cô ấy bỗng chốc chiếm trọn đầu óc ta, chỉ còn lại suy nghĩ duy nhất, không thể để cô ấy bị thương, cho dù biết rõ, đêm nay là đêm kết thúc sinh mệnh của cô ấy.
Ta chỉ thị cho A Mục tiêu diệt yêu thú định ngấm ngầm tấn công, ngăn trở Tử Thần đang tiến đến trong sắc đêm. Đêm trăng đầu tháng, ta vốn không nên xuất hiện trong bữa tiệc này, chỉ bởi vì sự cố chấp của bản thân, ta đã phá hỏng quỹ đạo vốn có của nó.
“Có vài chuyện khi làm đã nhúng tay vào rồi sẽ chẳng có cách nào thu lại. Tuy là khách ở thế giới này, nhưng ta cũng có ý nguyện và chủ trương của riêng mình. Đối với những chuyện xung quanh ta khó có thể phớt lờ cho qua. Điều này có lẽ là kích động, nhưng ta đã bị cuốn vào rồi, khoanh tay đứng nhìn thì càng không thể được. Trong thế giới đã quá quen thuộc đối với Phong Linh, không cần phải quá bị động. Huống hồ, phong cách hành xử của Tà Thân, trước nay đều chẳng cần phải hỏi người khác, chỉ cần làm theo những điều mình muốn mà thôi”, trong ngữ khí lạnh nhạt của ta toát lên sự khiêu khích và ngạo mạn không hề kiêng dè.
Năm người trước mặt sững sờ hồi lâu, những lời này nếu như là trước đây bọn họ chắc chắn ta hoàn toàn có thể nói ra, nhưng sau khi ta trùng sinh, điều này trở thành chuyện hiếm gặp như Sao Hỏa va phải Trái Đất.
“Tôi cảm thấy Dạ Lạc đại nhân cao ngạo nhất, tôn quý nhất của ta đã quay lại rồi”, Toàn Cơ ôm ngực, cẩn thận xác định, phút bình tĩnh hiếm thấy.
“Chuyện ta dặn dò ngươi đã làm xong chưa?”, ta dịu giọng nói, nhưng vẫn chứa một luồng ý lạnh.
Cô ta ngẩn ra mấy giây, đột ngột nhớ ra: “Tôi đi ngay”, một giây sau lập tức biến mất.
“Dạ Lạc đại nhân, bất luận ngài muốn làm gì, Ảo Nguyệt thề sẽ mãi mãi ở cạnh bên ngài”, một sự kiên quyết ẩn chứa trong đôi mắt lạnh lùng. Một kẻ lạnh lùng như anh ta, nội tâm lại chôn giấu một ngọn lửa nóng bỏng, bề ngoài càng lạnh như băng, nội tâm sẽ càng nóng như lửa.
“Đại ca, huynh có được lối suy nghĩ này sớm chút thì tốt rồi, đệ sẽ gắng hết sức hỗ trợ huynh”, Tiểu Ly cười xấu xa.
“Đã lâu chưa có nhiệt huyết cuộn trào thế này rồi”, A Mục nhảy nhót.
Ta cảm thấy hai người bọn họ hình như hiểu sai ý ta rồi. Ta không dự định khuấy động thế giới này đến mức trời long đất lở như thế!
“Đại nhân, Tử Thần giao cho tôi nhé!”, A Mục nôn nóng chủ động xông lên.
“Tử thần Vô Thương, thích hợp với Hú hơn”, chiếc lưỡi hái lớn của hắn ta và nghịch ma trượng của Hú cùng là thần khí thực linh thu hồn, nếu giao đấu với nhau thì thế nào nhỉ? Ta tin là Hú sẽ hài lòng với sự sắp xếp này.
“Lẽ nào hắn ta chính là món quà mà đại nhân chuẩn bị cho Hú?”, Diệu Âm nghe ra ý trong lời nói của ta.
Ta nhẹ nhàng cười, không trả lời.
Dạ Minh Châu ồn ào náo nhiệt, ở trước quầy bar, Hú đã pha chế xong một ly rượu cho Iris, hàn huyên như hai người bạn: “Đã mấy ngày không thấy cô đến rồi, gần đây rất bận sao?”.
“Haizzz, mệt đầu, hết việc này đến việc khác”, Iris thở dài nói, nhấc ly rượu lên nhấp một ngụm nhỏ.
“Lần trước cũng nghe cô nói vậy, khiến người ta bận tâm, nhưng không biết nguyên nhân gì, kết quả lại chỉ nói về chuyện của tôi, bây giờ nếu cô không ngại thì nói chút tâm sự phiền muộn của mình đi!”
“Anh tin trên thế giới này có yêu quái, u linh không?”, Iris đặt chiếc ly xuống hai bờ môi đỏ đẹp đẽ như muốn dụ dỗ mê say.
“Có người đã nhìn thấy sao?”
“Người bình thường không thể nhìn thấy bọn chúng.”
“Cô Iris đã nhìn thấy?”
Nếu như tô trả lời là đúng, anh có tin không?”
“Tin”, Hú chẳng hề suy nghĩ, khẳng định.
“Vì sao?”, Iris thấy hơi ngạc nhiên.
“Bởi vì một cô gái xinh đẹp sẽ không biết nói dối”, Hú lộ ra nụ cười thuần khiết như đứa trẻ, “Càng xinh đẹp thì càng dễ gần, Iris chính là một cô gái thật sự xinh đẹp, giống như tên của cô”.
“Đánh giá của tôi về anh lại nhiều thêm một chữ”, Iris khẽ cười” Anh rất biết nói chuyện ngốc nghếch, tôi nói với anh này, xinh đẹp là không chân thực nhất, nó là một chiếc áo khoác ngoài hoa lệ che giấu tất cả sự giả tạo và xấu xa. Anh không nỡ rạch phá nó, không muốn kéo nó ra,tình nguyện đổ gục lên chiếc áo ngoài phù phiếm đó, cũng không muốn thăm dò sự dơ bẩn ẩn sâu bên trong, bởi vì con người luôn là như vậy, hướng đến cái đẹp, chìm đắm trong mộng phồn hoa, không có ai lại lựa chọn sống cả đời trong đau khổ. Chỉ cần những nơi mà ánh mắt có thể thấy được, dừng lại ở cái đẹp như vậy là mãn nguyện rồi”.
“Ai cũng có tư cách theo đuổi cái đẹp, cái đẹp vốn dĩ vô tội, tốt đẹp bởi vì đẹp cho nên tốt, nếu có thể sống được càng đẹp càng tốt, hà tất phải cố nếm thử đau đớn chứ?”
“Nghe anh nói, tôi giống như đang tự tìm phiền não?”
“Nhưng phiền não của Iris không đẹp.”
“Tôi thừa nhận, tôi đã xem thường anh rồi”, Iris lại lần nữa ngạc nhiên, lập tức nở nụ cười, “Mr. Night chân nhân bất lộ tướng! Giống như cái tên của anh, Dạ, thần bí không thể nắm bắt, Hú, ấm áp như nắng mặt trời, anh vừa khéo là tổ hợp của cả hai yếu tố đó”.
“Cảm ơn!”, nụ cười của Hú như đóa quỳnh nở rộ trong đêm, đẹp đẽ mà không mất đi vẻ phong nhã, Iris nhìn đến mức không kìm được phải nheo mắt.
“Hú…”, cô ta định nói tiếp gì đó, có lẽ là muốn nhắc nhở Hú buổi tối phải chú ý hơn, nói cho anh ta hung thủ mưu sát thiếu nữ đã bị bắt về quy án rồi, nhưng Cốc Giang vẫn vô cùng bất ổn.
Di động đột nhiên vang lên cắt đứt mạch tư duy, Iris nhận điện thoại, chỉ nghe một lát, sắc mặt đã trắng bệch, nói lời từ biệt với Hú rồi vội vã rời đi.
Hú nhìn theo bóng dáng xinh đẹp đi ra khỏi quầy bar, hai lần trước đã chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón giữa bên tay trái của cô ta, không hề tầm thường.
“Ngắm mỹ nữ nào vậy? Nhìn không chớp mắt”, Toàn Cơ đi đến chặn tầm nhìn của Hú, trưng ra dáng vẻ vạn người mê, khẩu khí nhẹ nhàng mà nhạo báng.
“Lại bị Ảo Nguyệt đuổi ra ngoài rồi?”
“Hừ, đừng nhắc đến anh ta với tôi”, Toàn Cơ nghiêm mặt lại, ho khan hai tiếng, sán đến gần cười thần bí với Hú, “Lần này là Dạ Lạc đại nhân quan tâm đến anh…”.
Trong một tòa lâu đài nổi giữa hồ, Iris gần như hùng hổ xông vào. Trong sảnh, trên một chiếc ghế mềm lông chồn màu trắng gạo, một thiếu niên trọng thương đang nằm đó, toàn thân bị máu nhuộm đỏ, chất dịch đỏ tươi men theo cánh tay chảy xuống, thấm đẫm viên bảo thạch màu cam. Những giọt máu màu đỏ nối tiếp nhau không ngừng rơi xuống thảm, màu sắc khiến người ta hãi mắt giống như linh hồn yếu ớt đang dần bị phá vỡ.
“Cẩm Phàm”, Iris kinh hoàng, cổ họng nghẹn lại run rẩy phát ra tiếng gọi, “Cẩm Phàm…”. Nhìn khuôn mặt thảm hại trắng bệch không còn giọt máu và hai mắt nhắm nghiền đó, cô ta cắn chặt môi dưới, không để nước mắt trào ra.
“Phi Dục phát hiện ra cậu ta ở ngoại thành, mang về đã như thế này rồi”, Sở Tiêu Nhiên biểu cảm vô cùng đáng tiếc. Kẻ địch của ngự linh sư là yêu ma, hy sinh là điều khó tránh khỏi, cần phải có giác ngộ đối diện với cái chết bất cứ lúc nào. Bất luận là anh đã làm được công trạng nhiều đến đâu, vì bảo vệ sự sống bao nhiêu nguời mà chết, cũng sẽ không có ai nhớ đến, ngoại trừ đồng đội của mình.
Thân thể tuy là người bình thường, nhưng lại phải sống ở một thế giới ngầm khác, một thế giới cô độc, tràn đầy đấu tranh, giết chóc và máu tanh. Ngự linh sư là một công việc vĩ đại, đồng hành với cô độc và cái chết” chỉ người có thể nhẫn nại chịu đựng được những giày vò và đau đớn này mới có thể đảm nhiệm được công việc đó, một đám người cô độc cùng liếm láp vết thương cho nhau, kề vai chiến đấu chống lại cái xấu.
“Ai? Là ai?”, bi thương bỗng chốc biến thành căm hận mãnh liệt, “Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ, vì sao… vì sao phải xuống tay với cậu ấy tàn nhẫn như thế này?”, Iris nghẹn ngào đến khó chịu, nước mắt mặn chát tưôn trào.
Mạc Tân đã tẩy bỏ lớp trang điểm và thay áo ngủ xong, chầm chậm từ trên lầu đi xuống, khuôn mặt mộc không có bất cứ cảm xúc nào: “Khi cậu ta đeo chiếc nhẫn đó lên, thì nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay, trên thế giới không có thuốc hối hận. Cung Cẩm Phàm lúc đầu đã quyết tâm lựa chọn con đường làm ngự linh sư này, cô ngăn cản không nổi, cậu ta thấy hãnh diễn với thân phận là ngự linh sư, cô cũng nên tự hào cho cậu ta. Người trên đời không biết đến sự hy sinh vĩ đại của cậu ta, nhưng Cục Đặc phái sẽ vĩnh viễn ghi danh mỗi một người thiệt mạng”, cô ta âm thầm nắm chặt hai tay, trầm giọng tự nói tự nghe, “Sự việc như thế này sẽ không tiếp diễn quá lâu nữa đâu, sẽ không…”.
Tôi đã đồng ý với Cẩm Bình chăm sóc cậu ấy thật tốt, nhưng bây giờ…”, Iris không kìm được thút thít, “Rõ ràng cậu ấy ở tổng bộ, sao lại chạy đến Cốc Giang này? Cũng không liên hệ trước với tôi… sớm biết như vậy, cho dù cậu ấy có oán hận tôi cả đời, tôi cũng sẽ không để cậu ấy thành ngự linh sư”.
“Chị dâu…”, thiếu niên bị trọng thương bất ngờ phát ra tiếng nói yếu ớt, lại cải tử hồi sinh như một kỳ tích.
“Cẩm Phàm?”, Iris mừng ra mặt, túm lấy bàn tay đầy máu của cậu ta, “Cẩm Phàm…”.
“Chị dâu, bộ dạng này làm sao có thể gả cho anh trai em chứ?”, Cung Cẩm Phàm thều thào nói đùa, đổi lại là sự tự trách đau lòng của Iris.
Mạc Tân đến bên chiếc ghế, cẩn thận nhìn chiếc nhẫn trên tay cậu ta, trong lòng nhẹ nhõm hơn: “Hóa ra là như vậy! Chẳng trách Vưu Ni lại đồng ý để cậu ấy trở thành ngự linh sư, chắc chắn là có thiên phú”.
Nhớ đến Vưu Ni, cô ta không kìm được nhíu mày, trước nay chưa ai từng nhìn thấy diện mạo thật của ông ta, ngay đến bố mình cả đời cần cù cống hiến cho Cục Đặc phái đến chết cũng không thể biết được ông ta là ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.