Trăng Đêm

Chương 10: Trận đầu mở màn




Về đến Dạ trạch, trong không khí còn lưu lại dấu vết của máu tanh, dưới màn đêm vắng lặng nặng nề, tòa dinh thự màu đen càng hiện lên vẻ âm u quái dị.
“Dạ Lạc, nếu như anh ta dám phản bội ngài, tôi nhất định sẽ giết chết anh ta”, Ảo Nguyệt như thể lĩnh ngộ được điều gì, từng chữ nói ra càng lúc càng lạnh.
“Viên tinh thạch đó chẳng chứa đựng được bao nhiêu linh lực của ta. Vũ khí bí mật của Thần Vương, ngoại trừ Thần Vương và ta đã từng bị phong ấn ra, không người nào biết cách sử dụng phép phong ấn chúng nữa. Ở thế giới này, tinh thạch rỗng đặt trong tay người khác, không có uy hiếp gì đối với ta. Nếu tinh thạch tràn đầy năng lượng, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao cho người khác, ngươi biết điều này, Ảo Nguyệt”, ta hạ giọng giải thích.
“Rơi vào tay của loài người, không khống chế nổi sẽ tự chuốc lấy diệt vong, rơi vào tay yêu ma, hậu quả không thể đoán được, sự cân bằng sẽ bị phá vỡ, vạn vật hoàn toàn diệt vong, sinh linh lầm than, nhân gian biến thành một địa ngục khác”, anh ta như đang nói đến một kết cục chẳng liên quan đến mình.
“Ngươi biết rất rõ trách nhiệm của bản thân là gì”, ta cười vui vẻ.
“Bảo vệ ngài, là sứ mệnh đời đời kiếp kiếp tôi.”
Ta thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, kỵ sĩ bảo vệ ư? Cho dù người trong thiên hạ có phụ ta, thì sáu người bọn họ cùng Tiểu Ly, tuyệt đối sẽ không.
“Nếu thật sự có ngày đó, ta sẽ tự tay kết liễu, ta thầm nói. Đêm nay, con đường số mệnh vốn đã thay đổi vì có ta xen vào, bình yên, hòa bình thay sẽ thế cho cái chết cùng máu tanh của buổi vũ hội, ngăn cản bước chân của tử thần.
Ta vừa vào đến phòng khách, tiên tử tuyệt trần trên người mặc một chiếc váy dài cổ trang màu xanh da trời nhạt, phần eo nhỏ nhắn, duyên dáng, quyến rũ, đã ra nghênh đón. Tiểu Ly, Diệu Âm và Tinh Hà đang ngồi trên sofa, tay bóp mèo con vô cùng đáng thương, không ai buồn nói cười.
Toàn Cơ hiện nguyên hình, mọi người đều có “biểu cảm nghiêm túc”, xem ra sự việc không nhỏ rồi.
“Có khách không mời mà tới?”, ta khẽ hỏi.
“Chỉ là mấy con ruồi nhặng, bị đuổi đi rồi”, Tiểu Ly chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì.
“Không phải ruồi nhặng bình thường?”
“Đại nhân, ngài dự liệu không sai, Dạ trạch quả nhiên bị dòm ngó rồi”, Diệu Âm đứng lên, hai tay đan phía trước người.
“Dạ Lạc, ngài yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, tuyệt đối không để bất cứ thứ cặn bã nào tiếp cận Dạ trạch một bước”, Toàn Cơ thề thốt hết lời, thuận thế tiến gần đến phía ta, Ảo Nguyệt không vội ngăn cản động tác của cô ta, cánh tay vừa đưa ra đã nhanh chóng rụt về, chủ nhân của nó lộ ra một khuôn mặt tươi cười vô tội.
“Báo cáo tình hình”, Ảo Nguyệt vĩnh viễn mang vẻ lạnh lùng như thế.
Ta ngồi vào sofa, bưng một cốc trà hoa nhài lên, khoan thai thưởng thức, nghe những chuyện xảy ra trong mấy giờ đồng hồ qua.
Toàn Cơ sau khi bị từ chối yêu cầu, buồn bực đi đến quán rượu nào biết được, vừa ra khỏi kết giới, liền phát giác ra có điều dị thường xung quanh. Có hai luồng năng lượng không tầm thường ập đến, cách Dạ trạch càng lúc càng gần, cô ta ngầm cảnh giác.
Hai ngọn lửa phá tan bóng tối, trong rừng núi sáng tỏ rực rỡ đến chói mắt. Chùm sáng chói lòa từ mặt đất chiếu lên, cuộn lại thành một tầng sóng. Ánh sáng yếu ớt màu xanh giằng co nhau như muốn nhảy lên, giữa không trung nở ra vô vàn bông hoa sáng rực rỡ, bay khắp cánh rừng.
Trên cành cây có hai bóng hình mơ hồ đang đứng, một người đứng trong Cửu cung trận pháp, chiếc nhẫn ở ngón giữa tay trái có một viên bảo thạch màu cam phát sáng rực rỡ, một người áo rộng, váy dài, trang phục giống thiếu nữ cổ đại, phía sau phần eo có mấy sợi dây leo dài như muốn khua nanh múa vuốt, âm khí lạnh lẽo phát ra, không lời nào có thể miêu tả được.
Chủ nhân của bảo thạch màu cam tốc độ rất nhanh chóng kết chỉ ấn, phía trong bảo thạch dẫn ra một cột ánh sáng, hướng lên phía chân trời, một con đại bàng ảo ảnh khổng lồ vút nhảy lên không trung phát ra tiếng kêu rít rất dài, hướng về phía sơn cốc. Con đại bàng vỗ cánh, thoắt cái đã nổi lên một trận cuồng phong, cơn lốc xoáy lớn tấn công thẳng về phía cô gái mặc đồ cổ trang, giữa đường lại phân thành tám đường, vây lại tấn công theo những phương hướng khác nhau.
Cô gái chỉ có thể trốn về phía sau, nhưng thấy cô ta bình tĩnh, thong thả phất tay áo dài, sợi dây leo trên áo rơi xuống, bay hướng lên trên.
Vòng cuốn ấy ngăn cản cơn lốc xoáy. Cô gái tìm cơ hội né sang một bên, hai luồng lực quấn quýt, giằng co, cùng lúc bắn về hướng Dạ trạch, bị kết giới vô hình dễ dàng hóa giải.
Hai người đang đánh đấu cùng nhau bỗng kinh hãi, dừng công kích, đồng loạt nhìn sang góc độ đang ẩn giấu năng lượng phi phàm kia mới phát hiện ra chỗ này có một tòa dinh thự cũ. Ánh đèn yếu ớt thoắt ẩn thoắt hiện, bao trùm trong một tàng kết giới kiên cố không thể phá được, khiến người ta hoảng sợ trong lòng.
Toàn Cơ thấy bọn họ dám không kiêng nể gì, đánh nhau trên địa bàn của mình như vậy, còn định tấn công Dạ trạch, lửa giận ngút trời, lập tức khôi phục nguyên hình, giận dữ gầm một tiếng: “Các ngươi… không muốn sống nữa rồi”.
Hai kẻ không ngờ rằng gần đó còn có người thứ ba. Cô gái xinh đẹp thoát tục mặc chiếc váy dài cổ trang màu xanh da trời nhạt kia, dường như là người trong dinh thự. Cả hai liền sững sờ, xung quanh dần nổi lên cảm giác áp bức khiến người ta hoảng sợ.
“Ai?”, chủ nhân của bảo thạch màu cam quát lớn, mái tóc ngắn mát mẻ, giọng nói trung tính không phân được là nam hay nữ.
“Ngươi bận tâm ta là ai làm gì? Dám làm càn ở đây, không thể tha thứ được”, Toàn Cơ hung dữ trả lời, “Giờ ta thay mặt chủ nhân chấp hành phán quyết với các ngươi, xúc phạm đến thánh địa của chủ nhân ta, không thể chết một cách dễ dàng được”.
Mấy chữ ấy cứ như từ địa ngục tuôn ra, Toàn Cơ đứng ở trên không, hai sợi đai màu lam ngọc phi chuyển tấn công, quấn lấy hai kẻ kia. Người phía sau chẳng kịp ngăn lại, vội vàng tránh đi, không ngờ phía sau lại bay đến càng nhiều đai ngọc hơn, phát tán ra những điểm huỳnh quang, trói chặt cả hai người lại.
Đai ngọc thắt chặt, thân thể càng lúc càng không còn sức lực, chủ nhân bảo thạch màu cam giận dữ: “Mau thả ta ra, nếu như cô không cùng một phe với cô ta, thì đừng ngăn cản ta xử lý con hung linh đó, nếu không, cô sẽ hối hận”.
“Uy hiếp ta? Thật sự là truyện cười lớn bằng trời. Chỉ là một kẻ loài người hèn mọn lại dám coi thường ta…”, Toàn Cơ phẫn nộ chưa nói hết câu.
“Đồ con gái thối tha, ta với cô không thù không oán, không giúp đỡ thì thôi, còn bắt luôn cả ta, biết điều thì nhanh chóng thả ta ra, nếu không thì cô liệu hồn đó”, cô gái hung dữ độc ác.
“Ngươi, con… tiện nhân không biết sống chết này”, Toàn Cơ tức giận đến đỉnh điểm, sắc mặt tái xanh, khóe miệng kéo ra độ cong tàn nhẫn, “Xuống địa ngục đi?”. Hai cánh tay cô ta mở ra, trong tay áo bắn ra ánh sáng mạnh dài đến vạn trượng, hung linh bị lửa nóng thiêu cháy, đau đớn kêu thảm thiết, chói tai đến mức làm cho người ta muốn vỡ tai, truyền đến tai của mèo con trong phòng khách, thân thể nhỏ bé ấy liền run rẩy sợ hãi trong tay Tinh Hà.
“Tinh Hà, Ti Ti hình như rất sợ hãi, chúng ta có ra ngoài giúp đỡ không?”, Diệu Âm yếu ớt đề nghị.
“Con gái đánh nhau, con trai không tiện xía vào”, cậu bé nhàn nhã uống một cốc hồng trà.
Cô bé mặt bỗng tối sầm, quay qua hỏi một người khác: “Điện hạ?”.
“Toàn Cơ không phải là Dạ Lạc, ta sẽ không nhúng tay vào”, Dạ Ly trả lời thật là dứt khoát.
Diệu Âm bị đả kích nặng nề, giận dỗi ngồi buồn bã, mặc niệm cho Toàn Cơ.
Lần đó cô ta say rượu làm càn, nói lăng linh tinh, dường như đã đắc tội với tất cả mọi người rồi.
Lúc hung linh ngoài kết giới sắp hồn bay phách tán, trong rừng đột nhiên sinh ra một làn khói xanh bao bọc lấy cô ta, đai ngọc đang thắt chặt bỗng thả lỏng, một giọng nam từ xa bay đến: “Cảm tạ U Minh sứ đại nhân đại lượng, không tính toán với bọn ta, ngự linh sư đã đưa đến, phần còn lại giao cho người tùy ý xử trí”, giọng nói cùng làn khói xanh tan đi, hung linh cũng không tồn tại nữa.
Ngự linh sư trẻ tuổi nhân lúc Toàn Cơ tập trung toàn bộ sức chú ý vào hung linh kia, âm thầm triệu hô chim ưng lúc đó bị đai ngọc tấn công trở về, nghe thấy điều này, không kìm được kinh hãi. Chính vào lúc anh ta thất thần, bên cạnh có một mạch nước ngầm bắn thẳng đến, ngự linh sư tránh không kịp, thời khắc đó như thể có nghìn vạn cây kim cắm vào nội tạng, đau đớn không muốn sống.
Tiếng gào thảm giằng xé, bị tiếng kêu phủ lấp, chim ưng kịp thời xuất hiện, đôi cánh thu về bảo vệ chủ, hóa thành một mảng ánh sáng dập dềnh, biến mất cùng ngự linh sư trong màn đêm.
Toàn Cơ bị âm thanh đó làm cho mây đen đầy đầu. Vốn dĩ muốn giáo huấn cho hai tên một người một yêu một trận tử tế, nhưng một kẻ thì trốn được, một kẻ lại được cứu, để lại cục diện trống không. Cô ta nhìn trời thét lên, kìm nén lửa giận không thể phát tiết…
Nghe xong đoạn tường thuật đặc sắc, ta vuốt ve mèo con trong lòng, biết rõ cô ta sợ hãi điều gì.
“Con hung linh đó và người đàn ông cứu cô ta đi là từ đâu đến?”, Ảo Nguyệt giống như đang hỏi Toàn Cơ, lại cũng giống như đang hỏi ta.
“Cảm tạ U Minh sứ đại nhân đại lượng, không tính toán với bọn ta, ngự linh sư đã đưa đến, phần còn lại giao cho người tùy ý xử trí”, Tinh Hà đọc ra, “Câu nói này rất thú vị”.
“Toàn Cơ cùng một phe với bọn họ?”, Tiểu Ly quay đầu lại nhìn Toàn Cơ.
“Điện hạ, người ta thuần khiết lương thiện như thế này, ngài cứ lấy tôi ra làm trò cười”, Toàn Cơ nhõng nhẽo nói.
Tuy trước mắt đúng là một giai nhân tuyệt sắc vô cùng điệu đà nhưng mọi người nghe thấy câu này vẫn cảm thấy buồn nôn.
“Chúng ta đương nhiên biết rõ, chỉ sợ ngự linh sư chạy thoát kia sẽ tin đó là thật”, ta lôi ra chủ đề chính. Anh ta chịu đòn tấn công đó, đấy có thể là nguyên nhân hung linh kia được cứu, Lưu vân của Toàn Cơ, nếu chỉ dựa vào một người bình thường, chắc chắn khó mà giải vây như vậy. Có lẽ chính anh ta cũng không biết gì, thậm chí sẽ tin lời kẻ kia, cho rằng là Toàn Cơ hạ thủ”.
“Oan uổng?”, đương sự trừng mắt lên, “Chính cô buông lời muốn anh không được chết tử tế trước”, Ảo Nguyệt lời lẽ lạnh lùng.
“Nói một đằng, làm một nẻo, cố ý bày ra cạm bẫy, đợi những kẻ ngu ngốc tự nhảy vào”, trên mặt cậu bé vẫn bình tĩnh không gợn sóng.
“Cậu nói ai chứ?”, Toàn Cơ bay đến bên cạnh cậu ta, đưa ngón tay túm lấy cằm cậu ta, u ám hỏi.
“Toàn Cơ, đừng hiểu nhầm, Tinh Hà không ám chỉ cô, là nói ngự linh sư kia”, Diệu Âm vội vàng giải thích bổ sung.
“Ồ…”, cô gái ngộ ra, ngón tay trở nên dịu dàng, sờ lên gò má xinh đẹp đó, “Tôi nói mà, Tiểu Tinh Hà rất ngoan, sẽ không nghịch ngợm như vậy đâu”.
“Bỏ ra!”, cậu bé nặng nề phun ra hai chữ, khóe mắt bắn ra tia sáng sắc bén.
Toàn Cơ biết rõ tính tình Tinh Hà, cũng không hứng thú lắm với cậu ta, thu tay về đúng lúc. Đồng thời, trong phòng khách, một luồng ánh sáng sa xuống, A Mục quay về rồi.
“Kết thúc rồi?”, ta nhắm mắt dựa vào lưng ghế sofa.
“Cần xử lý đều đã xử lý cả rồi.”
“Ngay cả anh ta, ngươi cũng xử lý rồi?”, ta hơi kinh ngạc.
“Đối với những người biết rõ về bản thân mình, ta chưa từng bủn xỉn lòng khoan dung của mình”, A Mục dáng vẻ trên cao nhìn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.