Trăng Đêm

Chương 10: Trận tuyệt




Địch Siêu nhìn sang Lương Dĩ Tiên, ánh mắt lạnh lùng, vừa lo lắng vừa đau lòng: “Lương nha đầu, Dạ Lạc đã làm gì em rồi? Em mau đến đây, anh là sư huynh, sư huynh nhất định sẽ bảo vệ em, mau đến bên phía anh đi, mau đến đây! Em còn đang do dự điều gì? Nếu như có nỗi khổ thì có thể nói ra, sư huynh nhất định sẽ giúp em”.
Nếu như là trước đây, cô ấy sớm đã nhào vào trong lòng anh ta, nhưng bây giờ, không phải không cảm động, chỉ là càng cảm động, cô ấy càng không thể làm vậy, bởi vì phải kiên định quyết tâm cứu vớt anh ta, cứu sư huynh của mình quay lại, cứu hoài niệm duy nhất của cô ấy quay lại.
“Xin lỗi sư huynh, đợi sau khi tất cả kết thúc, anh sẽ hiểu rõ cách làm của em. Em không thể mất anh một lần nữa, vẫn luôn… vẫn luôn muốn nói với anh… rất muốn nói với anh…”, Dĩ Tiên trong lòng đang rối bời, nhưng vẫn cực lực đè nén nỗi đau khổ, bình tĩnh nói, “Em tự nguyện đi cùng với Dạ Lạc, anh ta không có làm gì em cả”.
“Không, em nói dối, là anh ta bức em, đúng, chắc chắn là Dạ Lạc, có phải hắn ta đã hạ chú gì đó lên người em, ép buộc, điều khiển em không? Tiên nha đầu, đừng sợ, em đến bên cạnh sư huynh, sư huynh giúp em giải thoát khỏi hắn ta, thoát khỏi sự khống chế của hắn ta, anh bảo đảm nhất định nói được làm được, em mau đến đây, mau đến đây đi.”
Cô ấy chỉ cảm thấy phòng tuyến của mình sắp đến bờ vực sụp đổ, suýt chút nữa thì không kìm nén được mà bật khóc như mưa, cắn răng tàn nhẫn nói: “không có ai ép em, nói nhiều cũng vô ích, em sẽ không để anh vào quấy rối cục diện đâu”.
“Nha đầu!”, Địch Siêu khó tin, không kìm được tăng thêm trọng âm, “Nha đầu, em tỉnh táo chút đi, Dạ Lạc là Ma Vương, em là Âm dương sư, trách nhiệm của em là diệt yêu trừ ma, không phải là bảo vệ hắn ta”.
“Nên tỉnh táo lại chính là anh, anh biết rõ là ông nội phản đối Vưu Ni, nhưng vẫn khom mình trước Cục đặc phái, là anh quay lưng lại với di chỉ của ông nội trước, bây giờ có thể đối kháng với Vưu Ni chỉ có Dạ Lạc, em tuyệt đối không để anh làm hỏng chuyện”, thái độ của cô ấy kiên định, vừa nói, trong tay vừa rút ra mấy tờ linh bùa.
“Nha đầu, anh không muốn động thủ với em, càng không muốn làm em bị thương, nhưng mà em chịu sự chi phối của Dạ Lạc quá sâu, anh chỉ có thể…”, anh ta giơ trường đao trong tay lên, nhắm chuẩn về phía Dĩ Tiên, gắng gượng nói ra bốn chữ, “Tha thứ cho anh…”, nhất định phải cứu em.
“Đừng coi thường người khác, em không dễ dàng thua anh như vậy đâu”, cô ấy nhanh chóng kết ấn, linh phù rơi xuống hai bên cạnh, hóa thành song đao hình cong, tập trung tinh thần phòng bị công kích của đối phương.
Địch Siêu thần sắc ngưng đọng, di chuyển về phía cô ấy cực nhanh, Dĩ Tiên chuyên tâm chú ý, một khắc không dám buông lỏng, đột nhiên thoáng một cái, bóng người trước mặt đã không thấy đâu nữa! Trong lòng cô ấy căng thẳng, cảnh giác cảm nhận khí tức xung quanh, khóe mắt đột nhiên có một đường sáng lóe qua, giơ lưỡi đao trên cánh tay phải lên, chém về phía sau.
“Peng”, tiếng kêu chói tai vang lên, Địch Siêu có chút bất ngờ: “Nha đầu, em thay đổi rất nhiều rồi”.
“Đúng, từ khi anh ra đi, em đã quyết định thay đổi bản thân mình, bởi vì không còn có sự bảo vệ của anh nữa.”
“Nha đầu, đi cùng anh đi! Rời khỏi bọn họ, anh sẽ bảo vệ em cả đời, giống như trước đây.”
“Em rời khỏi bọn họ, anh có thể rời khỏi Cục đặc phái không?”
“Đây là hai chuyện…”
“Có thể vẫn là không thể?”
“… Nơi này cần có anh, hơn nữa, cho dù anh muốn đi, cũng không đi nổi…”, bởi vì Vưu Ni không cho phép kẻ phản bội chạy trốn tồn tại.
“Vậy thì em cũng sẽ không rời khỏi bọn họ, Dạ Lạc và Dạ Ly cần em”, cho dù muốn chạy thoát cũng không chạy thoát nổi, bởi vì Hệ Hồn Vũ của Dạ Ly.
“Nha đầu…”
Cô ấy bất lực cười khổ: “Sư huynh, em sẽ dùng toàn lực để đấu với anh, muốn qua được, thì phải giẫm lên thi thể của em mà qua”, lời vừa nói xong, thân thể cô ấy bật lên, lùi về phía sau, rơi xuống trên chiếc cửa, Dĩ Tiên vội tung cước đá chân, khua chém lưỡi đao cong sắc bén về phía anh ta…
Hai người nằm mơ cũng không ngờ được rằng, họ sẽ có một ngày như thế này, đều vì muốn cứu đối phương ra khỏi biển khổ, rõ ràng một lòng nghĩ cho đối phương, vì sao mà đao kiếm tương tàn như vậy?
“Iris, nói cho tôi đi, kẻ đứng sau màn thần bí kia, Vưu Ni ở đâu?”
“Dạ Lạc”, ánh mắt cô ta có chút xảo trá, “Anh không tìm được ông ta đâu. Phản bội chính là phản bội, không cần tìm cớ để giũ bỏ, lỗi lầm A Tân phạm phải, tôi rất đau lòng, nhưng nếu như giết anh rồi, thì có thể bù đắp được sai lầm của cô ấy, rửa sạch tội của cô ấy, trả lại cho A Tân sự trong sạch”.
“Vưu Ni nói vậy?”, ta bình thản hỏi.
“Đúng”, cô ta chầm chậm nâng cao bàn tay phải, đưa qua đỉnh đầu ánh sáng màu đỏ tự lại trên trần nhà, trong sảnh vốn dĩ trống không, đột nhiên hiện ra hơn chục người, tản ra rất rộng, bao vây bọn ta.
Chẳng trách cả quãng đường đi đều thoáng đãng không trở ngại như vậy, chỉ có một số chướng ngại nho nhỏ, dẹp tan rất thuận lợi, thuận lợi như vào chỗ không người, cạm bẫy thật sự chôn ở phía sau.
“Hắn là Ma Vương?”, có người lên tiếng hỏi.
“Nghe nói cũng là Dạ Lạc”, một người đáp.
“Cuối cùng cũng lọt lưới, hắn chạy không thoát đâu.”
“Ma Vương Dạ Lạc, một mũi tên trúng hai con chim à, có thể triệt để giải quyết được oán mệnh hàng ngàn năm.”
“Chiêu mời vào bình này của Vưu Ni có thể gọi là cao minh.”
“Các vị tiền bối, phần còn lại nhờ vả các vị rồi”, Iris cung kính nói.
“Còn phải nói sao, tề tụ anh linh của bốn trăm năm, là then chốt diệt trừ Ma Vương, bắt đầu thôi.”
“Cái đám này, cuồng vọng tự đại thật khiến người ta bốc hỏa, không cho bọn họ thấy chút sắc mặt thì không biết bản thân mình là ai”, A Mục tóm lấy lưỡi hái, khi nuốt sơn hà.
“Dạ Lạc, tình hình không được tốt lắm”, Toàn Cơ giống như cảm ứng được nguy cơ, nhìn xung quanh những người kia trong quầng sáng màu vàng kim hiển hiện rất nhiều thức thần hình người, mặc áo choàng màu trắng viền vàng giống nhau, tán phát ra linh lực phừng phừng bức người, “Ngài đi tìm con mực gì đó kia trước đi, chúng tôi chơi đùa với đám chim vỡ bề ngoài vàng ngọc này, hình như rất thú vị”.
“Toàn Cơ, bọn họ là Âm dương sư bốn trăm năm trước đã đánh bại Ma Vương”, Diệu Âm bưng quả cầu sáng trắng bạc, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, “Không thể xem thường”.
“Người đấu thắng được thần sao? Buồn cười thế!”
“Toàn Cơ, Dạ Lạc đại nhân sau khi được định là tà thần, thần vị của chúng ta cũng không còn nữa, trước mắt vẫn là tà ma”, Hú có lòng tốt dội cho cô ta gáo nước lạnh, “Bốn trăm năm trước có tiền lệ, người đấu được thắng ma”.
“Cần anh nhắc nhở sao?”, Toàn Cơ lông mày dựng ngược, “Hừ, cho dù bị hạ cấp thành ma, đâu có yêu ma bình thường nào so sánh được với chúng ta”, sau đó rất tự sướng vỗ tay một cái tán thưởng, “Giống như ta và Dạ Lạc, trời sinh ra đã tán phát ra vẻ tôn quý khí chất vương giả, phong độ tự nhiên, mỹ lệ thánh khiết, dáng vẻ cao ngạo, mê lực tỏa ra không gì ngăn cản được, khiến chúng sinh vì đó mà kính ngưỡng tôn sùng, ai có thể không phục? He he…”.
“…”, mọi người cùng lườm cô ta.
“Những lời này chôn giấu trong lòng là được rồi, đừng kéo ta xuống nước”, những tính từ đó nghe quá châm biếm, ta duy trì bình tĩnh, “Ta đi tìm con…
đây”, suýt chút nữa sa đà vào trong lời của cô ta, gọi Vưu Ni thành con mực.
Ta mở ra đôi cánh bạc, lao thẳng lên trần nhà, Vưu Ni thần bí, ta rất muốn biết ngươi đang ở chỗ nào, xuyên qua cách trở của hư thực, kim đồng hồ lãng quên ở một đầu khác khuấy động, chờ đợi trôi đi.
“Muốn chạy?”, khóe mắt Iris lóe qua ánh sáng lạnh, mấy sợi liên nhẫn màu đỏ bay đến phía ta, giữa đường bị Hú chặn lại.
Anh ta tay phải cầm nghịch ma trượng, tay trái tóm chặt mấy sợi xích đỏ, ôn nhã nói: “Iris, tôi vô ý làm bị thương cô, đắc tội rồi”.
“Dạ Hú, tôi sớm nên nhìn rõ bộ mặt thật của anh.”
Dưới bài bố của các Âm dương sư, chớp mắt, kim quang lan tràn khắp nơi, ảo hóa thành vô số trường long di chuyển, tiếng rồng kêu đinh tai như đến từ cửa trùng thiên ngoại, chấn động lòng người, khí thế oai nghiêm giống như một công trình vĩ đại đẹp đẽ lạ thường, uy hiếp trời đất, kinh hãi quỷ thần, như phán quyết cuối cùng của ngày tận thế, mang theo khí thế của chính nghĩa, trừ tà ác nhân gian, khiến cho yêu ma quỷ quái nghe thấy mà kinh sợ, bó tay chịu bị hủy diệt.
Quần long cùng nhau từ bốn mặt hướng đến tấn công ta, kim quang dần lan ra, cản đường, giằng co nhau với ngân quang sáng dịu. A Mục, Hú, Toàn Cơ và Diệu Âm đồng thời nhảy lên không trung, giúp ta công phá phong tỏa, nhưng bị Đằng Long từ trên cao lao xuống dưới, cuốn vào trong trận chiến…
“Dạ Lạc chạy rồi”, bên dưới có một tiếng hô lớn.
“Chết tiệt, chẳng có cách nào nữa, giải quyết bốn người này trước đã.”
“Dạ Lạc, đi tóm con mực đó ra ngoài cho tôi chiên nhé”, giọng nói của Toàn Cơ bị nhấn chìm vào trong tiếng rồng gầm ầm vang.
“Toàn Cơ, đừng lo đến con mực, đối thủ của chúng ta là bọn họ”, A Mục nhiệt huyết cuồn cuộn, “Âm dương sư bốn trăm năm trước, đánh một trận cho hả đi!”, một đao quét ngang, như sấm chớp vạn trượng.
“Hú, trên người anh?”, Diệu Âm truyền âm nhắc nhở trong đầu.
“Ồ, không chú ý một chút”, Hú nhìn vào cánh tay phải bị liên nhẫn màu đỏ cuốn lấy, có ý xin lỗi cười cười, “Cô ta cũng không phải là không biết lý lẽ, lập trường khác nhau, thôi bỏ đi vậy”.
“Thấy mỹ nữ chăm chú nhìn anh, ngốc luôn rồi sao?”, Toàn Cơ nhạo báng.
“Không có”, Hú bình ổn trả lời.
“Haizzz, mọi người có thời gian tán gẫu, chi bằng nghĩ thêm cách xem làm thế nào thoát thân đi”, Diệu Âm thật chẳng biết nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.