Trăng Đêm

Chương 1: Chính nghĩa? tà ác?




Ma liên màu đen, những cánh hoa màu trắng tràn vào nở rộ, giống như những bông hoa tuyết bay bay phủ lên mặt đất nhiễm bẩn, đọng lên những giọt sương trắng long lanh, tẩy rửa tội ác của hắc ám, chiếm thân trên cánh hoa sen, trả lại vẻ đẹp chân thực lúc ban sơ.
Ta vốn thích màu đen, nhưng đối với hoa, ta lại thiên về màu trắng, không bị nhiễm tạp bất cứ màu sắc gì, màu trắng thuần khiết tự nhiên, giống như trà my của ta…
“Tiểu Trác.”
“Ai?”
“Dạ Lạc.”
“Dạ Lạc… là ai?”
“Phong Linh.” “Tiểu Phong?”
“Ừm.”
“… Không thể nào, Tiểu Phong là con gái, anh là con trai.”
“Không có điều gì là không thể, một mặt khác của Phong Linh, chính là ta.”
“Anh… là… ai?”
“Một sự tồn tại hư vô, con người đội cho cái danh… Thần.”
“Thần?”
“Ừm, Thần của tà ác.”
“Tà ác?… Anh? Không, Tiểu Phong rất lương thiện.”
“Tiểu Phong từ trước đến nay không cho rằng bản thân mình lương thiện, cô ấy chỉ sống cuộc sống mà mình mong muốn, làm việc mà mình muốn làm.”
“Ông trời không công bằng với cô ấy.”
“Vì sao lại nói như vậy? Cái gì là công bằng. Cậu có thể chắc không?”
“… Cũng đúng, công bằng và bất công, đều không thoát khỏi sự sắp xếp của số mệnh.”
“Tiểu Trác, cậu rất đau khổ!”
“Rất đau khổ.”
“Mất đi quá nhiều?”
“Ừm… như một cơn ác mộng.” “Vì vậy mà muốn trốn tránh?”
“Tôi biết như thế này rất yếu đuối, nhưng mà chẳng có cách nào khác.”
“Muốn giải thoát không?”
“… Muốn.”…
Ta nắm lấy thanh ma kiếm đâm vào cơ thể kia, rồi từ từ rút ra, máu trào ra, màu đỏ, như nước suối tuôn tràn, đỏ tươi…
Ta duỗi tay ra, kéo chặt thân thể của cậu ấy, kề vào bên tai khẽ nói: “Tiểu Trác, an tâm ngủ đi! Sau khi tỉnh lại, vận mệnh sẽ bắt đầu lại, nỗi đau đớn của cậu cũng sẽ không quay lại”.
U quang nhỏ bé trôi lướt đến, ta ngẩng đầu nhìn một nam một nữ trước mặt, giọng nói trở nên lạnh lẽo: “Diễm Trùy, Diễm Hồ, từ nay về sau, ta chính là Ma Vương, các ngươi là Sứ Đồ của ta”.
“Vâng, Ma Vương đại nhân”, hai kẻ quỳ một gối xuống đất.
Ta nhìn đôi nam nữ, cúi mắt nhìn người trong lòng một cái, hạ xuống mệnh lệnh đầu tiên: “Đưa ta đi sắp xếp lại cho cậu ta”, Tiểu Trác, nghỉ ngơi thật tốt đi, đi sai con đường, ta giúp cậu sửa lại cho đúng, đoạn đường còn lại… ta sẽ thay cậu đi tiếp.
Tin tưởng rồi sẽ có một ngày, ta lại bước vào quỹ đạo đúng…
Khung cảnh máu tanh bên ngoài Ma Cung đông cứng, “Ma Vương?”, phản ứng của Tinh Hà đúng như trong dự liệu, bình thản chẳng ngạc nhiên gì.
“Nói ngươi trước đi”, ta lạnh nhạt nói.
“Tôi đã giết một Ngự linh sư tên Cung Cẩm Phàm”, Tinh Hà chẳng bận tâm nói, chỉ sang Phi Dục, “Cậu ta muốn báo thù”.
“Cụ thể.”
“Tôi ở căn cứ của Ngự linh sư tìm manh mối về tổng bộ của bọn họ, bị Cung Cẩm Phàm phụ trách liên lạc phát hiện, một trong những người phụ trách trông chừng tôi”, cậu ta nhìn sang Phi Dục, “Tiểu tử này có ý đồ chế phục tôi, Cung Cẩm Phàm vì chắn cho cậu ta một đòn tấn công nên đã chết. Cậu ta vốn vì cái chết của Sở Tiêu Nhiên mà ma linh đã giải phóng lượng lớn, bây giờ thì giải phóng hoàn toàn, biến thành tiểu ma đầu từ đầu đến đuôi, suốt quãng đường truy sát tôi đến nơi đây”.
“Tinh Hà, cậu đã làm chuyện tốt rồi”, A Mục không biết là khen hay mỉa mai.
“Phi Dục”, ta chuyển hướng sang đứa trẻ ánh mắt giống như địa ngục hung sát, “Ngươi nguyện quay lại Ma Vực?”.
“Dạ Lạc, ta đối với ngươi chỉ có hận, Ma Vực ngươi thống trị, ta chỉ muốn hủy diệt”, một đôi mắt tím thẫm lạnh lẽo tràn đầy căm hận và khát máu, “Nếu như không phải là ngươi, thì Tiêu Nhiên sẽ không chết, là ngươi lợi dụng Doãn Kiếm giết ngài ấy, nếu như không phải là ngươi, Cẩm Phàm cũng sẽ không phải chết, là ngươi bảo thủ hạ của ngươi gian lận, chấm dứt tính mạng của cậu ấyDạ Lạc, ngươi đã hủy tất cả của ta, giết ngươi, là mục đích duy nhất trong cuộc đời này của ta”.
“Vậy sao?”, ta cười lạnh lùng, ngữ khí lạnh lẽo, “Tinh Hà, giải quyết cậu ta, nhanh gọn chút”, dặn dò xong, ta đi đến trước mặt Tiểu Ly, “Tiểu Ly, đệ chẳng phải vẫn luôn hy vọng đại ca quay trở lại dáng vẻ của quá khứ sao? Tại sao mặt mày còn khổ sở như vậy?”.
“Nhưng… nhưng… đại ca, đệ… đệ…”, cậu ấy ấp úng nói không nên lời.
“Ma Vương đại nhân, xin hãy để bọn thuộc hạ bảo vệ hai bên người”, Diễm Trùy, Diễm Hô thỉnh cầu.
“Hử?”, ta im lặng suy nghĩ hồi lâu, đồng ý, “Có thể”.
“Thật cool quá!”, Toàn Cơ phấn khởi.
“Ma Vương đại nhân…”, Thi Quỷ khẽ lẩm bẩm, trong lỗ hổng đầu lâu lóe động ánh sáng dị thường.
Căn cứ của Ngự linh sư, tòa biệt thự lớn kiểu Âu ở giữa mặt nước đó được bao trùm trong kết giới, muốn tìm Vưu Ni, cần ra tay từ chỗ Ngự linh sư, hơn nữa là người biết tình hình ở cấp độ cao.
Ta đang suy nghĩ, từ xa nhìn thấy thiếu nữ mỹ lệ trên đống đổ nát, thân thể mỏng manh yếu đuối, cô ta chầm chậm đi, bóng dáng viết xuống vẻ đau thương khổ sở. Bước chân tập tễnh vướng vào một tảng đá, cô ta đau đớn ngã ngồi xuống đất, xoa xoa đầu gối trầy da, nước mắt lã chã rơi.
Ta cúi người xuống, đưa tay ra, cô ta từ từ ngẩng đầu lên, một đôi mắt chứa đầy những giọt lệ long lanh ngơ ngác chăm chú nhìn ta.
“A Tân, đừng khóc”, ta ngồi xổm xuống, khẽ lau đi nước mắt của cô ta, ôn hòa nói, “Đừng buồn bã”.
Ebook: Mèo
Nguồn: Ebook Fun&Free
https://www.facebook.com/groups/eb.fun.free/
Cô ta hơi run rẩy: “Anh biết tôi là ai?”.
“Biết.”
“Dạ Lạc?”
“Hử?”
“Anh đã giết bọn họ?”
“Rất nhiều người vì ta mà chết.”
“Bọn họ chết có đáng không?”
“Cô cho rằng đáng thì đáng, cô cho rằng không đáng thì không đáng.”
“Vậy còn anh?”
“Không có cái gì là đáng hay không đáng, chết rồi chính là chết rồi.”
“Đúng vậy! Chết rồi chính là chết rồi, nhưng còn lại người vẫn sống phải làm thế nào?”, cô ta mệt mỏi, không nơi bám víu nhìn vào bầu trời âm u.
“Tiếp tục sống”, ta khẽ búng một cái lên trước trán cô ta, mỉm cười nhàn nhạt, “A Tân, chúng ta đi thôi!”.
Cô ta kéo tay áo của ta, cúi đầu xuống, “Có lẽ, tôi đã sai rồi”…
“Mỗi một người đều sẽ làm chuyện bản thân mình cho là đúng đắn, cho dù ở trong mắt người khác nó không nhất định là đúng đắn mà kể cả khởi đầu là đúng đắn, có khi đến cuối cùng có thể sẽ diễn biến thành sai lầm, khởi đầu là sai lầm, cũng có thể sẽ biến thành đúng đắn, đúng và sai, chỉ là tương đối… như vậy, cô còn nguyện ý kiên trì, có thể kiên trì không?”
“Tôi… có thể kiên trì không?”, cô ta lẩm bẩm tự hỏi.
“Trong lúc suy nghĩ, muốn đi cùng ta không?”
“Cứ coi như tôi cự tuyệt, cũng sẽ bị anh cưỡng ép đưa đi, đúng chứ?”
“Nếu cô không muốn, thì sẽ không ra ngoài để ta tìm thấy.”
Cô ta hơi sững sờ, trong mắt bỗng hiện lên đau thương, đó là sự nhẫn nhịn và đấu tranh của nhân tài bị phong bế trong hắc ám dài lâu, bàn tay nhỏ buông tay áo ra, tóm lấy cổ áo, cô ta hung dữ lườm ta, giọng nói khản đặc như gầm lên: “Dạ Lạc, tôi không tin anh… không tin”.
“Đó là chuyện của cô”, ta quản không nổi, bàn tay phủ lên hai mắt của cô ta, thiếu nữ mềm nhũn đổ vào trong lòng ta, yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Ta ôm Mạc Tân lên, vừa định cất bước rời đi, thì một đạo gió cực mạnh tấn công đến, chưa kịp đến gần ta đã tự tan biến.
“Dạ Lạc!”, trong ba Ngự linh sư, hai thanh niên ta đã từng nhìn thấy trong đêm Cốc Giang diệt vong, người còn lại chưa từng thấy mặt bao giờ.
“Buông cô gái đó ra”, người đàn ông lạ mặt giận dữ quát.
Ta cụp mắt xuống nhìn thiếu nữ hơi nhíu mày trong giấc ngủ an lành, khẽ nhếch khóe môi lên, hỏi: “Lý do?”.
“A Tân tiểu thư là người của bọn ta, mau thả cô ấy ra”, một người thanh niên lý lẽ khí thế.
“Nếu ta nói A Tân là cô gái của ta, có phải là có thể đưa cô ấy đi không nhỉ?”
“Dạ Lạc, ta không có tâm trạng để đấu khẩu với ngươi, cho dù ngươi có thả cô ấy ra hay không, hôm nay ta cũng phải trừ khử ngươi, và tiêu diệt tên Ma Vương nữa”, người đàn ông lạnh lùng nghiêm túc nói, giữa ngón tay, chùm sáng màu xanh lục chiếu thẳng lên trời, rơi xuống hai hình người khổng lồ, thân hình như tường đồng vách sắt, đồng thời, một con rồng dài huýt gió cuộn lên, kiêu hãnh nhìn bầu trời.
Bên cạnh ta cũng xuất hiện một nam một nữ, hai thanh niên đối diện thần sắc bỗng thay đổi.
“Là… Sứ Đồ của Ma Vương?”
“Làm sao có thể? Khâu tiền bối nói bọn họ sẽ chỉ đi theo bên cạnh Ma Vương, như hình với bóng không rời, nhưng người đó… là Dạ Lạc!”
“Lẽ nào…”
“Hắn ta thật sự… tự lập làm vương, vậy thì Ma Vương đã…”
“Đại địch trước mắt, đừng suy đoán bừa bãi”, người đàn ông lạ mặt rất bình tĩnh, “Nếu như hắn ta thật sự giải quyết Ma Vương và lên thay thế hắn ta rồi, thì càng chứng tỏ chúng ta không thể coi nhẹ khinh xuất, phải chú ý hơn”.
Con người ày thực lực không tầm thường, nhưng người hầu của Ma Vương cũng không phải loại vớ vẩn, ta búng ngón tay, hai chùm ngân quang bắn vào trong nội thể bọn họ, tạm thời giải trừ được chế ước của Phục Ngũ Hành đối với bọn họ.
“Tạ Ma Vương đại nhân”, Diễm Trùy, Diễm Hô khách khí hành lễ.
“Gặp ở bên hồ”, ta mở rộng đôi cánh màu bạc cưỡi gió mà đi, nói không phải là nói cho bọn họ nghe, mà là nói cho hai vị khác gần đó nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.