Trăng Đêm

Chương 1: Ma vương thức tỉnh




Chiến tranh là một sự hủy diệt thô bạo, là thủ đoạn giải quyết tranh chấp bạo lực nhất, cũng nhanh chóng và hiệu quả nhất, là sự phá hỏng và duy trì trật tự mới. Từ khi loài người xuất hiện đến nay, chưa từng ngừng việc giết chóc và tranh đấu. Chiến tranh là cha của vạn vật, là cái ôm ấp của tử vong, là nguyên thủy của tất cả sự vật, tất cả… đều bắt đầu từ hủy diệt.
“Đây là… trận chiến của ta.”
Những đám mây mỏng thưa thớt trên bầu trời trong màn đêm dần tản đi, trăng sáng giữa trời, tuôn rắc ngân hoa, nghiêng bóng, ánh ra bóng lưng tuyệt vọng, hắc ám đang lan dần…
Phong ấn đang bị xông phá…
“Dạ Lạc, mau… mau ngăn cản cậu ấy, cứu cậu ấy!”, Dĩ Tiên cấp bách lớn tiếng hét, phi ra mấy tờ bùa như những nỗ lực cuối cùng, chẳng nghi ngờ gì nữa, chỉ uổng công vô ích mà thôi, linh phù chưa đến gần Đỗ An Trác thì đã tan biến, cô ấy kinh ngạc, tự biết lực bất tòng tâm, càng thêm sốt ruột, “Dạ Lạc…”.
Có một vài chuyện, một khi đã bắt đầu, rất khó để dừng lại, ta chỉ bình thản đáp lại cô ấy hai từ: “Muộn rồi”, bắt đầu từ thời khắc Âu Ngưng chết đi đó, dị biến đã thành kết cục chắc chắn.
“Cái gì?!”, cô ấy không mấy tin tưởng, “Đừng lừa tôi, anh chắc chắn có cách…”.
“Nha đầu thối, không hiểu thì ngậm miệng lại cho tôi”, Tiểu Ly đùng đùng giận dữ, “Đại ca tôi nếu như có cách thì sớm đã ra tay rồi, còn đến lượt cô thừa lời sao?”.
“Anh mới phải im miệng cho tôi”, Dĩ Tiên nghiến răng nghiến lợi, giận dữ lườm, “An Trác đâu có phải là bạn của anh, anh đương nhiên không lo lắng. Hai huynh đệ các người hợp sức lại, cùng với sáu người kia, chắc chắn là thiên hạ vô địch rồi, phong ấn đối với một người nhỠbé cũng bó tay không có cách, ai tin chứ?”.
“Ngốc nghếch, thiên hạ vô địch thì có thể tùy tiện phong ấn người ta sao? Năng lượng trong nội thể của cậu ta lớn như vậy, trong chốc lát bộc phát ra ngoài, cô nói có thể phong ấn thì lập tức có thể phong ấn, trò đùa gì chứ? Bản thân mình không làm được lại đi cưỡng cầu người khác.”
Tình thế trước mắt như vậy, bọn họ vẫn còn cãi nhau được? Ta thấy rất vô lực.
“Các người không giống tôi, tôi là người, các người là…”, cô ấy đột nhiên ngừng lại.
“Là gì?”, Tiểu Ly tinh quái hỏi.
“Là…”, cô ấy ấp úng hồi lâu rồi hất tay một cái, “Các người thích là gì thì là, không cứu thì thôi, tôi tự cứu”, nói xong nhanh chóng di chuyển về phía Đỗ An Trác.
Trước mặt, một bóng người lắc qua rất nhanh. Chỉ một giây trước khi quầng đen chạm vào cô ấy, Tiểu Ly kịp thời đưa cô ấy ra, sau đó mắng chửi: “Thừa nhận bản thân mình vô dụng còn loạn lên làm bừa, thật sự là, muốn chết thì cũng phải hỏi tôi trước xem tôi có đồng ý hay không, đừng quên mạng của cô là của tôi”.
Dĩ Tiên đờ đẫn ngơ ngác.
“Hả?”, Toàn Cơ như phát hiện ra đại lục mới, “Điện hạ từ khi nào lại biết quan tâm đến người khác như thế này vậy?”.
“…”, khụ khụ, ta… được rồi… tán đồng.
Đỗ An Trác bị mây khói màu đen vây quanh, đặt Âu Ngưng xuống, bóng lưng từ từ đứng thẳng dậy, trong bầu trời đêm, hai viên ma tinh đỏ đen bay xuống, vây quanh cậu ta, xoay hai vòng rồi dừng lại ở hai bên, tán phát ra ám quang mềm mại, hòa quyện vào quầng đen khuếch tán khắp trời.
“Đều đến rồi”, ta nhìn bầu trời phía trước: mấy con thú thức thần khổng lồ cuộn bay lên, mỗi con có một Ngự linh sư đứng, không thể thiếu Sở Tiêu Nhiên nho nhã mê người, cái vị anh tuấn lạnh lùng kia… người nào đó… của Dĩ Tiên, hai người con gái, thanh tú xinh đẹp mỗi người một vẻ, nhưng không thấy Iris? Một người trông như một đứa trẻ căm thù cái xấu, dáng vẻ chưa đến hai mươi tuổi, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt cương nghị có thần, như đã trải qua không ít sóng to gió lớn, kế đó là một người đàn ông đeo kính, mang đến cho người ta cảm giác mạnh mẽ dữ dội, rất có uy nghiêm, bốn thanh niên còn lại tuổi tác tương đương nhau, một người bên mặt trái có một vết sẹo, nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra được dung mạo tuấn tú ẩn dưới vết sẹo ấy, chỉ là lúc này lại thâm trầm quá mức, một cậu bé từng cùng Sở Tiêu Nhiên đến Dạ trạch, đồng tử có màu tím, lúc đó đeo kính sát tròng sao? Một đôi mắt màu tím diễu qua trên phố chắc là sẽ khiến người ta chú ý.
“Này, Lương nha đầu, sư huynh của cô?”, Tiểu Ly lạnh băng nhắc nhở nữ sinh trong lòng.
“Anh buông ra”, Dĩ Tiên sực tỉnh lại vội vàng thoát khỏi cậu ấy, bất mãn lườm mắt, “Là anh ấy thì sao chứ?”.
“Xuy…”, A Mục huýt sáo, bộ dạng như muốn xem kịch hay.
“Không thiếu những khuôn mặt quen thuộc nhỉ!”, Toàn Cơ vừa mừng vừa nghi hoặc, “Hử? Tiểu tử thiếu đòn kia không đến sao? Hừ, lần sau tốt nhất đừng để ta nhìn thấy nữa”.
Bên kia mười hai người nhìn thấy bọn ta cũng lóe lên vẻ kinh ngạc, lập tức cảnh giác cao độ.
Bên kia, “Là bọn họ”, một trong hai cô gái, một trong ba người đã đại chiến với Mỵ ở bên hồ kinh ngạc, “Không thiếu một người, cô bé kia là người tôi và Tiểu Thiện đã gặp”, cô ta chú ý đến Diệu Âm.
Bên ta, “Đại nhân, thiếu niên khuôn mặt phẫn nộ kia tên là Tiểu Thiện, cô gái nói chuyện là chị Nhị Hoa mà cậu ta gọi”, Diệu Âm thấp giọng nói với ta.
Bên kia, “Cô gái đó là người xuất hiện ở Tứ Thủy đạo”, người đàn ông mặt sẹo nhìn Toàn Cơ.
Bên ta, Toàn Cơ cảm thán: “Một khuôn mặt đẹp đã bị hủy, đáng tiếc quá!”.
Bên kia, “Người đàn ông đó… U Minh sứ giả”, ánh mắt người đàn ông đeo kính bắn sang Hú.
Bên ta, Hú rất quân tử, lấy khuôn mặt cười hòa dịu đáp lại. Bên kia, “Cậu ta?!”, cậu bé chằm chằm nhìn Tinh Hà.
“Phi Dục?”, Sở Tiêu Nhiên khẽ hỏi, “Trong Vạn Kiếp tháp, là cậu ta phải không? Tiểu quỷ đó?”.
“… Vâng”, cậu ta do dự, khẽ gật đầu.
Bên ta, Tinh Hà đơn giản phát ngôn: “Cũng coi như là biết nghe lời”.
“Công phu dọa dẫm của cậu tiến bộ rồi đó”, A Mục hứng thú bình luận.
“Là thực lực”, Tinh Hà nghiêm túc đính chính.
Người nào đó… của Dĩ Tiên nhìn cô ấy… và Tiểu Ly, Sở Tiêu Nhiên thì đánh giá ta nửa ngày, không thiếu chút nào, khi tất cả ánh nhìn đều di chuyển đến chỗ ta, anh ta mới chầm chậm lên tiếng, khóe miệng chứa nụ cười nhạt: “Người thần bí cứu Doãn Kiếm? Đây là diện mạo thật sao, Dạ Lạc?”.
“Đại ma đầu, hung thủ giết người”, Tiểu Thiện phẫn nộ quát lên với ta, căm ghét sâu sắc, như có huyết hải thâm thù.
“Cậu ta, một trong số năm người kia”, Ảo Nguyệt thấp giọng nói, “Người đàn ông có sẹo trên mặt bên cạnh cũng vậy”.
“Tiểu Thiện”, người đàn ông có sẹo quát cậu ta, “Đừng manh động, tuy Surpass-apex khởi động, cậu có thể tạm thời tỉnh táo, nhưng đối phương rất mạnh, một người không thể đấu lại được”.
“Nửa giờ đồng hồ, em chỉ còn lại hai mươi phút, Lê đại ca, em muốn… báo thù”, Tiểu Thiện hận đến cực điểm, đang muốn xông lên tấn công.
“Tiểu Thiện”, người đàn ông điều khiển thức thần quái điểu chặn cậu ta lại, “Đừng nóng giận hành sự, trước mắt chúng ta không chỉ có Dạ Lạc…”.
“Bây giờ quan trọng nhất không phải là hắn ta”, mảnh kích của người đàn ông đeo kính dưới ánh trăng hiện lên lạnh giá, ánh mắt từ chỗ ta di chuyển đến Đỗ An Trác, “Mà là cậu ta”.
Nam sinh trong quầng đen hồng quang, đang từ từ sinh ra biến hóa nào đó…
“Cậu ta là. ..?!”, mọi người kinh ngạc.
“Suy đoán của A Tân được chứng thực rồi, là đúng”, người nói lời này là Sở Tiêu Nhiên.
“Ma Vương ở nhân gian chuyển sinh sống lại”, người đàn ông anh tuấn lạnh lùng nói, “Phóng thích ra năng lượng lớn mạnh như vậy, là nơi trú ngụ linh hồn của Ma Vương sao?”.
“Cậu ta chưa hoàn toàn thức tỉnh, chúng ta bắt buộc phải ngăn lại cứu đứa trẻ đó”, người đàn ông lớn tuổi nhất thể hiện thái độ.
Không có ai có ý kiến khác, đúng vậy, mọi người không phải là đồ ngốc, đều biết rõ, nếu như đem thính lực đặt lên trên người ta, Ma Vương sẽ dễ dàng tỉnh lại, đến khi đó thì càng không thể không chế được cục diện. Hơn nữa, ta từ đầu chí cuối vẫn trầm mặc, quán triệt tuw tưởng trung lập, so với ta đây không có động tĩnh gì, giải quyết nguy cơ có động tĩnh càng thực tế hơn, chọn một trong hai rất đơn giản.
Nhưng mà, không phải là kẻ ngốc, không có nghĩa là không ngây thơ, ta đã nói rồi, muộn rồi, bọn họ không ngăn cản nổi sự thức tỉnh của Ma Vương, giống như loài người không ngăn cản nổi hiện tượng EI Nino, thảm họa đến từ thiên nhiên.
Ta thầm cười, rất tốt, tất cả bọn chúng chưa phát giác ra. “Bọn chúng” mà ta ám chỉ, đương nhiên cũng bao gồm hai kẻ hộ giá rơi xuống bên cạnh Đỗ An Trác một nam một nữ, mở ra lưu quang bảy màu rực rỡ khắp trời, mặc áo khoác cổ cao màu đen, khuôn mặt quyến rũ.
Ngự linh sư đồng loạt kinh ngạc, chỉ nghe thấy người nhiều tuổi nhất phản ứng: “Đó là… Sứ Đồ của Ma Vương?!”.
Sứ Đồ của Ma Vương?! Mọi người đều kinh hãi, ta hiểu rõ, Sứ Đồ. giống như U Minh sứ giả của ta!
Quầng sáng đen đỏ dần đần tan đi, hai quả tinh thạch tách ra rơi vào tay một nam một nữ, Đỗ An Trác… không, bây giờ nên xưng là “Ma Vương”, từ từ quay người lại, trang phục toàn một màu đen, dung hợp vào sắc đêm, giống như vương giả đứng đầu của đêm tối bao trùm vô tận. Dưới tóc mái, đồng tử đỏ rực như máu nhìn chằm chằm ta, vẫn là khuôn mặt sáng sủa điển trai đó, nhưng thiếu đi ánh sáng đơn thuần, thêm vào đó là sự u ám, tàn khốc, xa lạ mà tà mị, lạnh lẽo, chấn động cả hiện trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.