Trăng Đêm

Chương 1: Điêu nhi – tàn sát




Sấm vang chớp giật, ánh sáng giao nhau, mặt hồ mở ra một tầng kết giới cực lớn, trên Giao Long, Đằng Xà, Ly Vẫn cuộn lên giữa không trung, lần lượt có ba người đứng, hai nam một nữ, lục trụ thạch, thạch lựu thạch và quang nguyệt thạch ở bên mép kết giới liên kết thành hình vòng cung, từ cao nhìn xuống thấp, đối trận với cô gái ở tâm hồ nước.
“Ti Ti…”, ta đi về hướng mặt hồ. Đòn tấn công mạnh với cô ta quá tàn nhẫn, vì sao… ta không ngăn cản lại? Đáy lòng ta sinh ra cảm giác hối hận, đau lòng, hay là thương xót?
“Dạ Lạc, ngài không thể qua đó”, Ảo Nguyệt hiện thân ngăn cản đường đi của ta, ngữ điệu lạnh băng chưa từng thay đổi, “Cô ta đã quyết định rời xa ngài, thì sẽ có kết cục thế này. Tôi nói lại một lần nữa, ngài không có thể nào thay kẻ khác lựa chọn, càng không ó quyền can thiệp vào”.
“Ảo Nguyệt, cảm giác của ngươi với Ti Ti chỉ như với một con mèo thôi sao?”
“Không, là nhiệm vụ.”
“Chỉ bởi vì nhiệm vụ?”, cho nên nhẫn nhịn, quan tâm chăm sóc?
“Đúng, nhiệm vụ ngài giao cho, tôi có thể bất chấp tính mạng để hoàn thành, nhưng, nhiệm vụ bảo vệ cô ta tối qua đã kết thúc rồi cô ta cũng lựa chọn rời xa ngài, như vậy là đã vạch rõ ranh giới với chúng ta”, ngữ khí kiên quyết của anh ta không có một chút lưu luyến nào.
“Ảo Nguyệt nói không sai, vừa rồi nếu như huynh ra tay, chắc chắn sẽ bại lộ thân phận, bây giờ cũng vậy, đừng vì một con mèo yêu nhỏ nhoi mà phạm phải sai lầm cơ bản như vậy”, Tiểu Ly xuất hiện ở phía sau, dưng dưng.
Cùng đến còn có A Mục và Tinh Hà.
“Đều đến ngăn cản ta sao?”
“Chúng tôi vì nể mặt ngài mới để yên cho cô ta”, Tinh Hà lên tiếng. Trong lời có ý, không hề có chút tình cảm nào đối với Ti Ti, không cần phải vì cô ta mà để bị cuốn vào thị phi rối rắm.
“Ha, nếu như chúng tôi muốn ngăn cản, thì ngài sẽ làm thế nào?”, A Mục không cam chịu lép vế truy vấn.
“Dạ Lạc, đừng quên lời mà chính ngài đã nói”, Ảo Nguyệt nhắc nhở.
Ta hiểu điều anh ta ám chỉ, những lời đã nói với Toàn Cơ, anh ta ở bên cạnh đã chứng kiến, sẽ không từ bỏ nữa, đương nhiên sẽ không động thủ với bọn họ nữa.
Ti Ti muốn lựa chọn chốn quay về của cô ta, là sai hay sao? Sao lại khiến cho đám người bọn họ lạnh lùng bàng quan.
Nhìn sang mặt hồ, U Mỵ ôm chặt lấy cô gái còn chút hơi thở thoi thóp từ đầu đến cuối không muốn tin đây là sự thật, một giọt nước mắt long lanh lay động nhỏ lên khuôn mặt thuần khiết: “Ti Ti… muội…”, họng rất đắng, rất chát, không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
“Tỷ tỷ, muội rất may mắn… rất vui vẻ… cuối cùng đã… tìm… được…”, tiếng nói càng lúc càng yếu bay đến bờ xa bên kia, vệt sáng cuối cùng của đôi mắt lục bảo thạch mờ dần rồi tắt ngấm, cáo biệt sự tuyệt vọng và tàn khốc của chốn huyên náo này.
“Ti Ti… Ti Ti…”, U Mỵ mềm yếu cất tiếng gọi, mặc cho hai hàng nước mắt chảy xuống, “Tỷ tìm thấy Dạ Lạc rồi, nó giúp tỷ trị thương, giúp tỷ tìm muội, nó thật sự… là thứ chúng ta mơ ước cầu mong, một chốn quay về có thể mang đến hạnh phúc cho chúng ta, Ti Ti… tỷ tỷ đưa muội quay về… đưa muội quay về… không sao đâu, đừng sợ hãi, có tỷ tỷ bảo vệ muội, đừng sợ…”.
Cô gái lặng lẽ ngủ say, thân thể dần dần hóa thành mây khói tan đi…
“Ti Ti…”, hai cánh tay U Mỵ ôm ngực, ngươi ở trong lòng đã biến mất không còn bóng dáng, cô ta gục đầu xuống, nước mắt bi thương không ngừng chảy, “Ti Ti vì sao? Quá đáng quá… quá đáng quá rồi rõ ràng chẳng hề làm gì cả, thật tàn nhẫn… các người… thật quá độc ác…”, rồi ngẩng đầu lên thét một tiếng kêu bi thảm, “Á”.
“Yêu nghiệt, chết không hết tội”, người đàn ông cưỡi trên Giao Long hếch mũi khinh bỉ, vết sẹo bên mặt trái toát ra hàn khí u ám.
“Lê Tu, con cá lọt lưới nửa năm trước, hôm nay cuối cùng coi như đã kết thúc”, cô gái xinh đẹp trên Đằng Xà khoảng hai mươi tuổi như giải trừ được gánh nặng.
“Đối với em thì là chuyện của hơn một tháng trước, không ngờ rằng yêu nữ này còn sống được, thật sự là chuyện sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của em, đêm nay nhất định phải gột sạch sẽ vết nhơ này”, cậu bé nhỏ hơn cô ta một chút ngồi trên Ly Vẫn tràn đầy phẫn hận, chằm chằm nhìn vào U Mỵ đang bi phẫn.
“Đáng chết… tất cả đều đáng chết… loài người đáng chết, rác rưởi máu lạnh, tàn bạo… đồ sâu bọ giả tạo, các người… không xứng là chúa tể của thế giới này, giết… giết các ngươi đi…”, một đôi mắt phẫn nộ lửa cháy đùng đùng máu đỏ, “Ta phải… giết các ngươi…”, xung quanh cơ thể cô gái mặc sườn xám có một đám sương đen vây quanh, dưới chân, mặt nước quẫy động, một hàng nước kéo dài lên không trung.
“Hừ, chết đến nơi rồi, còn dám buông lời ngông cuồng”, cậu bé đột nhiên giận dữ quát, đứng dậy lật người ra sau, trong không trung xuất hiện cửu cung bát quái pháp trận, khoan thai đứng lên, chỉ huy Ly Vẫn tấn công sang hướng cô gái dưới nước.
“Tiểu T, đừng khinh địch, con nữ yêu lúc này và cảm giác lúc vừa rồi không giống nhau lắm, có chút kỳ quái, Lê Tu nhắc nhở cậu ta.
“Sợ gì chứ, hai người đừng động thủ vội, xem em đây”, Tiểu Thiện tràn đầy tự tin, nhanh chóng kết ấn, phía trước đột nhiên lóe lên quăng sáng màu xanh nhạt, ngưng tụ ra một khẩu súng lục sáng lắc lư. Cậu ta thành thục nắm lấy bằng hai tay giơ lên, trong mắt quét qua một tia tàn nhẫn, lòng súng đen sì nhắm chuẩn vào kẻ địch đang khống chế sóng nước giao đấu với Ly Vẫn…
Bên bờ hồ nước cách xa trận chiến, ba bóng đen quan sát trận chiến kịch liệt trong kết giới, sóng dữ khổng lồ, trào lên cuồn cuộn, xen giữa đó là ánh sáng sắc nhọn bắn ra tứ tung, ngoài kết giới lại sóng yên biển lặng.
“Con mèo yêu kia chính là muội muội mà U Mỵ muốn tìm, vừa rồi tại sao không ra tay cứu cô ta?”, một giọng nữ hỏi.
“Ta chỉ hứa là giúp cô ta tìm được muội muội, chứ không hứa là sẽ cứu giúp, mèo yêu bỏ mạng chỉ trách bản thân cô ta sơ ý khinh suất”, bờ môi đỏ như máu cong lên một độ cong mờ, “Vị đại nhân ở bờ bên kia cũng khoanh tay làm ngơ, chúng ta hà tất phải nôn nóng xen vào chứ?”.
“U Mỵ cứ mặc kệ không quản sao?”, một giọng nam khác thắc mắc, “Tuy đã tiêm vào ma tính, nhưng ứng phó với ba tên ngự linh sư khá là vất vả”.
“U Mỵ giữ lại, bây giờ cô ta đang phù hợp với chiến lực mà chúng ta cần để khôi phục ma giới. Thù hận sẽ khiến người ta điên cuồng, cũng sẽ khiến yêu tính càng thêm hung tàn, dục vọng giết người của U Mỵ vì cái chết của mèo con sẽ hoàn toàn được đốt cháy, đau đớn căm hận cực độ sẽ khiến cho cô ta biến đổi đến mức năng lượng của… thù hận mạnh hơn gấp trăm gấp ngàn lần so với bất kỳ khi nào, luôn luôn vượt ra ngoài tưởng tượng.”
“Huyết Ma đại nhân, chiêu này của ngài… anh minh.”
“Loài người có câu nói, gọi là ‘người muốn làm chuyện lớn thì không câu nệ tiểu tiết’, hy sinh cần thiết là không tránh khỏi”, Huyết Ma u ám nói, “U Mỵ muốn có được sự yên ổn mà cô ta muốn, thì bắt buộc phải trả giá cho điều này trước, chỉ có kết thúc trận chiến giữa loài người và yêu ma này, thế giới mới có thể thực sự thái bình”.
“Lúc đầu đối với loài người, U Mỵ vẫn còn ôm ảo tưởng nước sông không phạm nước giếng, trải qua sự giày vò này…”, giọng nữ cười xảo quyệt.
“Tuyết Yêu, giúp cô ta thoát thân, Ngưu Quỷ, cùng ta đi gặp vị đại nhân kia một chút”, Huyết Ma dặn dò.
“Đi gặp… hả? Ngài chắc chắn không phải là đang đùa chứ?”, Ngưu Quỷ vô cùng kinh ngạc, hai con mắt chuông trợn lên trợn xuống.
“Nếu còn do dự thêm một giây, chưa biết chừng vị đại nhân kia sẽ đến trước mặt chúng ta rồi, ngươi cho rằng mình muốn đi là có thể đi được sao?”
“Ngài… ngài ấy phát hiện ra chúng ta rồi?”, Ngưu Quỷ sắc mặt kinh hãi.
“Đừng để Dạ Lạc đại nhân đợi mất đi lòng kiên nhẫn, quả của ngài ấy không dễ nếm đâu”, Huyết Ma nói xong, biến ra mấy cuộn khói xanh rời đi.
“Huyết Ma đại nhân, đợi tôi vói…”, Ngưu Quỷ chẳng kịp nghĩ ngợi, “Đi đến đó chẳng phải là tự tìm đường chết sao?”, hoảng hốt vội bám theo.
Trong kết giới trời đất quay cuồng, nước tung tóe khắp nơi, Tiểu Thiện nhanh nhẹn tránh né viên đạn nước hình nón, bên mặt lại trào ra môt cột nước ma trảo vươn về phía cậu ta, giữa đường bị một tấm lưới ngăn lại.
“Tiểu Thiện, cẩn thận, yêu lực của cô ta đột nhiên tăng lên cả chục lần, còn có xu thế tiếp tục tăng lên”, cô gái trên Đằng Xà gia nhập vào trận chiến.
“Em cũng phát hiện ra rồi, đáng ghét, so với lần trước thực sự không phải là cùng một cấp độ, hơn một tháng trời ngắn ngủi, lại lợi hại hơn nhiều như thế này”, Tiểu Thiện giận dữ nghiến răng. Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi nó sẽ lại trùng sinh, còn sống tốt tươi đến khoa trương.
“Tiếp tục kéo dài không phải là cách, bắt buộc phải tốc chiến tốc thắng”, Lê Tu nhíu mày, trong tay xuất hiện một dụng cụ phát xạ điện lưu ion giống khẩu súng lục.
“Được” Tiểu Thiện vận sức lực lớn, “Chị Nhị Hoa, anh Lê Tu, em chủ công, đột phá tuyến phòng ngự của cô ta, hai người yểm hộ”, nói rồi mau chóng trượt xuống rơi lên lưng của Ly Vẫn, dùng tay vỗ vỗ, nhằm thẳng vào màn nước ở phía trước không xa: Anh bạn tốt, đưa ta xông qua đó”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.