Trân Quý Em Như Mạng

Chương 9:




Kỷ Nghiêu bước ra từ văn phòng của Cục trưởng Thái. Mấy câu mắng chửi với chất giọng khàn đục của Cục trưởng vẫn văng vẳng bên tai. Anh xoa xoa lỗ tai, vừa ra khỏi cửa đã quên mất mình bị mắng cả buổi trời là vì chuyện gì.
Khoảng năm giờ chiều Kỷ Nghiêu nhận được điện thoại báo cáo của Triệu Tĩnh Tĩnh, bọn họ phát hiện “nhà” kẻ tình nghi ở dưới một gầm cầu. Trong “nhà” hắn có dao, nghi là con dao đã dùng để mổ bụng nạn nhân Chu Thông. Triệu Tĩnh Tĩnh đã cho cảnh viên bao vây hiện trường, chỉ đợi đến khi kẻ lang thang này quay về lập tức bắt giữ.
Kỷ Nghiêu chạy đến hiện trường kết hợp hành động với Triệu Tĩnh Tĩnh.
Sắc trời tối dần, gần bảy giờ một người đàn ông cao khoảng 1m6 từ trên đường cái đi xuống, mái tóc vừa dài vừa rối được túm đại ở sau gáy. Tay hắn cầm một túi nilon bên trong là mấy chai nước suối và chai thủy tinh rỗng.
Khi gần đến “nhà” hắn hình như phát hiện ra điều gì bất thường, co giò bỏ chạy.
Kỷ Nghiêu xông lên, hét lớn: “Cảnh sát, dừng lại!”
Kẻ lang thang nghe được hai chữ cảnh sát, quay đầu nhìn rồi lại phóng như bay về phía trước, mấy chai lọ trong túi nilon va vào đùi hắn, hắn cũng không nỡ vứt.
Hồi còn học ở trường cảnh sát, phần thi thể lực của Kỷ Nghiêu luôn đạt điểm tuyệt đối, nhất là chạy bộ. Cả Cục Cảnh Sát không ai chạy nhanh bằng anh, mỗi khi truy đuổi nghi phạm đều là anh dẫn đầu.
Kỷ Nghiêu đuổi kịp kẻ lang thang, chạy vòng lên phía trước chặn hắn lại, thở hổn hển: “Không được chạy!”
Kẻ lang thang còn mệt hơn anh, hai tay hắn chống trên đầu gối thở dốc suýt chút nữa ngã lăn ra đất. Nhắm chạy không thoát hắn lôi trong túi nilon một cục gạch ném về phía Kỷ Nghiêu. Kỷ Nghiêu giơ một tay chống đỡ, tay còn lại bắt lấy cổ tay kẻ lang thang đồng thời giơ chân đạp khớp đầu gối của hắn. Viên gạch rớt xuống, kẻ lang thang lập tức bị khống chế, không thể động đậy.
Triệu Tĩnh Tĩnh chạy đến, liếc nhìn cánh tay của Kỷ Nghiêu: “Không sao chứ?”
Kỷ Nghiêu lấy còng tay còng kẻ lang thang lại, rồi liếc nhìn tay mình: “Có tí thế này thì sao trăng gì!” Nói xong anh giao cho cảnh viên vừa chạy tới.
“Pháp y và phòng pháp chứng tới chưa?”
Triệu Tĩnh Tĩnh liếc mắt nhìn đồng hồ: “Sắp rồi!”
Mười phút sau, Hàn Tích và Chu Hàm từ trên xe bước xuống, trong tay cầm một thùng dụng cụ màu trắng.
Từ trên đường đi xuống gầm cầu phải men theo một sườn dốc bằng xi măng. Kỷ Nghiêu nhảy xuống, duỗi tay ra, Hàn Tích nhìn anh: “Không cần!” Dứt lời cô cầm thùng dụng cụ mười mấy ký nhảy xuống, trụ vững trên mặt đất.
Thời gian Chu Hàm công tác chưa lâu, không được như Hàn Tích. Khi cô ấy trông thấy một đoạn đường trơn trượt phía dưới không dám nhảy xuống. Hàn Tích cầm tay Chu Hàm đỡ cô ấy tiếp đất vững vàng, cô ấy đẩy gọng kính: “Cám ơn chị Tích.”
Hàn Tích lại kéo cô ấy đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Gặp những địa hình sườn dốc thế này, mũi chân không được để thẳng mà phải nghiêng ba mươi độ, như vậy sẽ chắc chắn hơn rất nhiều.”
Kỷ Nghiêu đứng ở một bên nhìn cô. Anh rất thích ngắm cô khi cô đang chuyên chú làm việc và nói chuyện, rất chuyên nghiệp, rất thu hút.
Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước.
Một chiếc chiếu đã rách hơn nửa, một chiếc thảm lông cũ bẩn thỉu, xung quanh toàn chai lọ, có hai đôi giày cũ nát, vài bộ quần áo cũ nhét lung tung… hầu như đây là toàn bộ gia sản của kẻ lang thang.
Mấy cục gạch cũ xếp chồng lên nhau làm bàn, trên đó có nửa quả táo cắt đôi, quả táo đã bị oxi hóa thâm đen, con dao tình nghi là hung khí mổ bụng Chu Thông ở sát bên cạnh.
Hàn Tích cất con dao cẩn thận vào túi vật chứng, đưa cho Chu Hàm.
Kỷ Nghiêu chú ý dưới đống quần áo rách kia có một túi nilon in dòng chữ siêu thị Đại Nhuận Phát, rải rác là mấy hộp cá hộp, thịt hun khói và giấy bọc kẹo chocolate. Những thứ này rất có khả năng là đồ ăn trong tủ lạnh của nhà Chu Thông.
Chu Hàm: “Cho dù kẻ lang thang này không phải là hung thủ nhưng vẫn có thể khẳng định ngày phát sinh án mạng hắn có đi qua nhà của Chu Thông. Tuy nhiên tại sao ở hiện trường không thu được dấu vân tay của hắn, một người lang thang cũng có năng lực phản trinh sát mạnh đến thế sao?”
Phạm tội xong còn biết chùi dấu vân tay… vậy tại sao dấu chân hắn leo tường lại không chịu hủy đi?
Hàn Tích thu thập mấy thực phẩm vào trong túi vật chứng: “Vì hắn căn bản cũng không có dấu vân tay.”
“Người sống lang thang vì cuộc sống sinh tồn khắc nghiệt nên vân tay bị mài mòn đi rất nhiều. Thêm vào đó tay họ thường dính nhiều loại vết bẩn nên mới không lưu lại dấu vân tay tại hiện trường án mạng.”
Kỷ Nghiêu gật đầu, suy luận này của cô cũng giống anh. Trong đầu thầm khen ngợi người phụ nữ này quả nhiên không hổ được anh coi trọng, rất thông minh.
Kỷ Nghiêu còn đang bay lơ lửng với suy nghĩ của mình lại nghe Hàn Tích nói tiếp với Chu Hàm: “Khi học ở trường cảnh sát giảng viên khoa pháp y đã từng nói về án lệ tương tự.”
Hết bận ở hiện trường, lại phải quay về Cục Cảnh Sát tăng ca, chuẩn bị thẩm vấn, Trương Tường xoay người: “Coi như đã có một bước tiến lớn. Chỉ cần kẻ lang thang này bàn giao đồng bọn cao 1m80 đã siết chết Chu Thông là phá án. Hoặc cũng có thể hung thủ chính là cậu ta, cậu ta đứng trên băng ghế siết Chu Thông đến chết.”
Kỷ Nghiêu vỗ trên gáy anh ấy một cái: “Làm gì đơn giản như vậy.”
Kinh nghiệm năm năm làm cảnh sát và trực giác nói cho anh biết vụ này phức tạp hơn so với họ nghĩ. Hiện tại chỉ mới lần tìm được một góc nhỏ trong toàn bộ vụ án.
Hi vọng đây chỉ là ảo giác của anh, sớm kết án, lấy lại công bằng cho người chết, anh cũng có thể dành thêm thời gian cho chuyện tình cảm cá nhân.
Kỷ Nghiêu quay đầu nhìn chiếc xe pháp y, Hàn Tích đang đứng ở cửa xe nói chuyện với đồng nghiệp phòng pháp chứng, cô xịt một ít nước rửa tay, chà sát nhiều lần. Khi cô nói chuyện lúc nào ánh mắt cũng nhìn vào đối diện, rất chăm chú lắng nghe biểu lộ sự đơn thuần và chân thành.
Trở về cảnh cục đã qua giờ cơm tối, cũng may căn tin vẫn chưa đóng cửa.
Kỷ Nghiêu bưng mâm thức ăn ngồi xuống đối diện Hàn Tích: “Xin chào, có để ý nếu tôi ngồi ở đây không?”
Hàn Tích ngẩng đầu nhìn anh: “Để ý!”
Kỷ Nghiêu cười cười: “Biết ngay cô sẽ nói như vậy. Tôi cho rằng cô nên tự hỏi xem tại sao căn tin cảnh cục rộng lớn thế này mà tôi lại chọn ngồi ở đây. Muốn biết lý do không?”
Kỷ Nghiêu nhìn vào mắt Hàn Tích: “Là bởi vì chiếc ghế này triệu hồi tôi, trong không gian sâu thăm thẳm nó nói với tôi nơi này phong cảnh rất đẹp. Chính là chiếc ghế này chọn tôi.”
Chu Hàm đứng phía sau Kỷ Nghiêu: “Thật ngại quá đội trưởng Kỷ, đây là chỗ của em!”
Hàn Tích mím môi cười, còn nhóm trinh sát hình sự ngồi bàn bên cạnh phá lên cười thật lớn.
Ăn xong cơm ra ngoài, Chu Hàm trông thấy tay Kỷ Nghiêu có mảng sưng đỏ khá lớn: “Đội trưởng Kỷ, anh bị thương rồi, mau đến phòng pháp y bọn em khử trùng đi.”
Kỷ Nghiêu: “Tiểu Chu mấy giờ tan ca, phong cách ăn mặc đẹp như tiên thế này… Tối nay có hẹn hò? Xong việc thì mau về sớm đi.”
Chu Làm nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng nữa em về.”
Kỷ Nghiêu: “Rất tốt. Nửa tiếng nữa tôi qua phòng pháp y sát trùng vết thương.”
“A!” Chu Hàm a một tiếng, rồi chợt hiểu ra: “Bảo đảm đúng giờ biến mất!” Nói xong cô ấy lén nhìn Hàn Tích một cái, rồi đá mắt ra hiệu với Kỷ Nghiêu.
Hàn Tích quay trở về phòng pháp y. Sau khi so sánh vết dao ở bụng Chu Thông và xét nghiệm con dao tại nơi ở của kẻ lang thang kết luận đây chính là con dao của hiện trường án mạng. Trên bao nilon cũng phát hiện có dấu vân tay của Chu Thông.
Kỷ Nghiêu nhận được báo cáo của phòng pháp y, cùng cấp dưới đến phòng thẩm vấn.
Anh không lên tiếng nhìn Trương Tường lấy lời khai.
Thông tin họ tên và hộ tịch cơ bản của kẻ lang thang đã có, không có bất thường, từ tỉnh ngoài đến, không có công việc, ăn xin qua ngày, mười mấy năm nay chưa từng về quê.
Trương Tường: “Tối ngày 18 tháng 4, từ 8 giờ rưỡi đến 9 giờ anh ở đâu?”
Kẻ lang thang bứt tóc, mái tóc xem ra lâu rồi không gội, ánh mắt đục ngầu nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo: “Tôi không rõ là ngày nào. Ngay cả hôm nay là ngày mấy tôi còn không biết.”
Là người sống lang thang được ăn no đã tốt lắm rồi, cũng đâu phải đi làm hay đi học, cần gì phải có khái niệm thời gian.
Trương Tường lấy ra một túi vật chứng, bên trong là con dao gọt trái cây: “Giải thích xem con dao này từ đâu có được?”
Hắn sờ sờ cần cổ, kỳ ra được một đống ghét, vân vê trên tay như món đồ chơi, nghe được câu hỏi, dừng lại trả lời: “Kiếm được.”
Trương Tường nhìn Kỷ Nghiêu, thấy anh không nhúc nhích, có vẻ không tính lên tiếng nên anh ấy học theo cách thức lấy khẩu cung của Kỷ Nghiêu, vỗ mạnh xuống bàn: “Tốt nhất nên thành thật cho tôi!”
Mặt đỏ mặt trắng chỉ một mình anh ấy diễn.
Kẻ lang thang lùi ra xa: “Thật sự là kiếm được mà, ngay ở dưới gầm cầu, không biết ai vứt hết. Tôi thấy còn khá tốt, lại có thể phòng thân.” Rồi nói tiếp, “Gầm cầu có thể tránh nắng trú mưa, bao nhiêu kẻ dòm ngó, mấy người như các anh không hiểu được đâu.”
Trương Tường lấy ra bức ảnh chụp Chu Thông khi còn sống, đẩy ra trước mặt kẻ lang thang: “Quen người này không, có phải là do anh giết không?”
Ngoài ý muốn là hắn trả lời rất thoải mái: “Biết, nhưng tôi không giết người, đến khi tôi tới nơi người này đã chết rồi.”
Trương Tường: “Nói chậm lại.. Từ đầu!”
Hắn nhìn Kỷ Nghiêu: “Lãnh đạo, tôi đói quá, muốn ăn gì đó.”
Kỷ Nghiêu gọi người mang đồ ăn vào, kẻ lang thang: “Lãnh đạo, tôi có thể ngồi dưới đất không, tôi không quen ngồi ghế, rất sợ.”
Kỷ Nghiêu gật đầu ra hiệu hắn tùy ý.
Kẻ lang thang kéo ghế sang một bên, ngồi xuống đất, cả người khoan khoái hẳn lên: “Có một hôm, khoảng chừng ba bốn ngày trước. Tôi rất đói, đói muốn ngất xỉu, thực sự không thể chịu được nữa nên… nên lợi dụng trời tối trèo tường vào nhà người ta. Không ngờ gặp được người chết, tôi sợ hết hồn, cầm đồ ăn xong là chạy mất.”
Trương Tường: “Một người?”
Kẻ lang thang gật đầu: “Ừm!”
Trương Tường: “Tại sao không báo cảnh sát?”
Kẻ lang thang: “Đồng chí à, tôi tuy lang thang nhưng đâu có ngu. Nếu tôi báo cảnh sát không phải các anh sẽ bắt tôi à. Tôi tuy không giết người nhưng đã leo vào nhà người ta ăn trộm.”
Hắn mô tả lại một lần hiện trường hắn đã chứng kiến, hoàn toàn đồng nhất với hiện trường hôm phát hiện án mạng.
Trương Tường: “Sau đó, tức là ba ngày sau, anh đi đâu?”
Kẻ lang thang: “Tôi ở chỗ của mình, không đi ăn xin vì đã có đồ ăn, không cần phải đi đâu hết.” Điều này cũng giải thích tại sao cụ ông bán trứng luộc nước trà mấy ngày sau không gặp được hắn.
Kỷ Nghiêu rốt cục cũng lên tiếng: “Lúc cậu ở hiện trường có từng nhìn thấy con dao gọt trái cây này không?”
Kẻ lang thang: “Lúc đó tôi sợ hết hồn, làm gì dám nhìn kỹ, nhanh chân nhanh tay vơ đồ ăn bỏ đi.”
Kỷ Nghiêu liếc mắt nhìn anh ta: “Đây là vấn đề rất quan trọng, cậu nhất định phải nhớ ra, nếu không không ai có thể giúp được cậu.”
Kẻ lang thang ngồi dưới đất, đấm đấm vào đầu, nghĩ một lát: “Hình như có, tôi không thấy rõ.”
Kỷ Nghiêu ra khỏi phòng thẩm vấn, nếu như lời kẻ lang thang này nói là thật, khẳng định lúc đó hung thủ còn chưa đi, sau đó lén lút theo dõi người này, cố ý thả con dao dưới gầm cầu với mục đích giá họa.
Tuy nhiên đối tượng nghi ngờ nhất hiện nay vẫn là kẻ lang thang, Kỷ Nghiêu gọi người tạm thời dựa vào tội danh ăn cắp vặt tạm giam giữ hắn.
Hắn biết mình bị giam, lập tức kêu la.
Cảnh viên: “Ở đây có ăn có uống, còn hơn ngoài gầm cầu không có gì ăn.”
Kẻ lang thang cũng có cái giá của kẻ lang thang, hắn rất tức giận: “Là tự do, tự do hiểu không. Một người không có tự do thì khác gì người chết. Mấy người thả tôi ra ngoài đi xin cơm đi!” Hắn còn thuyết minh về bộ quần áo hắn mặc trên người, chiếc quần jean sờn nát không còn nhìn ra màu sắc kia khiến hắn trông giống một nhà nghệ thuật.
8 giờ rưỡi tối, Triệu Tĩnh Tĩnh thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, quay đầu nhìn Kỷ Nghiêu: “Cậu không đi à?”
Kỷ Nghiêu nhấc cánh tay: “Bị thương rồi, phải qua phòng pháp y xử lý.”
Anh vừa đi vừa mở điện thoại, nửa tiếng trước Chu Hàm nhắn cho anh một tin: “Đội trưởng Kỷ, em về rồi. Chỉ có chị Tích ở văn phòng. Khà khà.”
Cô gái ngoan như thế này chính là công thần, dĩ nhiên Kỷ Nghiêu phải…
… Tặng một bao lì xì thật lớn.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Đội trưởng Kỷ, phát lì xì cho tôi đi. Nội trong một tuần tôi sắp xếp phòng tân hôn cho anh luôn ~ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.