[Trấn Hồn - Nguy Lan] Chân Tâm

Chương 10: Ngươi là đồ Cầm thú nhã nhặn! 2




Triệu Vân Lan nhẹ nhàng cựa mình, một lát sau mới từ từ mở mắt ra. Y nhìn ánh nắng dịu dàng lấp lánh hắt qua từ khung cửa sổ, hai mắt chưa kịp thích ứng hơi hơi nheo lại. Một bóng người ngay lập tức tiến lại gần ngồi bên đầu giường, cẩn thận đẩy lùi ánh sáng ra sau lưng hắn. Lúc này y mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều, dáng người quen thuộc cũng dần hiện rõ trong tầm mắt.
Thẩm Nguy không biết đã cởi bỏ hắc bào ra từ khi nào. Bây giờ ngồi trước đầu giường y không phải là Trảm Hồn Sứ uy danh tam giới, lạnh lùng khó gần, mà là Thẩm giáo sư ôn nhu nho nhã, học thức uyên bác. Hắn mặc áo sơ mi trắng hơi xắn tay áo lên, quần tây màu lam đậm vẫn phẳng phiu không chút nếp gấp, dễ dàng tôn lên đôi chân thon dài hữu lực.
Trên sống mũi hắn vẫn là cặp kính không độ đầy vẻ trí thức, chỉ có đôi mắt phía sau lớp kính dường như trở nên sắc bén hơn, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
– Tỉnh rồi sao?
Âm thanh trầm thấp tao nhã lại pha thêm mấy phần trong trẻo, còn thu hút hơn cả tiếng chim hót thánh thót ngoài kia. Triệu Vân Lan cười hì hì rướn người lại gần, vùi đầu vào trong lồng ngực rộng lớn của hắn. Hơi thở lạnh lẽo hòa cùng hương hoa thơm ngát lọt vào chóp mũi khiến cho y sung sướng đến mức híp mắt lại. Cái đầu nhỏ không tự chủ được mà dụi qua dụi lại ở nơi cần cổ hắn, giống y như một chú mèo nhỏ đang làm nũng.
Thẩm Nguy bị mái tóc mềm mại của y cọ lên gò má làm cho hơi có chút ngứa ngáy. Người thương đang dịu ngoan nằm trong lòng hắn khiến hắn không tự chủ được nuốt nước miếng một cái. Hầu kết duyên dáng khẽ chuyển động khiến ánh mắt Triệu Vân Lan cũng không ngừng chuyển động theo. Y giống như bị hấp dẫn thật mạnh mà nhẹ nhàng vươn ra đầu lưỡi phấn hồng, liếm lên vật nhỏ đáng yêu trên cần cổ trắng nõn của ai kia một cái.
Hắn chỉ cảm thấy một chút ướt át xẹt qua cổ họng, mềm mại đến mức làm cho trái tim trong lồng ngực hắn không ngừng nhảy lên kịch liệt. Nhiệt độ trên người cũng khẩn cấp tăng cao, bàn tay hơi run rẩy khẽ đặt lên vai y, muốn kéo cái người đang làm loạn mọi lúc mọi nơi kia ra.
Ai ngờ người kia còn nhất quyết không chịu buông tha cho hắn. Chỉ thấy y mỉm cười rất chi là đê tiện, trên mặt hiện lên vẻ si mê giống như đang phê thuốc vậy. Cái miệng đáng chết kia còn không lúc nào là quên buông ra mấy lời không đứng đắn, trêu chọc hắn một thân đều là dục hỏa.
– A~ Bảo bối, ngươi thơm quá ~ Cho ông xã cắn một cái được không?
Thẩm Nguy cố giấu diếm vẻ thẹn thùng quẫn bách của hắn, vội vã vươn tay nhẹ nhàng đẩy y ra. Một bàn tay khác không tự giác đưa lên đẩy đẩy kính mắt, ánh mắt liếc sang nơi khác không dám nhìn thẳng vào Triệu Vân Lan. Dáng vẻ lóng nga lóng ngóng này của hắn lọt vào mắt Triệu Vân Lan lại đáng yêu đến không chịu được, chỉ muốn có thể ngay lập tức nhào đến lột sạch quần áo của hắn, gặm cắn một lượt từ đầu đến chân cho thỏa.
Thẩm giáo sư bên kia thì phải làm công tác tư tưởng thật lâu, trong đầu không ngừng cổ vũ bản thân, mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, giả bộ lạnh lùng ho khan một tiếng, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào hai mắt y.
– Triệu Vân Lan, ngươi có gì muốn nói không? Ngươi có biết sự tình lúc đó nguy hiểm đến thế nào không hả? Nếu ta không đến kịp...nếu ta không đến kịp...
Vừa nói, mắt hắn vừa đỏ lên thấy rõ, con ngươi xinh đẹp bao phủ một tầng hơi nước mơ hồ. Yêu thương trong lòng Triệu Vân Lan tràn ra giống như thủy triều phá đê, nhanh chóng và mạnh mẽ đến mức không thể ngăn cản được. Y nhìn chăm chú vào hai mắt Thẩm Nguy, gằn từng chữ một.
– Lúc đó ta nghĩ, nếu như không còn được nhìn thấy ngươi, thì chi bằng...chết đi còn hơn.
– Ngươi dám!
Trảm Hồn Sứ đại nhân không khống chế được mà nhào tới, đẩy ngã Triệu Vân Lan ở trên giường, làm ra một động tác mà khi hắn tỉnh táo thì nhất định không thể làm được.
Cảm xúc trong lòng mạnh mẽ nhấn chìm lí trí của hắn. Đau lòng và cảm động không ngừng đan xen, quấn chặt lấy nhau, cuối cùng đều hóa thành tình tự mãnh liệt không cách nào nói rõ ra được. Hắn bức thiết muốn làm một việc gì đó để giải phóng thứ cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực.
Nụ hôn mát lạnh của Trảm Hồn Sứ đại nhân đến nhanh đến mức khiến Triệu Vân Lan không phản ứng kịp. Y chỉ có thể bị động đón nhận cái hôn nồng nhiệt không chút kĩ xảo của hắn. Đôi môi đỏ mọng bị người trên thân không ngừng dày xéo, vừa đau xót vừa có chút tê dại xuyên thẳng vào tim, làm cho cả người y run rẩy giống như bị điện giật, ngoài miệng cũng vô thức tràn ra vài tiếng rên rỉ mềm mại mê người.
Đúng lúc này, cửa "cạch" một tiếng bị mở ra, năm cái đầu nhanh chóng chui vào. Vừa nhìn thấy tình cảnh chiến đấu kịch liệt trong phòng, các thành viên của Cục điều tra đặc biệt đã bị chói mù mắt chó, trong miệng bị nhét một đống cẩu lương còn chưa kịp nuốt đã bị bắt phải tiêu hóa.
Tiểu Quách đỏ mặt đến tận mang tai, ấp úng phun ra một câu.
-Xin lỗi đã làm phiền ạ!
Rồi mấy người kéo nhau chạy mất dép.
Thẩm giáo sư lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vẻ ngoài đạo mạo bây giờ đã bị đem đi quét rác, ném sang tận Thái Bình Dương bên kia địa cầu rồi!
Hắn cứng ngắc đứng lên từ trên người Triệu Vân Lan, máy móc xoay người đi ra khỏi phòng.
– Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi.
Triệu Vân Lan còn chưa kịp túm được một góc áo của hắn, người kia trong nháy mắt đã hóa thành một tia sáng bay vút ra ngoài cửa sổ.
Y trợn tròn mắt nhìn cảnh này, sau đó giơ tay sờ sờ đôi môi bị cắn đến nát bươm, hít một ngụm khí lạnh.
– A! Mẹ nó, còn nói lão tử đứng đắn một chút. Thẩm Nguy! Ngươi đúng là cái đồ lưu manh giả danh trí thức! Đồ cầm thú nhã nhặn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.