Trảm Long (Tập 2) - Tranh Đoạt Long Quyết

Chương 25:




Đặng Nghiêu và Kim Lập Đức ngồi dưới đất đưa mắt nhìn nhau, Đặng Nghiêu nói: "Không lợi hại đến mức ấy chứ?" Bản thân y hiểu rất rõ, phải tu hành mấy chục năm mới có thể khiến nguyên thần xuất khiếu[3] và dị hóa, cô bé con này không thể nào có nguyên thần lớn mạnh trong thời gian ngắn ngủi như vậy được.
[3] Nguyên thần tách ra khỏi cơ thể.
"Có phải đã uống thuốc gì không?" Kim Lập Đức cũng cho rằng Lục Kiều Kiều không thể có công lực cao cường như thế.
Mục Linh và Mục Thác đang bò về phía Lục Kiều Kiều, nhưng vừa lại gần kết giới đã bị hất văng ra lần nữa. Không phải bọn họ không có cách đối phó với Lục Kiều Kiều đã nhai thuốc phiện phát điên, chỉ có điều Quốc sư đã hạ lệnh chỉ được phép bắt sống Lục Kiều Kiều, vì vậy tất cả đều phải chịu trận cho cô đánh.
Đúng lúc này, từ phía xa vang lên tiếng vó ngựa, bốn thớt khoái mã xông thẳng về phía kết giới của Lục Kiều Kiều.
Người đi đầu là một trung niên tướng mạo tuấn tú, ngựa chưa phóng đến trước mặt Lục Kiều Kiều, người đã rời khỏi yên nhảy vọt lên không trung. Anh ta hét lớn: "Cẩu tặc ở đâu đến đây làm xằng!" đồng thời rút trên lưng ngựa ra một thanh trường kiếm, mũi kiếm rung rung vạch ra một đóa kiếm hoa đâm về phía Mục Linh ở gần nhất.
Đầu Lục Kiều Kiều không thể chuyển động, nhưng qua giọng nói cô đã nhận ra người mới đến chính là đại ca An Thanh Nguyên của mình.
Mục Linh Mục Thác là anh em sinh đôi, tâm ý tương thông, cùng tiến cùng lùi, vừa thấy trường kiếm đâm tới, hai người đều lăn tròn dưới đất bật dậy, hai thanh đao
cùng lúc chặn trường kiếm của An Thanh Nguyên lại, nhất thời đao kiếm chạm nhau chan chát, thêm một trận kịch chiến nổ ra.
Ba người khác cưỡi ngựa xông tới cũng lập tức nhảy khỏi yên ngựa, hai đại hán vừa chạm chân xuống đất đã rút đao chém về phía Đặng Nghiêu và Kim Lập Đức, hai người Đặng, Kim chẳng còn tâm trạng chiến đấu, vừa thấy có người tấn công liền vừa lăn vừa bò lùi về phía sau. Đại hán cuối cùng vóc người cao lớn khôi vĩ, mũi thẳng mặt vuông, vừa tiếp đất liền rút một khẩu súng ngắn nhằm vào Đặng Nghiêu.
Đặng Nghiêu lùi lại thấy một gã cao lớn rút súng ngắm chuẩn vào mình, liền thất thanh kêu lên: "Không phải chứ, lại bắn ta nữa..."
Kim Lập Đức hét: "Người huynh to, dễ ngắm..." Lời vừa dứt, người đã biến mất vào bóng đêm. Lần này Đặng Nghiêu không còn ngu ngơ nữa, y ngả người lăn tròn một vòng dưới đất, tránh được một viên đạn, rồi "bùm" một tiếng phóng khói mù ra, sử dụng phép độn thổ biến mất.
Lục Kiều Kiều trông thấy người cao to bắn súng Tây đi qua trước mặt mình, vóc dáng hết sức quen thuộc thân thiết, bèn buột miệng gọi: "Nhị ca!"
Thì ra người đàn ông cao to bắn súng Tây này là nhị ca An Thanh Viễn của Lục Kiều Kiều, anh ta lo lắng đứng bên ngoài kết giới kình phong cuồn cuộn, nói lớn: "Nhị ca đến giúp muội đây! Tiểu Như... ta không qua được, bên đó gió lớn quá... "
An Thanh Nguyên ở phía bên kia chống đỡ tương đối thong thả trường kiếm trong tay đánh ra mười mấy chiêu liên hoàn, "đinh đinh đang đang" đẩy lùi hai anh em Mục Linh và Mục Thác, đoạn anh ta liếc sang phía Lục Kiều Kiều hét lớn: "Tiểu Như! Muội không thể gượng ép thúc đẩy nguyên thần như vậy, mau ngừng kết giới ngay!"
Lục Kiều Kiều bấy giờ mới nhớ ra, nhị ca An Thanh Viễn tính tình hào sảng, tuy hồi nhỏ là người thân với cô nhất, nhưng xưa nay anh ta ghét đọc thi thư, cũng không thích theo cha học huyền học, tuổi còn trẻ măng đã xin tiền nhà đi buôn bán với đám bạn lêu lổng, không lâu sau lại muốn phát tài lớn, còn chạy đến tận Đằng Xung ở
Vân Nam mở xưởng khai thác ngọc, làm thương nhân ngọc thạch, mấy năm mới về nhà một lần.
Vị nhị ca này của cô, hỏi anh ta xin tiền nhất định không thành vấn đề, nhưng muốn nhờ anh ta giải trừ bùa chú thì không thể nào, vì vậy Lục Kiều Kiều vội chuyển sang nói với An Thanh Nguyên: "Đại ca... Phược long chú! Là Phược long chú!"
Hai đại hán vừa dọa lui Kim Lập Đức và Đặng Nghiêu thu tay về liền chuyển sang tấn công Mục Linh, Mục Thác, xét tình thế trước mắt nhiệm vụ bắt sống Lục Kiều Kiều xem ra không thể hoàn thành, Mục Linh và Mục Thác chống đỡ mấy đao rồi cũng cướp đường bỏ chạy.
An Thanh Nguyên kêu lên: "Đừng đuổi nữa, Tiểu Như không sao là tốt rồi."
Lục Kiều Kiều chầm chậm thu hồi kết giới, An Thanh Viễn chạy đến sau lưng đỡ cô, còn An Thanh Nguyên thì chập ngón tay thành kiếm quyết, vạch trên trán Lục Kiều Kiều một đạo Ngọc văn chú, trên không trung hiện ra một chùm đường cong màu bạch ngọc đẹp đẽ, An Thanh Nguyên xòe bàn tay vỗ xuống trán cô, hét lên một tiếng: "Tan!" toàn thân Lục Kiều Kiều liền mềm nhũn ra dựa vào lòng An Thanh Viễn.
Xương cốt và cơ thịt khắp người cô đều đau như bị ai vặn đứt lìa, ngẩng đầu lên nhìn thấy nhị ca từ nhỏ đã thân thiết nhất với mình, nước mắt liền trào ra. Nhưng Lục Kiều Kiều không có thời gian để khóc, cô trông thấy hai đại hán còn lại đã quây lấy Tôn Tồn Chân đang nổi điên vung gậy đập loạn xạ.
Cô lớn tiếng gọi: "Đừng đánh y, y là bạn tôi đấy, y bị người ta ếm bùa lên rồi!"
An Thanh Nguyên nói: "Dùng bùa phép gì vậy, sao hắn cứ đập loạn xạ như thế?"
Lục Kiều Kiều đáp: "Muội không biết, đại ca mau cứu y với...''
Cô vùng vẫy muốn chạy lại xem An Long Nhi, An Thanh Viễn liền bế bổng cô lên đi ra phía đó, An Long Nhi nằm gục dưới đất bất động. Lục Kiều Kiều từ nãy vẫn quan sát nó và hai người lớn chiến đấu, trong ấn tượng của cô, lúc về sau này An Long Nhi không hề trúng đao, vết thương chủ yếu của nó nằm ở trên lưng.
Lục Kiều Kiều sờ mũi An Long Nhi, thấy vẫn còn hơi thở, liền ngẩng đầu lên nói: "Nhị ca, giúp muội cứu thằng nhỏ này, muội vẫn còn một người bạn không thấy đâu, muội phải đi tìm anh ta..."
An Thanh Viễn gãi gãi đầu, nói: "Tiểu Như kiếm đâu ra lắm bạn thế?"
Lục Kiều Kiều gượng đứng lên, loạng choạng định quay lại trận địa máu loang đầy đất lúc nãy. An Thanh Viễn bèn kêu lên: "Đại Hải ca, Thuận Tử ca, cứ mặc kệ tên điên đó đã, qua đây cứu đứa nhỏ này, tôi và em gái ra bên kia một chút..."
Hai đại hán mà An Thanh Viễn dẫn theo là bảo tiêu mà xưởng đồ ngọc của anh ta thuê, một người tên Tần Đại Hải, một người là Lữ Thuận. Vì nghề buôn ngọc này động một chút là tiền hàng lên đến cả nghìn cả vạn lượng bạc, khai thác xong còn phải vận chuyển đi khắp nơi, vì vậy trên đường nhất định phải mời tiêu cục theo áp tải hàng.
Tần Đại Hải và Lữ Thuận đáp lời, chạy qua kiểm tra vết thương rồi bôi thuốc cho An Long Nhi, còn An Thanh Viễn cõng Lục Kiều Kiều chạy ra chỗ bày trận ban nãy.
Lục Kiều Kiều từ xa đã trông thấy Đại Hoa Bối đang ở giữa trận địa ra sức bới đất, liền nói với An Thanh Viễn: "Nhị ca, con chó kia là của muội đấy, qua chỗ đó đi.. "
"Muội còn có chó nữa cơ à? Giỏi thật đấy."
Đại Hoa Bối lôi từ rãnh đất đang đào ra một cái mũ bò, Lục Kiều Kiều vừa nhìn thấy lập tức giãy giụa nằm bò ra đất, cùng Hoa Bối ra sức đào bới. An Thanh Viễn cũng nhận ra dưới mặt đất có người bị vùi, với sự giúp sức của anh ta, họ nhanh chóng kéo ra một người Tây quần áo nát bươm như giẻ lau, bất động.
An Thanh Viễn kinh ngạc kêu lên: "Người Tây à! Cũng là bạn của muội luôn à?! Đã chết chưa thế?"
Lục Kiều Kiều thấy mặt Jack đầy đất cát, sắc mặt tái xám, vội dùng sức cạy miệng anh chàng, bên trong chảy ra một nắm cát lớn, cô vừa lay lắc, vừa lanh lảnh gọi: "Tỉnh lại! Tỉnh lại! Anh không lo cho tôi nữa à! Tỉnh lại mau!"
Cô vừa đánh vừa đập lên mặt Jack, rốt cuộc anh chàng cũng mấp máy miệng, rồi đột nhiên ho ra một nắm cát, phun đầy mặt Lục Kiều Kiều và An Thanh Viễn.
Lục Kiều Kiều vừa giận vừa mừng khóc lóc, đánh loạn xạ lên ngực Jack: "Làm tôi sợ chết đi được... làm tôi sợ chết đi được..."
Jack mở mắt, vừa thở hồng hộc vừa chùi mặt, nói: "Đặng đại ca... y dùng thuốc nổ tấn công tôi…"
Lục Kiều Kiều nuốt nước mắt bật cười: "Không chết là tốt rồi, được rồi… À, Tôn Tồn Chân... nhị ca cõng em quay lại xem Tôn Tồn Chân thế nào... Jack, anh đừng cử động, lát nữa chúng tôi sẽ quay lại băng bó cho anh…"
An Thanh Viễn lại cõng Lục Kiều Kiều quay lại chỗ để hành lý, họ trông thấy An Long Nhi đã có thể ngồi dậy, An Thanh Nguyên, Tần Đại Hải và Lữ Thuận đều đang ngồi dưới đất, chau mày nhìn Tôn Tồn Chân trong bụi cỏ.
Trong bụi cỏ tối tăm, Tôn Tồn Chân quỳ một chân dưới đất, cong lưng cúi gằm đầu, hai tay nắm trường côn, giữ nguyên một tư thế.
Lục Kiều Kiều cũng ngồi xuống đất, đưa mắt nhìn cả bọn hỏi: "Y bị sao vậy, vừa nãy còn làm loạn lên, giờ đã hết rồi à?"
An Thanh Nguyên nói: "Nãy giờ y vẫn đánh đập loạn xạ, xung quanh không có ai cũng vẫn đánh. Về sau có thể là mệt quá mới dừng lại, nhưng muội đừng qua đó, rất nguy hiểm…"
Lục Kiều Kiều hỏi: "Sao lại nguy hiểm chứ?"
Tần Địa Hải nhặt dưới đất một cành cây lớn dài chừng bảy tám thước, vòng ra một hướng khác, vươn tới điểm vào lưng Tôn Tồn Chân, rồi lập tức quay đầu chạy vọt; Tôn Tồn Chân vừa cảm thấy sau lưng có động, liền gào rú vung côn đánh loạn xạ về phía ấy, võ công của y quả thực rất cao, cành cây còn chưa chạm đất đã bị y đánh cho nát vụn.
An Thanh Nguyên bất lực lắc lắc đầu: "Sợ là điên rồi..."
Lục Kiều Kiều nghe An Thanh Nguyên nói vậy, nước mắt lại tuôn ra. An Thanh Viễn đỡ cô chầm chậm đi tới trước mặt Tôn Tồn Chân, cặp mắt họ Tôn trợn to tướng, thẫn thờ nhìn cô, nói một cách chuẩn xác hơn là nhìn về phía trước, ánh mắt y chỉ nhìn thẳng về một phía, chứ không dịch chuyển theo Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều khóc lóc, lớn tiếng gọi tên y, nhưng Tôn Tồn Chân không hề có phản ứng, chỉ thỉnh thoảng lại vươn tay ra xung quanh rờ rẫm.
Lục Kiều Kiều vừa khóc vừa nói với An Thanh Nguyên: "Y là bạn tốt của muội... vì cứu muội nên mới thành ra thế này, đại ca, huynh cứu y với..."
An Thanh Nguyên nhíu chặt hai hàng lông mày, nhìn sâu vào mắt Lục Kiều Kiều, hồi lâu sau mới cất tiếng: "Chúng ta không biết y trúng phải bùa chú gì, tùy tiện ra tay nguy hiểm lắm, muốn nghĩ cách nói chuyện với y, để ta xem có thể tiến vào ảo hải của y hay không..."
Nói tới ảo hải, trong những người có mặt chỉ có mình Lục Kiều Kiều hiểu được An Thanh Nguyên đang nói gì.
Có câu, một hạt cát là một thế giới, một đóa hoa là một thiên đường; con người là vạn vật chi linh, trong lòng mỗi người đều có một trời đất riêng.
Con người có rất nhiều tiềm năng tiên thiên[4], có thể thông qua tu luyện mà rút ra vận dụng; trong sâu thẳm thế giới nội tâm của con người, có một vùng đất không ai biết đến gọi là ảo hải, ảo hải này có thể mở ra bằng tâm pháp tu chân luyện đạo.
[4] Tiềm năng bẩm sinh, có sẵn từ trong phôi thai.
Ảo hải của mỗi người cũng giống như bát tự vậy, bẩm sinh đã tồn tại, đồng thời bẩm sinh đã định hình tính chất; ảo hải là nơi cư trú của nguyên thần, ảnh hưởng đến toàn bộ các hành vi vô thức của mỗi người.
Quan niệm chính tà, khuynh hướng thiện ác từ lúc sinh ra, những chuyện nhỏ nhặt tưởng chừng như đã quên lãng trong đời, tất thảy những gì người ta không muốn đề cập đến, đều rơi vào ảo hải vô biên này, không sót thứ nào.
Người bình thường chỉ ở trong mộng hoặc nhờ một cơ hội ngẫu nhiên nào đó, mới có thể thoáng thấy ảo hải của mình, thảy đều kinh ngạc trước thế giới không thể nhìn thấy khi mở mắt, đồng thời cũng cảm thán trước sự kỳ ảo tráng lệ chẳng gì sánh nổi của ảo hải; nhưng trong quá trình tu luyện nội công đạo gia, nhìn vào ảo hải của mình, thâm nhập và khống chế, sau đó thanh tẩy và để nguyên thần ra vào tự do, đều là những tầng thứ tu luyện hết sức quan trọng.
Mở ra và khống chế ảo hải của chính mình đã đòi hỏi tu vi tu hành nhiều năm, huống hồ muốn xâm nhập vào ảo hải trong nội tâm của người khác?
Trước tiên, phải có công pháp tu đạo khiến song phương tương thông, có thể dùng hai công pháp tương tự khiến cho hai ảo hải nối tiếp với nhau; kế đó yêu cầu bát tự của hai người phải tương sinh chứ không được tương khắc, để hai ảo hải sinh ra cộng hưởng tiên thiên, có thể giao hòa với nhau; cuối cùng và cũng quan trọng nhất, là hai người đều phải có ý muốn mở rộng ảo hải giao lưu, bằng không cứ quyết ý xông vào ảo hải của người khác, nhất định sẽ bị người kia kháng cự theo bản năng, dẫn đến nguyên thần của hai bên giao chiến mà lưỡng bại câu thương.
An Thanh Nguyên phát hiện Tôn Tồn Chân nhìn mà không thấy, nghe mà không ra, nhưng lại điên cuồng công kích, có thể đoán được rằng khả năng nghe nhìn của y đã bị phong bế hoàn toàn, muốn giao tiếp được với Tôn Tồn Chân, chỉ có cách duy nhất là mở ảo hải của y mà thôi.
Đây là phương pháp rất khó khăn, anh ta đưa ra phương án này cũng không biết là có ý tốt hay muốn ra đề khó nữa, nhưng lời này đã nhắc nhở Lục Kiều Kiều. Từ lúc gặp lại hai người anh trai, cô vẫn luôn trong trạng thái kinh hoảng và dựa dẫm, giờ mấy người bạn đều còn sống, cô cũng mới từ từ bình tĩnh lại mà nghĩ ngợi kỹ càng về tình trạng của Tôn Tồn Chân.
Nhìn bề ngoài có vẻ như Tôn Tồn Chân thực sự đã mất đi thị giác và thính giác, nếu tính toán không sai, thì Lục Kiều Kiều hoàn toàn hiểu được tại sao hành vi của họ
Tôn lại trở nên cổ quái như vậy.
Trong lúc chiến đấu giải cứu Lục Kiều Kiều, Tôn Tồn Chân đột nhiên không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, đối với y, thế giới này đã biến thành một vùng tăm tối và tĩnh lặng. Nhưng tâm trí y vẫn trong tình trạng kịch chiến, y không thấy cũng không nghe được kẻ địch, y muốn báo cho Lục Kiều Kiều biết tình trạng hiện tại của mình, nhưng như vậy chỉ khiến càng nhiều kẻ địch biết được y đã mất đi thị giác và thính giác, chuốc lấy những đòn công kích mạnh mẽ hơn bội phần mà thôi. Đối với một người không có vận mệnh, vào những lúc thế này, bất cứ đòn tấn công nhỏ nào cũng có thể trở thành trí mạng.
Y không thể dừng việc phòng thủ không mục tiêu ấy lại, cũng không thể cho người ta biết, dẫn đến cũng không thể cho Lục Kiều Kiều biết, y chỉ có thể điên cuồng gào lên để Lục Kiều Kiều chú ý đến mình mà không đến gần, bất cứ thứ gì đến gần hoặc chạm vào thân thể y, đều sẽ bị coi là công kích, bị y toàn lực phản kích và nghiền nát... bởi vì tri giác cuối cùng của y, vẫn đang trong cuộc chiến đấu kịch liệt.
Lục Kiều Kiều ở ngoài xa quỵ gối trước mặt Tôn Tồn Chân, dùng tay bịt miệng, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to thất thần của y, không ngừng rơi lệ. Cô biết Tôn Tồn Chân không phải là người sợ chết, nhưng y tuyệt đối không bao giờ khuất phục chờ chết.
Nguyên thần của cô đã tiêu hao gần hết trong cuộc đại chiến bùa ẩn thân, vì một mình cô phải duy trì bùa ẩn thân cho ba người; vừa nãy, vì muốn tự mình thoát khỏi Phược long chú, cô lại dùng bậy Cửu Tự ấn, lấy cách tự tìm đường chết cộng với tà độc của thuốc phiện mới thúc đẩy được nguyên thần ma hóa, đây căn bản là một sự tàn phá đối với thân thể và tu hành, dù sao lúc đó cô cũng đã ôm lòng quyết tử.
Cô không còn sức để vận dụng nguyên thần thâm nhập vào ảo hải của Tôn Tồn Chân nữa, đành khẽ nói với An Thanh Nguyên: "Đại ca, huynh thử xem, phải cứu lấy y..."
An Thanh Nguyên gật gật đầu hỏi: "Muội biết bát tự của y không?"
"Y không có bát tự..."
"Không biết bát tự, thì không tìm được cửa khuyết trong Ngũ hành, kể cả y là người bình thường cũng rất khó xâm nhập được vào ảo hải, huống hồ y còn có một thân
công phu cao cường như thế?"
"Không phải, bát tự của y đã dùng bùa thế thân để thoát khỏi vận mệnh, y không có số mệnh..."
"Hả?! Lạ vậy sao?"An Thanh Nguyên kinh ngạc đưa mắt nhìn Tôn Tồn Chân: "Nhưng cũng tốt, không có bát tự tức là không có Ngũ hành phong tỏa ảo hải… Y là người tu đạo à?"
"Y là đạo sĩ Toàn Chân phái."
"Chậc, nội công Toàn Chân là danh môn chính phái, nếu y sẵn lòng mở ảo hải, ta cũng có thể tiến vào được. Có điều, ta phải nói trước, dù ta có thể xâm nhập vào ảo
hải của y, cũng không đảm bảo đối thoại được với y, mà còn có khả năng gây nguy hiểm đến tính mạng của y nữa... Vì tâm pháp của hai người khác nhau, lại cũng không quen biết nhau, có thể y sẽ tấn công nguyên thần của ta, vừa nãy muội cũng thấy y cuồng bạo thế nào rồi, nếu xảy ra trường hợp đó, rất có thể ta sẽ khiến y bị thương nặng hơn…"
Thấy Lục Kiều Kiều gật gật đầu, anh ta liền nói với An Thanh Viễn: "Nhị đệ, đệ và hai vị huynh đệ này bảo vệ xung quanh huynh, không được để bất cứ người nào lại gần, lúc nguyên thần xuất khiếu, ta không thể bị tấn công, đệ phải bảo vệ đến lúc ta tỉnh lại, biết chưa hả?"
Sau khi sắp xếp mọi người bảo vệ xung quanh mình, An Thanh Nguyên rút trường kiếm đeo ở thắt lưng, tay trái xòe ra, dùng ngón vô danh đè lên ngón cái, bắt thành Ngọc Thanh quyết, tay phải giơ kiếm lên cao quá đầu, bước lên trước trầm mình giấu kiếm khởi thế, Ngọc Thanh quyết đẩy ra, phát một chiêu Dao hoa nghênh tiên, miệng lẩm bẩm niệm chú, trường kiếm vung lên, chân đạp theo Thái Ất bộ pháp trên các cung vị bát quái.
Lục Kiều Kiều chưa từng thấy đại ca múa kiếm, từ hồi cô còn nhỏ, anh ta đã đi vắng, một hai năm mới về nhà một lần, mang theo đặc sản và đồ ăn ngon ở kinh thành về thăm cha mẹ, đối với đứa em gái do tiểu thiếp của cha sinh ra như cô, cũng chỉ chào hỏi qua loa, đối đãi cho phải phép chứ không được thân thiết như nhị ca An
Thanh Viễn tính tình hào sảng, có thể chơi đùa bậy bạ với cô. Vì vậy Lục Kiều Kiều trước đây chỉ thấy anh ta ăn cơm, đi lại, nói chuyện và đọc sách.
Cô có nghe cha mình nói đại ca cũng là một nhà huyền học, làm quan lớn trong cung, nhưng không ngờ vị đại ca làm quan lớn này của mình lại luyện Thái Ất kiếm pháp đến mức tiêu sái thong dong như vậy.
An Thanh Nguyên lẩm bẩm trong miệng: "Bạch khí hỗn trọc quyền ngã hành..." từ Trung cung sải bước sang cung Càn ở phương Tây Bắc, điểm ra một kiếm, đầm mũi kiếm vạch một đạo ánh sáng xanh...
Sau đó anh ta thu kiếm nương thế giơ lên cao quá đầu rồi chém ra, xoay người nhấc chân đạp sang cung Đoài ở phía Tây, sử chiêu Sương giáng mãn địa lương, quầng sáng xanh trên kiếm thong thả vận hành theo quỹ tích, cả bọn nghe thấy giọng nói tràn đầy uy nghiêm và nam tính của An Thanh Nguyên sang sảng: "Vũ bộ tương tồi hợp đăng minh..."
"Thiên hồi địa chuyển bộ thất tinh..."
"Nhiếp bộ lữ đầu tế cửu linh..."
An Thanh Nguyên từ cung Đoài tung mình nhảy lên không trung, đá ra một cú Toàn phong thoái rồi rơi xuống cung Cấn ở phương Đông Bắc, sau đó bước hai bước dài sang cung Ly ở phương Nam, trường kiếm sau lưng rung lên như rồng thần quẫy đuôi, chân vừa bước tới cung Ly, lại vòng kiếm xoay người đâm ngược, sử ra chiêu Khoái mã gia tiên thế, động tác nhanh nhẹn mà thanh nhã, Lục Kiều Kiều nhìn mà thấy thanh thản trong lòng. Thì ra xem đại ca múa kiếm lại là một sự hưởng thụ tuyệt diệu như vậy, nếu không phải đang hỏa tốc cứu Tôn Tồn Chân, Lục Kiều Kiều có khi đã đứng bật dậy vỗ tay hoan hô rồi cũng nên.
An Thanh Nguyên mỗi bước niệm một câu chú, đi hết tám bước, nguyên thần đã kết tụ xong xuôi, tám cung vị mà anh ta bước qua chầm chậm bốc lên một luồng khí trắng vẩn vít, đây là chân khí hộ thân của An Thanh Nguyên, chỉ có như vậy, mới không bị tà khí xâm nhập trong lúc nguyên thần rời khỏi cơ thể.
An Thanh Nguyên, vừa trở về Trung cung lập tức lật tay giấu kiếm ra sau lưng, sải chân bước một bước dài về phía Tôn Tồn Chân.
An Thanh Viễn xưa nay không tu luyện huyền học, lại càng chưa từng trông thấy đại ca sử dụng loại đạo thuật này, khẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc, chỉ sợ An Thanh Nguyên bước vào phạm vi phòng thủ của Tôn Tồn Chân mà bị tấn công.
Nhưng lúc nhìn kỹ, anh ta lại thấy An Thanh Nguyên, chỉ bắt tay thành Ngọc Thanh quyết chắn phía trước, chân dừng trong tư thế bước về phía Tôn Tồn Chân, thứ anh ta trông thấy lao về phía Tôn Tồn Chân chỉ là nguyên thần của An Thanh Nguyên.
An Thanh Nguyên thấy trước mặt tối sầm, nguyên thần của anh ta đã cầm kiếm xông vào ảo hải của Tôn Tồn Chân.
Bốn phía tĩnh lặng như tờ, tối đen như mực, nơi này cũng giống tình trạng không mắt không tai hiện giờ của Tôn Tồn Chân, đây chỉ là hình ảnh phản chiếu trực tiếp những gì mà ngũ quan Tôn Tồn Chân cảm nhận được từ thế giới bên ngoài, đây là ngoại vật tâm trong tâm giới, không phải ảo hải.
An Thanh Nguyên biết nếu tiếp tục tiến lên trong chốn vô minh này, nguyên thần của mình sẽ có thể hoàn toàn rơi vào bên trong, vĩnh viễn không thể thoát ra được; anh ta bèn điểm liền bảy đường kiếm, đốt lên bảy ngọn tâm đăng trên không trung, sắp xếp theo vị trí Bắc Đẩu thất tinh, sau đó đạp chân cấp tốc lao lên phía trước.
Từ xa ngoảnh đầu nhìn lại, Bắc Đẩu tâm đăng tựa như chòm sao Bắc Đẩu lơ lửng trên bầu không chỉ hướng, An Thanh Nguyên có thể yên tâm đi sâu thêm một bước thâm nhập ảo hải của Tôn Tồn Chân.
Cũng không biết cứ đi trong bóng tối như thế bao lâu, không thấy bất cứ thứ gì, lại càng không tìm được ảo hải, An Thanh Nguyên bắt đầu nản lòng, muốn trở về chỗ Thất tinh tâm đăng, rời khỏi tâm giới của họ Tôn.
Khi anh ta ngoảnh đầu nhìn lại, chợt thấy bên cạnh Thất tinh tâm đăng có một người đang đứng, chỉ là khoảng cách quá xa, không nhìn thấy rõ vóc dáng. Anh ta vội vàng xông tới, hét vang: "Tôn Tồn Chân! "
An Thanh Nguyên lao đến rất nhanh, đối phương cũng bổ về phía anh ta như bay, nguyên thần ấy còn chưa tới trước mặt, An Thanh Nguyên đã nhìn rõ được hình thái.
Người này cao chừng hai trượng, đầu đội mũ tử kim, toàn thân vận y phục bó sát, bên ngoài khoác giáp hoàng kim, tay cầm Tề mi Kim cương bổng, oai phong lẫm liệt,
sát khí đằng đằng... đây đâu phải Tôn Tồn Chân, mà rõ ràng là Mỹ hầu vương Tề thiên đại thánh Tôn Ngộ Không!
An Thanh Nguyên không kìm được kêu lên thất thanh: "Đại thánh gia?"
Lời còn chưa dứt, tiếng gầm của Tề thiên đại thánh đã át luôn giọng anh ta, đồng thời trường côn cũng vung lên đập thẳng xuống đầu. Kim cương bổng to bằng miệng bát quét ra một trận cuồng phong, An Thanh Nguyên lùi lại một bước, nghiêng người né chiêu, đoạn nhìn kỹ lại gương mặt của Tề thiên đại thánh này, không nhìn thì thôi, vừa nhìn toàn thân anh ta liền run lên cầm cập.
Tề thiên đại thánh trong truyền thuyết có bộ mặt như Lôi tông, người thấy người sợ, quỷ gặp quỷ sầu, trẻ con trông thấy là khóc òa lên bỏ chạy; nhưng gương mặt Tôn đại thánh trước mắt An Thanh Nguyên lại không giống Lôi công, mà không có mũi cũng không có môi, trên mặt xương trắng và răng nanh tua tủa chĩa ra, bên ngoài bọc một chút thịt màu đỏ sậm, cái đầu lâu chưa rữa hết này gắn trên thân hình của Tôn đại thánh, khiến người ta cảm thấy kinh khủng đến độ chỉ muốn nôn mửa.
An Thanh Nguyên lập tức nhớ ra bộ dạng Tôn Tồn Chân lúc ở bên ngoài, Tôn Tồn Chân luôn dùng vải quấn chặt gương mặt của mình, chỉ lộ ra đôi mắt, y không dám dùng mặt thật đối diện với người khác, người này chẳng những không có vận mệnh, mà không có cả gương mặt nữa. An Thanh Nguyên đã hiểu, Tôn đại thánh này chính là nguyên thần của Tôn Tồn Chân.
Thì ra trong việc tu luyện đạo pháp, nhất định phải có tổ sư hoặc nguyên thần[5]. Khi chưa thành đạo, trước tiên phải tùy theo đạo phái mà mình học cùng với thiên tư cá nhân để lựa chọn tổ sư nguyên thần thích hợp, sau đó bái nhập môn hạ, khiến vị thần ấy trở thành thần hộ mệnh cho mình; nếu tu luyện đại thành, thì sẽ có thể nhân thần hợp nhất, hợp nguyên thần ban đầu với nguyên thần của bản thân làm một, đây là cảnh giới đạo học tối cao mà những người tu đạo dành cả đời theo đuổi.
[5] Nguyên thần này là một vị tôn thần để thờ phụng, không phải nguyên thần của người tu luyện vẫn được nhắc tới ở trên.
Tôn Tồn Chân có thể ảo hóa nguyên thần của mình thành hình thái tổ sư khiến An Thanh Nguyên hết sức kinh ngạc, với tu vi thâm hậu như vậy, tại sao y không thể tự cứu mình chứ?
Xem ra, đạo pháp của phái Toàn Chân chỉ coi trọng việc tu luyện nội đan của cá nhân, cũng như dưỡng sinh và nâng cao võ công bản thân, nhưng không hề trọng thị việc phát huy vận dụng nội đan, Tôn Tồn Chân lúc này giống như một con mãnh hổ có sức mà không biết dùng vào đâu, đói mà không có nanh vuốt đi bắt mồi, bị thương cũng không có nanh vuốt để báo thù...
An Thanh Nguyên vừa né tránh những chiêu côn dồn dập, vừa hét gọi Tôn Tồn Chân dừng lại, đồng thời cũng phát hiện ra xung quanh đã xuất hiện ánh sáng, lờ mờ có thể nhìn được hoàn cảnh, nói một cách chuẩn xác thì phải gọi đây là tâm cảnh mới đúng.
Anh ta thấy mỗi bước chân mình không phải giẫm lên nền đất, mà toàn là đầu lâu, cái đầu lâu nào cũng mang bộ dạng quái gở của Tôn Tồn Chân, mỗi khi chân nhấc lên đều mang theo một đóa hoa máu tung tóe.
An Thanh Nguyên thầm nghĩ, đây là tâm cảnh kiểu gì vậy? Y muốn người trong thiên hạ đều ở dưới chân mình? Y muốn người trong thiên hạ đều xấu xí giống như mình ư? Kim cương bổng của Tôn Tồn Chân mang theo mùi máu tanh nồng hùng hổ quét tới, anh ta lùi liên tiếp năm sáu bước, phát hiện sau lưng lại có tiếng gậy rít gió...
"Thuật phân thân! Tôn Tồn Chân đừng đánh nữa, ta là đại ca của Tiểu Như, ta đến để cứu ngươi đây!"
"Hừ hừ... gào..." Tôn Tồn Chân cười lạnh lẽo rồi gào lên ghê rợn, khiến hai tai An Thanh Nguyên ong ong đau nhức, mặt đất dưới chân nứt toác ra, anh ta và cả đống đầu lâu cùng rơi xuống một vực sâu không đáy.
Trong lúc rơi nhanh xuống dưới, trước sau trái phải trên dưới của An Thanh Nguyên đều có một Tề thiên đại thánh công tới, bốn bề là vách núi cao ngất ngưởng, dưới chân là đầm máu lổn nhổn vô số đầu lâu của Tôn Tồn Chân...
An Thanh Nguyên phát hiện mình không thể nói gì, cũng không thể chạy đi đâu được, mặc dù anh ta không đoán được thực lực của Tôn Tồn Chân, nhưng cũng may còn đoán được sẽ có kết giới. Anh ta biết cứ tiếp tục dằng dai thế này cũng không ai nghe mình nói, mà nếu nguyên thần bị Tôn Tồn Chân vây khốn ở đây, anh ta cũng sẽ biến thành phế nhân giống họ Tôn kia.
An Thanh Nguyên vội vung kiếm đánh ra một kẽ hở giữa sáu vị Tề thiên đại thánh mặc giáp vàng, tay bắt Ngọc Thanh quyết, miệng nhẩm niệm Bắc Đẩu hộ thân mật chú, bay thẳng về phía cột mốc Thất tinh tâm đăng mà mình đã bố trí trước đó.
Đại thánh gia không đuổi theo, xem ra Tôn Tồn Chân không muốn vây khốn nguyên thần của An Thanh Nguyên, mà chỉ muốn đuổi anh ta ra khỏi tâm giới của mình.
Nguyên thần An Thanh Nguyên vừa trở về cơ thể, lập tức đút kiếm vào vỏ, hai tay xoa xoa mặt, mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu: "Tiểu Như, ta không vào được ảo hải của y đâu, ngoại vật tâm của y giống như địa ngục vậy..."
An Thanh Nguyên vừa thoát thân khỏi tâm giới của Tôn Tồn Chân, Tôn Tồn Chân tức khắc ý thức được việc có nguyên thần xa lạ xâm nhập hoàn toàn có thể là khởi đầu cho một đợt tập kích mới, y lại dồn sức mạnh vung trường côn quét ra tứ phía xung quanh.
Cả bọn vội vã nhường ra một vòng lớn, An Thanh Nguyên giờ mới nhìn rõ chiêu thức của Tôn Tồn Chân, liền nói với Lục Kiều Kiều: "Thì ra y dùng Đại thánh thiên môn côn, chẳng trách nguyên thần của y lại hóa thành Tôn đại thánh... vừa nãy ta xâm nhập vào liền bị sáu Tôn đại thánh khổng lồ vây công đuổi ra ngoài."
Lục Kiều Kiều nhìn Tôn Tồn Chân thở hổn hển vung gậy đánh loạn xạ, lau nước mắt nói: "Để muội vào cho…"
An Thanh Nguyên lắc đầu: "Không được, giờ nguyên thần của muội đã tiêu hao cạn kiệt, căn bản không đủ công lực khai mở tâm giới của y, nếu còn vận dụng nguyên thần có thể nguy hiểm đến tính mạng; vừa nãy nếu không phải đại ca quát muội dừng thúc đẩy nguyên thần ma hóa, giờ có khi muội đã chết rồi cũng nên, muội có biết lúc đấy nguy hiểm đến chừng nào hay không?"
Tần Đại Hải chợt lên tiếng: "Có thể tạm thời trói y đưa về không? Chúng ta có thể ném dây thừng trói y lại, chỗ này toàn là xác chết, tôi sợ đến khi trời sáng sẽ không ổn đâu…"
Mọi người nghe vậy đều bất giác ngẩng lên nhìn vị trí của mặt trăng, Lục Kiều Kiều nhìn chiếc đồng hồ quả quýt bằng vàng, nói: "Giờ là ba giờ, khoảng một canh giờ nữa trời mới sáng, để muội thử xem sao… đừng trói y, y là người tự do…"
Trong lòng Lục Kiều Kiều, Tôn Tồn Chân có gan từ bỏ vận mệnh của chính mình, y mới là người thực sự tự do trên cõi đời này. Dù y là kẻ mạnh hay kẻ yếu, mỗi bước đi của y hiện giờ, đều do bản thân y tự lựa chọn. Vả lại, y đã dùng quyền tự do lựa chọn ấy để theo cô đi trên con đường này, chẳng phải cô cũng đang chung hưởng sự tự do ấy của y hay sao? Cô sẽ không để một người tự do bị bắt trói. Rốt cuộc, Lục Kiều Kiều cũng phát hiện ra mình có một điểm rất giống Tôn Tồn Chân, cả hai đều có thể dùng cái chết để đổi lấy tự do.
"Long Nhi, có qua đây được không?" Lục Kiều Kiều nói với An Long Nhi đang ngồi rũ ra ở phía xa: "Đến ngồi cạnh cô Kiều…"
An Long Nhi nghỉ ngơi một lát, thể lực đã hồi phục phần nào, nó chống thanh đao đi tới bên cạnh Lục Kiều Kiều. Lục Kiều Kiều nhìn An Long Nhi mình mẩy đầy máu tươi, đưa tay rờ lên mặt thằng bé, hỏi: "Ngày nào mày cũng tu luyện nữ đan?"
"Dạ, vâng."
"Giúp cô Kiều một tay."
"Vâng."
"Mày ngồi xếp bằng xuống sau lưng cô." Lục Kiều Kiều cũng ngồi khoanh chân giữa An Long Nhi và Tôn Tồn Chân.
Cô nói với An Long Nhi: "Áp huyệt Lao cung ở lòng bàn tay phải lên huyệt Thần đạo của cô, ngón tay chỉ lên trời; áp huyệt Lao cung ở lòng bàn tay trái lên huyệt
Mệnh môn của cô, ngón tay chỉ xuống đất..."
Hai tay An Long Nhi liền dang ra như cánh bướm, một trên một dưới lần lượt áp dính vào lưng và eo của Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều nói: "Mày cứ mặc kệ cô, chỉ việc tụ khí lên thượng đan điền, dù thấy cái gì mày cũng không được buông tay khỏi người cô, bằng không cô chẳng những không cứu được Tôn Tồn Chân, mà còn biến thành giống như y vậy, có biết chưa hả?"
An Long Nhi cười nói: "Yên tâm đi cô Kiều." Sau đó nhắm mắt vận khí tụ về đan điền.
Lục Kiều Kiều cũng nhắm mắt cảm nhận mức độ đan khí của An Long Nhi, đan khí của nó mặc dù rất mỏng manh, nhưng vẫn còn tốt hơn Lục Kiều Kiều tưởng tượng, cô nhanh chóng cảm ứng được nội đan to bằng hạt đậu tương ở giữa hai chân mày thằng bé, nếu có thêm thời gian, nó có thể luyện nội đan trân quý này to lên bằng quả trứng ngỗng, ấy là khi bắt đầu luyện ra được nguyên thần của mình.
Khi trước, Lục Kiều Kiều nhận lời dạy An Long Nhi tu luyện nội đan, cuối cùng lại thành ra giúp chính mình, điều này cô chưa từng nghĩ tới.. Vì thể chất của nam nữ
khác nhau, tâm pháp và công năng mà nam và nữ tu luyện đều có khác biệt rất lớn, ngoại trừ công pháp nam nữ song tu cực kỳ bí mật, nam đan và nữ đan căn bản không thể nào dung hợp tương thông được.
Vì vậy, cho dù công lực của An Thanh Nguyên thâm hậu chừng nào, cũng không thể giúp sức cho Lục Kiều Kiều. Ngược lại, An Long Nhi ngay từ đầu đã tu luyện nữ đan, vừa khéo tương thông với nội khí của Lục Kiều Kiều, Lục Kiều Kiều có thể mượn cỗ đan khí thuần chính trong cơ thể nó một cách an toàn.
Hai bàn tay cô nắm lại để trước ngực, An Thanh Nguyên vừa nhìn đã nhận ra đây là Nội phược ấn trong Cửu Tự chân ngôn ấn, nhưng Cửu Tự ấn không phải loại thủ ấn có thể khơi thông nguyên thần, tại sao Lục Kiều Kiều lại sử dụng công pháp này? Anh ta tò mò quan sát tiếp...
Lục Kiều Kiều nhắm mắt chầm chậm đưa thủ ấn ra phía trước, sau đó hai ngón tay cái tõe ra chĩa lên trời, bốn ngón còn lại vẫn nắm chặt; cô xoay cổ tay hướng ngón cái tay trái chỉ xuống đất, kết thành một thủ ấn thoạt nhìn có vẻ rất đơn giản, nhưng khiến An Thanh Nguyên thầm giật nẩy mình...
An Thanh Nguyên nghĩ: Đây là thủ ấn gì vậy? Sao mình chưa từng thấy bao giờ, cô em gái này có một số chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của mình rồi... An Long Nhi đỡ Lục Kiều Kiều, từng bước đi vào một vực sâu tăm tối.
An Long Nhi phát hiện người mình không còn đau nữa, cũng không cảm thấy máu me dính dấp khắp thân thể mình, nó quay sang nhìn Lục Kiều Kiều, chỉ thấy một mảng tối đen, nhưng qua mùi hương cơ thể quen thuộc, nó biết rằng mình đang đỡ cô đi về phía trước.
"Cô Kiều, đây là nơi nào?"
"Đây là trong tâm trí của Tôn Tồn Chân."'
"Tâm trí y tối tăm quá…"
"Không, đây chỉ là ngoại vật tâm của y… giờ y không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, tất cả đều phản ảnh ở đây…"
"Chúng ta cứ đi tới thế này ạ? Liệu sẽ thấy những gì?"
"Không biết... đại ca vừa nãy nói tâm trí y giống như địa ngục vậy, giờ y rất thương tâm, cũng rất sợ hãi... chắc là rất lo cho chúng ta..."
"Chúng ta cứ đi thế này là sẽ trông thấy y ạ?"
"Không biết, có điều cô tin y đang quan sát chúng ta… mày nhìn phía trước xem, có thấy gì không?"
Một đứa bé trai chừng bốn năm tuổi đang chầm chậm đi về phía họ, trong bóng đêm vô tận, đứa bé toàn thân phát ra ánh sáng hòa dịu này trở thành cảnh tượng duy nhất có thể nhìn thấy được.
Lục Kiều Kiều biết đan khí của cô và An Long Nhi rất yếu ớt, bọn họ không thể chạy, cũng không thể dùng bất cứ đạo pháp nào, chỉ có thể bước từng bước một, nhưng cô vẫn vô thức rảo nhanh chân bước tới.
Đứa bé trai trông rất gầy guộc, mặc áo vải, chạy lúp xúp phía trước, thân hình loạng choạng. Họ thấy gương mặt đứa bé ấy hệt như một con búp bê bán thành phẩm, vẫn chưa điêu khắc xong ngũ quan, tất nhiên không nhìn ra được biểu cảm trên bộ mặt ấy, song vẫn có thể đoán được ý tứ từ động tác thân thể của nó.
Đứa bé trai ngẩng mặt lên nhìn Lục Kiều Kiều, rồi lại nhìn An Long Nhi, tuy không có mắt, nhưng hai người có thể cảm nhận được nó đang nhìn vào gương mặt mình, sau đó đứa bé đưa bàn tay nhỏ nhắn về phía Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều cũng chìa tay ra hỏi nó: "Cậu là Tôn Tồn Chân?"
Thằng bé không trả lời, kéo tay Lục Kiều Kiều đi về phía trước.
Xung quanh dần dần xuất hiện ánh sáng, Lục Kiều Kiều và An Long Nhi thấy mình đang đi trên một dòng sông khá rộng, nước sông lặng lẽ chảy dưới chân, hai bên bờ là cánh đồng hoa bảy màu trải dài vô tận, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng chim, tiếng côn trùng rả rích, lũ chim nhỏ chốc chốc lại bay qua bên cạnh.
Tâm trạng đứa bé trai rất vui vẻ, mặc dù gương mặt nó không có mắt mũi tai miệng và bất cứ biểu cảm nào, nhưng nhìn bước đi nhẹ nhàng tung tăng của nó, ai cũng cảm giác được niềm vui ngây thơ hồn nhiên ấy .
Hai tay An Long Nhi đỡ Lục Kỉều Kiều, vừa nhìn ngó xung quanh vừa nói: "Đây chính là địa ngục mà đại ca của cô nói sao?"
"Tất nhiên không phải, Tôn Tồn Chân nhận ra nguyên thần của chúng ta, y đang dẫn chúng ta tiến vào ảo hải..."
"Cháu cũng có ảo hải chứ?"
"Ai cũng có cả, quan trọng là đạo pháp của mày có đủ để mở ra hay không, có thể tự khống chế ảo hải như Tôn Tồn Chân đây là công lực rất cao cường rồi; nhưng y không biết vận dụng, chắc là do sư phụ y không truyền cho phương pháp..."
Lý giải của Lục Kiều Kiều về việc Tôn Tồn Chân công lực cao mà kỹ năng lại thấp, hoàn toàn xuất phát từ lý giải của cô đối với Thiên Sư đạo. Cách truyền pháp của Thiên Sư đạo là do Thiên Sư truyền thụ phù, chú, ấn cho đệ tử, chỉ có người kế nhiệm Thiên Sư mới đủ tư cách có được toàn bộ phù ấn. Bộ phù thư này, cộng với kính và ấn chính là Tam bảo của Thiên Sư đạo, đại biểu cho tầng cao nhất trong Thiên Sư đạo.
Nhưng tôn chỉ của Toàn Chân đạo là mong thế gian thanh tịnh, người người đều tu đạo thành tiên, tu luyện nội đan tính mệnh song tu đến mức tinh thâm tột cùng, cầu mong có thể tự nhiên dần dần, đạt đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất mà không lộ ra ngoài. Tuy rằng họ cũng có phù chú đạo pháp cơ bản, nhưng không hề có nhiều loại phù chú, bùa phép thực dụng và nhập thế như Thiên Sư đạo. Tôn chỉ tu đạo này khiến triều đình rất yên tâm, ba triều Nguyên, Minh, Thanh đều tôn Toàn Chân đạo là chính tông của Đạo giáo. Người không hiểu sâu về Toàn Chân đạo như Lục Kiều Kiều, đành cho rằng sư phụ của Tôn Tồn Chân không dạy dỗ y mà thôi.
Lục Kiều Kiều cúi đầu nhìn xuống dòng sông, qua làn nước, cô thấy bên dưới có một thế giới khác.
Dưới đáy sông là một ngọn núi cao có rừng cây rậm rạp, trên núi có rất nhiều khỉ chạy nhảy chơi đùa. Lũ khỉ vừa trông thấy Tôn Tồn Chân đi tới liền kêu chít chít loạn lên, con khỉ nhỏ nhất còn nhảy lên mặt sông nhao vào lòng thằng bé, Lục Kiều Kiều nghe thấy đứa bé trai ấy cười lên khanh khách, vui sướng không gì sánh nổi.
Con khỉ nhỏ ngồi trên vai thằng bé chơi một lúc rồi nhảy nhót trở về đàn, sau đó đứa bé trai kéo Lục Kiều Kiều guồng chân chạy nhanh.
Lục Kiều Kiều cũng không dám chạy quá nhanh, chỉ rảo chân bước đi dưới sự dìu đỡ của An Long Nhi.
Cô thấy xung quanh tối dần, một luồng gió thổi đến làm người lạnh buốt đến tâm can. An Long Nhi nói: "Cô Kiều nhìn xem, bên dưới có người."
Lục Kiều Kiều cúi đầu quan sát, thấy dưới đáy sông có một đám tiểu đạo sĩ vừa nhảy nhót vừa làm mặt xấu, miệng hò hét "đánh yêu quái", tay ném đá về phía đứa bé trai.
Những viên đá dưới đáy sông bay lên mặt nước, đập vào người họ, đứa bé trai lại kéo hai người guồng chân chạy. Mấy viên đá không lớn, đập vào người không thấy đau, nhưng lại nhói lên ở sâu trong tâm khảm. Lục Kiều Kiều đã hiểu, dòng sông này chính là thời gian trong ảo hải của Tôn Tồn Chân, dưới đáy sông lắng đọng tất cả những gì y từng trải qua.
Đi tiếp nữa, cô trông thấy một đạo sĩ trung niên đang dạy một đám tiểu đạo sĩ múa kiếm, đạo sĩ đó trông thấy đứa bé trai trên mặt sông liền quát lớn: "Tôn Tồn Chân, ta phạt ngươi đi gánh nước, ngươi còn ở đây làm gì hả?" Sau đó liền hùng hổ muốn đi lên trên mặt nước.
Đứa bé trai ôm lấy chân Lục Kiều Kiều, vùi mặt vào đùi cô.
Đạo sĩ trung niên vừa bước lên mặt sông, Lục Kiều Kiều thấy ông ta cao đến hơn một trượng, đạo sĩ vươn tay nhấc thằng bé lên dùng sống kiếm đánh mạnh vào chân nó. Lục Kiều Kiều cúi đầu nhìn, thấy đứa bé trai vẫn nắm chặt tay mình, nấp sau chân mình, đạo sĩ đang đánh vào một ảo ảnh khác, cô vội kéo tay thằng bé nhanh chóng rời khỏi chỗ ấy.
Đi dọc theo dòng sông, họ không thấy lũ trẻ con nữa, mà là một đám đạo sĩ trẻ tuổi đang được đạo sĩ trung niên kia chỉ huy thu dọn hành lý. Một người trong bọn nói:
"Tôn Tồn Chân, ngươi thì sướng rồi, tất cả chúng ta đều phải vào cung, còn ngươi được xông pha giang hồ, lại nhận được nhiều bổng lộc như thế nữa...''
Một người khác lại nói: "Hắn trông như quỷ thế kia, hoàng thượng trông thấy không sợ thì đám cung nữ cũng chạy mất dép, á... á..." Nói xong y còn bắt chước giọng nữ kêu ré lên, chạy vòng quanh trong đạo xá, làm cả bọn đều cười ầm.
Một đạo sĩ bịt mặt tung mình nhảy lên khỏi mặt nước, lưng đeo hành lý tay cầm Tề mi côn cúi đầu đi khuất khỏi tầm nhìn của Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều không dừng bước chân, cô biết đây đều chỉ là những mảnh vỡ của ký ức, thứ cô muốn tìm là nguyên thần thật sự của Tôn Tồn Chân.
Mới đi được mười mấy bước, cô liền trông thấy đạo sĩ bịt mặt vừa đi ra lúc nãy và đạo sĩ trung niên kia đang liều mạng chém giết nhau, hai người đánh ra toàn là sát
chiêu, đạo sĩ trẻ vừa tấn công dữ dội vừa kích động gào khóc, hỏi: "Tại sao phải giết con? Tại sao lại kiếm người giết con?" Đạo sĩ trẻ nhanh chóng giành lấy thế
thượng phong, đập cho đạo sĩ trung niên vỡ tan thành mấy mảnh, vung vãi khắp nơi. Đạo sĩ trẻ vẫn cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó, không ngừng hỏi không ngừng đánh
đập những mảnh vụn của cơ thể ấy, đến nỗi máu thịt bầy nhầy cũng không chịu dừng tay.
Mấy người bọn Lục Kiều Kiều vòng qua chỗ máu me ấy, đi tiếp về phía trước, An Long Nhi hỏi cô: "Cô Kiều, Tôn Tồn Chân giết chết sư phụ của y rồi ạ?"
"Cũng chưa chắc, vì ảo hải sẽ trộn lẫn những việc mình muốn làm và những việc đã làm vào với nhau, chỉ có bản thân y mới phân biệt rạch ròi được thôi. Người ngoài như chúng ta không thể biết được."
An Long Nhi nói: "Cô Kiều nhìn kìa, bên dưới là nhà cô!"
Lục Kiều Kiều nhìn xuống, quả nhiên trông thấy ngõ Hinh Lan ở Trần Đường, Quảng Châu, đây là góc nhìn từ trên nóc Vạn Hoa quán xuống giếng trời nhà cô. Cô
thấy một gã đàn ông trẻ tuổi ngồi trên nóc Vạn Hoa quán, nét mặt như cười mà không phải cười, cúi nhìn xuống dưới. Cô còn trông thấy một Lục Kiều Kiều đang nằm trên chõng tre hút thuốc phiện. Nhìn lại người trẻ tuổi kia, bên cạnh y không ngờ lại có thêm một Lục Kiều Kiều cùng y ngồi trên nóc nhà, hai người đang nhìn vầng dương lặn xuống ở phía xa xa, nói nói cười cười.
Lục Kiều Kiều không nhịn được mỉm cười, ngẩng đầu nhìn lên, dòng sông đã biến thành một cái hồ lớn, một lò luyện đan khổng lồ nổi dập dềnh trên mặt nước, bên
cạnh lò luyện đan là Tôn Tồn Chân bịt mặt đang đứng, đứa bé trai kéo tay cô đến đây không biết đã biến mất tự bao giờ.
Lục Kiều Kiều nhận ra, đây là trung tâm ảo hải của Tôn Tồn Chân, cái lò này là nơi y luyện đan, là tâm điền quan trọng nhất đối với người tu đạo, vì vậy nguyên thần
của Tôn Tồn Chân tử thủ ở đây, đứa bé trai lúc nãy, chẳng qua chỉ là phân thân đi đón bọn họ vào mà thôi.
Họ đi tới bên cạnh Tôn Tồn Chân, thấy y dùng khăn che mặt bao kín cả đầu lại. Lục Kiều Kiều khẽ hỏi y: "Tôn Tồn Chân, tôi đến rồi đây, anh cảm thấy thế nào?"
Tôn Tồn Chân đưa tay chỉ vào mắt mình, rồi lại chỉ vào tai mình.
"Cái gì khiến anh thành ra như vậy?"
Tôn Tồn Chân lắc đầu, sau đó chỉ tay ra phía sau.
Lục Kiều Kiều nhìn lên bầu không ở phía ấy, thấy trên trời ghim một tấm bùa sắt khổng lồ, trông rất kinh khiếp, chiếm cả một góc trời, bên trên là những ký hiệu mà cô
không hiểu gì.
Cô vội vàng nhìn sang lò luyện đan, trên thân lò vẽ các quẻ tượng theo phương vị bát quái, theo vị trí đối ứng của quẻ tượng trên thân lò và lá bùa sắt, cô có thể nhận
ra đây là huyệt Não không ở sau gáy, xem ra Đặng Nghiêu đã ghim vào đây một lá bùa sắt, tước đoạt toàn bộ năng lực cảm tri bằng ngũ quan của Tôn Tồn Chân, chỉ
để lại xúc giác.
"Tôi không hiểu lá bùa này, sau khi rời khỏi ảo hải của anh, tôi sẽ dẫn anh đi trị bệnh…"
Tôn Tồn Chân không ngờ lại vẫn lắc đầu.
"Anh không muốn tôi rời khỏi đây à?"
Tôn Tồn Chân lần này không lắc đầu nữa, tim Lục Kiều Kiều thắt lại, nếu Tôn Tồn Chân thật sự không muốn nguyên thần của cô rời đi, y hoàn toàn có năng lực vây
khốn nguyên thần của cô và An Long Nhi lại đây, cho đến khi cả ba người cùng chết.
Lục Kiều Kiều nói với y: "Chìa tay ra."
Tôn Tồn Chân ngoan ngoãn đưa tay ra, cô cũng giơ tay mình ra, nắm lấy bàn tay y, đoạn nói: "Đây là tay tôi, hãy nhớ lấy... sau khi tôi ra ngoài, anh nắm lấy tay tôi, đi
theo tôi, được không?"
Tôn Tồn Chân nắm tay Lục Kiều Kiều, rốt cuộc cũng gật đầu.
Lục Kiều Kiều và An Long Nhi phát hiện dưới chân gồ lên, một đám mây dày đặc bốc lên từ mặt hồ, đưa ba người họ lên tận bầu trời. Tốc độ bay càng lúc càng
nhanh, hồ nước và lò luyện đan dưới chân cũng thu nhỏ lại bằng một bát nước, mây mù xuất hiện dưới chân bọn họ, nhìn ra phía xa là núi non sông nước mà cả đời
Tôn Tồn Chân đã đi qua.
Lúc này Lục Kiều Kiều bất giác nghĩ đến thôn Lũng Hạ mà cha cô sắp xếp gả cô tới. Nếu nửa đời sau đều sống ở đó, suốt đời không rời khỏi thôn làng, xa nhất cũng
chỉ lên huyện thành đi chợ phiên, liệu ảo hải của cô sẽ lớn được chừng nào?
Tôn Tồn Chân không biết đã biến mất từ khi nào, Lục Kiều Kiều và An Long Nhi đột nhiên cảm thấy mình đã trở về với thân thể.
Khi Lục Kiều Kiều hóa giải thủ ấn thần bí ấy, mở mắt ra lần nữa, cô nhận ra thể lực và tinh thần mình đều khá lên, có lẽ do đan công của An Long Nhi đã giúp cô phần
nào, mà cũng có thể là Tôn Tồn Chân đã dùng đan khí Toàn Chân thuần hậu trợ lực cho cô.
An Thanh Nguyên và An Thanh Viễn đều sấn tới hỏi: "Tiểu muội, thế nào rồi, có được không?''
Lục Kiều Kiều nhìn Tôn Tồn Chân trước mặt, ngẫm nghĩ một lúc mới định thần lại: "Y đã dẫn muội vào trong ảo hải."
An Thanh Nguyên thở phào nhẹ nhõm: "Chậc, vậy thì tốt rồi, ta chỉ lo y cảnh giác quá, gây bất lợi cho muội."
"Không sao rồi, muội muốn đưa y lên núi Thanh Nguyên..."
An Thanh Nguyên ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại lên núi Thanh Nguyên?"
"Muội dắt Tôn Tồn Chân dậy trước đã, chốc nữa từ từ nói..." Lục Kiều Kiều dứt lời liền chầm chậm đi về phía Tôn Tồn Chân, chìa tay mình đặt vào tay y.
Tôn Tồn Chân vẫn ở trong tư thế chiến đấu, một tay chậm rãi mò mẫm, một tay cầm Tề mi côn. Y vừa chạm vào tay Lục Kiều Kiều, bàn tay liền run lên nhè nhẹ, rồi
lập tức nhích lại gần.
Khi đã thật sự nắm được bàn tay Lục Kiều Kiều, y nhớ ra đây chính là cảm giác bên trong ảo hải. Xương bàn tay cô rất nhỏ, cảm giác rất mềm mại, chỉ khác là ẩm
ướt hơn lúc ở trong ảo hải, không biết là mồ hôi hay máu.
Y nắm tay Lục Kiều Kiều, đầu óc trống rỗng.
Trong tình trạng không nhìn được, không nghe được, xúc giác của con người sẽ trở nên cực kỳ mẫn cảm. Trong tình cảnh mất đi toàn bộ khả năng cảm nhận bằng ngũ
quan, bàn tay Lục Kiều Kiều liền trở thành toàn bộ thế giới của Tôn Tồn Chân. Lúc này, y có thể cảm nhận được tất cả mọi chi tiết trên bàn tay bé nhỏ ấy.
Khi mình khôi phục lại khả năng cảm tri bằng ngũ quan, thì sẽ phải buông tay Lục Kiều Kiều ra; nếu có thể lựa chọn, y thà mất đi tất cả cũng muốn được nắm tay cô
thế này mãi mãi. Đương nhiên, y không được lựa chọn, điều y có thể làm chỉ là nhớ thật kỹ, vĩnh viễn trân trọng cất giấu thử cảm giác diệu kỳ này.
Tôn Tồn Chân yên tâm nhắm lại đôi mắt không nhìn thấy gì, hơi ấm của cô lan tỏa đến tận tâm can y, máu của cô chảy qua bàn tay y rồi mới trở về trái tim, trong tay y
đang nắm chặt niềm hạnh phúc và tín nhiệm lớn nhất đời. Nếu lúc này sau lưng có bắn tới ba mũi Tam thi câu mệnh tiễn nữa, y cũng cam tâm đón nhận cái chết.
Jack mình mẩy đầy máu me ngồi trên lưng ngựa thong thả đi tới, trên tay còn dắt theo một con ngựa nữa, Đại Hoa Bối lon ton bên cạnh. An Long Nhi trông thấy vậy
không khỏi bật cười: "Anh Jack giỏi thật, bị thương như vậy còn tìm được ngựa về cơ à?"
Jack "phì" một tiếng, nói bằng giọng thều thào sống dở chết dở: "Đầu ngựa to thế này cơ mà, thông minh lắm, anh huýt sáo một cái là chúng quay lại ngay..."
An Thanh Nguyên đã gặp Jack ở Phật Sơn, vừa trông thấy anh chàng liền bước lên hỏi: "Jack tiên sinh, anh cũng ở đây à? Bị thương có nặng không?"
Vừa nói, anh ta vừa chìa tay bắt tay Jack. Mới nắm vào tay, Jack đã kêu toáng lên: "A! Đau, chỗ nào cũng đau, đừng chạm vào tôi!"
Thấy Lục Kiều Kiều cứ nắm tay Tôn Tồn Chân mãi, Jack thở hồng hộc, trợn mắt lên nói: "Lục Kiều Kiều… hắn ta đang làm gì thế?"
"Cái làm cái gì?"
"Tay hắn ta làm sao..."
"Y bị thương, tôi để y nắm tay tôi còn dắt y đi chứ."
Jack lập tức gào toáng lên: "Này Lục Kiều Kiều... Anh không bị thương chắc? Khắp người anh đều bị thương đây này!"
"Phì!" Lục Kiều Kiều phun ra một hạt ô mai, đập trúng mặt Jack: "Người ta mù cả mắt, điếc cả tai rồi, anh mà bị như thế thì tôi cũng dắt anh."
Jack lập tức im bặt, một lúc sau mới nói: "Sorry..."
Sau đó anh lại nghĩ ngợi giây lát, hỏi: "Y sẽ như vậy mãi à?"
"Ừ! Cả đời này tôi sẽ kéo tay dẫn y đi khắp nơi." Lục Kiều Kiều bực tức trả lời Jack.
An Long Nhi thu dọn đồ đạc dưới đất còn có thể dùng được, Lục Kiều Kiều lật tung các thứ lên mà vẫn không tìm thấy con búp bê vải mặc kỳ bào cô ưa thích nhất,
đành thu thập những thứ tìm được. Cả bọn chia nhau lên ngựa, cô và Tôn Tồn Chân cưỡi chung một con, quay đầu đi lên núi Thanh Nguyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.