Trạm Lam Huy Chương

Chương 495: Gió lốc Hắc ngục




Hai cái trường mâu đâm lên người búp bê hình người, nhẹ nhàng trượt ra. Sarin mặt không đổi sắc nhìn búp bê hình người bắt lấy trường mâu của chiến sĩ thái cổ, nhẹ nhàng bẻ gãy. Sách ma pháp hoàng kim trong tay hắn đã hoàn thành phóng thích ma pháp, một tấm thuẫn màu đen thật lớn ngưng kết ở trước mặt hắn, ám nguyên tố trong nháy mắt cắt nuốt búp bê hình người.
Thuẫn hắc ám – ma pháp cấp mười, dùng thủ đoạn đặc thù chuyển hóa thành đặc trưng của ma pháp cấp chín, chứa đựng trong sách ma pháp hoàng kim. Đây là một kỹ năng Sarin dùng để bảo mệnh, dùng phương thức chứa đựng do 36 Ma đạo sĩ đảo Sigure cộng đồng sáng tạo.
Ma pháp sư này tới cấp mười, kiêm cả công thủ, chỉ là khoảng cách hữu hiệu vẫn ngắn ngủi, không phải dạng ma pháp như Đêm vô tận có thể sánh bằng. Sarin là được Nicolas ám chỉ mới sử dụng sách ma pháp hoàng kim.
Nicolas vẫn không gián đoạn sử dụng Tiểu dự ngôn thuật, mới đầu hắn chỉ là quấy rối Van Gogh. Lần này hắn sử dụng Tiểu dự ngôn thuật ảnh hưởng tới hành vi của Van Gogh.
Loại ảnh hưởng này cực kỳ có hạn, số lượng linh hồn trong tháp linh hồn màu máu của Nicolas quá ít, nếu hắn sử dụng kỹ năng mạnh mẽ tất nhiên lại lần nữa tổn hại tính mạng. Không đến lúc liều mạng, Nicolas sẽ không lại làm như vậy nữa.
Ít nhất trước khi Nerys lại xuất hiện, Nicolas sẽ không làm cho mình mất đi sức chiến đấu. Hắn phát hiện, mình phụ trợ Sarin chiến đấu, cho dù không sử dụng công kích mạnh nhất cũng có thể khiến cho sức chiến đấu của Sarin đề cao mấy lần.
Búp bê hình người này bị Van Gogh ném ra, chính là ảnh hưởng của Tiểu dự ngôn thuật. Bản thân điều này không tính là sai lầm gì, cho nên loại ảnh hưởng này sẽ không tiêu hao quá nhiều tinh thần lực và tín ngưỡng lực của Nicolas. Lực sát thương của búp bê hình người thật lớn, sinh vật nguyên tố cấp chín ở trong tay nó không chịu nổi công kích trong một lát.
Sarin từng kiến thức sức chiến đấu của búp bê hình người, đó còn là búp bê hình người một vị Chiêm tinh sư dùng để tiếp đãi khách, sẽ không chủ động công kích mình. Mà Van Gogh ném ra hiển nhiên là một búp bê chiến đấu hình người.
Thuẫn hắc ám của Sarin là đoán trước phóng ra, nếu không ma pháp cấp mười hắn không thể thuấn phát, cho dù chứa trong sách ma pháp cũng không được.
Búp bê hình người bị ám nguyên tố do Thuẫn hắc ám tản mát ra bao vây lại, Sarin vẫy tay bắn ra Tụ tinh châm ở trên ống tay, đâm vào thân thể búp bê hình người. Búp bê hình người từ trong hắc ám ném ra một thanh đoản kiếm bị Thuẫn hắc ám ngăn cản, Thuẫn hắc ám trong nháy mắt vỡ nát, đoản kiếm cũng “Keng” một tiếng rơi xuống đất.
Tụ tinh châm chuẩn xác bắn vào mi tâm búp bê hình người, trong đó có một cái thần văn bị Tụ tinh châm đâm nát, hóa thành từng mảng lốm đốm tản ra. Búp bê hình người này nếu thật sự là Chiêm tinh sư khống chế, Sarin cũng không dám làm như vậy. Nhưng là người của Giáo đình thói quen dùng thần thuật để khống chế búp bê hình người, tuy rằng bảo đảm sức chiến đấu của búp bê hình người lại khiến nó xuất hiện sơ hở thật lớn.
Một khi gặp phải Chiêm tinh sư, thần văn trong búp bê hình người sẽ tùy thời bị phá vỡ.
Thế giới này vốn đã không tồn tại Chiêm tinh sư, Sarin là một ngoại lệ. Thuật chiêm tinh của hắn cũng không tiếp tục học tập cũng thăng cấp đến cấp hai, bắt đầu có thể cảm ứng được một ít lực lượng tinh tú. Lần này bắn ra Tụ tinh châm chính là dùng ma pháp phong hệ bọc lấy Tụ tinh châm phối hợp tinh thần lực tập trung nơi yếu hại của búp bê hình người.
Sarin không biết thuật chiêm tinh thăng cấp có phải chuyện tốt hay không, dù sao hiện tại hắn có thể cảm ứng được lực lượng của Tụ tinh châm, dùng ma pháp khống chế có thể chuẩn xác đánh trúng kẻ địch. Thần văn khống chế trong búp bê hình người vỡ nát, bên kia Van Gogh đầu đau như búa bổ.
Hai chiến sĩ thái cổ vọt lên, cướp trở về búp bê hình người xụi lơ dưới đất. Sarin cầm lấy búp bê hình người, trong lòng vui mừng. Ba cái búp bê hình người hắn chiếm được trong tháp chiêm tinh hiển nhiên cấp bậc không ra làm sao, búp bê hình người này cấp bậc không tồi, còn là búp bê chiến đấu hình người. Dùng thuật chiêm tinh luyện chế lại một chút, chính là một món trang bị mạnh mẽ của mình.
Tay của búp bê hình người này giật giật, vẫn là thõng xuống, Sarin tạm thời không thể lấy Tụ tinh châm ra, thần văn bản ra còn xoay tròn chung quanh Tụ tinh châm, ý đồ luyện hóa nó. Sarin biết cấp bậc của thần văn này không bằng Tụ tinh châm cấp mười hai, luyện hóa là không có khả năng. Tụ tinh châm bản thân có lực lượng quy tắc của Chiêm tinh sư ra, bên trong còn là một không gian thật lớn, là nơi Chiêm tinh sư luyện hóa tinh tú.
Cho dù là Ma pháp sư cũng phải tiêu hao thời gian mấy chục năm mới có thể đem nó luyện hóa hoàn toàn, văn tự thần tộc này có tinh xảo tới đâu cũng chỉ là cho Van Gogh khống chế, cấp bậc sẽ không vượt qua cấp mười.
Đem búp bê hình người ném vào trong Nhẫn ma thần, Sarin trong lòng đại định, Thiên sứ thần quốc còn lại dễ dàng đối phó. Trong tay Van Gogh sẽ không còn vũ khí mạnh hơn nữa rồi hả?
Sarin vừa nghĩ vừa thay đổi sách ma pháp ác ma.
Van Gogh nhìn thấy trong tay Sarin lại thêm một quyển sách ma pháp, buồn bực tới cực điểm. Trang bị của pháp sư này làm sao còn nhiều hơn cả mình? Con rối thần linh của mình trực tiếp bị phá mất, hắn... còn có sách ma pháp!
Van Gogh biết sách ma pháp quý báu cỡ nào, loại trang bị này có thể lặp lại chứa đựng ma pháp, gần như sẽ không tổn hại. Mà ma pháp trượng cần không ngừng tu bổ, quyển trục lại càng là trang bị một lần. Hàng ngàn hàng vạn pháp sư trên đại lục, trong một ngàn người vị tất có một người có được loại trang bị này. Trong số pháp sư có được sách ma pháp, có thể có sách ma pháp hoàng kim không tới 1%.
Pháp sư trước mắt không chỉ có sách ma pháp còn có hai bộ, sách ma pháp màu xám này khẳng định chứa đựng ma pháp cấp chín, nếu không căn bản sẽ không dùng để đối phó mình.
Van Gogh bất đắc dĩ lấy ra một quyển trục thần văn thật lớn trong huy chương không gian ra, trực tiếp mở ra.
Hào quang thần thánh sáng lên, dưới chân Van Gogh xuất hiện một cái truyền tống trận thật lớn. Truyền tống trận này đường kính sáu thước, gần như trong nháy mắt liền đem Van Gogh truyền tống ra khỏi huyệt động này. Van Gogh thậm chí không mang đi Thiên sứ thần quốc mà hắn gọi ra.
Sarin ngạc nhiên. Hắn không nghĩ tới Van Gogh này có được quyền trục mạnh như vậy. Cho dù nghĩ tới, chiến đấu giữa đôi bên còn chưa có kết quả, Van Gogh làm sao lại đi?
Ầm!
Trong hồ dung nham, hai cái đầu rắn lại vọt ra. Dung nham tung tóe, bắn ra xa hơn trăm thước, bị Thuẫn hắc ám của Sarin ngăn cản. Lúc này, hai cái đầu rắn trong hồ dung nham mới hiện chân thân, thân rắn thô to trườn lên mặt đất, Sarin nhìn thấy đây là một con rắn hai đầu thật lớn.
Hai cái đầu rắn mọc ra từ trên thân một con rắn.
Rắn lửa lớn hai đầu! Sarin mặc dù tâm trí kiên định cũng lui về sau nửa bước, cho chiến sĩ thái cổ xông lên đồng thời thả ra Kỵ sĩ chanh hồng. Công kích của Kỵ sĩ chanh hồng có thể không thể thương tổn rắn lửa lớn, tuy nhiên phòng ngự công kích của nó cũng tương đối dễ dàng. Nhất là thủ lĩnh của Kỵ sĩ chanh hồng.
Rắn lửa là sinh vật nguyên tố cấp mười, rắn lửa hai đầu là thứ biến dị, ai biết là cấp bậc gì.
Van Gogh chạy trốn không phải bởi vì Sarin mà là trước sau bị giáp công. Lực lượng của rắn lửa kia hắn đã cảm giác đến từ trên người của Thiên sứ thần quốc. Van Gogh không phải là một chiến sĩ, mặc dù lúc hắn sử dụng Thương trật tự còn đáng sợ hơn đại đa số Hoàng kim kiếm thánh. Thương trật tự đã mất, hắn lại đối kháng đến cùng với rắn lửa hai đầu chẳng khác nào tìm chết.
Sarin chặn lối ra huyệt động, Van Gogh thật sự không đủ sức đối phó công kích từ hai mặt. Cho nên mặc dù mất hai kiện trang bị trọng yếu nhất, hắn vẫn chạy trốn.
Ở trên biển nam bộ đế quốc Tanggulas, vắt ngang một hòn đảo thật lớn. Hòn đảo này từ bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy sương đen dày đặc hàng năm che lấp, căn bản không nhìn được toàn cảnh hải đảo. Ngẫu nhiên có tàu thuyền ra vào đều là thuyền nhỏ thuần kim loại rèn thành. Trong biển trải rộng đá ngầm, một ít ma thú quỷ dị cũng lượn lờ phụ cận. Đám ma thú này thần trí không rõ, toàn bộ bị người trên đảo khống chế, tạo thành tấm chắn cho hòn đảo này.
Nơi này chính là Hắc ngục của Trọng Tài sở, liên miên hơn trăm hòn đảo. Hòn đảo lớn nhất này chính là chủ thể của Hắc ngục.
Đảo trung ương, trong một gian nhà đá cao lớn, hào quang thần thánh sáng lên. Trong truyền tống trận thần văn, bóng dáng của Van Gogh xuất hiện. Ngoài nhà đá, ngục tốt bị kinh động. Nhà đá này là truyền tống trận rất ít dùng tới, chỉ có nhân vật trọng yếu nhất trong Trọng Tài sở mới có thể sử dụng thứ này.
Nhìn thấy Van Gogh sắc mặt xanh mét đi ra nhà đá, đám ngục tốt thức thời tản ra, trốn thật xa.
Van Gogh tuy là nhân vật khá ôn hòa trong Hắc ngục, những ngục tốt này cũng không dám đi lên tìm rủi ro. Cái gọi là ôn hòa là tương đối so với người khác, Van Gogh này có thể nhoi lên cao tầng tuyệt đối là kẻ lòng dạ độc ác.
Van Gogh đi ra nhà đá, trong nhất thời không biết đi nơi nào thì tốt. Là gặp người của Trọng tài trưởng để lại hay là trước đi gặp Trưởng cai ngục. Do dự giây lát, Van Gogh lăng không bay lên, thẳng đến nam bộ hòn đảo.
Phi hành hơn một giờ, Van Gogh mới hạ xuống. Hắn không thay áo giáp màu bạc của mình, dường như áo giáp này ở trên người hắn mới có thể cảm nhận được an toàn. Chiến đấu vừa rồi quá kinh tâm động phách, khiến hắn trong khoảng thời gian ngắn còn không thể lui ra khỏi trạng thái khẩn trương.
- Van Gogh...
Một thanh âm mờ ảo xuyên vào áo giáp của Van Gogh, trực tiếp truyền vào trong đầu hắn.
- Sư phụ!
Van Gogh xoay người, nhìn hướng một cái viện ở bên trái. Phía trên tòa viện này lơ lửng một khối thủy tinh thật lớn, trong thủy tinh có mấy trăm thần văn lưu động, tỏa ra hào quang ôn hòa chiếu sáng khu viện này.
- Ngươi bị thiệt thòi? Đến chỗ ta.
Thanh âm mờ ảo kia tiếp tục nói.
- Dạ.
Van Gogh cung cung kính kính, từng bước đi tới trước viện, đẩy cửa đi vào. Trong viện còn gieo trồng hoa cỏ, đám hoa cỏ nhu nhược này ở trên Hắc ngục đảo là vật hiếm lạ. Nếu không có thủy tinh lơ lửng bên trên kia đã sớm héo rũ.
Van Gogh đi tới trước một gian nhà đá hai tầng, trước tiên cởi áo giáp màu bạc trên người sau đó mới gõ cửa.
- Vào đi.
Van Gogh đẩy cửa mà vào. Phòng rất lớn, trên mặt đất ở giữa bày một cái lô màu đồng thau. Lô này cũng chia thành sáu mặt, đều có miệng để cho tài liệu vào. Khác với lò luyện ma lực, trong lô kim loại này thánh quang lấp lóe, giống như là ngọn lửa màu trắng.
Bên lô có ngồi một lão già, mặc trường bào màu đen, dựa vào trên ghế, nhìn chằm chằm thánh quang trong lô, không ngừng đánh vào trong đó từng cái thần văn màu vàng. Thần văn màu vàng sau khi tiến vào trong lô chuyển hóa thành màu trắng, sau đó mới dung hợp trên một kiện trang bị trong lô.
Van Gogh nghĩ nghĩ, lên tiếng nói:
- Sư phụ, ta đánh mất Thương trật tự.
Mí mắt lão già màu đen run lên một chút, thở dài nói:
- Nghiêm trọng như vậy? Xem ra ta phải tự mình cùng ngươi đi gặp Trưởng cai ngục.
- Trưởng cai ngục đại nhân...
- Trọng tài trưởng áp lực rất lớn, đã thúc giục nhiều lần. Thứ ngươi đánh mất quá quý báu, nếu không thể đưa ra đủ lý do, ta cũng chỉ có thể để các trưởng lão ra mặt, nếu không Trọng tài trưởng sẽ không bỏ qua.
- Sư phụ, ta còn đánh mất con rối thần văn.
Van Gogh không dám giấu diếm sư phụ. Trên hòn đảo này, người duy nhất hắn tín nhiệm ngay ở trước mắt. Nếu lừa gạt sư phụ, trong Hắc ngục cũng không có người nào thật tình giúp hắn nữa.
- Con rối thần văn!
Lão già áo đen nghe Van Gogh đánh mất Thương trật tự còn không có gì lo lắng. Thương trật tự là thần khí, thần linh luôn có biện pháp lấy trở về. Nhưng con rối thần văn trong tay Van Gogh lại là một trang bị thần luyện thành công nhất trên toàn bộ Hắc ngục đảo, tài liệu dùng cũng là cao cấp nhất, lấy được từ di tích của vương triều thứ nhất.
Thời gian nghiên cứu con rối thần văn này còn ngắn, bởi vì đuổi theo Mắt gió bão khá trọng yếu, Hắc ngục mới lấy ra cho Van Gogh mang theo. Không ngờ Van Gogh có được Thương trật tự, mang theo 12 Thần thuật sư cường đại còn đánh mất con rối thần văn.
Đây quả thật là không có khả năng. Con rối thần văn có thuộc tính của sinh vật triệu hoán, chẳng sợ bị kẻ địch khống chế cũng có thể dùng thần thuật gọi về.
- Sư phụ. Trưởng cai ngục chỉ sợ cũng không bảo vệ được ta. Con rối thần văn kia là Trọng Tài sở đầu tư nghiên cứu ra.
Van Gogh lo lắng nói.
- Vây ngươi tính toán làm sao bây giờ?
Lão già áo đen tán thành phán đoán của Van Gogh. Hắc ngục tuy rằng độc lập, nhưng sai lầm mà Van Gogh phạm phải đủ để cho hắn mất vị trí người kế thừa Trưởng cai ngục. Không có vị trí này, cho dù hiện tại không xử trí hắn, tương lai của hắn cũng u ám vô cùng.
Trọng Tài sở có rất nhiều biện pháp biến Van Gogh thành một cái xác không hồn, vừa không cần giết chết hắn, khiến hắn có thể tiếp tục chiến đấu cho Trọng Tài sở, lại có thể khiến cho hắn nhận lấy trừng phạt cực kỳ tàn khốc.
- Sư phụ. Con muốn kiện trang bị kia, sau đó... rời đi.
- Rời đi!
- Vâng, sư phụ. Ta nghĩ, ta không thích hợp sinh tồn ở Hắc ngục. Tương lai cho dù trở thành Trưởng cai ngục, ta cũng không làm được đến loại trình độ này của bọn họ. Giáo đình hiện tại muốn phá hủy đế quốc trên toàn đại lục, ta không biết tương lai phải làm thế nào.
Van Gogh có chút xấu hổ nói.
- Nhưng là... ngươi có nơi nào để đi?
- Luyện Kim Thành. Sau khi ta có được trang bị kia, có thể ngụy trang thành Ma pháp sư.
- Ngươi sẽ sa đọa, con của ta...
- Vậy thì sao chứ? Sư phụ, ta gặp được một Thần thuật sư sa đọa cấp chín. Hắn rất đặc biệt, không có chút suy sụp nào, hơn nữa còn có thể sinh ra ảnh hưởng với ta.
- Ngươi đã quyết định rồi sao?
Lão già áo đen có chút thất vọng, lại có chút hưng phấn. Loại biểu tình quỷ dị này luân phiên xuất hiện trên mặt hắn. Thất vọng chính là: Học trò của mình muốn sa đọa, từ nay về sau mình không còn truyền nhân. Ở trong hắc ngục lại biến thành một người cô đơn lẻ loi. Hưng phấn chính là: Nếu Van Gogh thành công tránh được linh hồn ăn mòn sau khi sa đọa, có thể tiếp tục thăng cấp, đó là chuyện phi thường đáng để nghiên cứu.
Vì điều này, hắn thậm chí chịu bắt tới một ít Thần thuật sư tiến hành thí nghiệm, xem xem có biện pháp nào làm Thần thuật sư sa đọa trở nên càng thêm cường đại mà không có hậu di chứng.
Theo người của Trọng Tài sở thấy, đây không tính là khinh nhờn thần linh, bởi vì giữa thần linh cũng sẽ bùng nổ xung đột. Chinh chiến thần quốc, kẻ địch có khả năng là tín đồ của thần linh khác. Nếu nghiên cứu ra biện pháp để tín đồ của địch sa đọa, Thần thuật sư dùng để thí nghiệm cũng coi như tiến hành hiến tế cho Quang Huy Chi Chủ.
- Ngươi muốn trang bị kia cũng được. Tuy nhiên, ta cần làm một thí nghiệm.
Van Gogh phủ phục dưới đất, dập đầu với sư phụ. Loại lễ tiết này bình thường là đối với thần linh. Phương thức khinh nhờn như vậy cũng chỉ có người chuẩn bị sa đọa như hắn mới có thể làm.
Van Gogh liều chết trở về Hắc ngục đảo cũng là vì trang bị sư phụ lén để lại. Đó là trưởng lão Hắc ngục đời trước được đến lúc đào móc di tích vương triều thứ nhất. Mọi người đều lén nuốt rất nhiều đồ vật, cái này của sư phụ lại là các trưởng lão đều không biết. Cho nên Van Gogh dám đòi, điều này sẽ không liên lụy sư phụ.
Lão già áo đen đứng lên, mở miệng lô đối mặt Van Gogh nói:
- Đi vào.
- Đi vào?
Van Gogh hoảng sợ.
- Ừ, mặc áo giáp của ngươi lên, đi vào. Ta đem áo giáp và thân thể ngươi dùng thần quang luyện, khi ngươi sa đọa đại bộ phận trừng phạt đều sẽ bị áo giáp này gánh chịu, nếu không... Ngươi tiếp nhận nhiều thần ân như thế, có thể trực tiếp chết đi coi như ngươi vận khí kinh người.
Van Gogh nghiến răng, thả người nhảy vào trong lô. Ngoài sư phụ, hắn không còn người nào có thể tín nhiệm. Nếu sư phụ muốn hại hắn, vậy hắn cũng chỉ có thể nhận mệnh. Van Gogh cảm thấy mình đã đủ may mắn. Trên Hắc ngục đảo, người khác ngay cả nửa người để tín nhiệm cũng không có.
Nếu mình bị sư phụ giết, vậy mình cũng chẳng qua giống như người khác. Nếu là mình được sư phụ cứu...
Van Gogh nhớ tới tên Thần thuật sư sa đọa tóc trắng xóa kia, trong lòng có vô hạn chờ mong. Người luôn hy vọng sống sót thật tốt, người khác đối mặt loại chuyện này căn bản không có sức phản kháng, nhưng là Van Gogh tuyệt đối sẽ không xuôi tay. Từ lần đầu tiên tiếp nhận thần linh ban ơn trở đi, hắn liền tính toán phản bội. Chỉ là cái ngày này tới quá đột nhiên, khiến chính hắn đều có chút khó thể tiếp nhận.
Trong lô kim loại thật lớn, thần quang ở trong lô bắn ra, gặp phải tinh thể trên vách lô lại tự động phản xạ hướng một góc độ khác. Van Gogh ngồi ở chính giữa, mặc cho thần quang xuyên thấu thân thể hắn, áo giáp kia căn bản không ngăn cản được thần quang luyện hóa.
Lúc mới đầu, Van Gogh còn có thể nhịn được thống khổ. Sau khi áo giáp màu bạc hoàn toàn dung nhập thân thể hắn, loại thống khổ này liền đạt tới đỉnh. Van Gogh thống khổ muốn đem áo giáp từ trong cơ thể xé ra ngoài, lại phát hiện thân thể mình đã hoàn toàn mất khống chế.
Hắn muốn há mồm gọi sư phụ, lão già áo đen chỉ ở bên ngoài đem từng thần văn đánh vào trong lô. Kiện trang bị nguyên bản trong lô kia hắn cũng không lấy ra, mà cùng dung nhập vào thân thể Van Gogh.
Thuật luyện kim cơ thể người của Ma pháp sư so với lão già áo đen này hiển nhiên kém hơn nhiều, cho dù là Pháp sư cũng không có năng lực như vậy. Dù sao Persian chỉ là một Ma đạo sĩ cấp chín, mà lão già áo đen này có thể lợi dụng cái lô này mượn dùng lực lượng của thần linh.
Van Gogh đã chết lặng. Coi như thân thể không phải của mình, nhưng là thống khổ ở sâu trong linh hồn không phải có thể chịu đựng được. Trong cơ thể vô số thần văn bị luyện hóa ra, từng là ban ơn của thần linh hiện giờ đều biến thành nơi tụ tập thống khổ.
Lão già áo đen kiên nhẫn luyện hóa học trò của mình, phải đem tất cả dấu ấn thần linh trong cơ thể Van Gogh luyện ra ngoài, dung nhập bên trong áo giáp màu bạc. Bởi vì áo giáp màu bạc dung nhập thân thể trước một bước, đây cũng không tính là sa đọa, tối đa là mưu lợi. Khi Van Gogh chính thức sa đọa, nói cách khác khi thần linh biết bị hắn phản bội, tất cả trừng phạt đại đa số sẽ bị áo giáp này gánh chịu.
Cũng chỉ có thuật thần luyện của lão mới có thể làm được điểm này. Lô này bản thân chính là thần khí, hơn nữa là một thần linh khác luyện chế bị Quang Huy Chi Chủ cướp tới, ban cho tín đồ của Myers đại lục.
Myers đại lục này là trung tâm của phần đông vị diện, hơn nữa là một cái trọng yếu nhất. Quang Huy Chi Chủ thừa dịp chư thần ngã xuống, vụng trộm ở trong này truyền bá tín ngưỡng, hạ tiền vốn cũng không nhỏ. Nếu là trước kia, nơi này căn bản không tới lượt hắn nhúng chàm.
Hai thầy trò đều hiểu rõ trừng phạt của thần linh đáng sợ cỡ nào, cho nên Van Gogh cũng không hoài nghi quá nhiều, mặc cho sư phụ giúp hắn rửa sạch thần ân trong cơ thể.
Thống khổ thì sao chứ? Van Gogh bị lô vây khốn, nếu muốn rời khỏi trừ khi Thương trật tự của hắn còn ở trong tay.
Ngoài tiểu việt, hàng trăm binh sĩ giáp đen dưới sự dẫn dắt của một Thần quan áo đen vây chặt cửa. Thần quan áo đen do dự một chút, vẫn là nói vọng vào trong cửa:
- Đại sư Carlo, xin hỏi Van Gogh đã tới chưa?
- Không có.
Lão già áo đen trả lời, động tác trên tay không ngừng lại mà tăng nhanh tốc độ luyện hóa.
Thần quan áo đen kia nhìn một miếng thủy tinh mỏng trong tay, không có phản ứng gì, xem ra đại sư Carlo không nói dối. Hắn có chút lo lắng nhìn vào trong viện một cái, thuy tinh lơ lửng trên trời cao đột nhiên bộc phát ra một luồng hào quang màu vàng, trực tiếp đâm vào mắt hắn.
Thần quan áo đen này điên cuồng rống một tiếng, mắt trái đã nổ tung. Binh sĩ giáp đen phía sau hắn khẩn trương rút vũ khí ra, đang muốn xông vào trong sân.
Thần quan áo đen vừa sợ vừa giận. Hắn chẳng qua là nhìn nhiều một cái liền bị đâm mù mắt. Mình dù sao cũng là Tài quyết giả trong Trọng Tài sở, lão già kia không nể mặt chút nào sao?
- Carlo, ngươi dám...
Thần quan áo đen này không có ý tứ ngăn cản thủ hạ, hắn không tin một lão nhân trong Hắc ngục dám giết hại quân đội của Trọng Tài sở. Hiện tại Trọng Tài sở đã đóng quân trên Hắc ngục đảo, đang làm chuẩn bị cho chinh phạt trên biển. Nếu như Carlo không thấy được đại thế, Trưởng cai ngục sẽ không bao che khuyết điểm.
Lời này hắn vừa mới nói ra một nửa, trong hốc mắt bị thương kim quang tăng vọt.” Bụp” một tiếng, đầu của Thần quan áo đen này đã bị nổ thành một đám sương máu. Carlo mới mặc kệ hắn ta là nơi nào tới, trên Hắc ngục đảo, khu viện của lão tuyệt đối không cho phép người khác tiến vào. Cho dù là Trưởng cai ngục cũng phải chờ ở bên ngoài.
Thần quan áo đen không biết sâu cản, uổng tự vứt đi tính mạng. Binh sĩ giáp đen thủ hạ của hắn nổi giận, binh sĩ cầm đầu dẫn đầu nhảy vào trong sân, mấy trăm người ùa vào.
Carlo thở dài, thấp giọng quát:
- Thần của ta, tinh lọc!
- Dừng tay!
Phương xa truyền tới một tiếng gầm giận dữ, một võ giả thân mặc giáp nặng tay cầm trường kích vọt tới, phía sau hắn là hơn 20 Thần quan áo đen.
Trên khu viện, trong thủy tinh lơ lửng bộc phát ra hào quang dịu dàng. Trong hào quang màu trắng còn kèm theo từng tia màu vàng. Hào quang này chiếu lên trên người binh sĩ giáp đen, binh sĩ giáp đen đều giải thể, máu tươi giàn giụa.
Vốn khu viện nho nhỏ này đại khái chỉ có thể chứa được hơn một trăm người, hơn ba trăm binh sĩ giáp đen không biết làm sao đều nhét vào, bị một cái Thuật tinh lọc hoàn toàn gạt bỏ. Máu tươi bắn ra rót xuống đất, bị thực vật trong viện hấp thu, thi thể đám binh sĩ giáp đen kia cũng bị một huyệt động thật lớn xuất hiện trên mặt đất nuốt vào.
Viện nhỏ nhìn như bình thản cất giấu vô hạn sát khí. Carlo là Thần luyện cư cường đại nhất trên Hắc ngục đảo, chỗ ở của lão làm sao không có năng lực phòng ngự.
Lúc võ giả mặc trọng giáp kia đi tới bên ngoài viện, binh sĩ bên trong đã chết sạch, ngay cả thi thể cũng không còn sót lại. Hắn cáu kỉnh đẩy mặt nạ lên, quát vào trong viện:
- Carlo, ngươi dám giết người của Trọng Tài sở!
- Dám, mời ngươi cút ngay.
Thanh âm của Carlo mờ ảo, gương mặt của võ giả này đều trở nên vặn vẹo.
- Được, ta đi. Ngươi chờ sự trừng phạt của Trọng tài trưởng đi!
- Trừng phạt?
Carlo cười lạnh một tiếng nói:
- Ngươi đã không chịu tôn trọng ta, vậy ngươi cũng ở lại đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.