Trạm Lam Huy Chương

Chương 42: Chuyện xưa của Lex




Công tác buổi chiều, Sarin không biểu hiện ra thực lực quá mạnh, Naniya đã rất khen ngợi. Nàng biết, khi mình ở giai đoạn cấp hai, muốn khống chế ma pháp cấp một hoàn mỹ như Sarin là một điều khó khăn.
Đây là rèn luyện trụ cột vững chắc, cho dù cấp bậc của ngươi cao đến đâu, cũng không thể so sánh được.
Kadelike là người rất sáng sủa, nhiệt tình, tuyệt đối không giống một pháp sư trầm ổn. Lúc nghỉ ngơi, hắn nói chuyện rất vui vẻ với Sarin, Sarin từ hắn đã biết được càng nhiều chuyện.
Xung quanh quận Grievances có nhiều núi non, nhưng phía đông cách thành hai mươi dặm có một thung lũng thích hợp gieo trồng. Lương thực quận thành đều sản xuất từ đó, không cần phải mua từ bên ngoài. Doanh kiếm sĩ đóng quân ngay trên chỗ thung lũng đó, xung quanh còn ba mươi tòa thành lớn nhỏ, tòa thành nhỏ nhất chỉ có thể đóng không đến hai trăm quân, lớn nhất có thể ở hơn ba ngàn người.
Bởi vì quận Grievances không có chiến mã, số lượng kỵ binh chỉ có một phần mười doanh kiếm sĩ, cho nên yêu cầu trang bị rất cao, ngay cả mỗi đôi giày cho chiến sĩ cũng có bổ sung ma pháp, cấp bậc trang bị như thể, toàn bộ đại lục không quá mười binh đoàn đạt được.
Cuối cùng Sarin mơ hồ hiểu được vị trí chiến lược của quận Grievances, nếu không tính mật đạo quanh co khúc khuỷu trong núi, quận Grievances căn bản không tính là yếu địa chiến lược gì. Đại quân không thể đi qua con đường kia, bộ đội nhỏ muốn đi qua thì phải đối phó được ma thú trong núi rồi tính sau.
Chỉ cần quận Grievances phái ra mấy trăm binh lính tinh nhuệ bảo vệ cho con đường kia, cơ bản sẽ không trực tiếp gặp nguy hiểm gì. Nhưng vì cái gì mà quận chúa Lex cũng giống như mình, có một loại cảm giác không yên?
Doanh kiếm sĩ một vạn người đều bị triệu tập về, quận chúa Lex đang phòng bị ai?
- Sarin, Sarin?
- A?
- Tháng năm là quận chúa phải về thành San Rock, ngươi có đi theo không?
Naniyahỏi.
- Về đế đô? Để làm gì?
- Quận chúa đã trưởng thành, đương nhiên sẽ chính thức trao cho quyền lực, về sau quận chúa đã có thể sắc phong quý tộc rồi.
- Ta không có thời gian, đi cũng không giúp được gì.
Sarin thuận miệng nói.
- Ta vốn cũng không muốn đi, nhưng ngài Faeron phải đi, một lần đi phải nửa năm, ta không bỏ được.
Naniya bất đắc dĩ nói. Phía Ma đạo sĩ vẫn mỗi tuần truyền thụ tri thức một lần, nhưng đối với người bên cạnh Faeron thì có thể ở trong sân viện mỗi ngày thì sẽ học được càng nhiều hơn.
Sarin có dây chuyền của nữ thần Myers, có thể tự học rất nhiều thứ, nghe Naniya nói cũng không động tâm. Thời gian nửa năm, vừa lúc cho mình hoàn toàn nắm giữ công thức ma pháp Figaro. Nhưng mà quận chúa Lex đi đế đô, vì cái gì phải dẫn theo Faeron chứ?
Sarin hai lần tiến vào phòng quận chúa Lex, đều cảm giác được lực lượng âm thầm ẩn nấp. Có những người đó, an toàn của quận chúa không thành vấn đề. Huống chi bản thân quận chúa Lex chính là Ma pháp sư cấp năm, không cần thêm Faeron bảo hộ.
Làm việc thẳng đến chạng vạng, cuối cùng chế tạo đủ số lượng nước chữa trị cần dùng, Sarin cùng Naniya bị tống ra khỏi nhà xưởng luyện kim. Nắng chiều sáng rực, khiến thời tiết mùa đông có một chút ấm áp. Hai người đi qua hoa viên, Naniya không biết vì sao Sarin đột nhiên im lặng, nhẹ nhàng nói:
- Sarin, cảm ơn.
- A? Cô quá khách khí. Đúng rồi, ta muốn ra ngoài phủ đi dạo, không có vấn đề gì chứ?
Sarin nhớ tới Tieta ở trong phủ quá bức bối, đột nhiên muốn dẫn nàng ra ngoài một chút.
Naniya cười, tò mò nhìn Sarin:
- Ta còn tưởng cậu cũng biết quy củ chứ, quận chúa không nói cho cậu biết?
- Ta không có hỏi.
- Nếu buổi tối cậu không trở về, phải nói trước một tiếng, tốt nhất là trước một ngày. Phòng bếp đều chuẩn bị thức ăn cho chúng ta, nhiều lúc phải làm cả ngày, nếu cậu đột nhiên không về thì người ta làm phí công. Ra vào phải mang theo huy chương, ngẫu nhiên sẽ đổi đội canh cửa, miễn cho phiền phức. Nếu đi quá một tháng thì phải nói một tiếng với quận chúa, trong thời gian này sẽ không có cung cấp ma hạch.
Naniya kiên nhẫn giảng giải, hai người đi qua hoa viên, chân dính một ít bùn đất, để lại một hàng dấu chân.
Mặt sau sân viện Faeron, không gian vặn vẹo che chắn mọi thứ. Nơi đây là một khu đất trống, ở giữa là ma pháp tháp cao to đứng sừng sững. Thân tháp tám tầng hoàn toàn xây dựng bằng cương nham, bề mặt xung quanh ma pháp tháp đều là cương nham, khắc đầy ký hiệu ma pháp.
Trên cương nham còn có hoa văn rõ ràng, rót bột phấn bảo thạch màu đỏ, liên kết thành một cái ma pháp trận rất lớn.
Bầu trời nơi này xám xịt, tuyết không rơi vào được, tuy rằng nhỏ bé nhưng có một loại cảm giác hoang vắng trống trải. Xung quanh tháp ma pháp cao ngất không có công trình và cây cối gì, dựa vào ma pháp trận to lớn, tòa ma pháp tháp này bị che chắn lại, không ai có thể nhìn trộm được.
Nhưng mà từ đỉnh cao nhất ma pháp tháp nhìn ra ngoài, toàn bộ phủ quận chúa đều lọt vào trong tầm mắt.
Trong không gian tầng thứ bảy, bất ngờ là quận chúa Lex đang ngồi, nghỉ đông còn chưa chấm dứt, nàng đã quay lại trước tiên.
Không gian trong ma pháp tháp lớn hơn so với nhìn từ bên ngoài, quận chúa Lex ngồi trên thảm, đối diện nàng là Ma đạo sĩ cấp tám cùng Faeron. Quận chúa Lex mặc ma pháp bào màu xám của nàng, cung kính nhìn lão sư.
Ma đạo sĩ chậm rãi nói:
- Vinh hoa cuối cùng phải tiêu vong, lịch sử chẳng qua là truyền thuyết. Lace, vì cái gì còn không thể bỏ qua phú quý kia chứ? Đối với con mà nói, sinh mệnh sẽ rất dài lâu, quyền lợi thế tục sẽ chỉ cản trở con đi tới.
Ma đạo sĩ gọi tên thân mật của quận chúa Lex, ánh mắt yêu thương, đây là đệ tử tốt nhất của lão, nếu một lòng tu hành thì trở thành Ma đạo sĩ cấp chín chỉ là vấn đề thời gian. Còn bản thân lão tu hành cả đời, cũng không hơn như thế.
- Lão sư, lúc bảy tuổi, con rời khỏi đế đô. Lúc ấy con không hiểu vì sao phụ thân làm như vậy, ngài ấy không thương con hay sao? Nếu không thương, vì sao cho ngài đến làm sư phụ của con? Đi vào quận Grievances, con liền hiểu được thì ra trên thế giới này còn có nơi như thế, một người muốn sống cũng khó khăn như vậy. Con nghe nói, ba vạn năm trước, con người là chúa tể các vị diện, còn giờ đây đã sa đọa thành thế này, khiến người ta đau lòng.
Ma đạo sĩ khe khẽ thở dài, đệ tử này có thiên phú quá mạnh, quá thông minh trưởng thành quá sớm. Lúc bảy tuổi đã tự hỏi về vấn đề vĩnh hằng.
- Sau đó con chiếm được chỗ di tích này, lấy được tài phú mà cả đời người khác cũng không có được. Đây là vận mệnh an bài, để con tìm được phương hướng.
- Một mình con, không thay đổi được thế giới.
Ma đạo sĩ khuyên bảo quận chúa Lex.
- Lão sư, ngài nhìn xem.
Quận chúa Lex chỉ ra ngoài cửa sổ, nói:
- Trong phủ này có hơn ba trăm pháp sư, gần ngàn học đồ. Nếu không có cố gắng của con, bên trong bọn họ ngoại trừ một phần trăm may mắn ra, còn lại đều phải bình thường cả đời. Có lẽ con không thay đổi được thế giới, nhưng con có thể thay đổi được một thành phố.
- Nhưng mà, Lace, nữ thần đã ngã xuống.
Quận chúa Lex cười, nói:
- Lão sư, ngài nói với con, thế giới ma pháp vĩnh viễn không có tận cùng. Ngay cả như thế, Ma pháp sư cũng muốn đi tới trước, mãi cho đến ngày tử vong phủ xuống. Ta làm không phải không có ý nghĩa, không phải sao?
- Thân vương sẽ mất hứng.
- Năm con bảy tuổi, hắn đã mất hứng một lần, thêm một lần nữa cũng không tính là gì.
Trước mặt lão sư, quận chúa Lex rốt cuộc lộ rõ tài năng, không còn nói năng cẩn thận như khi đối mặt với Bayern. Ở trong ma pháp tháp này, tất cả lời nói đều là bí mật giữa nàng với lão sư.
- Nếu đã thể, ta sẽ không khuyên con nữa. Lace, đây là thứ năm đó phụ thân con giao cho ta, bây giờ có thể đưa cho con rồi.
Ma đạo sĩ nói xong, lấy ra một cái nhẫn, dùng gió nâng lên nhẹ nhàng đến trước mặt quận chúa Lex.
Nhẫn màu vàng kim, lại mờ nhạt không sáng sủa. Bên trên có khảm một viên bảo thạch, bảo thạch nho nhỏ cắt thành hai mươi bốn mặt, vô cùng hoàn mỹ không chút vết tích.
Quận chúa Lex đón nhẫn vào tay, có chút kinh ngạc. Nhẫn làm bằng vàng nguyên chất, hoa văn ma pháp tự nhiên bên trên chỉ có thể dùng tinh thần lực mới phát hiện được. Bên cạnh nhẫn có khắc một vòng chữ Tần nhân. Không cần nhìn, nàng cũng biết nó viết gì.
- Năm đó bệ hạ nói với ta, con đường của con sẽ do chính con lựa chọn, ta không ngờ bệ hạ sẽ thắng, con thật sự lựa chọn con đường này.
Ma đạo sĩ tiếc nuối nói:
- Đúng thế, đây là Thần La Giới, có nó, con sẽ có quyền lực. Nếu thân vương cản trở kể hoạch của con, con có thể dùng chiếc nhẫn này thành lập quận quốc, từ nay độc lập, làm việc mà con muốn làm.
Phụ thân!
Quận chúa Lex nắm chặt Thần La Giới, trong lòng bỗng nhiên có chút chua xót. Mình luôn luôn tìm câu trả lời, nhưng nhiều năm qua cũng ít khi tưởng nhớ.
- Lace, không cần khó chịu. Con người muốn có được thứ gì, nhất định phải trả giá ngang hàng.
- Lão sư, con hiểu được, nhưng con thật sự muốn nhanh chóng trở về thành San Rock, gặp ngài ấy một lần.
- Vậy đi đi, Faeron sẽ đi cùng con. Nhớ lời ta, không nên xung đột với thân vương.
Ma đạo sĩ nhắc nhở quận chúa Lex:
- Con cũng biết, hiện giờ hắn đã là Hoàng Kim Kiểm Thánh.
Hoàng Kim Kiểm Thánh! Từ này đập mạnh vào lòng quận chúa Lex. Thúc thúc đương nhiên không thể thật sự giết mình, dù sao trong hoàng cung còn có ba Ma pháp sư cấp chín, khống chế toàn bộ thành San Rock. Nhưng mà làm cho mình mất hết mặt mũi thì dễ thôi, vốn hạ nghị viện nằm trong tay thúc thúc khống chế, nếu người thượng nghị viện cũng không ủng hộ mình, chẳng lẽ thật sự phải dựa vào Thần La Giới lập quốc?
Phụ thân luôn luôn có khó xử của ngài, chuyện này thật là không dễ xử lý.
- Lace, lần trước con chiêu vào phủ Sarin kia, thật không tệ.
Ma đạo sĩ đột nhiên nhắc tới Sarin, quận chúa Lex ngây người, gật đầu nói:
- Đúng là rất tốt, con đã cho Faeron chỉ đạo hắn.
- Lần này về thành San Rock, con dẫn theo hắn, để cho Roy đại sư xem, nói là ta đề cử.
- Cái này... có sớm quá không?
Tuy rằng quận chúa Lex cũng rất thưởng thức Sarin, nhưng Sarin ở trong mắt nàng dù sao chỉ mới là Ma pháp sư cấp hai. Nếu mạnh mẽ nâng cao thực lực của hắn, sẽ hủy đi thiểu niên này.
- Trên người hắn có chút tai họa ngầm, phải sớm xử lý cho tốt.
- Nhưng mà...
- Không cần lo, lão sư của Sarin hẳn là đi ra từ Luyện Kim Thành, vô hại với để quốc.
Quận chúa Lex gật đầu, Luyện Kim Thành cũng là một trong những trụ cột của để quốc, nếu lão sư Sarin xuất thân từ nơi đó, mình quả thật không có gì phải lo. Chỉ là nàng còn không rõ, vì sao lão sư coi trọng Sarin như vậy, còn muốn đề cử hắn cho Roy đại sư.
Sarin cùng Naniya về sân viện Faeron, người hầu đến hỏi hai người có muốn dùng bữa tối không, vốn Sarin không đói bụng, nhớ đến hai ngày nay Nerys đói bụng vô cùng, liền thương lượng với người hầu một chút, đổi một ít thịt nướng.
Ăn uống mỗi ngày của các pháp sư đều chuẩn bị tốt nhất, vốn Sarin không biết điều này, Naniya nói chuyện với hắn thì mới biết được, những thức ăn này đều là các người hầu làm rất vất vả, chỉ là mình không biết coi hàng, cho nên nghĩ rất bình thường.
Chỉ là đổi món thịt nướng, phải dùng hương liệu xử lý mấy ngày, bôi thêm nước mật, dầu tinh luyện, nướng mấy lần mới làm ra.
Nerys ăn rất vui vẻ, tuy rằng hương vị thịt nướng này không hợp với khẩu vị của nàng, nhưng còn hơn là mấy món cơm kia. Nàng cũng biết làm một con người, mỗi ngày ăn thịt tươi thì có chút quái dị, phải học giống như con người, mới không làm lộ bí mật thân phận.
Trong thời gian này nàng cũng đọc sách, Sarin cũng giảng giải cho nàng, cuối cùng Nerys hiểu được mình đã trở nên cực hiếm vị diện này, nếu bị người ta biết nàng là ác ma thì rất có thể sẽ bị bắt đi. Hoặc là làm thí nghiệm ma pháp, hoặc là trở thành tài liệu chế tạo trang bị.
Chuyện này làm cho Nerys thành thật hơn, tuy rằng lực lượng con người không còn đáng sợ như trong truyền thuyết, nhưng ít ra đã tận mắt thấy được mấy cường giả đánh không lại. Như là tên áo choàng trắng ở đầm lầy, còn có Faeron. Ngày đó gặp được quận chúa, có vẻ cũng không dễ gặm, coi chừng không bỏ vào miệng được.
Thấy Nerys không náo loạn nữa, Sarin nhẹ nhàng thở ra, hắn đi đến trước phòng Tieta, gố cửa.
Tieta lên tiếng, Sarin vào phòng, thấy Tieta đang nắm vũ khí của nàng, hết sức chăm chú, dường như đang tu luyện bí pháp.
- Vũ khí thế nào?
- Tốt lắm, cho dù tạm thời không có chiến hồn ma thú, cũng sẽ không ảnh hưởng tu hành của ta.
- Vậy thì tốt rồi, để sau ta hỏi Faeron một chút, vũ khí của cô hẳn là có thuộc tính đặc thù, ta không tính ra được.
- Không cần, thuộc tính này không quan trọng với ta, chỉ cần câu thông với vũ khí mới, ta sẽ sáng tạo ra lực lượng.
Tieta nghiêm túc trả lời, trong ánh mắt toát ra kiêu ngạo của người Caucasus.
Người Caucasus rất ít tu luyện kiếm khí, bọn họ chỉ dựa vào kỹ xảo chiến đấu cùng lực lượng trời sinh, là có thể trở thành chiến sĩ mạnh mẽ. Còn Tieta từng được tế ti cao cấp chúc phúc, bản thân nắm giữ một ít lực lượng tự nhiên, trước mặt nàng có sẵn con đường. Bất luận trong cây gậy chứa thuộc tính nào, nàng cũng không có ý muốn nắm giữ.
Chỉ cần câu thông với vũ khí là được rồi, thuộc tính đó cứ tự nhiên xuất hiện, không cần phải thử khống chế. Mỗi tế ti đều có bí pháp của mình, có thể sử dụng lực lượng giống như của Tự Nhiên nữ thần. Tieta cũng thế, tiếp tục đi trên con đường này là nàng sẽ trở thành một tế ti chiến đấu.
Nếu học kiếm khí hoặc là ma pháp lộn xộn, ngược lại sẽ làm nàng lệch khỏi con đường chính xác.
- Pháp sư Sarin có ở đây không?
Ngoài sân có người gọi, Sarin rời phòng Tieta, nhìn thấy pháp sư Lynch đứng ngoài sân, quả nhiên không dám bước vào nữa.
- Ngươi tìm ta?
- Quận chúa tìm ngươi, đi theo ta.
Lynch có chút mất tự nhiên, Sarin cười thiện ý, nghĩ rằng người này theo đuổi lực lượng, bản thân không sao. Tối thiểu hắn mạnh hơn Walnut, không sinh ra lòng ghen tỵ vặn vẹo.
- Quận chúa tìm ta có chuyên gì?
- Ta cũng không biết.
Lynch dẫn Sarin rời khỏi sân viện Faeron, trong lòng có cảm giác không biết nói sao. Hắn có xuất thân nghèo hèn, sau khi trở thành ma pháp học đồ liền đến quận Grievances, tiếp nhận phủ quận chúa cứu tể. Nếu không bằng hoàn cảnh nhà của hắn, căn bản không thể trở thành Ma pháp sư chính thức. Nhưng chỉ có trở thành người của pháp sư đoàn, mới có thể được càng nhiều hơn.
Không ngờ vào phủ đã hai năm, quận chúa cũng không có ý cho gia nhập đoàn pháp sư. Ngày như vậy thật khó chịu, cũng may có thể thường gặp được quận chúa, coi như là một loại an ủi tâm lý.
Hai người không có chuyện gì để nói, Sarin lại bị dẫn đến căn phòng kia.
Bây giờ là mùa đông, ngoài cửa sổ đã kết băng, cửa sổ vẫn mở ra, hơi lạnh bị ma pháp cản lại bên ngoài.
Quận chúa Lex vẫn ngồi dưới đất, trên bàn trước mặt nàng chỉ có một bộ dụng cụ uống ừà đơn giản. Sarin tiến vào, vẫn chỉ nhìn thấy bóng lưng.
- Ngồi xuống đi.
Quận chúa Lex chỉ vào đối diện, trong lòng Sarin không yên. Hắn nhìn quận chúa Lex cúi đầu, rót nước trà xanh biếc vào dụng cụ trà sứ men xanh, chiếc cổ thon lộ ra đường cong trắng tuyết, tim hắn như khẽ giật một cái, có chút buồn bực.
Đường cong kia thật đẹp, có vẻ mơ hồ. Hắn vòng qua bàn, ngồi xuống đất, trái tim lại đập thật nhanh. Cảm giác này hơi giống như lần đầu tiên lấy được kim tệ, nắm chặt trong tay sợ bị mất đi.
Quái, chẳng lẽ ta thích quận chúa? Sarin cảm thấy khó tin nổi, trong sách nói cái chuyện này là sau khi trưởng thành mới xảy ra. Hắn nâng ly trà, chậm rãi nhấm nháp.
Quận chúa Lex cẩn thận quan sát đến thiếu niên trước mắt, vóc dáng Sarin không cao, ngang hàng với Lex. Mái tóc của hắn màu đen, ánh mắt lam như hồ nước lạnh. Thiểu niên xuất thân nghèo khó này giờ đây cẩn thận nâng ly trà, hai tay ổn định, lúc nào cũng có thể phóng ra ma pháp.
Quận chúa Lex kiên nhẫn quan sát, cũng không nhìn ra thân thể Sarin có chỗ nào không đúng. Coi như là Đại ma pháp sư, ánh mắt cũng không thấp, vì sao lão sư nói trên người hắn có tai họa ngầm?
- Sarin, tháng năm này ta phải về đế đô, ngươi đi cùng.
Quận chúa Lex suy nghĩ hồi lâu, không trực tiếp hỏi Sarin.
Sarin chần chờ, hắn thật không muốn đi. Để đô có gì tốt? Ở trong phủ quận chúa có thể yên tâm tu luyện, không hề có ai tới quấy rầy. Dựa theo tốc độ tu luyện hiện giờ, sẽ rất nhanh trở thành Đại ma pháp sư. Nhưng mà thiểu quận chúa một cái nhân tình, không có quận chúa hỗ trợ, lỡ như Nam tước Cooke chạy đến Hoàng đế nói bậy vài câu, chỉ có thể trốn đến Vân Lưu để quốc thôi.
Cảm giác chó nhà có tang thật khó chịu, chuyện này Sarin mãi ghi trong lòng.
- Ta xem ngươi không muốn, chẳng qua nếu ngươi tin ta, vậy đi thôi, đây là lão sư ta đề nghị. Coi như... ngươi trả cho ta một cái nhân tình.
Trong lòng quận chúa Lex cũng biết thật quái dị, như thể này giống như là đang cầu xin Sarin. Nhưng nếu quả thật lão sư của Sarin là người đi ra từ Luyện Kim Thành, lại là một cái Đại ma pháp sư cấp năm, vậy thì sẽ có chỗ dùng. Lần này dùng mất nhân tình, trở lại đề cử Sarin cho Roy đại sư, Sarin liền lại thiếu một cái nhân tình.
Nghĩ tới đây, ánh mắt quận chúa Lex tít lại, lén cười trộm. Dù sao nàng còn chưa trưởng thành, vẫn còn tâm tính hoạt bát của con gái, nghĩ tới kết quả này, liền thích thú như đùa giỡn thành công.
Trong lòng Sarin lại cảm thấy cổ quái, Ma đạo sĩ đề nghị ta đi để đô? Hắn có chút không hiểu, nhưng mà quận chúa Lex nói rõ ràng: đi, coi như trả nhân tình của nàng, về phần tin tức quê nhà, nhân tình đó đã dùng ma hạch lục long trả xong. Một thân không nợ nần thật nhẹ nhàng mà, Sarin nghĩ vậy, gật đầu:
- Ta đi.
Quận chúa Lex sửng sốt, nàng cũng không ngờ Sarin đáp ứng thoải mái như thể. Vốn nàng còn muốn tâm sự tri thức ma pháp với Sarin, hy vọng từ trong đó đoán ra lão sư của Sarin là người nào.
Nàng tiện tay rót trà cho Sarin, ánh mắt Sarin nhìn chằm chằm vào ngón tay nàng, nhìn không chuyển mắt.
Sarin nhìn thấy trên ngón tay trắng nõn kia có thêm một chiếc nhẫn vàng nhạt. Lần trước gặp nàng còn không thấy được chiếc nhẫn này, làm cho Sarin kinh ngạc là hắn lại không nhận ra trên nhẫn khảm bảo thạch gì.
Sarin nghiên cứu bảo thạch khá sâu, rất nhiều bảo thạch không những có thể chế tạo thành trang bị, còn có thể dùng làm thuốc. Hắn gần như nhớ được đặc thù của tất cả các loại bảo thạch, nhưng lại không hề có ấn tượng với loại bảo thạch này. Bảo thạch này rất hoàn mỹ, hòa hợp một thể với chiếc nhẫn vàng nhạt, hai mươi bốn mặt không phải cắt ra, mà là hình thành tự nhiên.
Bảo thạch này quá mức hoàn mỹ, Sarin căn bản không dời mắt được.
- Sarin?
- A!
Sarin lên tiếng, lúc này mới biết thất lễ. Hắn cười xấu hổ, ngồi yên trở lại.
Quận chúa Lex cảm thấy thú vị, Sarin cơ bản không có học lễ nghi quý tộc, nhìn có vẻ thoải mái hơn các pháp sư trong phủ.
- Ta rất ngạc nhiên, sư phụ của ngươi là loại người nào?
Quận chúa Lex có chút hiểu biết tính tình của Sarin, thiểu niên này không đơn giản như bề ngoài, trực tiếp hỏi còn tốt hơn là vòng vo.
- Lão sư?
Sarin nghe quận chúa Lex hỏi, trong lòng lập tức nhớ tới ở trong địa lao, một mảnh sáng chói lúc nhìn thấy Jason. Một cái Chiểu Minh Thuật đơn giản, làm cho Sarin từ địa ngục trở về nhân gian.
- Lão sư là một người rất hiền lành.
Sarin nghiêm túc nói, trong đầu lại hiện lên hình ảnh thương nhân lừa gạt Mop bị lão sư phóng một cái Băng Trùy Thuật thủng đầu, máu tươi đương trường. Dường như chính vì nguyên nhân này, Sarin học tập ma pháp cấp một đầu tiên chính là Băng Trùy Thuật.
Người hiền lành? Quận chúa Lex không cho rằng như thế, lão sư của Sarin dám đi tới ma pháp tháp của người khác ra tay, người như thế mà hiền lành. Nhưng mà có thể đại chiến một trận ở ma pháp tháp, trở ra toàn thân, sợ rằng lão sư của Sarin có được sách ma pháp bạch ngân.
- Quận chúa, sư phụ của ngài là người thế nào?
Đột nhiên Sarin hỏi.
- Dường như... cũng là người hiền lành.
Quận chúa Lex nói xong, liền hiểu được ý của Sarin. Mặc kệ lão sư làm gì với những người khác, đối với đệ tử thì luôn như cha mẹ.
Quận chúa Lex bị Sarin nói một câu nhẹ nhàng bị miệng, không thể tiếp tục hỏi. Chỉ có thể nói:
- Đi đế đô lần này, ta sẽ dẫn theo pháp sư đoàn chiến đấu, tuy rằng ngươi không cần góp sức, nhưng cũng phải chuẩn bị cho tốt.
Pháp sư đoàn chiến đấu? Sarin không hiểu rõ, nếu quận chúa Lex lo lắng an nguy của mình, vậy thì có cả trăm pháp sư cấp thấp để làm gì? Hoặc là các pháp sư đối phó trộm cướp thậm chí quân chính quy cũng không thành vấn đề, nhưng đối phó với Ma đạo sĩ, khẳng định hoàn toàn vô dụng, số lượng Ma đạo sĩ ở để đô xem chừng là một con số kinh người.
- Chuẩn bị như thể nào?
Sarin hỏi.
Quận chúa Lex không trả lời, nàng không muốn nói cho Sarin là thân thể của hắn có vấn đề nghiêm trọng. Một khi Sarin tiếp tục tình trạng này, sẽ là cản trở cực lớn với tu hành ma pháp.
- Chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, hai tùy tùng của ngươi cũng phải có trang bị tốt.
- Cái này... có cần tiền không?
Sarin lo lắng hỏi, quận chúa Lex bật cười, bóng ma trong lòng đã biến mất. Nàng sớm nhìn ra Sarin không thiếu tiền, hỏi giá chỉ là phản ứng bản năng của hắn.
- Yên tâm đi, quận Grievances chúng ta thiếu đất, thiếu nước, chỉ là không thiếu tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.