Trạm Lam Huy Chương

Chương 270: Thần sứ Francis




Nicole giáo đường đề phòng sâm nghiêm, mọi người trong Giáo Đình vạn phần khẩn trương. Tin tức về thánh chiến, Giáo Hoàng cũng không cố ý giấu giếm. Mà trong tòa thần thánh chi thành này, nghe nói còn có Luyện Kim Thành pháp sư đang ẩn núp nữa.
Sau khi Canak Đại Đế qua đời, sự ủng hộ của San Rock thành đối với Luyện Kim Thành vô hình trung đã giảm bớt, nhưng điều này cũng không gây trở ngại cho việc pháp sư Luyện Kim Thành tiến đến gây rối để trả thù.
Nếu có người cảm thấy rằng pháp sư sẽ đường đường chính chính đối địch, chính diện so đấu ma pháp, vậy thì sai lầm rồi. Vong linh pháp sư vì đạt tới thắng lợi, có đôi khi thậm chí không tiếc phóng thích độc tố, giết chết cả một tòa thành thị của địch nhân, chế tạo nhiều vong linh quân đội hơn. Tuy rằng loại chuyện này chỉ phát sinh ở chiến tranh giữa các quốc gia, nhưng cũng đủ để thuyết minh, pháp sư không phải là những kẻ cổ hủ gì.
Giáo Đình mưu sát Canak Đại Đế, cũng chọc giận Ma pháp sư của Luyện Kim Thành, đến nay, ít nhất còn có bốn Ma đạo sĩ đang ở lại Tanggulas đế quốc, tìm kiếm cơ hội tiến hành phá hoại quy mô lớn.
Các kỵ sĩ trước giáo đường cũng không lo lắng Ma đạo sĩ xông tới, thần thánh chi thành là tổng bộ của Giáo Đình, khắp nơi đều là Thần thuật sư cường đại, nếu Ma đạo sĩ dám ra tay trước Nicole giáo đường, thì cũng đừng muốn rời đi được
Trong thần thánh chi thành, các Hồng Y Giáo chủ gần như toàn bộ tụ tập tới Nicole giáo đường, nhưng mà chân chính tham dự hội nghị, chỉ có không đến mười người.
Ngồi bên cạnh Giáo Hoàng Diniteo là Giáo Hoàng tổng trưởng Sharjah. Bên kia là năm Hồng Y Giáo chủ thuộc Xu Cơ Viện, hai người đối diện, một người mặc trường bào màu đen, tuổi khoảng hơn bảy mươi, một người khác thì mặc trường bào màu trắng, chỉ khoảng ba mươi tuổi.
- Các hạ, nếu thần đã hạ ý chỉ, thánh chiến cần bắt đầu, ta có thể tò trong Hắc Ngục rút ra Ám hắc kỵ sĩ đoàn rồi chứ?
Lão già mặc hắc bào kia hiển nhiên không hề có chút kính ý nào với Diniteo, hắn tùy tiện nói, một chút cũng không có vẻ như là đang xin chỉ thị nào cả.
- Đúng vậy, trách nhiệm của các Thần sứ chúng ta chính là truyền bá tín ngưỡng, các hạ, dựa theo pháp điển, chúng ta cũng có quyền lợi tổ kiến kỵ sĩ đoàn đó.
Trung niên áo bào trắng phụ họa theo, sắc mặt rất kiêu căng.
- Hừ.. !
Diniteo hừ lạnh một tiếng, mái tóc bạc của hắn dường như đang phát ra thánh quang, phòng họp âm u đột nhiên sáng lên một chút.
- Lukashenko Trọng tài trưởng, Đệ nhị Thần sứ các hạ, các ngươi cảm thấy, bằng lực lượng trong tay chúng ta, thật sự có thể quét ngang đại lục được sao?
Thấy hai người không phân bác, Diniteo tiếp tục nói:
- Trong tay của Scotzia hoàng thất đã bồi dường một nhánh quân đội cường đại, chưa bao giờ rời khỏi hoàng thành bọn họ, không có người nào biết được quy mô, trang bị của nhánh quân này. Vân Lưu có một hạm đội vô địch, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh lén thành thị duyên hải của chúng ta. Tần Nhân đại đế Canak đã chết, khiến cho nước này tổn thất, nhưng còn có Luyện Kim Thành, các ngươi có nắm chắc phá hủy được sao?
- Người Scotziathì có thể mua chuộc được.
Hắc y Trọng tài trưởng không tiếp tục chống đối Diniteo nữa, hắn cũng biết, nếu Giáo Đình tiếp tục nghỉ ngơi lấy sức thêm năm mươi năm. Thì sẽ hoàn toàn thay đổi thế cục đại lục, cho dù chỉ hai mươi năm thôi, thì cũng có thể tiêu diệt từng bộ phận cả ba đại đế quốc. Nhưng mà hiện tại, phải có đồng minh thì mới có thể đạt được thắng lợi.
- Ngươi có thể mua chuộc, người khác cũng có thể làm vậy. Người Scotzia rất không đáng tin cậy, người Vân Lưu thì lúc này đang căng thẳng với chúng ta, vẫn nên ngẫm lại xem làm như thế nào để mau chóng tăng cường lực lượng của mình đi. Số lượng Huyết kỵ sĩ vẫn còn quá ít a.
Diniteo nhìn Lukashenko, ánh mắt thân nhiên.
- Các hạ, hiện tại Trọng Tài sở có mười vạn Huyết kỵ sĩ, có thể ổn định thế công của Vân Lưu đế quốc.
Lukashenko lộ ra một tin tức, lập tức lại nói:
- Nhưng mà muốn Trọng Tài sở phổi hợp với Đoàn kỵ sĩ thần thánh, thì cần phải điều động lực lượng trong Hắc Ngục, hơn nữa, thí nghiệm phẩm của chúng ta
cũng nên lấy ra dùng được rồi.
Đệ nhị Thần sứ âm trầm nói, hiển nhiên là cực kỳ bất màn đối với Lukashenko. Mâu thuẫn giữa hai người không phải là ngày một ngày hai, Diniteo cũng rất đau đầu. Những thí nghiệm phẩm của Trọng Tài sở thì đều là thập phần tà ác, khác hẳn với giáo lí. Tuy nhiên hiện tại là thời gian thánh chiến, chỉ cần có thể hủy diệt địch nhân, thì đều được thần linh cho phép.
Đám Thần sứ kia luôn mưu đồ thành lập quân đội của thần quốc, muốn truất quyền của Đoàn kỵ sĩ thần thánh, làm cho Giáo Hoàng không thể khống chế mọi thứ được nữa. Hành vi như vậy thì còn đáng giận hơn cả so với người của Trọng Tài sở.
Nghĩ đến đây, Diniteo nói:
- Có thể, Hắc Ngục cho phép mở ra, Lukashenko, ta sẽ ban bố thần dụ, lực lượng của Trọng Tài sở thì ngươi có thể tùy ý thuyên chuyển, phổi hợp với Đoàn kỵ sĩ thần thánh, tiến quân vào Kya Loulan, cần phải trong vòng nửa năm, hoàn toàn khống chế Kya Loulan trong tay, trước mùa thu sang năm, ta muốn thấy một cục diện ổn định.
- Đệ nhị Thần sứ các hạ, Đệ nhất Thần sứ không ở đây, chuyện tổ kiến thần quốc quân đội, ngươi vẫn nên tạm hoãn lại. Thần thuật sư trong quân viễn chinh không đủ, thì còn cần điều động khổ tu sĩ gia nhập, chúng ta vào mùa xuân sáng năm, phát động tấn công Rhine công quốc, ngươi thấy thế nào?
Đệ nhị Thần sứ Farrand nói:
- Giáo Hoàng đại nhân, khổ tu sĩ luôn là do các Thần sứ chúng ta khống chế, thứ bọn họ am hiểu không phải là chinh chiến cùng quân đội.
- Đây là ý chỉ của thần!
Diniteo tức giận nói.
- Ý chỉ của thần sao?
Đệ nhị Thần sứ cười cười, ngậm miệng lại. Diniteo dịu đi một chút, nói:
- Chuyện về thần quốc, đợi sau khi đệ nhất Thần sứ trở về, thì Xu Cơ Viện sẽ xem xét.
Đệ nhị Thần sứ cũng bất đắc dĩ, Francis không ở đây, Giáo Hoàng mang theo năm Hồng Y Giáo chủ cường đại, rò ràng đang ở thế áp đảo. Chỉ có Francis, thì mới có năng lực đối kháng với Xu Cơ Viện. Đám Thần sứ còn lại như bọn họ, thì lực lượng cũng chỉ ngang bằng với các Hồng Y Giáo chủ. Trong đấu đá nội bộ, không thể sử dụng năng lực mà Quang Huy Chi Chủ ban cho, nếu lúc này làm căng lên, thì Trọng Tài sở sẽ chiếm được chỗ tốt rất lớn. Những kẻ điên kia sẽ dùng tất cả lực lượng để diệt trừ kẻ bất đồng.
Lời hứa hẹn của Giáo Hoàng không khỏi có chút hư ảo. Francis không ờ, Đệ nhị Thần sứ cũng không làm gì được, hắn cường ngạnh ở ngoài mặt, đơn giản là vỉ kiếm chút ưu đãi mà thôi.
- Xu Cơ Viện hiện tại tổ chức được mười hai kỵ sĩ đoàn đầy đủ biên chế, mỗi một kỵ sĩ đoàn cần một trăm khổ tu sĩ, Đệ nhị Thần sứ các hạ, ngài có thể giải quyết không?
Diniteo dùng giọng điệu thương lượng để hỏi.
- Ta... có thể giải quyết được.
Đệ nhị Thần sứ vốn muốn nói là sẽ thương lượng một chút, nhưng nếu nói vậy, thì sẽ làm giảm uy nghiêm của hắn trong các vị Thần sứ. Francis không ở đây, tất cả đều do hắn làm chủ. Một ngàn hai trăm khổ tu sĩ, số lượng cũng không tính là nhiều.
Dưới tay mỗi một Thần sứ thì đều có tò một ngàn đến ba ngàn khổ tu sĩ. Tên Gene Reese xui xẻo đã chết, người thay thế hắn làm Thần sứ thì căn bản không đủ sức để kháng cự mệnh lệnh của mình. Để cho các Thần sứ còn lại mỗi người cống hiến năm mươi người, số còn lại thì đè đầu Đệ lục Thần sứ ra là được. Mình không cần phải vì điều này mà cãi cọ cùng Diniteo.
- Tốt lắm, nếu như vậy, chúng ta bắt đầu thương nghị chuyện xuất binh đi.
Diniteo thấy hắn đáp ứng, nhẹ nhàng thở ra. Mười hai Đoàn kỵ sĩ thần thánh của Giáo Đình là quân chủ lực dã chiến, nếu không có Thần thuật sư, rất dễ dàng bị Ma pháp sư cao cấp của đối phương tập kích. Xu Cơ Viện cũng không thiếu Thần thuật sư, nhưng mà những Thần thuật sư này là gốc rễ của Xu Cơ Viện, nếu cho vào trong quân đội, thì thần thánh chi thành sẽ trở nên trống rỗng.
Giáo Đình có thể có được nội tình như ngày hôm nay, dùng thực lực của một giáo phái để đối kháng với cả một đế quốc khổng lồ, đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức nội chiến bằng binh đao. Diniteo thoáng đàn áp, Đệ nhị Thần sứ chịu thua, Diniteo cũng lùi sau một bước, hai bên không chính thức xé rách da mặt làm gì cả.
Trừ khi ba đại đế quốc khác tan rã, Giáo Đình có thể nắm giữ Myers đại lục,
nếu không thì các Thần sứ cũng sẽ không muốn chia rẽ ra ngay lúc này. Chuyện kiến thiết thần quốc, cũng là do Francis nghĩ ra, muốn thành lập một thiên quốc trên Myers đại lục sánh bằng một quốc gia, khiến cho những người không thể tiến vào thiên quốc sẽ cảm thấy vinh quang khi được một lần bước chân vào thiên quốc
Hội nghị trong Nicole giáo đường được tiến hành một ngày một đêm, từng đạo thần dụ được truyền xuống, dùng thần thánh chi thành làm trung tâm, trên quang huy bình nguyên, vô sổ quân đội bắt đầu điều động binh lực.
Vào lúc này, một người trẻ tuổi mặc áo bào trắng đã đi tới bên ngoài thành Mesterlin. Hắn có dáng người cường tráng, làn da trắng, khuôn mặt nhu hòa, có một đôi mắt màu đen. Mái tóc dài phủ lên trên vai, cũng không buộc lại. Toàn thân người này không có một tia lực lượng nào tiết ra ngoài. Hắn chính là đệ nhất Thần sứ thần bí nhất trong Giáo Đình: Francis.
Hắn ngẩng đầu nhìn tường thành cao ngất kia và khô lâu binh đang tuần tra trên tường thành, khóe miệng hơi nhếch lên.
- DỊ đoan a, vậy mà lại muốn thành lập một tòa thành thị bất hủ. Dãy Dante ư? Thật đúng là cái một kẻ có tài. Như vậy xem ra, còn có chút vốn để hợp tác với ta.
Francis thì thào tự nói, sớm có người nhìn thấy này tên trẻ tuổi kỳ quái này đang đứng trong trời tuyết, nhìn về phía cửa thành, lập tức có một tiểu đội Caucasus chiến sĩ cưỡi ma lang xông tới.
- Người nào?
Caucasus chiến sĩ cầm đầu dùng thông dụng ngữ quát lớn. Trong tay hắn cầm theo chiến đao, cẩn thận đến gần Francis.
- Ta là một thương nhân vũ khí, cũng là một Ma pháp sư.
Francis mỉm cười, chỉ vào hai vệt ma pháp dấu hiệu trên áo bào trắng của mình. Đây là dấu hiệu của pháp sư cấp hai.
- Pháp sư tiên sinh, ngài...
- Ta là bằng hữu của Sarin đại nhân, hắn để cho ta tới đây trao đổi chuyện về vũ khí cùng hắn.
Francis thuận miệng nói dối.
Người Caucasus kia vô cùng cẩn thận, nói:
- Ngài có tín vật không?
Francis tiện tay lấy ra một miếng huy chương, giao cho Caucasus chiến sĩ này. Caucasus chiến sĩ làm sao nhận ra thứ này được, liền nói:
- Sarin đại nhân không ở đây, ngươi có thể theo ta vào thành, ta đi kiểm tra xem huy chương là thật hay giả.
Francis không chút ngần ngại làm ra một tư thế “mời”, miếng huy chương này cũng là dấu hiệu của một hãng buôn lớn tại Scotzia, hãng buôn này vốn chính là Giáo Đình âm thầm duy trì, người nào cũng không tra ra được vấn đề gì.
Với địa vị của Francis, việc giả tạo ra một thân phận là rất dễ dàng.
Theo Caucasus chiến sĩ vào thành, đi tới toà thị chính. Huy chương bị đưa vào trong, trong toà thị thì cả Aini và Helene đều ở, hai người kiểm tra xong, cũng không phát hiện ra vấn đề gì. Francis cứ như vậy được bố trí tại khách sạn bên dưới toà thị chính, chờ Sarin trở về.
Trong mấy tháng gần đây, có không ít người tiến đến đầu nhập vào Sarin, Francis đến đây thì cũng không khiến cho kẻ nào chú ý cả. Cho dù là Aini cũng không cách nào nhìn thấu thân phận và thực lực thật sự của hắn.
Nhân thủ của toà thị chính rất thiếu, thậm chí không có bố trí người tới làm bạn với Francis, Francis cứ như vậy một mình đi dạo trong thành. Hắn có thân phận một pháp sư cấp hai, Daniel cũng không quá mức cảnh giác, phái người quan sát một thời gian, liền mặc kệ hắn.
Không có người giám thị, Francis hành động tự do, cũng cảm thấy thư thái. Hắn thấy trong thành thị này chỉ có mười mấy vạn người. Nhưng sinh ý lại thập phần thịnh vượng. Từ Phoenix di chuyển tới thì phần lớn đều là quý tộc và thương nhân giàu có.
Thuế thu tại Mesterlin thành tuy rằng phức tạp, nhưng trên thực tế thì thuế suất phi thường thấp, bất kỳ sinh ý nào cũng đều có lợi nhuận. Hơn nữa những thứ mà nơi này cung cấp, thì rất nhiều thứ khó có thể mua được ở các thành thị khác, thậm chí Tần Nhân đóng quân ở Phoenix thì cũng chú ý tới sự tồn tại của Mesterlin thành.
Bởi vì San Rock thành ngầm đồng ý, hơn nữa ở chỗ hẻo lánh, quân đội đóng tại Phoenix cũng không có dự định tiến công. Ngược lại còn phái thương đội tiến đến, mua ma hạch cùng các loại gỗ.
Sarin rời đi, Daniel liền tổ chức nhân thủ đi ra biển săn ma hạch, nên nguồn cung cũng được coi là sung túc. Hắn có hai chiếc chiến hạm. Tuy rằng chiến hạm đi săn sẽ tiêu hao rất nhiều ma hạch, nhưng tài nguyên trong biển rất phong phú, mỗi lần rời bến đều có số lượng lớn tiền lãi. Hơn nữa có ma hạch do Sarin lưu lại, Mesterlin thành đã trở thành một thành thị buôn bán có chút danh tiếng rồi.
Nếu Francis không phải xuất hiện từ phía bắc thành thị, mà là ở cửa tây, thì thậm chí còn không có đội tuần tra tới hỏi chút nào cả.
Francis di chuyển không nhanh không chậm, nhưng cũng rất nhanh đã đi khắp Mesterlin thành. Thành thị trung tâm thì hắn cũng không đi quấy rối. Nơi đó có rất nhiều khô lâu binh canh giữ. Điều khiến Francis kỳ quái chính là, người trong thành cũng không có thái độ sợ hãi đối với khô lâu binh, đối với pháp sư mà nói, khô lâu binh đương nhiên là quân đội không chính hiệu, tùy ý nắm lấy. Nhưng mà người thường lại không sợ khô lâu, xem ra có chút quỷ dị.
Khí tức của ba vị Quân vương thì hắn cũng cảm giác được, tuy rằng không sợ, tuy nhiên hắn đến đây không phải vì phá hủy Mesterlin thành, mà là có ý đồ khác. Cho nên hắn liền coi mình như một Ma pháp sư cấp hai, ở trong thành kiên nhẫn chờ Sarin trở về.
Vào một ngày, Francis ở trong một cửa hàng tại phía đông thành nhìn thấy vài miếng ma thú giáp xác trong biển, cảm thấy rất thú vị. Hắn muốn mua lại. Thứ này đật ở trong mắt người khác thì cũng không bao nhiêu tác dụng, dù sao số lượng cũng quá ít, tuy nhiên Francis lại có phương pháp luyện chế, có thể chế tạo ra các vũ khí loại nhỏ.
Khi hắn đang cùng tiểu nhị thương lượng giá cả, ngoài cửa có người vọt vào, trên mặt có vết máu. Người này tiến vào cửa hàng, nhanh chóng nhấc lấy một thanh trường kiếm treo trên giá, khuôn mặt dữ tợn. Lúc này đã có mấy chục binh sĩ tuần tra đang ngăn tại cửa.
Francis liếc mắt một cái đã nhìn ra. Người này đã có tiêu chuẩn Kiếm Sư sơ cấp, trường kiếm trong tay lộ ra một cỗ khí tức bưu hãn. Binh sĩ ngoài cửa đều là kiếm sĩ, thấy người này có vũ khí, đều lấy ra cung nỏ. Lại sợ làm bị thương đến khách nhân và tiểu nhị trong cửa hàng, nên cũng không lập tức xông vào.
Tiểu nhị đang ngã giá với Francis vẫn giữ sắc mặt ung dung, lui vào trong quầy, kẻ cầm trường kiếm chạy trốn này nhìn thoáng qua Francis, trong lòng cả kinh. Nơi này lại có Ma pháp sư! Điều này khiến hắn mất đi ý tưởng bắt lấy con tin.
- Người bên ngoài vì sao lại đuổi ngươi?
Francis thấy không có việc gì, liền lên tiếng hỏi người này. Người này sửng sốt, hiển nhiên không hiểu Francis đang nói gì.
Francis đang nói Tần Nhân ngữ, có chứa khẩu âm Scotzia. Người kia rõ ràng là nửa phần cũng không hiểu, trong tay cầm trường kiếm, thần sắc kinh hoảng.
Thấy vẻ mặt của người này, Francis cũng không có nghi ngờ gì. Hắn hiện tại đã biết rổ. Trong Mesterlin thành, chỉ cần ngươi không tiến tới gần khu vực trung tâm, thì thực tế vẫn có tự do rất lớn, những kẻ giám thị mình đã sớm bỏ đi rồi. Mesterlin thành là phát triển dựa theo một thành thị buôn bán, không cần phải đi thử thách một một pháp sư cấp hai như mình thêm nữa. Nếu không thì sau này, tòa thành thị này có dân số đông hơn, sẽ phải cần bao nhiêu mật thám mới có thể hoàn thành nhiệm vụ giám khổng lồ như vậy được?
- Pháp sư tiên sinh, cứu ta!
Kẻ đang bị đuổi bắt này hô lên, hắn nói thông dụng ngữ bằng giọng điệu khá cổ quái.
Thông dụng ngữ tuy rằng đến tò Myers ngữ. Nhưng mà sự khác biệt cũng vô cùng lớn, không quan hệ gì với cổ Myers ngữ cả. Cũng may Francis có học thức uyên bác, khẩu âm người này mặc dù nặng, nhưng hắn cũng có thể dựa vào năng lực tính toán để nhanh chóng nghe hiểu. Chỉ là biến hóa âm tiết mà thôi, Ma pháp sư rất am hiểu điều này, càng miễn bàn là Thần thuật sư dùng tinh thần tu luyện là việc chính.
Francis nhìn thoáng qua tủ kính thủy tinh thật lớn trong cửa hàng, bên ngoài tủkính có thêm các binh sĩ đang chạy tới, thậm chí có thêm cả một ma pháp học đồ,
: mang theo mười mấy khô lâu binh. Tuy rằng sức chiến đấu của khô lâu binh là không mạnh, nhưng đó cũng chỉ là so sánh khi đặt lên chiến trường quy mô lớn mà i thôi. Trong loại tróc nã thế này, thì khô lâu binh không sợ đao kiếm, có thể dùng , thân thể xông vào khống chế địch nhân, tổn thất thì cũng không có gì lớn lao cả.
Francis đi ra cửa hàng, vẫy vẫy tay về phía binh sĩ đội trưởng cầm đầu, binh sĩ đội trưởng này là một Kiếm Sĩ cao cấp, vô cùng trẻ tuổi, đây là tư binh của một quý tộc, sau đó quý tộc này đầu phục Lex, toàn bộ di chuyển đến Mesterlin thành, cũng không cần nuôi nhiều binh sĩ như vạy, nên đại khái có khoảng một nửa tư binh bị Lex dùng tiền mua đi.
Binh sĩ đội trưởng này đã nhận ra, nhìn trang phục của Francis, hắn không dám chậm trễ chút nào, bước về phía trước vài bước, thi lễ trước Francis, rồi nói:
- Pháp sư đại nhân, kẻ kia là một nô lệ đang chạy trốn, mong ngài không nên nhúng tay vào.
Francis chau mày, nói:
- Ta nghe nói, Tần Nhân cấm mua bán nô lệ cơ mà.
Francis nói đúng, Tần Nhân đế quốc cấm mua bán nô lệ. Tuy rằng Mesterlin thành không thuộc lành thổ Tần Nhân, nhưng mà cũng phụ thuộc vào Grievances quận quốc. Pháp luật của Grievances quận quốc không phân biệt với Tần Nhân, nơi này cũng không nên xuất hiện chuyện mua bán nô lệ mới đúng. Bản thân Francis cũng chán ghét chế độ nô lệ, bởi vì tín ngưỡng của nô lệ cũng không đủ thuần túy, một khi đạt được tự do, ngược lại càng dễ dàng phản bội thần linh hơn so với người bình thường.
Giáo Đình cho phép Tanggulas đế quốc có hiện tượng nô lệ, chính là muốn suy yếu lực lượng của Tanggulas đế quốc, làm cho Giáo Đình có đầy đủ không gian để phát triển, nhưng không phải là chế độ nô lệ có lợi với Giáo Đình, nếu nhìn về lâu dài thì chế độ nô lệ cần phải bị tiêu diệt, nếu không thì Giáo Đình sẽ gặp phải bình cảnh phát triển, không cách nào khuếch trương được nữa.
Gần hai năm qua, Tanggulas đế quốc và Tần Nhân xảy ra chiến tranh liên miên, cũng đã thể hiện điểm này, thường thường có trên vạn nô lệ binh sẽ bị Tần Nhân dùng một cái đoàn giết cho tan rã. Tần Nhân phái tới Kya Loulan thì trên cơ bản đều là quân đội địa phương, sức chiến đấu còn xa mới bằng được Tần Nhân hoàng gia kiếm sĩ doanh, ngay cả như vậy, chiến cuộc tại Kya Loulan vẫn giằng co, căn bản không thể hoàn toàn thay đổi cục diện được.
Tần Nhân phản đối chế độ nô lệ, tại sao lại xuất hiện hiện tượng mua bán nô lệ được?
- Pháp sư đại nhân, người này không phải là người Myers.
Binh sĩ kia cũng mang sắc mặt xấu hổ. Tuy nhiên hắn vẫn kiên nhẫn giải thích cho Francis.
Francis lập tức hiểu được, chuyện San Rock thành chế tạo khôi lỗi chiến tranh, phá hủy liên quân Đông Hải thì hắn cũng biết. Đông Hải liên quân có quân đội trên trăm vạn, cũng không ngăn cản được quân tiên phong của San Rock thành. Mấy trận đại chiến, binh sĩ Đông Hải liên quân bị bắt đã vượt qua hai mươi vạn, những tù binh này, dựa theo pháp luật của Tần Nhân đế quốc, đích thật là có thể mua bán được.
Bởi vì bọn họ không phải là người của Myers đại lục, những kẻ xâm lược tò ngoài tới, Tần Nhân không đuổi tận giết tuyệt thì đã là rất nhân tò rồi.
- Pháp sư đại nhân, cầu ngài cứu ta. Ta không muốn đi lấy quặng, ta nguyện ý làm truy tùy giả của ngài.
Tên binh sĩ của Đông Hải liên quân trong cửa hàng kia kêu lớn.
Francis cười cười, nói:
- Người này thì ta cần dùng bao nhiêu tiền mới có thể mua được?
Trên mặt binh sĩ kia lộ vẻ khó xử, nói:
- Pháp sư đại nhân, vốn là không cần bao nhiêu tiền, nhưng mà hắn lại chạy trốn, còn làm bị thương vài binh sĩ của chúng ta. Nếu ngài là người Tần Nhân, thì việc mua bán sẽ rất phiền toái.
- Ta là người Scotzia!
Francis thản nhiên nói.
- Vậy thì cần một ngàn kim tệ đặt cược, nếu trong một năm hắn không gây ra phiền toái gì cho quốc gia của chúng ta, thì chúng ta cũng chỉ có thể trả lại cho
ngài năm trăm kim tệ. Ta thấy không nên đâu!
Binh sĩ này xuất phát tò lòng hảo tâm, khuyên bảo Francis. Một người sánh bằng Kiếm Sư sơ cấp, dùng một ngàn kim tệ để mua đích thật là rất đắt. Nói như vậy là vì, kim tệ đối với pháp sư cấp thấp vẫn là thập phần trọng yếu.
- Ờ nơi nào có thể ký kết kế ước mua?
Francis đương nhiên không cần một ngàn kim tệ gì cả, hắn chỉ là do nghe thấy tên Kiếm Sư kia nó, muốn bắt hắn đi đi lấy quặng, nên mới muốn hỏi một chút chi tiết. Hơn nữa về Đông Hải liên quân, hắn cũng có hứng thú tìm hiểu một chút, Giáo Đình luôn không hề có năng lực khống chế trên biển, trong mắt Francis, đây chính là một sai lầm rất lớn.
Nếu có thể phát triển được hạm đội giống như Vân Lưu, thì Giáo Đình đã sớm khuếch trương đến toàn bộ đại lục rồi.
- Vậy thì... Pháp sư đại nhân, xin theo ta đi tới toà thị chính.
Binh sĩ này đã khuyên giải, thấy Francis khư khư cố chấp, cũng lười nói thêm, pháp sư đều là những kẻ khá kỳ quái, ai biết trong lòng bọn họ muốn cái gì đây.
Francis thuận lợi mua được Kiếm Sư này, dùng 1200 kim tệ, trong đó còn có 1000 kim tệ tiền thế chấp, tiền thế chấp này trên cơ bản là rất khó được trả lại.
Francis đưa Kiếm Sư này về chỗ ở, cùng Kiếm Sư ký kết một cái kế ước truy tùy giả, lúc này mới hỏi thăm tin tức.
Sau khi hỏi, Francis có chút thất vọng. Tuy rằng Kiếm Sư này là sĩ quan thân vệ của một quốc vương Đông Hải, nhưng mà quốc gia kia cũng quá nhỏ, thậm chí không thể tự mình chế tạo thuyền lớn. Nhưng mà thế cục tại Đông Hải thì Francis thập phần ưa thích, mấy trăm quốc gia phân tán trên hơn ba ngàn hòn đảo. Loại địa phương này rất thích hợp cho việc truyền giáo.
Lần này viễn chinh, Đông Hải chư quốc nguyên khí đại thương, nếu Giáo Đình có thể thừa cơ mà vào, tuyệt đối có thể lập tức đạt được đại lượng tín đồ.
Phiền toái duy nhất chính là, Đông Hải chư quốc cũng là có tín ngưỡng, tín ngưỡng của bọn họ cũng không phải là thần linh, mà là một hoàng tộc, nghe nói là quý tộc của đệ nhất vương triều, di chuyển đến Đông Hải đảo quốc, từng thành lập nên một đế quốc thống nhất. Nhưng mà tuổi thọ của đế quốc kia cũng không lâu, lập tức tan rã, sau đó thì Hoàng đế cũng tốt, quốc vương cũng được, đều trên danh nghĩa dùng gia tộc này làm thủ lĩnh tinh thần.
Hậu duệ của vương triều thứ nhất ư? Francis thầm tính toán một phen, cảm thấy được vẫn rất khả thi. Nếu gia tộc này thật sự thập phần cường đại, thì tại sao lại khiến cho vương triều do mình thành lập tan rã được.
Chuyện về khu mỏ thì cũng rất đơn giản, phía bắc Mesterlin thành có không ít mỏ. Người của Trọng Tài sở cũng đã từng đến thăm dò, bởi vì quá mức xa xôi, tạm thời không để trong lòng. Mesterlin thành tuyên bố quyền sở hữu với những mỏ này, nhưng lại cho phép quý tộc và thương nhân đầu tư, khai thác.
Tuy rằng Phoenix quý tộc là trốn tới đây, nhưng mà quá trình trốn tới cũng không tính là gấp gáp. Đều mang theo tất cả gia sản, mỗi người đều rất giàu có. Thứ duy nhất thiếu chính là nhân thủ.
Helene chuyên môn tổ chức nhân thủ, mua đại lượng tù binh ở thành Lian, sau đó bán trao tay cho những kẻ đầu tư vào mỏ này, đưa đi phía bắc lấy quặng.
Dưới tình huống không có máy móc lấy quặng quy mô lớn, phương thức này cũng là biện pháp nhanh nhất có thể đạt được lợi nhuận.
Francis nghe xong Kiếm Sư miêu tả, hơi nghĩ ngợi, cũng không giết chết Kiếm Sư này, dù sao cũng là dùng hơn một ngàn kim tệ mua về, giữ ở bên người làm chân chạy thì cũng tốt. Lần này hắn một mình tới đây là vì muốn đàm phán một ít giao dịch cùng Sarin, còn chuyện đánh giết, thì giao cho Xu Cơ Viện và Trọng Tài sở làm.
Dù sao thì mình cũng muốn đàm phán cuộc mua bán lớn bằng trời. Nếu thành công, thì sẽ không phải chịu các loại chế ước trên Myers đại lục nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.