Trạm Lam Huy Chương

Chương 166: Thu phục Kiếm Thánh




Sarin thừa dịp trong loạn thạch yên tĩnh một lát, đưa cho đám hải tắc nỏ tốt nhất. Hắn đã chuẩn bị tốt những thứ này từ trước.
Daniel gật gật đầu, đến gần Sarin, lại thả vong linh thạch Pi Hughes ra ngoài, lao thẳng vào bên trong loạn thạch.
Hiện giờ thân thể Daniel yếu hơn nhưng sức chiến đấu lại không thấp. Pi Hughes đã có thực lực vong linh cấp bảy, tốc độ phóng ma pháp vong linh đã tăng lên gấp ba, cho dù chống lại Hắc Thiết Kiếm Thánh thì chỉ cần không cho Kiếm Thánh tới gần hắn cũng có thể giành thắng lợi.
Pi Hughes tuyệt đối sẽ không sợ chiến đấu. Hắn là vong linh có chủ nhân, rất khó bị giết chết hoàn toàn, nhiều nhất chỉ bị đuổi về vị diện vong linh mà thôi. Thân thể khổng lồ của hắn ở trong vùng đất tuyết tạo thành một vùng bụi màu trắng, tấn công vào trong đám loạn thạch.
Ầm!
Một cột đá bị Pi Hughes đốt làm hai nữa. Hắn giống như một con khôi lỗi chiến tranh, không biết tránh đường. Tất cả mọi thứ trước mặt đều không khiến hắn phải tránh né5 trực tiếp nghiền nát lao tới.
Đi theo Sarin tới này, đây là lần đầu tiên Daniel hãnh diện như vậy, tâm tình thoải mái. Bọn hải đạo nhìn hắn cũng với ánh mắt kính sợ dị thường. Vong linh khổng lồ như vậy, cho dù là không có ma pháp thì chỉ dùng thân thể chiến đấu cũng đã khủng bố vạn phần rồi.
Pi Hughes là một loại vong linh tương đối đặc thù. Vong linh cấp cao bình thường đều am hiểu Vong Linh ma pháp. Mà năng lực cận chiến của Pi Hughes mới là khủng bố nhất. Hai sừng trên đầu hắn cũng không chỉ có thể phóng ma pháp mà rõ ràng là những cây trường thương. Hơn nữa sừng trên đầu hắn có thuộc tính ma pháp vong linh, cho dù là áo giáp ma pháp cũng không thể chống nổi sừng của hắn.
Bốn kiếm sĩ trong đám loạn thạch vốn muốn chạy trốn nhưng nghe nói bên ngoài có hơn trăm cây nỏ đang nhằm vào. Bọn họ thăng cấp lên Kiếm Thánh chưa lâu, cho nên mới bị Zola giết tới gần mười người, vốn Tiểu đội trưởng của bọn họ bị Zola giết đầu tiên. Tiểu đội trưởng kia chắc cũng không kém hơn Hắc Thiết Kiếm Thánh là mấy.
Kiếm sĩ ma thú cung đình vốn là do Kiếm Sư cấp cao tạo thành, chỉ có năm trăm người, thống lĩnh đều là cường giả cấp bậc Kiếm Thánh. Mà bốn người trong quá trình đuổi giết Zola đột phá cực hạn, trở thành sơ cấp Kiếm Thánh nhưng trạng thái không ổn định, đối mặt với số lượng lớn nỏ cứng thì tất nhiên sẽ bị tổn thương.
Tới khi Pi Hughes xuất hiện thì lập tức sắc mặt bốn gã kiếm sĩ ma thú vàng như đất. Đối phương lại có cả Vong Linh pháp sư! Bốn người bọn họ chiến đấu với Zola đã tổn hao hơn nữa kiếm khí, giờ một gã Đại ma pháp sư vong linh là có thể xử lý toàn bộ bọn họ.
- Zola, ngươi lại cấu kết với người Tần nhân sao!
Bốn gã kiếm sĩ ma thú dựa vào một chỗ, có rút phòng tuyến lại, không dám khiêu khích Pi Hughes, chỉ có thể quát lên giận dữ với Zola.
- Ta vốn là người Tần nhân, đã làm sao nào?
Zola thấy Pi Hughes, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc. Tần nhân bát diện kiếm trên tay hắn vung lên với tốc độ cực nhanh, kiếm khí thẩm thấu vào trường kiếm, còn chưa tiếp xúc với tuyết đã đánh tan những bông tuyết xung quanh.
- Ngươi là người Tần nhân? Ngươi quên bệ hạ đối với ngươi thế nào rồi sao?
- Đương nhiên là nhớ rõ. Hắn phái hai tiểu đội kiếm sĩ ma thú đuổi giết ta.
Giọng nói của Zola lạnh lùng vang lên. Khi hắn còn nhỏ thì cha mẹ đã mất, lưu
lạc tới đế quốc Vân Lưu, vất vả tu thành kiếm thuật, được Đại đế Jupiter của Vân Lưu coi trọng, trở thành một giáo sư dạy kiếm thuật trong cung đình. Trong lòng hắn, Đại đế Jupiter chẳng qua chỉ thu nhận về sau, đối với thành tựu trước đó của hắn hoàn toàn không có quan hệ gì.
Nếu bản thân mình không phải là Hắc Thiết Kiếm Thánh thì Hoàng đế còn đãi ngộ với mình như vậy sao?
Zola vừa nghĩ vừa quan sát Pi Hughes. Vong linh này rất lớn, ít nhất có thực lực cấp bảy. Vừa rồi dường như lời nói của mình chọc giận những người bên ngoài rồi. Tuy nhiên một Vong Linh pháp sư còn chưa để mình coi vào đâu. Đã thế để bọn họ đấu với nhau đi.
Zola thấy Pi Hughes nhìn chằm chằm vào bốn kiếm sĩ ma thú kia thì cũng không lập tức công kích mà xoay người định rời đi. Giọng nói của Sarin bỗng vang
- Zola, đừng vội. Chuyện của ngươi ngươi phải giải quyết mới đúng chứ?
Bốn kiếm sĩ ma thú nhìn nhau. Nghe giọng điệu của người bên ngoài thì rõ là định giết chết bốn người bọn họ rồi.
Muốn giết chết bốn Kiếm Thánh phải trả giá rất lớn! Bốn người đồng thời bốc lên vẻ hung bạo. Đồng tử của Zola cũng có rút kịch liệt. Hắn biết ý tứ của Sarin. Pháp sư bên ngoài định bắt cả năm người nơi này ở lại.
Thật đúng là khoác loác!
Sarin có ý khiến tiếng nói của mình truyền rõ ràng vào bên trong đám loạn thạch. Hắn ung dung nói:
- Mười tiểu đội các ngươi tản ra, chuẩn bị nỏ cứng, thấy kẻ nào dám hành động nhanh là bắn cho ta. Bắn thành con nhím là tốt nhất. Chúng ta có Vong Linh pháp sư ở đây, cần ít thi thể để tiến hành nghiên cứu đó.
Lời nói của Sarin lập tức khiến bốn kiếm sĩ ma thú mất hết ý chống cự. Chống lại địch nhân khác còn may, nếu mà Vong Linh pháp sư có ý tra tấn người thì ngươi dù chết rồi cũng không được giải thoát.
Vong Linh pháp sư bản thân cũng không tà ác. Nhưng thủ đoạn của Vong Linh pháp sư lại rất khủng bố, cho nên mới không được người ta thích.
- Ném vũ khí xuống, đi ra cả đi. Tới đây ngay nếu không ta sẽ thả Độc Vụ.
Sarin không nhanh không chậm nói. Thời tiết này phóng Độc Vụ hiệu quả cũng không tốt nhưng không gian trong đám loạn thạch cũng không lớn, mà thời gian Kiếm Thánh bế khí cũng ngắn, bị Độc Vụ bao bọc thì sớm muộn cũng bị thươn.
Pi Hughes giám thị năm người này, bất kỳ ai có động tác gì thì Daniel đều có thể nhìn thấy.
Zola nghĩ ngợi, thấy đối địch với người bên ngoài đúng là không phải hành vi sáng suốt. Hắn có chút bất đồng với Hoàng đế Vân Lưu, nếu đối phương là người Tần nhân thì sẽ chẳng để ý, cũng không bắt mình về cho Đại đế Jupiter. Nghĩ tới đây, Zola liền cầm bát diện kiếm của Tần nhân cắm vào trong vỏ. Hắn đeo vỏ kiếm phía sau người nhưng rất hiếm khi đút vào vỏ.
Kiếm thuật gì thì việc rút kiếm cũng rất quan trọng. Rút kiếm từ phía sau lưng tất nhiên sẽ làm ảnh hưởng tới tốc độ.
Thấy Zola thu hồi trường kiếm, bốn kiếm sĩ ma thú liếc nhau. Bọn họ đối phó với Zola đã là có hết sức, chưa chắc thắng nổi. Bên ngoài có hơn trăm người như hổ rình mồi, càng không xong là còn có Vong Linh pháp sư. Rơi vào đường cùng, bốn kiếm sĩ ma thú liền thu hồi vũ khí, xuống khỏi ma thú, đi về phía Sarin.
Daniel thông qua sáu con mắt của Pi Hughes nhìn rõ cảnh tượng này, lạnh lùng hừ một tiếng, thầm nghĩ cái gọi là Kiếm Thánh này hóa ra cũng dễ khuất phục. Sarin dường như càng ngày càng mạnh mẽ, còn mình thì cơ hội rời đi cũng càng ngày càng nhỏ.
Quên đi. Bản thân mình một mình tu luyện thế nào cũng không có điều kiện tốt như hiện này. Nếu Sarin thật sự trở thành một pháp sư truyền kỳ thì mình theo không cũng không có gì không tốt. Người khác cầu cơ hội này còn không có mà.
- Pháp sư đại nhân, vừa rồi ta thất lễ quá!

Giờ cứ 3 chương mở thì mình lại post 2 chương thu zen nhe

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.