Trẫm

Chương 53: Nghiêm Sư Cao Đồ (2)




Bàng Xuân Lai không phải là hoàn toàn máy móc, có khi còn cố ý nhắc nhở, nói nơi nào đó có thể lý giải khác, chẳng qua tạm thời không cần đi quản.
Thầy trò hai người, một giảng một nghe.
Triệu Hãn ngẫu nhiên hỏi, đều hỏi chỗ mấu chốt, bởi vậy Bàng Xuân Lai giảng cũng rất thoải mái.
“Keng keng keng keng keng!”
Không biết qua bao lâu, tiếng chuông tan học vang lên.
Bàng Xuân Lai nhất thời bừng tỉnh: “Không ổn, giảng quá giờ rồi!”
Lớp buổi chiều, ôn tập ngâm nga chỉ là một bộ phận nhỏ.
Đại bộ phận thời gian, là cần giảng giải văn chương. Căn cứ tiến độ dạy học, có thể giảng thơ ca, có thể giảng câu đối, có thể giảng cổ văn, cũng có thể giảng kiểm tra kinh thư.
Ai ngờ dạy bù cho Triệu Hãn quá mức đầu nhập, Bàng Xuân Lai thế mà quên thời gian, làm mất lớp văn chương buổi chiều.
“Khụ khụ!”
Bàng Xuân Lai ho khan hai tiếng, cao giọng nói: “Hôm nay chỉ tới đây, tan học.”
Cả lớp hưng phấn hô to, hận không thể mỗi ngày như vậy, chỉ oán Triệu Hãn sao không đến sớm, bọn họ liền có thể thoải mái lăn lộn qua ngày rồi.
Bàng Xuân Lai vuốt râu, đối với Triệu Hãn càng nhìn càng hài lòng, hỏi: “Ngươi năm nay bao nhiêu?”
“Mười tuổi, tuổi mụ mười một.” Triệu Hãn nói.
“Trẻ nhỏ dễ dạy!” Bàng Xuân Lai phi thường vui vẻ.
Sách《 Đại Học 》phi thường quan trọng, rất nhiều đạo lý xâm nhập, trẻ con không có khả năng hiểu, cần dùng cả đời đi thể ngộ.
Nhưng, Triệu Hãn biểu hiện ra trí tuệ, căn bản không giống một đứa trẻ, điều này làm Bàng Xuân Lai như đạt được chí bảo, muốn cẩn thận tạo hình ngọc thô cỡ này.
Phí Như Hạc đột nhiên lao tới, kéo Triệu Hãn nói: “Mau kể 《Bé hồ lô》, Tứ Oa kia rốt cuộc có thần thông gì?”
“Khốn kiếp!”
Bàng Xuân Lai lớn tiếng quát, dùng gậy chống chỉ vào Phí Như Hạc: “Chính ngươi bất hảo thì thôi, không thể ô nhiễm Triệu Hãn. Muốn học thần thông, về nhà đọc 《 Phong Thần Diễn Nghĩa 》 đi!”
Phí Như Hạc nghi hoặc nói: “Tiên sinh, trong《 Phong Thần Diễn Nghĩa 》cũng có Tứ Oa sao? Sách đó ta còn chưa từng đọc.”
“Cút!”
Bàng Xuân Lai giận dữ, dùng gậy chống gõ mạnh bàn, dọa Phí Như Hạc xoay người bỏ chạy.
Ngay lúc này, Phí Thuần lao vào phòng học, hưng phấn hô to: “Thiếu gia, hạt giống hồ lô tìm được rồi!”
Phí Như Hạc nghe vậy, vui sướng hỏi: “Ngươi đi đâu tìm, bây giờ mới trở về?”
Phí Thuần nói: “Ta chạy khắp nơi một buổi chiều, phạm vi mấy dặm đều chạy hết, mệt đau cả chân.”
“Bổn thiếu gia có thưởng lớn, sẽ không để ngươi uổng phí khí lực.” Phí Như Hạc sốt ruột không chờ nổi nói, “Mau theo ta đi trồng hồ lô!”
Bàng Xuân Lai lười quản hai tên ngu xuẩn này, lên tiếng gọi lại Từ Dĩnh: “Ngươi tạm lưu lại.”
Từ Dĩnh lập tức tiến lên, vừa lúc thoát khỏi kẻ dây dưa.
Bàng Xuân Lai lấy ra yêu bài của bản thân, nói với Triệu Hãn: “Đi nhà ăn lấy cơm về, cùng nhau ăn cơm nghe giảng bài.”
Cái quỷ gì, ăn cơm còn cần học bù?
Làm như ôn tập thi đại học.
Triệu Hãn bước nhanh chạy tới nhà ăn, dùng hai tấm lệnh bài lấy đồ ăn.
Trở lại phòng học, học đồng khác đều đi rồi, chỉ còn Bàng Xuân Lai, Triệu Hãn, Từ Dĩnh ba người.
Bàng Xuân Lai nói với Từ Dĩnh: “Buổi chiều trì hoãn, ta giảng bù thi từ cho ngươi, đồ ăn của ta ngươi chia một nửa đi.”
Từ Dĩnh vội vàng từ chối: “Ý tốt tiên sinh, học sinh trong lòng xin nhận...”
“Đầu gỗ!”
Không đợi Từ Dĩnh nói xong, Bàng Xuân Lai liền đánh một phát bằng thước: “Bảo ngươi có cốt khí, không phải bảo ngươi cổ hủ. Lão sư cho cơm cũng không ăn, ngươi dứt khoát đi chết đói đi!”
Triệu Hãn cười nói: “Bạn học Từ, trưởng giả ban thưởng, không dám từ chối.”
Bàng Xuân Lai nhất thời lại vui vẻ hẳn lên, dạy dỗ Từ Dĩnh: “Nhớ cho kỹ, chính là đạo lý như vậy, ngươi cần theo Triệu Hãn học tập ứng biến.”
Từ Dĩnh vội vàng chắp tay: “Học sinh xin nhận dạy bảo.” Lại hành lễ cho Triệu Hãn, “Đa tạ các hạ nhắc nhở.”
Ba người ngồi xuống, bưng bát ăn cơm.
Bàng Xuân Lai một tay cầm bát, một tay dùng đũa chỉ vào sách vở: “Hôm nay giảng tuyệt cú, luật thơ tám câu, tuyệt cú chỉ một nửa của nó. Tuyệt, cũng là tiệt (đoạn, khúc). Có thể cắt luật thơ đầu đuôi, có thể cắt nửa trước luật thơ, có thể cắt... Nếu theo phổ điều, lại chia luật tuyệt, cổ tuyệt cùng ảo tuyệt...” Đột nhiên, Bàng Xuân Lai hỏi Triệu Hãn, “Ngươi từng học《 Bình Thủy Vận 》chưa?”
“Từng đọc lướt cả bài một chút.” Triệu Hãn trả lời.
Bàng Xuân Lai nhíu mày: “Ngươi sao cái gì cũng là từng đọc lướt? Sau này không thể làm bừa, phải học tập cho tốt!”
Trong lòng Triệu Hãn nói thầm: Nói lời thừa, chỉ môn tự chọn ở đại học, tùy tiện hiểu biết tình hình chung là được, chẳng lẽ ta còn mang các loại từ điển vận thơ đều học thuộc?
Đối với học sinh bất hảo, Bàng Xuân Lai cơ bản mặc kệ.
Nhưng đối với học sinh tốt, Bàng Xuân Lai nghiêm khắc đáng sợ, Triệu Hãn đã bị hắn nhằm vào.
Thời gian từ nay về sau, Triệu Hãn giống như về lại cấp ba...
Rừng trúc.
Chủ tớ hai người, ngồi hướng về nhau, nhìn chăm chú một cái hố nhỏ ở giữa.
Phí Như Hạc nói thầm: “Cũng đã trồng ba ngày, vì sao hồ lô còn không nảy mầm?”
“Chẳng lẽ hạt giống có vấn đề?” Phí Thuần trái lo phải nghĩ, chợt phát hiện mình phá án, phẫn nộ đứng dậy nói, “Nhất định là lão nông kia cho ta hạt giống hư, quả thực khinh người quá đáng!”
Phí Như Hạc trợn mắt: “Không oán không thù, hắn cho ngươi hạt giống hư làm gì, để ngươi đi đánh hắn một trận?”
“Thiếu gia lời này có lý.” Phí Thuần lại ngồi xổm xuống, nói thầm, “Chẳng lẽ là nước chưa tưới đủ?”
Phí Như Hạc hỏi: “Ngươi mỗi ngày đều tưới nước sao?”
Phí Thuần nói: “Hôm qua nửa đường mang nước đánh đổ, ta liền đi tiểu thay thế. Giống nông phu trồng trọt, cũng dùng phân và nước tiểu tưới, nghe nói so với nước sạch càng có thể làm ruộng màu mỡ hơn.”
“Khốn kiếp!”
Phí Như Hạc giận tím mặt, lao tới túm vạt áo thư đồng: “Ngươi thế mà dám dùng nước tiểu của mình, đi tưới anh em hồ lô của bổn thiếu gia, ta ta... Ta muốn giết ngươi!”
Phí Thuần kinh hoảng cầu xin: “Thiếu gia tha mạng, cứt đái có thể bón đất, hồ lô sẽ chỉ phát triển càng tốt hơn.”
Phí Như Hạc không thuận theo không buông tha, một cước đạp ngã thư đồng: “Cho dù anh em hồ lô lớn nhanh hơn, chờ lúc bọn hắn sinh ra, sợ cũng không muốn ta gọi gia gia. Quá nửa quát to một tiếng: Tặc tử kia, ngươi thế mà để ta ăn cứt uống nước tiểu, hôm nay liền khiến ngươi không được chết tử tế!”
“Không... Sẽ không đâu.” Phí Thuần trán đổ mồ hôi, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Phốc!”
Triệu Hãn đã tới rừng trúc lúc lâu, thật sự nhịn không được cười ra tiếng.
Phí Như Hạc rốt cuộc buông thư đồng, chỉ vào hố nhỏ trồng hồ lô, nói với Triệu Hãn: “Anh em hồ lô này, hẳn sẽ không thai chết lưu trong bụng, bị nước tiểu khai chết rồi chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.