Trẫm

Chương 3: Bắt Đầu Cướp Cây Gậy Đánh Chó (1)




Mang hạt gạo dính máu tươi cẩn thận bới vào hũ. Triệu Trinh Phương học bộ dáng mẫu thân, thu thập nước trong mấy cái hũ, quỳ ở nơi đó chờ nấu cháo húp.
Cũng không biết nấu chín hay không, Triệu Trinh Phương không nhịn được nữa, nó vừa rưng rưng nức nở, vừa nuốt nước miếng, lấy tay bưng cái hũ ra khỏi đống lửa.
“A!”
Hai tay tiểu cô nương đều bị bỏng nổi lên bọt nước, lại nhịn đau không vứt cái hũ đi, mà là thật cẩn thận đặt xuống đất.
Sau đó, nó ngẩn ra ở nơi đó, xoay người nhìn cha mẹ, vẫn ngây ngốc đứng đến lúc cháo nguội cũng chưa hoàn hồn.
Bỗng nhiên, Triệu Trinh Phương đột nhiên nâng hũ lên, tới bên cạnh cha mẹ, lay thi thể phụ thân nói: “Phụ thân, không ngủ. Mau dậy húp cháo, húp cháo rồi thì không đói nữa.”
Phụ thân không đáp lại.
Nó lại đi lay thi thể mẫu thân: “Mẹ, húp cháo, húp cháo thì không đói nữa. Mẹ, mau dậy húp cháo đi... Hu hu, hu hu hu...”
Một cơn sợ hãi thật lớn ập tới, tiểu cô nương bắt đầu gào khóc.
Dần dần, khóc mệt rồi, không còn sức nữa.
“Nước, nước, khát quá...”
Tiểu cô nương quay đầu nhìn, lại là Triệu Hãn đang gian nan nói chuyện. Nó lau nước mắt, vui sướng lao tới: “Nhị ca, nhị ca, mau dậy húp cháo!”
Triệu Hãn mơ mơ màng màng, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, chỉ cảm thấy đói khát không chịu nổi.
Trong hoảng hốt, môi lưỡi đụng vào hũ, hắn theo bản năng há mồm uống nước.
Cháo nguội mang theo bùn đất hạt cát, cứ như vậy trút mạnh vào trong bụng, tốt xấu khiến Triệu Hãn khôi phục tinh thần, mở mắt thấy một bé gái đang ghé vào bên người hắn.
“Nhị ca, ca tỉnh rồi?” Triệu Trinh Phương vui sướng trong nụ cười mang nước mắt, đôi mắt mê mang nháy mắt toả sáng.
“Ta...” Triệu Hãn gian nan nói chuyện, nhưng chỉ nói một chữ, liền thấy cổ họng đau như xé rách.
Hắn muốn chống đỡ bò dậy, lại cảm giác cả người vô lực, như bị bóng đè. Rõ ràng ý thức đã tỉnh táo, lại không thể khống chế thân thể, ngay cả ngón tay cũng không sao động đậy, giống như từ cổ trở xuống đều không thuộc về mình.
Dần dần, Triệu Hãn lại mệt mỏi ngủ.
Bản thân Triệu Trinh Phương cũng rất đói, cứ như vậy canh giữ ở bên cạnh ca ca, mang cháo loãng còn lại ăn sạch sẽ, thậm chí bưng hũ lên dùng đầu lưỡi liếm bóng loáng.
Rốt cuộc, quan viên trong thành Thiên Tân tổ chức nhân thủ qua cầu nhặt xác.
Hôm nay đang mùa hè, mấy trăm cái xác nếu không xử trí, sẽ rất dễ dàng gây thành ôn dịch.
Phụ trách khuân vác thi thể, đều là quan binh thành Thiên Tân.
Bởi vì quân sĩ đào vong nghiêm trọng, Thát tử lại hoạt động mạnh ở Liêu Đông, Vạn Lịch những năm cuối đã xây dựng quân đội mới của Thiên Tân.
Quân mới là chế độ doanh binh, không thuộc hệ thống vệ sở, do trung ương chi tài chính. Không chứa “Trấn Hải doanh” các bộ đội phòng vệ bờ biển, trong ngoài thành Thiên Tân còn có hơn sáu ngàn tân quân, nhưng chỉ trôi qua hơn mười năm, hôm nay chạy tới mức chỉ còn lại có hai ba ngàn.
Hơn nữa hai ba ngàn tân quân này, một người có thể đánh cũng không còn, sớm đã trở thành tồn tại như nô bộc.
Mặt khác, Thiên Tân các nơi còn có mấy ngàn vệ sở binh, đời đời làm nông nô cho tướng quân.
Trong trong ngoài ngoài, phụ cận hơn vạn quan quân, thế mà lại bị mấy chục tên mã phỉ dọa tới mức bây giờ mới dám tới.
“Tiểu Ngũ ca, người này còn thở.”
“Không sống nổi nữa, cùng nhau kéo đi bãi tha ma.”
“Chưa bị thương, chỉ là đói, cho nửa bát cháo còn có thể sống lại.”
“Ngươi cho hắn húp cháo nha?”
“Bản thân ta cũng ăn không đủ no, nào có cháo cho hắn?”
“Vậy ngươi nói lời thừa làm chi?”
Không câu nệ chết sống, toàn bộ chuyển lên xe đẩy tay, kéo đi nghĩa địa hoang vu phụ cận vùi lấp đơn giản.
Qua lại vài chuyến, rốt cuộc tới Triệu gia bên này.
Triệu Trinh Phương nhào vào trên thi thể phụ thân, thét to: “Không cho động vào cha ta!”
Một binh sĩ thấy nó tuổi còn nhỏ, không khỏi thương hại nói: “Ài, đã chết rồi, chúng ta hạ táng cho cha cháu.”
Triệu Trinh Phương lắc đầu nói: “Phụ thân chưa chết, phụ thân là đang ngủ.”
Các binh sĩ không để ý tới nữa, quay sang đi khuân vác thi thể Triệu Trần thị.
“Mẹ!”
Triệu Trinh Phương lại như điên xông tới, các binh sĩ đó nhìn mà liên tục lắc đầu. Hai cái xác mà thôi, tiểu cô nương không cho chuyển đi, bọn họ cũng vừa lúc có thể bớt việc.
Triệu Trinh Phương thật không dễ dàng gì bảo vệ thi thể cha mẹ, lại thấy sĩ tốt đi về phía ca ca, nó vội vàng hô to: “Đó là nhị ca cháu!”
Một binh sĩ thở dài: “Không ngờ là cả nhà, thật sự thê thảm.”
Binh lính bên cạnh nói: “Tiểu ca này chưa chết, ngực còn đang động.”
Binh sĩ đó phía trước cúi người sờ trán Triệu Hãn, lắc đầu nói: “Sốt cao lắm, cũng chỉ còn lại một hơi.”
Các binh sĩ ném lại Triệu gia mặc kệ, chạy đi khuân vác thi thể khác. Mắt thấy trời sắp tối rồi, đây là một chuyến cuối cùng, còn sót lại hơn trăm thi thể ngày mai nói sau.
Mặt trời chiều ngã về tây, sắc trời đã tối.
Triệu Trinh Phương sáu tuổi, đã đói bụng kêu óc ách rồi. Nó chống đỡ thân thể nhỏ nhắn gầy yếu, kéo nhị ca tới giữa cha mẹ, sau đó im lặng thủ ở nơi đó chờ đợi trời sáng.
Triệu Hãn là nửa đêm bị đói tỉnh, đầu choáng váng, trong bụng đói khát, toàn thân đều không có sức.
Gian nan bò dậy, nương ánh trăng ảm đạm, mơ hồ có thể thấy được tiểu cô nương kia bên cạnh. Nó như đói quá, ngay cả ngủ cũng cuộn mình lại, một đôi tay nhỏ bé đang ôm bụng.
Đây là tiểu muội, Triệu Hãn đột nhiên nhớ ra.
Không đúng, ta là con một mà, lấy đâu ra em gái gì?
Triệu Hãn lắc lắc cái đầu mơ hồ, cúi đầu xem xét quần áo mình. Cũng không biết là làm từ chất liệu gì, dù sao sờ vào rất thô ráp, hơn nữa vá chằng vá đụp, loại quần áo này ngay cả mã phỉ cũng chướng mắt.
Năm Sùng Trinh thứ nhất, hoàng đế mới đăng cơ?
Triệu Hãn suy sụp ngồi ở trên mặt đất, nhìn bầu trời cổ đại lấp lánh, sự tình vớ vẩn đến mức khiến hắn khó có thể tiếp nhận.
Hắn xuất thân từ gia đình bình thường của Trung Quốc mới, từ nhỏ thành tích học tập cũng không tệ. Miễn cưỡng thi đỗ cấp ba trọng điểm, đáng tiếc chưa thi đỗ đại học trọng điểm, chỉ có thể theo học một khoa chính quy bình thường.
Bởi vì giấc mộng từ nhỏ tham gia quân ngũ, ở trường học nhìn thấy biểu ngữ trưng binh, Triệu Hãn dứt khoát nhập ngũ làm lính sinh viên.
Ở bộ đội lăn lộn hai năm, Triệu Hãn chưa xin được thăng chức, mà là xuất ngũ về trường tiếp tục học đại học.
Mắt thấy sắp tốt nghiệp, đang cân nhắc thi nghiên cứu sinh hay không, hoặc là lựa chọn thi nhân viên công vụ, sao lại chạy đến cổ đại rồi?
Hơn nữa còn là năm Sùng Trinh thứ nhất!
Sùng Trinh triều hình như chỉ có mười bảy năm nhỉ, Triệu Hãn cũng không phải quá xác định, dù sao cách Minh triều diệt vong không xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.