Trẫm

Chương 29: Trường Mâu Thuật (2)




Triệu Hãn cũng không biết, những chữ kia mình viết ra, thế mà khiến Phí Ánh Hoàn trải qua một hồi thư pháp lột xác.
Hắn giờ phút này đứng ở trên boong tàu, nhìn xa tình hình hai bờ sông kênh đào.
Nam bắc Cảnh Châu, giống như hai thế giới.
Ngồi thuyền một đường đi tới, cảnh sắc càng ngày càng xanh, tựa như từ địa ngục trở về nhân gian.
Nạn hạn hán năm nay, chủ yếu tập trung ở hai tỉnh.
Một là Bắc Trực Đãi, hai là Thiểm Tây, Sơn Đông chỉ bị lan đến một chút.
Càng đáng sợ hơn là, Bắc Trực Đãi ít nhất có mưa. Mà Thiểm Tây, từ năm trước hạn đến bây giờ, trong lúc đó chỉ có mấy trận mưa cục bộ, có kẻ tên Cao Nghênh Tường đã khởi sự, tự xưng “Sấm Vương”.
Đối mặt tình hình tai nạn nghiêm trọng như thế, đối mặt nông dân quân khởi nghĩa vũ trang, chỉ có số ít quan địa phương đang gian nan ứng đối. Về phần triều đình trung ương, chẳng những chưa chi tiền cứu trợ thiên tai, thế mà còn trưng thêm liêu hướng* đối với dân chúng Thiểm Tây!
* Tiền lương của các đơn vị đồn trú Liêu Đông vào cuối thời nhà Minh, và nó cũng ám chỉ thuế đất được trả để nuôi đội quân này.
“Đây là binh khí của ngươi?”
Phía sau truyền đến tiếng của Ngụy Kiếm Hùng, thằng nhãi này vẫn đeo côn thép tôi, trong tay còn cầm cây trường mâu kia của Triệu Hãn.
Triệu Hãn ôm quyền nói: “Đúng vậy.”
“Tiếp.” Ngụy Kiếm Hùng mang trường mâu ném đến, cười nói, “Nhàn rỗi, khoa tay múa chân một chút.”
Triệu Hãn thuận tay tiếp được trường mâu, bày ra tư thế “chuẩn bị chiến đấu”. Nhưng trường mâu và súng trường khác nhau rất lớn, thuật lưỡi lê cũng phải biến đổi theo, hắn một tay nắm đoạn giữa thân mâu, một tay vị trí tương đối lùi về sau, hai chân thoáng tạo thành bước bán cung đứng thẳng.
Ngụy Kiếm Hùng tay không đứng thẳng, hào sảng nói: “Đến đây đi.”
Triệu Hãn tập trung tinh thần nín thở, đột nhiên thân thể nghiêng tới, một cú đâm đột ngột hướng phần eo đối phương.
Ngụy Kiếm Hùng hơi lui về phía sau né tránh, đồng thời cúi người đi bắt trường mâu, Triệu Hãn vội vàng thu lực rút về, thuận thế biến chiêu mang trường mâu vẩy chéo hướng lên trên.
Đâm phi thường đặc sắc, đáng tiếc gặp phải người luyện công phu.
Ngụy Kiếm Hùng trong lúc né tránh, thế mà lại bắt lấy đoạn trước trường mâu, mang Triệu Hãn cả người lẫn mâu đều kéo qua.
“Ngụy thúc võ nghệ cao siêu, tiểu tử hướng tới.” Triệu Hãn sau khi đứng vững, phi thường dứt khoát nhận thua.
Ngụy Kiếm Hùng bình luận: “Ngươi chiêu thức này, có chút bóng dáng đại thương, nhưng lực đạo dùng quá chết, biến chiêu lại rất cứng ngắc. Lão sư thương thuật của ngươi, ngay cả hoạt thứ* cũng chưa dạy ngươi sao?”
* Hoạt: Trơn bóng, trượt, xảo trá; Thứ: đâm
Triệu Hãn đương nhiên biết hoạt thứ, nhưng hoạt thứ của thứ đao thuật, cùng hoạt thứ của đại thương thuật, hoàn toàn chính là hai khái niệm.
Thuật đâm lưỡi lê của quân giải phóng, dung hợp ưu điểm Hoa thứ (quốc quân), Nhật thứ (Nhật Bản), Tô thứ (Liên Xô), lại tăng thêm một số thủ pháp nào đó của đại thương thuật truyền thống.
Nhưng, súng trường chung quy là vũ khí nóng, có khác biệt thật lớn với trường thương, trường mâu.
Nếu theo phép đâm trơn của đại thương thuật, trực tiếp vận dụng đến trên súng trường, quá nửa sẽ làm súng trường văng ra, căn bản là không khống chế được trọng tâm vũ khí.
Súng trường muốn trượt đâm, toàn bộ thân thể đều động theo, đối chiến với vũ khí lạnh truyền thống rất thiệt thòi.
Triệu Hãn nói: “Những chiêu thức này, đều là ta tự mình mò mẫm lung tung.”
Ngụy Kiếm Hùng lắc đầu nói: “Cũng không phải tất cả đều là làm bừa, ngươi vừa rồi đâm không tệ, ta tránh chậm một chút khẳng định sẽ đổ máu.”
“Múa búa trước cửa Lỗ Ban mà thôi.” Triệu Hãn khiêm tốn nói.
Ngụy Kiếm Hùng lại phê bình nói: “Ngươi cú đâm đó, tuy biến chiêu mau lẹ, hơn nữa thương lộ xảo quyệt, nhưng thủ pháp phát lực hoàn toàn không đúng.”
Cũng không phải là Triệu Hãn thủ pháp phát lực không đúng, mà là binh khí trong tay có vấn đề, nên đổi cho hắn súng trường mang theo lưỡi lê...
Triệu Hãn thuận thế quỳ một gối xuống đất, chắp tay nói: “Xin Ngụy thúc vui lòng chỉ giáo!”
Ngụy Kiếm Hùng nhắm chừng cũng rảnh đến phát hoảng, rúc ở khoang thuyền nhiều ngày cái gì cũng không thể làm. Hắn giơ mâu đứng thẳng nói: “Nhìn ta dùng, chỉ dạy mấy lần, quá ngu ngốc học không được cũng đừng oán ta.”
Triệu Hãn vội vàng nghiêm túc quan sát.
Ngụy Kiếm Hùng mở miệng chỉ điểm nói: “Mâu cùng thương không giống nhau, mâu cứng rắn, lấy đâm làm chủ, biến chiêu không đủ linh hoạt, có cơ hội ngươi có thể sửa luyện thương thuật. Trước tiên là nói về dùng sức, lực eo lưng quan trọng nhất, tiếp theo là lực cánh tay, tiếp đó là lực chân. Ngươi mỗi ngày vung mâu ngàn lần, nếu là ngộ tính đủ dùng, tự có thể thăm dò con đường này. Từ lực chân, lực eo lưng đến lực cánh tay, các lực dùng chung, thu phát tùy tâm. Ta chỉ dạy ngươi nắm mâu cơ bản, phương pháp ra chiêu, còn lại tự ngươi chậm rãi thể hội.”
Vậy là đủ rồi, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào cá nhân.
Ngụy Kiếm Hùng đứng thẳng, tiếp theo đạp chân gập về phía trước, chậm rãi đâm ra một mâu, hỏi: “Thấy rõ chưa?”
“Thấy rõ rồi.” Triệu Hãn trả lời.
Ngụy Kiếm Hùng nói: “Mỗi ngày đâm một nghìn lần, tự mình thể hội bí quyết dùng sức, hai tháng sau ta sẽ dạy ngươi một chiêu tiếp theo.”
Má nó, cái này cùng đâm lưỡi lê có gì khác nhau?
Được rồi, tinh tế thưởng thức cũng có khác biệt, biên độ thân thể di động không lớn như vậy, đây là trọng tâm vũ khí khác biệt quyết định.
Triệu Hãn cầm trường mâu, đứng ở boong tàu lặp lại đâm, đâm mỗi một lần đều phải nghiêm túc tự hỏi.
Không biết khi nào, Phí Ánh Hoàn cũng tới boong tàu, yên lặng đứng ở bên cạnh quan khán.
Ngụy Kiếm Hùng tranh công nói: “Công tử, tiểu tử này ngộ tính không tệ, là khối tài liệu tốt luyện võ.”
Phí Ánh Hoàn vẻ mặt buồn bực, tức giận nói: “Ta còn trông cậy vào hắn thi khoa cử đó.”
Ngụy Kiếm Hùng cười hề hề: “Đường Cù Công năm đó, không phải cũng văn võ toàn tài? Đọc sách luyện võ đều không chậm trễ.”
“Kẻ này cũng có thể đánh đồng với Đường Cù Công?” Phí Ánh Hoàn lắc đầu nói.
Đường Cù Công, tức Phí Nghiêu Niên, là thúc tổ của Phí Ánh Hoàn, chính là một vị danh thần cuối cùng của Duyên Sơn Phí thị.
Ngụy Kiếm Hùng sờ sờ mũi, nói thầm: “Mặc kệ nó, luyện trước nói sau.”
Phí Ánh Hoàn đi đến đầu thuyền, khoanh tay mà đứng, thật lâu không nói, cũng không biết là đang tạo dáng làm màu, hay là trong lòng thật sự nghĩ chuyện gì.
Ập vào trước mặt, là vô số tào thuyền*, quân bảo vệ kênh trên kênh đào, tào thuyền kéo dài vài dặm.
* thuyền chuyên dụng trên kênh đào
Vương Dụng Sĩ cầu gì được nấy, rốt cuộc nghênh đón kết cục bãi quan.
Thân sĩ huyện Tĩnh Hải bôn tẩu la hét, chạy tới chỗ tuần án ngự sử cáo trạng, Hà Gian tri phủ cũng thuận tay dâng sớ buộc tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.