Trẫm

Chương 24: Nghĩa Tử? (2)




Huyện nha.
Triệu Hãn đỡ tiểu muội, cho nó uống bát thuốc: “Cảm giác khỏe hơn chưa?”
“Đầu không váng nữa, chỉ là còn chưa có sức.” Triệu Trinh Phương nặn ra một nụ cười.
Triệu Hãn an ủi nói: “Dưỡng hai ngày nữa là khỏi.”
Triệu Trinh Phương hỏi: “Muội nghe Tiểu Hoàn tỷ tỷ (thị nữ) nói, nơi này là nhà của tri huyện lão gia. Tri huyện lão gia thật sự là bạn của phụ thân?”
“Phụ thân có nhiều bạn mà.” Triệu Hãn cười nói.
Triệu Trinh Phương mở mồm muốn nói, lại nhịn không được ngáp một cái.
Triệu Hãn chậm rãi đặt tiểu muội xuống: “Muội ngủ tiếp một lát.”
“Vâng.” Triệu Trinh Phương nhắm mắt nằm.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, rất nhanh thị nữ Tiểu Hoàn chạy như điên vào.
Triệu Hãn đứng dậy hỏi: “Là huyện tôn phá giặc rồi phải không?”
Thị nữ kinh ngạc nói: “Tiểu công tử sao biết?”
Triệu Hãn giải thích: “Từ ngoài mười dặm chạy về báo tín, canh giờ xấp xỉ có thể trùng khớp. Tỷ tỷ lại sắc mặt vui mừng, hiển nhiên huyện tôn lão gia vẫn chưa thua trận.”
Thị nữ sùng bái nói: “Tiểu công tử thật đúng là lợi hại!”
Lợi hại nữa có thể có ích gì?
Cơ thể trẻ con, không có trưởng bối che chở, Triệu Hãn chỉ có thể cố gắng cầu sống tồn.
Kế sách dâng ra, lại đã thành công, hắn đang chờ đợi thu hoạch.
Đường đường một tri huyện, chung quy không có khả năng vô liêm sỉ, thật sự chỉ cho chút tiền thuốc chứ?
Nhưng chờ trái chờ phải, Vương Dụng Sĩ, Phí Ánh Hoàn đều chưa về huyện thành, ở lại trấn Độc Lưu giải quyết hậu quả.
Bên cạnh Vương Dụng Sĩ thiếu nhân thủ, sư gia của hắn không ở huyện Tĩnh Hải, đã tới Hà Gian phủ thành nhiều ngày. Tri phủ mới vừa mới cưỡi ngựa nhận chức, lúc trẻ tuổi còn từng bị Vương Dụng Sĩ đánh, phải phái người tin cậy đi xoa dịu quan hệ.
Qua một ngày nữa, Phí Ánh Hoàn một mình quay về huyện nha, Ngụy Kiếm Hùng tiếp tục ở trấn Độc Lưu hỗ trợ.
Phí Ánh Hoàn giống như mang huyện nha coi là nhà mình, hò hét ra lệnh người hầu đun nước tắm rửa. Sau khi tắm rửa thay quần áo, còn mang thị nữ Tiểu Hoàn gọi đi, giúp hắn chải đầu búi tóc nửa canh giờ.
“Tiểu công tử, Phí tướng công mời ngươi đi dùng cơm.” Thị nữ đến bẩm báo.
Triệu Hãn dặn tiểu muội vài câu, liền đứng dậy ôm quyền: “Làm phiền tỷ tỷ dẫn đường.”
Lần nữa gặp được Phí Ánh Hoàn, kẻ này đang ở trong vườn hoa tự rót tự uống.
Hơn nữa thay một bộ đồ mới, mũ vàng cột tóc, ngọc bội đeo hông, râu dài đẹp mắt, trung niên đại soái ca.
Thằng nhãi này từ chỗ Vương Dụng Sĩ mượn được hai trăm lượng bạc. Sau khi có tiền, cũng không làm gì khác, đi mua trang phục trước, khôi phục trang bị đại thiếu gia nhà giàu của mình.
Lão gia trong nhà chưa chết, mặc dù bốn mươi tuổi, Phí Ánh Hoàn vẫn như cũ là đại thiếu gia.
Nghe được tiếng bước chân, Phí Ánh Hoàn cũng không quay đầu nhìn, chỉ bưng chén rượu nói: “Lại đây ngồi.”
“Tiểu tử ra mắt tiên sinh.” Triệu Hãn chắp tay hành lễ, cũng không nói nhiều, bình yên ngồi xuống.
Đợi Triệu Hãn ngồi vào chỗ của mình, thị nữ Tiểu Hoàn trực ở bên cạnh, phi thường có nhãn lực rót rượu cho Phí thiếu gia.
“Đầu sỏ giặc đã chết.” Phí Ánh Hoàn bưng chén rượu.
Triệu Hãn nịnh bợ: “Tiên sinh dũng mãnh phi thường.”
Phí Ánh Hoàn cười nói: “Ta có cái rắm. Đêm đó tập kích đêm, trên người ta cũng chưa dính máu, chỉ lo đứng ở bờ sông ngắm trăng.”
Triệu Hãn chỉ đành đổi cái góc độ khen tặng: “Lâm trận không loạn, sa trường ngắm trăng, tiên sinh hảo khí độ.”
“Ha ha ha ha!”
Phí Ánh Hoàn vui vẻ cười to, chỉ vào Triệu Hãn trêu ghẹo: “Tuổi còn nhỏ, miệng toàn lời nói dối, lệnh tôn dạy con có phương pháp, nghĩ hẳn cũng là một người thú vị.” Đột nhiên hắn lại thở dài, “Ài, năm tháng này, người thú vị không nhiều. Đáng tiếc lệnh tôn đã gặp bất trắc, nếu không ta nhất định phải kết giao một phen.”
Triệu Hãn trầm mặc không nói, mặt lộ vẻ đau lòng, đề tài này hắn không tiện nhiều lời.
Phí Ánh Hoàn buông chén rượu, lấy ra quạt gấp phe phẩy, hỏi: “Hai ngày trước, ngươi ngay cả tình hình địch cũng không rõ, vì sao đã dám lên lầu hiến kế?”
Triệu Hãn trả lời: “Nói tiên sinh biết, tiểu tử cũng là lưu dân, đói lâu cả người cũng không còn sức. Đám loạn dân kia cho dù cướp được lương thực, cũng mới ăn no được mấy ngày? Có thể có mấy phần chiến lực? Sớm một ngày chủ động tấn công, liền có thể thêm một phần thắng. Nếu chờ tặc quân giết đến dưới thành, bất luận có thể thủ thành hay không, phố ngõ ngoài thành tất nhiên bị hủy, đến lúc đó lại phải có bao nhiêu dân chúng không nhà để về? Huyện tôn lại cần hao phí bao nhiêu tài lực đi an trí?”
“Ngươi trái lại đã tiết kiệm cho hắn rất nhiều tiền bạc.” Phí Ánh Hoàn lắc đầu tự giễu, “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Nghe nói nạn dân khởi sự, tất cả mọi người đều nghĩ như thế nào thủ thành, kế sách thần kỳ phá địch lại bị ngươi một đứa trẻ nhắc nhở.”
Triệu Hãn khiêm tốn nói: “May mắn mà thôi.”
Phí Ánh Hoàn như có hứng thú đánh giá Triệu Hãn, trong miệng nhai một củ lạc: “Tuổi còn nhỏ, tâm tư nhanh nhẹn, tính cách trầm ổn, đáng tiếc không phải con ta.”
Triệu Hãn cẩn thận trả lời: “Tiên sinh quá khen rồi.”
Phí Ánh Hoàn bỗng nhiên bất đắc dĩ ưu thương: “Ta có hai con gái một con trai, con gái đều lan tâm huệ chất, nhưng con trai là kẻ ngu xuẩn. Đào thi có câu: ‘A thư dĩ nhị bát, lại nọa cố vô thất. A tuyên hành chí học, nhi bất ái văn thuật. Ung đoan niên thập tam, bất thức lục dữ thất. Thông tử thùy cửu linh, đãn mịch lê dữ lật.’ Ta nếu sinh sớm ngàn năm, tất cùng Ngũ Liễu tiên sinh kết làm tri kỷ tâm đầu ý hợp.”
Triệu Hãn nhịn không được cười nói: “Ngũ Liễu tiên sinh các con ngu dốt, có thể là bởi vì hắn uống nhiều rượu.”
Phí Ánh Hoàn nhìn vật trong chén, vẻ mặt cổ quái nói: “Uống rượu quá nhiều sẽ làm con cái biến thành ngu xuẩn?”
“Có thuyết vậy, không biết thật hay giả.” Triệu Hãn trả lời.
“Vậy ta phải kiêng rượu, có lẽ có thể lại sinh một đứa con kỳ lân.” Phí Ánh Hoàn đặt chén rượu xuống, ăn hai củ lạc, lại nâng chén uống cạn, “Kiêng rượu như trị quốc, không thể tham công một ngày, thế nào cũng phải tiến hành theo chất lượng mới được, chờ ta về nhà lại kiêng rượu cũng không muộn.”
Triệu Hãn chỉ có thể mỉm cười đáp lại, chờ đối phương nói rõ ý đồ đến chân thật.
Vô duyên vô cớ, đột nhiên tìm hắn cùng nhau ăn cơm, còn nói nhiều lời thừa thế này, khẳng định là mang theo mục đích gì.
Quả nhiên, Phí Ánh Hoàn ba chén rượu vào bụng, thuận miệng hỏi: “Huynh muội hai người ngươi, sau này có tính toán gì không?”
Triệu Hãn trả lời: “Đi phía nam trước, mùa đông phương bắc quá lạnh, ăn ngủ đầu đường sợ chết rét.”
“Phía nam thì không lạnh sao?” Giọng điệu Phí Ánh Hoàn thành khẩn nói, “Làm nghĩa tử ta đi, theo ta về Giang Tây, học chung đứa con ngốc kia của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.