Trai Việt Tu Tiên Ký

Chương 39: Vào Tháp Công Pháp





Mất hơn nửa tháng mới có thể về tới nội môn Cửu Lâm Tiên Vực, bởi vì không cưỡi yêu thú phi hành, cho nên tốc độ của Tử Thanh bị giảm đi mấy lần so với lúc tới.
Vừa bàn giao kết quả của nhiệm vụ cho Bách Sự Đường xong thì Tử Thanh đã chờ không được mà ngay lập tức đổi điểm cống hiến để đi vào Tháp Công Pháp.
Đứng trước một toà tháp chín tầng khổng lồ được dựng nên hoàn toàn bằng đá, khẽ ngẩng đầu nhẩm đếm thử độ cao của tháp một chút, lúc sau mới nghe Tử Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Ùi ui.
Cao gì mà cao lắm thế, chắc cũng tầm cỡ cái tòa nhà KaengNam đấy nhờ?
Ít thì cũng ba bốn trăm mét chứ không thể thấp hơn được.
Chẹp, hoành tráng thật đấy!
Ngơ ngẩn đứng nhìn ba chữ "Tháp Công Pháp" to lớn được khắc trên cửa chính, trống ngực của Tử Thanh bất ngờ vang lên những tiếng đập liên hồi, một loại áp lực kỳ lạ chợt ập tới khiến cho Tử Thanh phải khẽ rùng mình mấy cái.
Lễ phép cúi đầu chào hai vị tu giả có chút già nua đang ngồi đánh cờ bên ngoài cửa tháp, sau khi được hai người này cho phép thì cậu bạn Tử Thanh mới dám đi vào nơi mà bản thân vẫn hằng mong ước.
Bước qua cánh cửa được đúc từ đồng đen nặng trịch, ngay lập tức hiện ra trước mắt Tử Thanh chính là một mảnh không gian xanh mát vô cùng rộng lớn.
Không phải là cảnh tượng lầu các cao sang, hay những giá sách chỉnh tề ngăn nắp trưng đầy các loại công pháp như Tử Thanh đã từng nghĩ.
Ở đây, mọi thứ đều giống như là một khu rừng nguyên sinh cực kỳ tươi mát, thậm chí, Tử Thanh còn có thể nghe được cả tiếng chim hót và những thanh âm đầy sức sống của tự nhiên nữa.
Tuy rằng rất là ngạc nhiên, nhưng nhớ tới lời mà hai vị tu giả ngồi chơi cờ đã nhắc nhở, cậu bạn Tử Thanh lập tức dùng biến dị Ám linh căn của mình để kết nối với các loại công pháp ở trong này.
Vừa mới dùng linh căn thử kết nối với các loại công pháp ở đây không lâu thì vô vàn những gốc cây, những tảng đá hoặc chim thú trong khu rừng đều đồng loạt nảy sinh biến hóa vô cùng sống động.
Rất nhiều trong số những thứ có mặt ở đây đều phát ra những luồng ánh sáng chói lóa, sau đó lần lượt hóa thành hàng trăm, hàng ngàn cuốn công pháp trôi lơ lửng trên không trung.
- Éc! cái con Chim Lợn kia thế mà là do quyển công pháp Thiên Ưng Kiếm Pháp biến thành kìa.
Ủa ủa, gốc cây lớn này là Thanh Mộc Kiếm Quyết, còn có cả tảng đá là Thiên Cương Toản Thạch Chưởng nữa!
Trời trời!
Thật ra Tử Thanh ngạc nhiên như vậy cũng phải thôi, bên trong Tháp Công Pháp này chẳng những không phải là một không gian dạng như lầu các thư viện, mà bất ngờ lại là một cánh rừng rậm bao la bát ngát.
Hơn nữa, mỗi một cuốn công pháp ở đây còn có thể tự biến mình thành dáng vẻ của một loại sinh vật, cái này quả thực là rất hiếm khi được các tác giả viết tiểu thuyết tu tiên sử dụng.
Lảo đa lảo đảo đi trong không gian này không biết đã bao lâu, thế nhưng có một điều là, cũng đã khá lâu rồi mà Tử Thanh vẫn chưa thể tìm được một môn công pháp nào phù hợp với bản thân cả.
Thậm chí, cái môn công pháp mà vị Mạnh Khang điện chủ kia từng nhắc tới cũng chẳng thấy chút tăm hơi nào nữa là.
- Haizzz.
Tuyệt Thiên Kiếm Quyết, Bá Long Thiên Cương Quyền, Thái Hoàng Kinh, Chính Nhiên Công,!
Sao chả có cái nào phù hợp với Ám linh căn của mình vậy trời?
Đang lúc mà Tử Thanh cảm thấy chán nản thì Tâm Ma Kính lại đột nhiên xuất hiện, sau đó, từ trên chiếc gương đồng chợt phóng ra hàng ngàn những tia sáng màu đỏ hồng về phía không gian bao la của Tháp Công Pháp.
Chưa tới vài phút sau, một cảnh tượng kỳ dị khác đột ngột xảy ra khiến cho Tử Thanh cũng phải sững người đến mức không thể nói nên lời.
"Rầm rầm, rầm rầm, rầm rầm! "
Chỉ thấy từ sâu trong rừng cây u tối, hơn mười con yêu thú vốn do những cuốn công pháp biến ảo tạo thành đang chầm chậm bước ra.
Sau khi đi đến gần, lúc chỉ còn cách Tử Thanh chưa đến mười mét thì mấy con yêu thú này lại lập tức biến trở về với hình dạng là một cuốn công pháp rồi trôi lơ lửng tới trước mặt Tử Thanh.
- Ý!
Ẩn Vụ Quyết, Ám Nguyên Công, Liễm Tức Thuật, Mị Linh Xuyên Vân Quyết,!
- Cơ mà mấy cái này nó không có mạnh lắm nhỉ, toàn là công pháp Địa cấp hạ phẩm thôi.
Haiz!
"Grào"
Ngay lúc Tử Thanh vừa mới lẩm bẩm xong, thì từ giữa không gian rộng lớn chợt có một tiếng gầm không nhỏ vang lên, sau đó, một con yêu thú toàn thân được bao phủ bởi một luồng linh lực màu đen sẫm bất ngờ phóng tới.
Con yêu thú này có thân hình khá là nhỏ, hơn nữa, cả người nó đều được một luồng linh lực màu đen sẫm bao phủ nên Tử Thanh cũng chưa thể nhìn rõ được hình dạng thật sự của nó là giống loài nào.
Chỉ thấy bóng đen lóe lên mấy cái, nháy mắt xung quanh Tử Thanh đã bị hơn trăm cái bóng khác tương tự như con yêu thú kia bao vây.
- Úi bà cố nội nhà nó chứ.
Cái môn công pháp gì mà lạ lùng thế này, còn có thể phân thân nữa cơ à?
Ái úi!
Như là bị biến dị Ám linh căn của Tử Thanh thu hút, bởi vậy mà ngay lúc Tử Thanh không chú ý thì hơn trăm cái bóng của con yêu thú kia chợt lao thẳng về phía cậu, tưởng chừng như đang muốn xé xác Tử Thanh ra thành trăm ngàn mảnh vậy.
Thế nhưng, khi hơn trăm bóng đen kia chỉ còn cách cậu bạn Tử Thanh chưa đến nửa mét thì bỗng nhiên lại đồng loạt biến mất.
Sau đó, một con yêu thú với hình dạng tựa như một con Mèo nhỏ màu đen sẫm bất ngờ nhảy vọt lên vai của Tử Thanh.
Đáng nói là, con yêu thú này chẳng những rất tự nhiên ngồi ở trên vai của Tử Thanh, mà nó còn tỏ ra cực kỳ thân thiết rồi cọ cọ cái đầu đầy lông của mình vào gò má của cậu mấy cái.
Ngỡ ngàng trước hành động của con Mèo nhỏ, tuy biết rằng đấy chỉ là hư ảnh do công pháp biến hóa mà thành, nhưng cái loại cảm giác mềm mềm mịn mịn đến mức vô cùng chân thật, thậm chí Tử Thanh còn phải nghi ngờ việc con Mèo nhỏ kia có thật sự là do một cuốn công pháp nào đó biến ảo ra hay không?
Thế rồi, cũng chẳng kịp để Tử Thanh vươn tay sờ thử lấy một cái, chỉ chớp mắt một cái thôi thì con Mèo nhỏ kia đã lập tức hóa thành một tia sáng mỏng màu đen rồi chui thẳng vào giữa trán của Tử Thanh rồi.

- Ớ!
Hai mắt của Tử Thanh chợt trở nên có chút đờ đẫn, lúc này, toàn bộ linh hồn của Tử Thanh cứ như bị tia sáng nhỏ màu đen khi nãy kéo thẳng vào bên trong thế giới tinh thần của chính mình.
Bên trong thế giới tinh thần mờ ảo của mình, linh hồn của Tử Thanh lúc này vẫn còn khá là bất ngờ mà ngơ ngẩn ngước nhìn một con yêu thú to lớn kỳ lạ đang đứng sừng sững bên trong biển tinh thần.
Yêu thú này rất lớn, thân thể của nó lúc này hệt như là một ngọn núi nhỏ cao gần cả trăm mét vậy, nhìn thế nào thì cũng thấy nó rất giống với một con Mèo khổng lồ.
Toàn thân con Mèo này đen sẫm như mực, ngoại trừ một đôi mắt mang theo sắc xanh lục như bảo ngọc ra thì trên thân nó không hề có một sợi lông nào khác màu.
Có điều, đáng chú ý nhất vẫn là chín cái hoa văn màu vàng kim kỳ lạ trải đầy khắp trên người của con Mèo lớn, nếu như nhìn thật kỹ, vậy thì có thể thấy mấy cái hoa văn này rất giống với một loại phù văn mang tính đặc thù của tộc thị yêu thú mạnh mẽ nào đó.
Cũng không biết mấy cái phù văn này được tạo nên từ vật liệu gì, chỉ thấy cả chín cái phù văn đều có hình dạng tương đối giống nhau, cái nào cái nấy cũng là hình dạng của một vòng tròn với chồng chất những loại ký tự màu vàng kim kỳ lạ.
Trong lúc Tử Thanh vẫn còn đang thẫn thờ vì dáng vẻ của con Mèo lớn, thì bất ngờ con yêu thú khổng lồ này lại gầm lên một tiếng rồi liên tục rùng mình khiến cho chín cái phù văn trên người nó đồng loạt phát sáng.
Một dãy những ký tự cổ xưa từ trên chín cái phù văn lập tức thoát ra, sau đó chầm chậm xếp ngay ngắn lại tạo thành một dòng chữ mờ ảo giữa trán của con Mèo khổng lồ.
- Cửu Ảnh Huyễn Kim Thân.
Nhìn năm chữ vàng mờ ảo trên không trung, cậu bạn Tử Thanh bỗng cảm thấy rất tò mò về môn công pháp kỳ lạ này.
Sau một hồi thử dùng linh căn kết nối với ý chí của con Mèo khổng lồ kia xem sao, đến cuối cùng thì Tử Thanh cũng biết được điểm đặc biệt của môn công pháp này.
Cửu Ảnh Huyễn Kim Thân, ý nghĩa cũng giống như tên, đây chính là một môn công pháp tu luyện vô cùng ảo diệu.
Người tu luyện Cửu Ảnh Huyễn Kim Thân đến tầng cao nhất thì sẽ có thể ngưng tụ ra chín cái phân thân, hơn nữa, mỗi một cái phân thân đều có tám phần mười sức mạnh của bản thể, khi phối hợp cùng với một số loại công pháp bổ trợ khác thì có thể nâng cao năng lực chiến đấu của tu giả lên gấp nhiều lần.
Chỉ có điều, môn công pháp này nếu muốn tu luyện lại không phải điều dễ dàng.
Khi tu luyện Cửu Ảnh Huyễn Kim Thân, tu giả muốn ngưng tạo ra đủ chín cái phân thân thì tương đương cũng cần phải luyện thành chín tầng của công pháp.
Mà chín tầng của công pháp đều có yêu cầu tương đối đặc thù, chẳng những khi ngưng luyện phân thân phải chuẩn bị đầy đủ các loại nguyên liệu hiếm có, mà lúc tạo thành phân thân còn cần truyền vào đó một tia thần thức của mình.
Lúc này, chín cái phân thân sẽ giống như là chín món pháp khí bí mật của tu giả, vừa mang theo tám phần sức mạnh của bản thể, vừa có được ý chí giống hệt với chủ thân.
Thật ra thì loại công pháp có thể tu luyện và tạo ra phân thân như Cửu Ảnh Huyễn Kim Thân này cũng rất phù hợp với Tử Thanh.
Dù sao thì bản thân cậu cũng là biến dị Ám linh căn, đặc thù thiên về ẩn nấp và tấn công bất ngờ, giờ đây lại tu luyện thêm một loại công pháp có thể biến ra nhiều phân thân cùng một lúc, như vậy nếu đem so với mấy thể loại Sát thủ hay Ninja thì cũng không có khác nhau là mấy.
Thậm chí, khi giao đấu với kẻ địch mà gặp tình huống bất lợi, vậy thì chín cái phân thân này sẽ là chín lá bài tẩy, hoặc là chín lưỡi đao nhọn để Tử Thanh có thể đảo ngược được tình thế.
Chỉ là, phẩm cấp của môn công pháp này dù sao cũng chỉ thuộc vào hàng Địa cấp trung phẩm mà thôi, vẫn chưa phải là loại công pháp cấp Thiên giai mà tu giả ai ai cũng hằng ao ước.
Đúng lúc Tử Thanh đang cảm thấy buồn rầu vì khó khăn lắm mới tìm được một môn công pháp phù hợp, nhưng giờ đây lại bị chính cấp bậc của nó tạo thành sự cản trở thì bỗng từ sâu trong không gian rừng rậm rộng lớn, một đóa hoa Sen màu đen tím bỗng thình lình xuất hiện rồi bay thẳng vào trong thế giới tinh thần của cậu.
Đóa Sen màu đen tím vừa đi vào bên trong không gian tinh thần của Tử Thanh thì con Mèo khổng lồ kia chợt gầm lên một tiếng đầy giận dữ, sau đó vội thu nhỏ lại rồi bay tới bám chặt trên vai Tử Thanh, như thể sợ rằng sẽ bị Tử Thanh đá bay ra bên ngoài vậy.
Nhìn thấy cảnh này khiến cho Tử Thanh nảy sinh một chút cảm giác nghi ngờ, bởi vì dù sao thì con Mèo đen này cũng là do Địa cấp trung phẩm công pháp hóa thành, còn về đóa Sen kia lại chẳng thể hiện ra lấy một chút phẩm cấp nào cả.
Ấy vậy mà sau khi đóa Sen xuất hiện thì con Mèo đen này lại tỏ ra vô cùng giận dữ, nói đúng hơn thì hành động của con Mèo nhỏ này thật ra là mang theo một chút gì đó sợ hãi và không cam lòng mới phải.
Thử dùng Tâm Ma Kính để chiếu lên đóa Sen kia xem sao, thế nhưng lần này chiếc gương đồng lại không nghe theo sự điều khiển của Tử Thanh nữa, hoàn toàn nằm yên một chỗ rồi chiếu lên người của con Mèo nhỏ kia vài tia sáng đỏ hồng mà thôi.
- Ẹc!
Cái gương này hôm nay bị sao vậy?
Bông Sen này tự nhiên chui vào thế giới tinh thần của mình, vậy mà Tâm Ma Kính lại chẳng buồn xuất hiện là sao nhỉ?
Thử kết nối với đóa Sen kia một chút, ngay khi Tử Thanh đưa chút linh khí thuộc tính Ám của bản thân chạm tới cánh hoa mờ ảo màu đen tím thì điều bất ngờ lại xảy ra.
Chỉ thấy cánh hoa vốn trong suốt mờ ảo vậy mà lại đột nhiên hút lấy luồng linh khí mà Tử Thanh thả ra, sau đó, rất nhanh cả đóa Sen đã trở nên chân thật hơn rất nhiều, thậm chí còn có hương Sen thơm ngát tỏa ra xung quanh nữa.
Thế rồi, trên mỗi một cánh hoa chợt hiện ra rất nhiều những ký tự màu vàng nhỏ li ti hình thành những dòng chữ vô cùng khó hiểu.
"Bùng"
Đóa Sen đột ngột hóa lớn, những ký tự cũng theo đó mà lớn lên, đến khi mỗi một cánh hoa đều to bằng cả một cái thuyền nhỏ thì đóa Sen mới ngừng lại.
Ở trong không gian tinh thần của bản thân, hình ảnh Tử Thanh thu nhỏ chợt ngẩng đầu đọc lên mấy chữ được khắc bên dưới đài Sen to lớn.
- Hỗn Độn Chân Kinh.
Ngón tay nho nhỏ trong vô thức mà vươn ra chạm nhẹ lên cánh Sen ở trước mặt, ngay lúc này, một dòng sông khổng lồ những ký tự xa lạ và cổ xưa chợt như nước lũ vỡ đập mà ầm ầm chảy vào bên trong thế giới tinh thần của Tử Thanh.
Vốn trong bên trong không gian của thế giới tinh thần chỉ là một khoảng trống mênh mông mờ mịt, vậy mà ngay lúc này đây, sau khi được một dòng sông những ký tự kỳ lạ chảy vào thì lại biến thành một đại dương u ám không thấy điểm bắt đầu cũng như chỗ kết thúc.
Ở giữa vùng đại dương mênh mông chợt có một búp Sen màu đen tím mọc lên, sau đó rất nhanh đã nở rộ rồi biến thành một điểm sáng mờ ảo chiếu rọi giữa đại dương vô tận.
Có điều, chiếc gương đồng Tâm Ma Kính vốn dĩ luôn yên lặng nãy giờ lại đột ngột trở nên kích động, sau đó bay vọt vào vùng giữa trung tâm của đại dương hắc ám rồi phát ra một thứ ánh sáng đỏ hồng chói lóa.
- Á!
Linh hồn bị kéo về thế giới thực, đầu của Tử Thanh bất ngờ phải hứng chịu một cơn đau vô cùng khủng khiếp, đến nỗi mà thất khiếu của cậu đều bắt đầu chảy ra những dòng máu nhỏ.
Khác với Tử Thanh đang phải gồng mình chống lại cơn đau như não bộ chuẩn bị phát nổ, thì ở bên trong thế giới tinh thần, một bông hoa Sen và một chiếc gương đồng lại đang không ngừng tranh giành vị trí trung tâm của đại dương hắc ám vô tận.

Thế nhưng, có vẻ như đóa hoa Sen kia có vẻ yếu thế hơn một chút, cho nên, sau khi bị những tia sáng màu đỏ hồng của chiếc gương đồng kia chiếu trúng thì đóa Sen chỉ đành dạt về một phía của đại dương tinh thần.
Đã không thể tranh giành vị trí trung tâm, do đó đóa Sen sau khi tránh sang một bên liền bắt đầu lập lòe phát ra những vòng sáng màu đen tím.
Mà cũng kỳ lạ thay, sau khi bị Tâm Ma Kính giành mất vị trí trung tâm thì đóa Sen kia chợt tỏ ra hiền lành và ngoan ngoãn đến lạ, chẳng cần ai chỉ huy đã tự động tỏa ra những vòng sáng linh lực để chữa trị cho đại dương tinh thần bị rạn nứt khi nãy.
Cơn đau dần ngừng lại, lúc này thì Tử Thanh mới có cơ hội thở dốc rồi thử nhìn vào bên trong thế giới tinh thần của mình một lần nữa.
Lần này, sau khi tự mình đi vào thế giới tinh thần thì suýt chút nữa đã khiến cho Tử Thanh hét toáng lên vì kinh ngạc.
Chỉ thấy bên trong không gian tinh thần của cậu chẳng biết từ bao giờ đã biến thành một đại dương màu đen tím vô cùng vô tận, tất cả mọi thứ từ nước biển, bầu trời hay là không gian đều hòa vào với nhau tạo thành một màu đen tím u tối quỷ dị.
Mọi thứ ở đây cứ hệt như là một mảnh không gian hắc ám đơn sơ và nguyên thủy nhất, hơi thở xa xưa như xuyên qua hàng trăm ngàn thế kỷ mà trút vào bên trong thế giới tinh thần của Tử Thanh, khiến cho nơi đây nhuộm đầy một loại cảm giác như đến từ thời kỳ hỗn độn sơ khai vậy.
Hai mắt rất nhanh đã bị một đóa Sen khổng lồ in hằn những đường nét hoa văn màu vàng kim thu hút.
Vừa thấy Tử Thanh xuất hiện, những nét ký tự hoa văn màu vàng ròng lập tức như Rồng thiêng sống dậy rồi ồ ạt lao thẳng về phía thân thể do linh hồn của cậu tạo thành.
Sau đó, trong não của Tử Thanh bất ngờ hiện ra tất cả những thông tin về một môn công pháp có tên là Hỗn Độn Chân Kinh.
- Hỗn Độn Chân Kinh, lấy sự sơ khai nguyên thủy của hắc ám để làm cái khởi đầu.
Từ thời nguyên thủy, hắc ám được coi là sự bắt nguồn của mọi thứ.
Có Hắc Ám trước, rồi mới có Quang Minh!
- Vạn vật vốn từ trong Hắc Ám mà sinh ra, sau này lại được Ánh Sáng chiếu rọi mới thay hình đổi dạng, trở nên muôn màu muôn vẻ.
- Hỗn Độn và Hắc Ám, vô vàn đại đạo cùng quy về một chỗ.
Tu tới cuối cùng, tất cả sự việc kết thúc rồi sẽ lại biến thành tiền đề cho một cái khởi đầu mới!
Mơ mơ màng màng mà nghe thấy từng tiếng nói xa xưa vọng về, mãi cho đến khi bộ công pháp Hỗn Độn Chân Kinh hoàn toàn biến mất thì Tử Thanh mới dần tỉnh táo trở lại.
Chăng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi bàn bàn tay khẽ chạm lên thảm cỏ tươi xanh mát mềm mại, lúc này Tử Thanh mới biết rằng bản thân mình đã quay về thế giới thực tại của Tháp Công Pháp.
Cứ hệt như là vừa trải qua một giấc mơ vô cùng kỳ lạ, vì vậy mà phải thật lâu sau thì Tử Thanh mới dần dần ổn định được tinh thần.
Tạm coi đó là một giấc mơ không có thật, nên khi thoáng nghĩ về khoảng thời gian ban nãy, cậu bạn Tử Thanh như được quay ngược thời gian trở về với hàng trăm triệu năm trước.
Khi đó, tất cả các thế giới vẫn còn đang chìm trong vô cùng vô tận Hắc Ám, đó cũng là lúc mà Ánh Sáng vẫn còn chưa xuất hiện trên thế gian này.
Trong vô cùng vô tận của Bóng tối bản nguyên ấy, đôi mắt của Tử Thanh có thể nhìn thấy được rất rõ về cái gọi là mầm mống khởi đầu của sự sống, một loại hình thái sơ khai đến mức cực kỳ nguyên thủy.
Cũng trong giấc mơ này, Tử Thanh đã cảm nhận được sự nguyên bản đến mức tinh khiết của Bóng tối.
Hắc Ám, nó vốn dĩ không hề đáng sợ như những gì mà cậu vẫn từng nghĩ.
Bởi thật ra, sự sống đơn sơ và nguyên thủy nhất của thế giới vốn dĩ được sinh ra từ trong bóng tối vô tận, trải qua hàng trăm triệu năm sinh sôi và phát triển mới có thể hình thành nên nhiều sự sống khác.
Mãi cho đến khi ánh sáng xuất hiện soi rọi vạn giới, lúc này thì những sự sống nguyên thủy kia mới gặp được một cơ hội thích hợp để có thể tiến hóa và bước thêm những bước tiến dài nữa.
Đến lúc này thì Tử Thanh lại càng hiểu rõ hơn vì sao mà người ta vẫn thường hay nói:
"Ở tại một nơi bên dưới đáy Đại Dương sâu hàng nghìn kilomet, nơi cho dù đã trải qua hàng trăm triệu năm tiến hóa vẫn chìm trong bóng tối mới chính là nơi lưu giữ những hình thái sơ khai nguyên thủy nhất của sự sống.
"
Giống như Nước, Bóng tối cũng là nơi hình thành nên hình thái sơ khai và nguyên bản đầu tiên của sự sống.
Vì vậy, có thể nói, hắc ám vừa là nơi kết thúc của tất cả sự sống trên thế giới, cũng vừa là nơi che giấu và âm thầm hình thành nên một sự sống mới.
Đó hoàn toàn là một vòng lặp vô tận của tự nhiên, là quy luật mà thiên địa đại đạo thai nghén ra qua rất nhiều năm tháng, quy luật này luôn như thế, luôn trường tồn và không một ai có thể thay đổi được.
Tuy rằng đầu vẫn còn hơi đau nhức, linh lực trong người cũng đang rất bất ổn, thế nhưng hiện tại thì Tử Thanh vẫn bị một cuốn công pháp đang nằm trong lòng bàn tay phải làm cho giật mình.
- Ủa?
Cửu Ảnh Huyễn Kim Thân?
Sao cái bộ công pháp này lại ở trong tay mình rồi?
Hóa ra, trong lúc Hỗn Độn Chân Kinh và Tâm Ma Kính tranh giành vị trí trung tâm bên trong thế giới tinh thần của Tử Thanh, vô tình thế nào lại đá văng con Mèo nhỏ ra ngoài.
Có điều, sau khi Tâm Ma Kính thành công chiếm lại vị trí trung tâm của mình thì lại cho phép con Mèo nhỏ này đi vào, sẵn tiện để nó ở tại một góc bên trong thế giới tinh thần của Tử Thanh.
Coi như là giúp cho Tử Thanh có thêm một môn chuyên tu về thân pháp, sau này cũng nhiều hơn chút năng lực phòng vệ cho bản thân.
Đã lấy được công pháp, vì vậy Tử Thanh cũng nên ra ngoài rồi, dù gì thì hôm nay cũng đã xảy ra khá nhiều vấn đề mới lạ khó hiểu, cậu cũng cần phải có thời gian để nghiền ngẫm lại từng chút một mới được.
Lảo đảo bước ra khỏi cánh cửa của Tháp Công Pháp, trước mặt vẫn là hai vị tu giả già nua đang ngồi đánh cờ, chỉ có điều, nhìn thấy Tử Thanh bước ra thì một trong hai vị tu giả chợt thở dài một hơi rồi bâng quơ nói.
- Haizzz.

Cửu Ảnh Huyễn Kim Thân, tuy chỉ là Địa cấp trung phẩm, nhưng phối hợp với biến dị Ám linh căn thì cũng cự kỳ thích hợp.
Tiểu tử, tu luyện cho thật tốt!
Cung kính vái chào hai vị tu giả rồi rời đi, chỉ là, sau khi Tử Thanh vừa đi khỏi thì vị tu giả vốn nãy giờ im lặng lại đột nhiên lên tiếng.
- Đáng tiếc.
Biến dị Ám linh căn có thiên phú về mặt Không gian và Hắc ám, vậy mà cũng chỉ có thể tu luyện công pháp Địa cấp trung phẩm.
Nghe lão nói vậy, vị tu giả ngồi đối diện chầm chậm vươn tay hạ xuống một quân cờ rồi mới mỉm cười đáp.
- Có gì mà đáng tiếc?
Đã mấy ngàn năm trôi qua, chẳng phải cái môn công pháp đó vẫn luôn yên lặng từ lúc Cửu Lâm Tiên Vực chúng ta lập phái cho đến nay sao?
Ta còn đang nghi rằng thật ra môn công pháp đó không hề tồn tại nữa là.
- Ừm.
Thôi bỏ đi, ta và ngươi cũng sắp độ thiên lôi kiếp tầng năm rồi, quan tâm mấy cái thứ này làm gì.
Dù gì từ khi lập phái cho đến nay, công pháp trấn tông của Cửu Lâm Tiên Vực vẫn chỉ là chín bộ kinh thư kia mà thôi!
Kéo lê thân xác đau nhức mệt mỏi về đến chỗ ở của mình, cũng lười chẳng muốn ra ngoài gặp ai, cho nên Tử Thanh chỉ đơn giản là về phòng rồi ngủ liền một mạch gần ba ngày.
Trong ba ngày này, đóa hoa Sen do Hỗn Độn Chân Kinh biến thành không ngừng tỏa ra một loại khí tức kỳ lạ làm dịu đi những tổn thưởng của Tử Thanh.
Có đóa Sen này chủ động chữa trị cho Tử Thanh, Tâm Ma Kính cũng rảnh rỗi hơn để đi luyện hóa viên cầu màu đen tím mà ngày trước lão già Ám Nguyệt Thiên Điêu gầy còm kia tặng cho.
Bởi vì đang ngủ say, cho nên Tử Thanh cũng không biết, khi Tâm Ma Kính thử luyện hóa quả cầu đen tím kia thì con Mèo nhỏ vốn là do Cửu Ảnh Huyễn Kim Thân biến thành chợt kích động mà chạy tới.
Kỳ lạ là quả cầu màu đen tím kia sau khi gặp được Mèo nhỏ nãy cũng đột nhiên hóa thành hư ảnh một con Ám Nguyệt Thiên Điêu khổng lồ cao hơn mười mét, sau đó còn há miệng ra nuốt lấy Mèo nhỏ kia vào bụng.
Ánh sáng màu đen tím lóe lên, một lúc sau, như thể đã luyện hóa xong con Mèo nhỏ, hư ảnh Ám Nguyệt Thiên Điêu to lớn chợt ngẩng đầu gầm lên một tiếng rồi bất ngờ hóa thành một quả cầu sắt màu đen bóng.
Để mặc quả cầu sắt kia tự mình trôi nổi trong không gian tinh thần của Tử Thanh, Tâm Ma Kính lúc này thật giống như là một người mẹ hiền vì đứa con của mình mà chuẩn bị tất cả.
Chỉ thấy ánh sáng màu đỏ hồng lại lấp lóe, chiếc áo thêu tơ vàng của Ám Nguyệt Thiên Điêu và tấm áo choàng luyện nên từ cánh của Ám Dạ Thiền Vương chợt bay tới rồi chui vào bên trong không gian của Tâm Ma Kính.
Ở đây, những ngọn lửa vô hình vô sắc khi gặp được hai tấm áo liền bất ngờ bốc cháy, hiển nhiên là Tâm Ma Kính đang muốn luyện hóa lại hai kiện pháp khí này cho Tử Thanh.
Vốn dĩ là một món thượng cổ Tiên khí có nguồn gốc cực kỳ thần bí, lại từng từ bỏ cơ hội thăng cấp thành Thần khí để ở lại hạ giới hàng vạn năm cứu giúp chúng sinh, cho nên năng lực thực sự của Tâm Ma Kính đến tận bây giờ vẫn là một ẩn số chưa ai giải đáp được.
Nhưng dù gì thì Tâm Ma Kính cũng đã lựa chọn Tử Thanh làm chủ, cho nên, khi cậu còn đang mơ màng ngủ một giấc dài thì khí linh của Tâm Ma Kính đã tự mình đi luyện hóa lại hai chiếc áo kia rồi.
Một bên là trung phẩm Tiên khí do cả đời Ám Nguyệt Thiên Điêu hao tốn không ít tài liệu để luyện thành, một bên là cực phẩm Linh khí lấy tinh túy và thần thông của yêu thú Niết Bàn Cảnh hậu kỳ đỉnh phong mà luyện ra.
Nếu như có thể luyện hóa hai tấm áo này hợp lại thành một, vậy thì tương lai Tử Thanh sẽ có được một món thượng phẩm Tiên khí, tính mạng cũng như sự an toàn cũng được đảm bảo hơn.
Bên này Tâm Ma Kính đang âm thầm luyện chế lại hai tấm áo choàng, thì bên kia Tử Thanh cũng đã ngủ đủ giấc mà tỉnh lại.
Lần này tuy có chút bất ngờ, nhưng cuối cùng bản thân vẫn ngang nhiên lấy được hai bộ công pháp vào tay, vì vậy Tử Thanh mới yên tĩnh mà về đi ngủ.
Vừa tỉnh dậy đã ngay lập tức đi vào không gian tinh thần của mình rồi, nhìn đóa hoa Sen to lớn nở rộ ở một bên của đại dương hắc ám vô tận, cách đó không xa chính là Tâm Ma Kính đang lửng lơ giữa trung tâm tỏa ra thứ ánh sáng đỏ hồng xinh đẹp.
Thân thể bé nhỏ do linh hồn của Tử Thanh tạo ra vốn định bước tới gần Tâm Ma Kính trước tiên, thế nhưng từ giữa tâm Sen lại bất ngờ phóng tới hàng trăm sợi tơ nhỏ rồi kéo cậu ngã ngồi về giữa đài Sen đang nở rộ.
"Bịch"
- Á trời mẹ!
Tuy là không có cảm giác đau đớn, nhưng dù sao thì cũng bị giật mình nên vẫn khiến cho Tử Thanh phải hét toáng lên.
Ngồi giữa đài Sen, dù cho thân thể này là do linh hồn tạo ra nhưng Tử Thanh vẫn có thể ngửi được hương hoa thơm ngát bên cánh mũi.
Sau đó, từng cánh hoa bỗng run lên nhè nhẹ, thoáng chốc trăm ngàn những ký tự thần bí cổ xưa trên mỗi cánh hoa chợt như sinh vật sống mà uốn éo trườn bò về phía cơ thể do tinh thần ngưng tụ ra của Tử Thanh.
- Á mẹ ơi.
Cái quần què gì đây?
Mấy cái chữ giun này nó biết bò à?
Vừa hét lên mấy câu thì những ký tự cổ xưa kia đã chui hết vào trong người của Tử Thanh.
Đôi mắt liên tục thay đổi giữa hai màu đen tím và đỏ hồng, lúc này, trong đầu của Tử Thanh rất nhanh đã vang lên những âm thanh có phần giống với tiếng niệm chú cực kỳ khó hiểu.
Trong thế giới tinh thần thì là thế, ở ngoài thế giới thực thì bên trên làn da trắng nõn của Tử Thanh cũng chợt có rất nhiều những ký tự cổ xưa kỳ lạ nổi lên như hình xăm.
Từ trên người Tử Thanh lúc này đột nhiên toát ra một loại khí tức cổ xưa đến mức vô cùng nguyên thủy.
Cứ ngồi như vậy không biết bao lâu, mãi cho đến khi ngoài cửa vang lên giọng nói thân quen của Bích Giao thì Tử Thanh mới chầm chậm tỉnh lại.
- Anh Thanh, có ở trong phòng không đó anh Thanh?
Ta tới thăm ngươi này.
Mở đôi mắt vẫn còn đang giao thoa giữa sắc đỏ hồng và đen tím ra, Tử Thanh có chút uể oải mà cất tiếng đáp.
- Đây đây.
Đợi tí tao mở cửa cho.
À mà mày vào đi, cửa không đặt cấm chế đâu.
Nhìn cô nàng mặc một thân áo quần màu vàng nhạt, hơn nữa bên hông còn treo chiếc lệnh bài tựa như vàng ròng đúc hình một chiếc đỉnh luyện đan, biết ngay là cô em gái này đã trở thành hạch tâm đệ tử của Đan Đường, cho nên Tử Thanh cũng cảm thấy yên tâm hơn.
- Chà, đã là đệ tử hạch tâm rồi cơ đấy.
Cũng tạm, không có làm mất mặt anh mày.

Vội sà tới ôm lấy tay Tử Thanh, cô nàng Bích Dao lúc này chẳng khác gì so với những ngày tháng vẫn hay lẽo đẽo theo sau Tử Thanh mà dẩu môi ca thán.
- Thôi ngươi đừng nói nữa.
Ở Đan Đường chán muốn chết, mấy vị quản sự bên đó suốt ngày bắt ta học thuộc đơn thuốc, xong rồi còn phải thực hành luyện đan nữa.
Ta rất là mệt!
"Cốp"
Khẽ gõ lên trán cô nàng một cái, Tử Thanh mỉm cười giả vờ mắng.
- Cái con nhỏ này, cho mày vào đó là hợp với mày lắm rồi.
Con gái con lứa, không thể đi rèn sắt như anh mày được.
Chịu khó tu luyện cho tốt, sau này anh mày còn có người mà cậy nhờ.
Tuy rằng vẫn cứ bĩu môi, thế nhưng Bích Dao cũng không hề cãi lại, sự quan tâm mà Tử Thanh giành cho mình thì cô nàng cũng không phải là không biết.
Như chợt nhớ ra cái gì, chỉ thấy Bích Dao xòe bàn tay ra, sau đó một cái hộp gỗ đựng đầy các loại chai lọ lập tức xuất hiện.
- À quên, lần này ta chỉ chạy ra ngoài được chút thôi.
Mấy cái này là đan dược do ta luyện ra, đa số đều là đan dược giúp cải thiện thể chất của tu giả, có mấy loại là đan dược trị thương với nâng cao tu vi đó!
- Tất cả tên thuốc và cách sử dụng ta đều ghi ở bên ngoài bình đựng đan dược, ngươi đọc rồi sẽ biết cách dùng.
Giờ ta phải về rồi!
Ngơ ngác nhìn cô em gái nhỏ ngày nào giờ đã khác xưa, Tử Thanh tuy rằng không đành lòng nhìn Bích Dao ngày ngày khổ cực, nhưng dù sao thì đấy cũng là tiền đề cho quá trình tu luyện sau này của cô nàng nên cậu cũng không thể làm gì khác được.
- Ừm.
Ở Đan Đường cố gắng tu luyện cho thật tốt, bao giờ được thăng làm đệ tử thân truyền thì anh mày có thưởng.
Nghe đến đây, Bích Dao vốn đang định đi về lại đột ngột quay lại nhét vào tay Tử Thanh một cái lệnh bài nho nhỏ rồi nghiêm túc dặn dò.
- Suýt thì quên mất.
Hai tháng sau ta sẽ tham gia thi đấu luyện đan để thăng làm đệ tử thân truyền, lúc đó ngươi nhớ đến xem nhé.
Cầm theo lệnh bài này thì ngươi có thể tự do đi vào Đan Đường!
Tiễn cô nàng Bích Dao xong, lại cẩn thận cất chiếc lệnh bài nho nhỏ kia đi, lúc này thì Tử Thanh mới chú ý đến cái hộp gỗ đựng đầy chai lọ bên cạnh.
Sau khi uống thử mấy viên đan dược có công hiệu nâng cao tu vi, bất ngờ lại cảm nhận được điểm kỳ lạ trong cơ thể khiến cho Tử Thanh phải trợn tròn hai mắt mà thốt lên.
- Địa Linh Cảnh hậu kỳ?
Mà cũng không đúng, là Địa Linh Cảnh đỉnh phong!
Cái quần què gì thế này?
Thực ra, kể từ lúc mà Tử Thanh ở trong Tháp Công Pháp rồi gặp phải tình cảnh Tâm Ma Kính và đóa Sen màu đen tím tranh giành với nhau thì cảnh giới tu vi đã có chút lung lay rồi.
Nhưng vì khi ấy bị hai loại lực lượng khủng bố khiến cho thế giới tinh thần suýt chút thì vỡ nát, cho nên Tử Thanh mới không có thời gian để đi kiểm tra lại tu vi của mình.
Mà nói đúng ra thì cảnh giới tu vi của Tử Thanh đáng lẽ cũng không tăng nhanh như vậy, nhưng vì cái lúc đóa Sen do Hỗn Độn Chân Kinh chủ động hòa vào không gian tinh thần của cậu, rồi biến nó thành đại dương hắc ám vô tận thì tu vi của Tử Thanh ngay lúc đấy đã tăng lên thêm một bậc rồi.
Cộng với lúc hai nguồn năng lượng tranh đấu, Tử Thanh luôn một mực bảo trì tinh thần, sau đó được Hỗn Độn Chân Kinh giúp chữa trị không gian tinh thần sắp vỡ nát, cảnh giới tu vi của cậu lại có cơ hội đột phá một lần nữa.
Đến giờ phút này, khi đã uống hết một lọ đan dược giúp nâng cao tu vi, thì toàn bộ những gì mà Tâm Ma Kính và Hỗn Độn Chân Kinh mang đến cho cậu mới được dịp trỗi dậy đẩy tu vi của cậu lên đến Địa Linh Cảnh hậu kỳ đỉnh phong.
Còn có một điều mà Tử Thanh không hề biết, chính là khi Hỗn Độn Chân Kinh hòa vào đại dương hắc ám vô tận trong thế giới tinh thần của Tử Thanh thì bộ công pháp này đã mang đến một nguồn năng lượng cực kỳ to lớn.
Khi cậu ngủ say ba ngày, thì đây cũng là thời gian để linh hồn lưu trữ những thông tin mà Hỗn Độn Chân Kinh mang tới, cũng coi như là đã giúp cho Tử Thanh bước đầu tu luyện môn công pháp này.
Do đó, khi cậu hoàn toàn tỉnh táo và có đủ thời gian để kiểm tra lại bản thân thì mới phát hiện ra việc cảnh giới tu vi thay đổi nhiều đến vậy.
Cảm nhận được linh lực cuộn trào trong cơ thể tựa như sông rộng biển lớn, tuy rằng mạnh mẽ là thế, nhưng dù sao thì cậu vẫn không muốn gây sự chú ý quá lớn, nên trước hết vẫn phải nhờ đến Tâm Ma Kính giúp mình che giấu.
Từ ngày có được Hỗn Độn Chân Kinh, Tử Thanh rất là chăm chỉ tu luyện, trừ những lúc phải đi nghe mấy vị quản sự giảng giải về tri thức luyện khí ra thì đa số thời gian của Tử Thanh đều giành hết cho tu luyện.
Mà cũng trong thời gian này, vốn môn công pháp Cửu Ảnh Huyễn Kim Thân sau khi được Tâm Ma Kính dung hợp với tinh hoa của Ám Nguyệt Thiên Điêu thì đã trở thành một môn công pháp Thiên cấp trung giai cực kỳ lợi hại.
Thậm chí, ngay khi vừa mới bắt đầu tu luyện môn công pháp này thôi Tử Thanh đã bị sự ảo diệu của nó lôi cuốn rồi.
Thật ra, môn công pháp Cửu Ảnh Huyễn Kim Thân vốn dĩ là do các đời tổ sư của Cửu Lâm Tiên Vực tham khảo thân pháp của bộ tộc Thiên Yêu Điêu mà tạo ra.
Hơn nữa, cái loại hình thái tu luyện tạo ra phân thân này chỉ là mô phỏng được một phần thân pháp của bộ tộc Thiên Yêu Điêu mà thôi.
Vì vậy, khi bị hư ảnh Ám Nguyệt Thiên Điêu nuốt chửng thì con Mèo nhỏ kia như được quay về với cội nguồn mà tỏ ra cực kỳ vui sướng.
Giờ đây, khi đã kết hợp lại với toàn bộ tinh hoa tu luyện của Ám Nguyệt Thiên Điêu thì bộ công pháp Cửu Ảnh Huyễn Kim Thân này đã hoàn toàn lột xác, chân chính bước vào hàng ngũ công pháp cấp Thiên trung phẩm.
Ngay cả danh xưng cũng đã được đổi lại, từ tên gọi Cửu Ảnh Huyễn Kim Thân trở thành Huyễn Ảnh Thần Công - một trong những môn công pháp đứng đầu của Thiên Yêu Điêu tộc.
Thời gian dài trôi qua, bởi vì không gian của Tâm Ma Kính có năng lực phân cách không gian, cho nên khi Tử Thanh ở trong đó tu luyện được hơn năm mươi năm thì ở ngoài mới chỉ qua có hơn năm ngày mà thôi.
Trong hơn năm mươi năm này, Tử Thanh đã tu luyện hai môn công pháp là Huyễn Ảnh Thần Công và Hỗn Độn Chân Kinh không biết bao nhiêu lần, kết quả đạt được cũng đã khiến cho cậu cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng.
Tu vi tăng cao, thoáng cái đã đột phá tới Thiên Linh Cảnh hậu kỳ, nhưng vì sợ bị người khác chú ý nên Tử Thanh vẫn phải nhờ đến Tâm Ma Kính giúp mình phong ấn lại tu vi, chỉ để lộ ra cảnh giới Địa Linh Cảnh trung kỳ là đủ rồi.
Cũng trong khoảng thời gian này, trình độ luyện khí của cậu đã hoàn toàn vượt xa khi trước rất nhiều, hơn nữa, dựa vào mấy thứ nguyên liệu hiếm có bên trong nhẫn trữ vật, Tử Thanh chẳng khó để luyện ra được mấy món pháp khí thuộc hàng Linh khí hạ phẩm.
Tuy rằng cố lắm thì cũng luyện ra được Linh khí trung phẩm, nhưng dù sao thì nguyên liệu cũng không đủ, lại chưa thực sự quen tay nên Tử Thanh mới chỉ luyện ra được hai món Linh khí trung phẩm thôi.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.