Trái Tim Vai Phản Diện

Chương 38:




Trên đường trở về, Chu Tử Hào lái xe rất nhanh, anh cảm thấy cả đời này chưa bao giờ mất mặt như vậy.
Trước kia có nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày bản thân vì hạnh phúc của anh em mà đi đến nước đường này.
Mặc dù trong mấy người bọn họ cũng chỉ có em gái Lục tin lời nói dối của anh.
Một lát sau, Chu Tử Hào tỉnh táo lại, liếc mắt qua kính chiếu hậu nhìn Khương Diễm đang chuẩn bị tài liệu đấu thầu.
Không kiềm chế được tính tò mò, anh hỏi, “Lão đại, cậu nói xem, rốt cuộc thế lực của anh Dương lớn tới đâu, vậy mà có thể lấy được hạng mục Mỹ Thực Thành.”
Động tác trên tay Khương Diễm ngừng một lát, thản nhiên trả lời, “Đây không phải chuyện chúng ta nên quan tâm, đừng hỏi nhiều.”
Chu Tử Hào bĩu môi, “Vậy về sau cậu còn muốn làm việc thay anh ta không?”
Nghĩ một lát lại tự nói, “Anh Dương đã hơn năm mươi mà cũng không có con, lão đại, tôi thấy anh ấy còn rất thích cậu, nếu cậu vẫn đi theo anh ấy, về sau nhất định anh ấy không bạc đãi cậu.”
Khương Diễm híp mắt, mím chặt môi.
Đồ của người khác vĩnh viễn là của người khác, muốn xử lý thế nào đều là chuyện của bọn họ.
Chỉ có nắm thật chặt trong tay, đó mới là đồ của mình.
Cậu không muốn nhận được sự bố thí của người khác, thương xót hay đồng tình cũng vậy.
Những thứ này cậu đều không cần.
Cậu cũng sẽ không nhường cơ hội cho bất cứ kẻ nào muốn giẫm đạp lên mình.
Chu Tử Hào rất rõ ràng về thiên phú kinh doanh của Khương Diễm, năng lực cũng lớn như vậy, tất nhiên sẽ có dã tâm, không thể cả đời cam tâm làm việc cho người khác được.
Anh thăm dò nói, “Lão đại, nếu về sau cậu muốn tự mở công ty, tôi sẽ tiếp tục đi theo cậu, còn có thể đầu tư để làm cổ đông.”
Rốt cuộc Khương Diễm cũng ngước mắt lên, không có biểu cảm nhìn anh một cái.
Chu Tử Hào nhìn rõ vẻ không tin trong mắt cậu.
Vậy mà lão đại không tin anh có tiền!!
Chu Tử Hào hắng giọng một cái, có chút tự hào, “Tốt xấu gì trước kia tôi cũng đi theo sư phụ mấy năm… cũng không có chuyện một chút tiền bạc cũng không có. Hơn nữa, khoảng thời gian này đi theo cậu, không phải lấy được chút tiền từ bên anh Dương sao? Cho nên tôi có thể đầu tư mà, hơn nữa, không phải bây giờ trên người cậu cũng không có tiền sao, sao có thể không biết xấu hổ ghét bỏ tôi như vậy chứ?”
Lời Chu Tử Hào nói là thật, khoảng thời gian này Khương Diễm lao đầu vào kiếm tiền, trên cơ bản đều đổ vào hạng mục của Trình Tuệ Văn, muốn trả hết phí sinh hoạt bao nhiêu năm nay ở Hứa gia.
Khương Diễm rũ mắt, trên mặt vẫn không có chút cảm xúc, “Không phải cậu nói tích cóp đủ vốn sẽ lấy vợ sao?”
Chu Tử Hào vỗ đùi một cái, “Ai nha, đó không phải nói đùa với cậu sao. Lão đại, cậu cũng biết tính tình Lật Tự thế nào mà, mãnh mẽ như vậy, thà rằng kiếm tiền từ một tiệm xăm cũng không muốn tiêu tiền của tôi, về sau ai cưới ai cũng chưa biết đâu.”
Tuy rằng ngoài miệng nói vui vẻ như vậy, nhưng vẻ mặt Chu Tử Hào vẫn lộ rõ vẻ cô đơn.
Bởi vì anh rất rõ ràng, Lật Tự không muốn tiêu tiền của mình cũng có nguyên nhân, trong lòng cô vẫn có một người, một người sẽ không bao giờ quay trở về nữa.
Có đôi khi, một người nhìn như không si tình lại là người si tình nhất.
Chu Tử Hào thấy Khương Diễm nhìn mình chằm chằm, vội vàng chuyển đề tài.
Anh thâm tình nhìn Khương Diễm, học giọng điệu Lục Nhan Trúc nói, “Anh Diễm, lúc trước anh cứu em từ tay Hoàng Mao, đáy lòng em đã thề rằng cả đời này đi theo anh, anh nhất định không được vứt bỏ em đâu đấy.”
Khương Diễm lạnh giọng, “Câm miệng.”
Chu Tử Hào, “…”
Anh anh anh, đồ tuyệt tình!
Yên lặng trong chốc lát, Chu Tử Hào lại cười xấu xa hai tiếng, “Lão đại, tối qua anh và chị dâu đến cùng có…”
Mắt thấy sắc mặt Khương Diễm trầm xuống, Chu Tử Hào vội vàng dừng câu chuyện, vẻ mặt nghiêm túc, “Lão đại, nếu cậu thật sự thích chị dâu thì cứ dũng cảm theo đuổi đi, ít nhất bây giờ trong lòng cô ấy chưa có người nào khác, chuyện gì cũng chưa hiểu, thời điểm này xuống tay là tốt nhất. Cậu nhất định muốn vì những thứ tiền tài địa vị lúc này mà bỏ lỡ thời cơ theo đuổi tốt nhất sao?”
Màn hình máy tính dần tối đi, Khương Diễm yên lặng nhìn mình phản chiếu qua màn hình máy tính.
Đúng vậy, cô gái cậu thích lúc này chuyện gì cũng chưa hiểu.
Nhưng nếu có một ngày cô hiểu chuyện tình yêu, thích một nam sinh khác thì sao?
Từ rất lâu trước đây, khi cô nói coi cậu là người nhà, là em trai vẫn luôn ăn sâu trong trái tim cậu, sau đó vô số ngày đêm dài đằng đẵng hành hạ cậu.
Cô gái đơn thuần và thiện lương như vậy, cũng sẽ không bởi vì đồng tình và thường xót mà thích một người khác, cô ấy sẽ giống như nhân vật nữ trong truyện cổ tích, sẽ yêu một người con trai tỏa sáng lấp lánh.
… Đó là bạch mã hoàng tử mà ông trời ban tặng cho người con gái lương thiện mĩ lệ nhất.
Mà cậu thì sao, trên thế giới này, cậu không có gì cả.
Vậy cậu lấy tư cách gì mà thích cô, tình cảm của cậu không đáng giá một xu.
Huống chi, trong lòng cậu như cất giữ một con mãnh thú, chỉ cần nghĩ tới có người muốn chạm vào cô, trong lòng cậu lại cảm thấy khó chịu không thể nhịn nổi.
Vậy nên, cậu vẫn luôn cố gắng khắc chế tình cảm và dục vọng của mình, cũng không dám tiến tới gần cô.
*
Sau khi trở về từ trang viên Lục gia, Mạnh Nịnh vì trộm uống rượu mà bị Hứa Dịch cấm túc.
Nhưng kì thi học kì cũng sắp tới, cô cũng không muốn đi đâu chơi, học xong là về nhà đọc sách.
Lớp phụ đạo cuối tuần Trình Tuệ Văn đăng kí cho Mạnh Nịnh đã bị Hứa Dịch hủy, anh biết rõ trình độ thật sự của cô, biết cô sớm đã không cần phải học mấy thứ này vì trước kia cô đã thi qua một lần.
Chỗ ngồi thi giữa kì dựa theo thành tích, môn thi đầu tiên là toán học.
Tiết tự học kết thúc, bàn trên lưu luyến nhìn Mạnh Nịnh, “Chị Nịnh, từ nay về sau chúng ta không thể thi chung một phòng được nữa, chị đừng nhớ em quá, phải thi thật tốt, cố gắng đạt max điểm môn toán, bọn em vẫn chờ lớp nâng cao mất mặt đấy.”
Dù sao bây giờ cô cũng phải thi thật tốt, không phải vì lớp nâng cao mà vì bị Hứa Dịch cưỡng ép thi tốt.
Anh ấy ép cô phải thi theo đúng thành tích của mình, nếu không sẽ không cho cô chơi cùng với Lục Nhan Trúc nữa, sợ cô bị Lục Nhan Trúc dạy hư.
Rất nhanh, thi xong hôm trước, chiều hôm sau đã có kết quả.
Mỗi lần phát bài thi về lớp chín, người đầu tiên nhận sẽ là Hồ Viện, bây giờ toàn bộ đã biến thành Mạnh Nịnh.
Nhất là đại diện môn toán của lớp, nhìn bài thi ghi ba con số màu đỏ, rất nhanh đã cười trên nỗi đau của người khác, sau đó tùy tiện nhét tập bài thi vào tay một nữ sinh khác, “Bạn học, phát giúp tôi.”
Dứt lời, cậu cầm lấy bài thi của Mạnh Nịnh vọt tới trước bàn cô nói, “Chị Nịnh, chị thật sự quá đỉnh, quá ngầu, các anh em, chúng ta tới lớp nâng cao rửa sạch nỗi nhục!”
Bàn trên cười nhạt, “Mang hết bài thi các môn khác của chị Nịnh theo.”
Đại diện môn toán, “Sao phải mang hết? Không phải đánh cược mỗi môn toán sao?”
Bàn trên thở dài, “Ngu ngốc, nếu bọn họ nói chị Nịnh gian lận thì sao, bây giờ bảng thành tích khối chưa có, chúng ta mang bài thi theo chặn hết miệng chúng nó lại, vừa thô vừa thật, mau lên, nghe tôi.”
“Sắp vào lớp rồi, các cậu đừng nghịch nữa.”
Mạnh Nịnh có chút bất đắc dĩ, định lấy lại bài thi chụp cho Hứa Dịch vênh váo một chút.
“Không sao cả, chị Nịnh, mau đi thôi, phải dập tắt ngọn lửa kiêu ngạo của mấy tên nhóc lớp nâng cao đó.”
Bàn trên không nói hai lời lập tức kéo ống tay áo Mạnh Nịnh đi, cảnh tượng lúc này rất giống với trước đây khi Mạnh Nịnh kéo tay áo cậu lôi về lớp.
Bàn trên đi sau cùng giữ cho Mạnh Nịnh không chạy về lớp, những người khác chạy lên lớp nâng cao gọi người xuống.
Thời điểm Quý Dương đi xuống cùng nam sinh lớp chín, thần sắc vô cùng quái dị.
Mạnh Nịnh hắng giọng một cái, cố gắng tỏ vẻ hung dữ, “Bọn tôi gọi cậu xuống là để nói cho cậu biết, về sau không nên nhìn mặt mà bắt hình dong bất cứ ai, mỗi người đều có năng lực riêng của mình, còn nữa, lúc nói chuyện cậu cũng phải chú ý, lời nói của cậu sẽ có thể tạo thành tổn thương khó bù đắp cho người khác, hiểu không?”
Giọng nói của thiếu nữ mềm mại giống như cơn gió xuân, Quý Dương nhìn cô chằm chằm, nuốt một ngụm nước bọt, “Mạnh Nịnh… tôi biết trước kia tôi… có vấn đề, sau này sẽ không thế nữa.”
Mạnh Nịnh gật đầu, “Vậy tôi cũng không còn gì để nói rồi… Cậu mau về lớp đi.”
Cô nhớ, lần trước quay video bị ngã, Quý Dương cũng có chạy tới vây quanh cô cùng mấy nam sinh, còn muốn cởi áo khoác đưa cô, cuối cùng bị cô giáo mắng cho một trận.
Nam sinh lớp chín đứng một bên, cũng không ngăn cản Quý Dương, bọn họ nhường Mạnh Nịnh nói chuyện trước, cũng chỉ muốn dọa cậu ta một chút.
Dù sao lõa thể chạy quanh trường cũng là chuyện lớn, nếu chuyện này bị chủ nhiệm biết được, bọn họ cũng không tránh khỏi viết bản kiểm điểm.
Nhìn Quý Dương đứng trước mặt Mạnh Nịnh như không muốn đi, bàn trên hừ lạnh, “Nếu cậu không muốn đi thì cởi đồ đi! Dù sao bây giờ cũng đã vào lớp, chỉ có mấy người bọn tôi, muốn cởi thì cởi.”
Lập tức có nam sinh ùa theo, “Đúng vậy, muốn cởi thì cởi đi.”
Mạnh Nịnh nhíu mày, “Được rồi, chúng ta mau quay về…”
Cô còn chưa kịp dứt lời đã bị Quý Dương cắt đứt, “Mạnh Nịnh, nếu cậu muốn xem thì tôi cho cậu xem, tôi cũng đang luyện cơ bụng…”
Vừa nói cậu ta vừa cởi áo khoác đồng phục.
!!!
Mạnh Nịnh, “…”
Đây là cái kiểu biến thái gì!!!
Cô còn chưa kịp nhắm mắt, cảm xúc lạnh lẽo đã truyền tới, một bàn tay đưa tới che mắt cô.
Mạnh Nịnh ngửi thấy hơi thở lành lạnh quen thuộc trên người thiếu niên, cậu nắm lấy cổ tay cô kéo đi.
Cô nghe được tiếng bàn luận của nam sinh phía sau lưng.
“Tên này là ai vậy! Dám mang chị Nịnh đi dưới mí mắt chúng ta!”
“Sao tôi cảm thấy quen thế nhỉ, Quý Dương, đây có phải tên đứng nhất lớp cậu không?”
“Chúng ta nên đuổi theo không?”
Mạnh Nịnh nghe thấy giọng nói bàn trên, “Đuổi theo gì mà đuổi theo, chị Nịnh nhất định là giấu diếm chúng ta yêu đương rồi, thôi được rồi, đôi tình nhân người ta trốn học đi hẹn hò, chúng ta về lớp ngủ bù đi.”
“…”
Vành tai trắng nõn của thiếu nữ bỗng chốc đỏ lên.
*
Tuy rằng cấp ba Thịnh Dương thành lập mới chỉ có 30 năm, nhưng tiền thân là một trường tư quý tộc, có một cây ngô đồng lớn trăm năm lịch sử.
Mới đầu hè, cành cây vừa mọc ra những chồi non đung đưa theo gió, giống như từng ngọn đèn lồng nhỏ.
Khương Diễm kéo thiếu nữ ra mặt sau cây ngô đồng, dừng một chút, rồi mới buông tay cô ra.
Bên tai Mạnh Nịnh còn quanh quẩn tiếng nói của bàn trên, vành tai càng thêm dỏ.
Yêu đương gì chứ, yêu sớm sao?
Cô bây giờ mới có mười bảy tuổi thôi mà.
Cảm nhận được một ánh mắt từ trên đỉnh đầu truyền xuống, côi khôi phục tinh thần, ngước mắt lên nhìn thiếu niên trước mắt.
Ánh mắt lơ đãng xẹt qua cổ cậu, lần trước cô say đã lưu lạc ‘kiệt tác’ trên đó bây giờ đã không thấy.
Mạnh Nịnh mím môi, đối diện với ánh mắt đen nhánh thâm trầm của Khương Diễm.
Cô cho rằng cậu hiểu lầm cái gì, theo bản năng giải thích, “Khương Diễm, vừa rồi không phải bọn tớ bắt nạt người khác, bọn họ đùa giỡn thôi, không có ác ý đâu.”
Khương Diễm híp mắt, ánh nắng xuyên qua tán cây, ánh sáng dừng trên mặt cậu không rõ thần sắc.
Bắt nạt người kia thì thế thế nào, cậu chỉ muốn cái người có suy nghĩ cởi quần áo kia biến mất khỏi thế giới này mà thôi.
Mạnh Nịnh thở dài một hơi, Khương Diễm mất hứng, cũng không để ý tới lời nói của cô.
Cô suy nghĩ một chút, còn nói, “Tớ cũng không muốn nhìn cậu ta… cởi đồ…”
Mặt cô cũng đã đỏ lên, ngừng một lát, cô nói tiếp, “Tớ cũng không có hứng thú gì với cơ bụng…, vừa rồi tớ cũng nhắm mắt mà…”
Giống như suy nghĩ bị nhìn ra, thiếu niên có chút bối rối, tai đỏ cả lên, cả người căng thẳng, âm thanh lạnh lùng, “Cậu hứng thú hay không cũng không liên quan tới tớ.”
Mạnh Nịnh ‘hừ’ một tiếng, ấm ức trả lời, “Mỗi lần cậu không vui cũng không nói lý do cho tớ, bây giờ còn không cho tớ đoán luôn.”
Cô nghĩ, tính tình cậu quả nhiên vẫn như cũ, không tốt chút nào.
Khương Diễm mím môi, giọng nói khàn khàn, “…Không phải không vui.”
Mạnh Nịnh trừng mắt nhìn, “Thật sao? Tớ nói cho cậu biết một chuyện…”
Nói chưa dứt lời, cô lập tức nhìn thấy thầy chủ nhiệm đi ra từ tòa nhà, đang đi theo hướng bên này.
Mạnh Nịnh giật mình, cô lập tức nắm tay Khương Diễm, kéo cậu chạy về phía trước.
Thầy chủ nhiệm rất nhanh đã nhìn thấy có hai học sinh trốn học, lập tức chạy theo, “Hai em học sinh chạy phía trước, mau đứng lại, tôi cảnh cáo các em, đứng lại cho tôi!”
Ông gắt gao cầm lấy cái thước kẻ trên tay, vô cùng tức giận, “Ai cho phép hai cô cậu yêu sớm? Đợi đấy cho tôi, tôi nhất định bắt được hai anh chị.”
Thể chất cơ thể Mạnh Nịnh không được tốt, chạy được vài bước đã không chạy nổi nữa, vốn là cô lôi kéo Khương Diễm chạy, bây giờ đã đổi thành cậu kéo tay cô.
Xuyên qua một rừng cây nhỏ, tới khu phòng thí nghiệm cũ phía trước.
Khương Diễm thả chậm bước chân, kéo Mạnh Nịnh trốn vào một góc hành lang. Hành lang âm u nhỏ hẹp, vách tường lạnh như băng ẩm ướt, cậu bảo vệ cô ở trong lồng ngực mình.
Mạnh Nịnh cảm giác tim mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, gò má cô gần như dán sát trên ngực Khương Diễm, cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập mãnh liệt của cậu.
Thì ra cậu cũng không khác gì cô là mấy, lúc này đều có vẻ chật vật.
Mạnh Nịnh thở hổn hển, nhẹ giọng gọi, “Khương Diễm.”
Chóp mũi Khương Diễm đều là hương thơm trên người thiếu nữ, vừa trong trẻo vừa thanh mát, sắc mặt cậu hơi trầm xuống.
Im lặng vài giây, Khương Diễm nhắm mắt lại, hầu kết chuyển động, “Ừm?”
Mạnh Nịnh đột nhiên nhớ tới điều gì, giọng nói như muốn khóc, “Nếu như chúng ta bị bắt, cậu phải nói là bị tớ lôi kéo trốn học, là tớ ép cậu phải chạy, được không?”
Mấy hôm trước cô vô tình nghe Hứa Dịch nói chuyện với Hứa Nhiên mới biết, cấp ba Thịnh Dương có thể tiến cử vài học sinh vào trường đại học top đầu trong nước, nhưng yêu cầu vô cùng nghiêm khắc.
Mạnh Nịnh cũng không rõ yêu cầu cụ thể là gì, nhưng cô hiểu rõ, nếu làm trái quy kỷ luật của trường, nhất định sẽ không bao giờ có cơ hội này.
Cô muốn Khương Diễm giành được cơ hội này, như vậy cậu sẽ không cần phải vừa bận rộn công việc, vừa phải ôn thi đại học nữa.
Dù sao cô cũng cảm thấy, cô và những người khác trong lớp chín cũng không khác nhau là bao, trong mắt các thầy cô học hành không tốt lại còn thường xuyên trốn học đánh nhau, nên chuyện này với cô cũng không quan trọng.
Trái tim Khương Diễm vừa mềm mại vừa chua xót, cậu thấp giọng an ủi cô, “Sẽ không bị bắt được đâu.”
Giọng nói của cậu giống như có ma lực trấn định lòng người, Mạnh Nịnh nghe xong cũng bình tĩnh hơn nhiều, cô im lặng lắng nghe tiếng bước chân dần tới gần.
Ngay lúc Mạnh Nịnh sắp bị dọa chết, Khương Diễm đột nhiên vươn tay ôm chặt eo cô, hoàn toàn ôm cô vào lòng, “Đừng sợ.”
Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng chuông điện thoại.
“Được, được, hiệu trưởng, tôi đã ở bên dưới, bây giờ sẽ lên đó.”

Một lúc sau, Khương Diễm mới buông tay, “Ra ngoài thôi.”
Mạnh Nịnh sợ hãi sờ lồng ngực. Cô nghĩ, nếu bị bắt gặp sẽ nói là cô cưỡng ép bạn học Khương Diễm trốn học, cô và Khương Diễm cũng không yêu sớm.
Điện thoại Mạnh Nịnh rung lên, cô lấy ra nhìn thoáng qua.
Hồ Viện: Lão Dương bảo cậu tới văn phòng tìm thầy ấy nói chuyện.
Mạnh Nịnh: …
Hu hu hu, xong rồi, Dương Minh Viễn nhất định đã biết cô trốn học, muốn phạt cô đây mà.
Cô sống hai đời, cuối cùng cũng bị thầy giáo mời tới văn phòng uống trà.
Mạnh Nịnh hít sâu một hơi, cất điện thoại, tự trấn an mình rồi vẫy tay với thiếu niên, “Khương Diễm, tớ đi trước đây.”
Cô chạy chậm, bóng lưng dần biến mất khỏi tầm mắt cậu.
Một lúc lâu sau, nóng hổi trên mặt thiếu niên mới biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.