Trái Tim Vai Phản Diện

Chương 18:




Sáng sớm Mạnh Nịnh tỉnh lại, ý thức hỗn độn, mơ hồ nhớ lại đêm qua cô đi ngủ trước, Khương Diễm giống như có nói gì đó.
Nhưng bất luận nghĩ thế nào cũng không nhớ ra.
Cô lười biếng ngáp một cái, xuống giường rửa mặt chải đầu xong xuôi, thay quần áo, đang muốn gọi khách sạn bên kia đưa bữa sáng qua thì ngoài cửa truyền tới giọng nói Hứa Dịch.
“Nịnh… Rời giường sao?”
Mạnh Nịnh, “…”
Cô có chút muốn cởi quần áo ra, quay lại trong chăn nằm.
Nhưng nghĩ cũng là nghĩ, cô vẫn là đi qua mở cửa, nở một nụ cười giả dối với người đàn ông bên ngoài, “Vâng, em dậy rồi.”
Hứa Dịch biết cô có tính khí khi rời gường, giờ phúc này tâm tình hẳn là không tốt, ngay cả tươi cười cũng giả như vậy, nhưng mà trong mắt anh, bộ dáng này quả thực là đáng yêu cực kì.
Tiểu cô nương rõ ràng là tức giận, nhưng lại không dám nói gì.
Anh cười một tiếng, giọng nói dịu dàng, “Xuống tầng ăn sáng thôi.”
Mạnh Nịnh có chút đói, ngoan ngoãn gật đầu, đi theo phía sau Hứa Dịch xuống dưới.
Cô cúi đầu, ánh mắt lâu lâu lại liếc trên người anh.
Người này đến cùng xảy ra chuyện gì chứ, đột nhiên về nước thì không nói, còn giả bộ anh em tình thâm với cô.
Chẳng lẽ anh không thấy xấu hổ sao.
Rõ ràng quan hệ của anh ta và nguyên chủ không tốt chút nào.
Mạnh Nịnh đến trước bàn ăn, nhìn đồ ăn trên bàn, cháo bí đỏ, nước gạo, gạch cua tôm gói sủi cảo…
Những thứ này đều là đồ ăn cô thích trước kia.
Từ khi xuyên tới đây, Hứa gia vẫn là ăn sáng kiểu Âu, cô cũng đã có thói quen ăn bánh mì và đồ uống.
Cho nên, những thứ này là Trương Văn Dư dặn dò khách sạn chuẩn bị, hay là…
Mạnh Nịnh ngẩng đầu nhìn Hứa Dịch, ánh mắt mê mang.
Hứa Dịch ngẩn người, thuận tay gõ đầu cô một cái, “Không ăn nhanh sẽ nguội đó.”
Mười phút trước anh đã làm xong, vì để cho cô ngày đầu năm mới ngủ nhiều một chút mới không gọi dậy ngay.
“…”
Mạnh Nịnh xoa đầu vừa bị anh gõ, giận không nói gì, hiện tại lập tức tỉnh táo, cái tên cuồng bạo lực này không thể là anh trai ruột của cô.
Chính mình xuyên vào trong sách đã là chuyện kì diệu lắm rồi, nếu anh ruột cô mà còn xuyên vào thân thể anh trai nguyên chủ… không có khả năng có chuyện trùng hợp như vậy.
Mạnh Nịnh nghĩ thông suốt, khẩu vị cũng tốt, rất nhanh đã giải quyết đồ ăn trên bàn.
Quả thực là quá ngon.
Cảm thấy mỹ mãn sau khi ăn xong, cô ngẩng đầu, phát hiện Hứa Dịch mặt đầy cổ quái nhìn chằm chằm cô.
???
Trên mặt cô bị bẩn sao?
Mạnh Nịnh cầm lấy khăn tay lau miệng, thấy ánh mắt Hứa Dịch vẫn không rời, đột nhiên suy nghĩ, ho nhẹ một tiếng, “Anh ăn chưa.”
Hứa Dịch cố ý lạnh mặt, “Còn chưa ăn.”
Mạnh Nịnh, “…”
Cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, anh chuẩn bị bữa sáng cho cô, mặc kệ anh như vậy đúng là cô có chút không đúng.
Vì thế, cô lấy điện thoại trong túi ra, gọi cho bên phụ trách khách sạn bảo họ làm bữa sáng đưa qua.
Mạnh Nịnh nói xong đứng dậy có ý chạy trốn, lập tức bị Hứa Dịch phát hiện.
Anh hỏi, “Chuẩn bị đi đâu?”
!!!
Vì sao anh còn muốn quản rộng hơn ca Trình Tuệ Văn vậy?
Mạnh Nịnh im lặng vài giây, vẻ mặt thành thật nói, “Về phòng học tập.”
Hứa Dịch như cười như cười, “Bằng thành tích của em hẳn không cần có gắng đến thế?”
Mạnh Nịnh lập tức nhớ tới thành tích huy hoàng của nguyên chủ, thuận lý thành chương lý giải lời nói của anh thành đang trào phúng cô.
Nghiến răng một cái, “Thành tích tốt hay không tốt thì vẫn nên cố gắng học tập.”
Hứa Dịch gật đầu, bộ dáng tán thành.
“Cố gắng tất nhiên là tốt, nhưng cũng không nên học tập quá nhiều, đúng lúc mấy hôm nay anh có thời gian, mang em ra ngoài đi chơi một chút.”
Mạnh Nịnh tuyệt đối không muốn ở chung với anh, cảm giác vô cùng kì quái.
Cô nuốt nước bọt, ngón tay giữ chặt khóa áo, “…anh, mấy hôm trước em hẹn với bạn rồi, Tết sẽ qua nhà cô ấy ở vài ngày, xế chiều hôm nay sẽ đi.”
Hứa Dịch bất động thanh sắc nhìn động tác nhỏ của cô, nhẹ cười một tiếng, “Có phải là ở tới khi anh ra nước ngoài mới về?”
Mạnh Nịnh, “…”
Cô cúi đầu, không nói gì.
Hứa Dịch vẫn sợ dọa đến cô, giọng nói dịu dàng, “Anh cũng không muốn can thiệp vào quyết định của em, nếu em thực sự hẹn với bạn rồi, vậy cứ đi đi. Trước khi đi, em không muốn nói với anh thì cũng nên nói với mẹ, nói xem đến nhà ai, ở mấy ngày, phương thức liên hệ của bạn cũng cho anh với mẹ, lỡ có xảy ra chuyện gì, không liên lạc được với em thì còn có thể liên lạc với bạn em.”
Ngừng một chút, mắt anh híp lại, “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là em không được tới nhà của nam sinh, hoặc là nhà người khác. Nam sinh anh nói bao gồm cả Hứa… Khương Diễm, hai người dù sao cũng không phải chị em ruột, vẫn nên bảo trì khoảng cách thích hợp, giống như Nhiên Nhiên vậy.”
Tuy rằng Trình Tuệ Văn và Hứa Nhiên đều nói với Hứa Dịch, quan hệ giữa Mạnh Nịnh và Khương Diễm không tốt lắm. Nhưng hôm qua anh xuống máy bay, lúc gọi điện cho cô, tinh tường có thể nghe được bên kia điện thoại vang lên tiếng nói của Khương Diễm.
Ngày hôm qua là giao thừa, Khương Diễm không ở chung với người nhà của mình mà lại chạy tới bên Mạnh Nịnh, có thể thấy được, quan hệ giữa hai người không phải là không tốt như Trình Tuệ Văn và Hứa Nhiên đã nói.
Mạnh Nịnh muốn ra ngoài, nói không chừng là chủ ý của Khương Diễm.
Cái người ‘em trai’ Khương Diễm này, tính cách từ nhỏ đã không tốt, tâm tư âm trầm, trong lòng kiêu ngạo khó thuần, cảm xúc cũng chưa từng lộ ra ngoài, không ai biết nó nghĩ cái gì, nó cũng không lấy lòng bất kì ai, giống như đứa trẻ không có tình cảm vậy.
Hứa Dịch không xác định được Khương Diễm tiếp cận Mạnh Nịnh có mục đích gì, không xác định được liệu có phải cậu ta muốn mượn tay Mạnh Nịnh để lấy được nhiều thứ từ Hứa gia hay không.
Mạnh Nịnh thấy lời nói dối của mình bị Hứa Dịch vạch trần, cũng không vòng vo nữa, “Em với Khương Diễm không phải chị em ruột, nhưng quan hệ cũng tốt hơn em với anh, nên giữ khoảng cách hẳn là hai chúng ta.”
Anh cũng không phải anh ruột của cô, dựa vào cái gì mà quản cô chứ, còn bắt cô giữ khoảng cách với Khương Diễm, anh không coi Khương Diễm là em trai thì cũng không cho phép cô coi Khương Diễm là người nhà sao?
Hứa Dịch yên lặng nhìn cô, trong đầu suy nghĩ rất nhiều.
Anh suy nghĩ liệu mình có phải xúc động quá hay không, trong tình huống chưa xác định được cứ liều mạng như vậy quay về nước.
Nhưng là tình cảm kia quá khắc sâu, chất đống trong lồng ngực, quẫy nhiễu anh ngày ngày tinh thần không yên.
Về nước, nhìn thấy Mạnh Nịnh mới giảm bớt, lại bị gai nhọn, thái độ của cô làm cho hồ đồ.
Rõ ràng Trình Tuệ Văn nói với anh, cô em gái này so với trước kia không giống nhau, tính cách đột nhiên ôn hòa, ngay cả thành tích cũng tốt vượt bậc.
Trình Tuệ Văn cảm thấy cô trưởng thành hiểu chuyện, vốn là Hứa Dịch cũng có thể nghĩ như vậy, nhưng mà…
Anh muốn trực tiếp hỏi cô, cô rốt cuộc có phải người em gái Mạnh Nịnh trong giấc mơ kia không.
Nhưng vấn đề này thực sự quá hoang đường, căn bản anh cũng không dám mở miệng hỏi. sợ nói ra chuyện này có khả năng dọa đến cô.
Dù sao hai người cũng mời gặp nhau một lần vào tết năm ngoái, quan hệ giống như hai người xa lạ, anh đột nhiên thay đổi sẽ làm cô không thích ứng kịp.
Mà cô cũng có nhiều biểu hiện không giống với em gái ngoan ngoãn nghe lời trong giấc mơ kia, thậm chí trong ánh mắt còn có chút ghét bỏ đối với anh… Cho nên, hết thảy chỉ có khả năng là một giấc mộng của anh mà thôi.
Nhưng, dù có thể nào, cô và Nhiên Nhiên cũng là em gái ruột của anh.
Anh làm anh trai, vẫn nên che chở cho em mình, không thể để cô bị người có rắp tâm lợi dụng, không thể để cô bị lừa gạt tình cảm.
*
Hứa Dịch cũng không nói thêm gì, biểu tình trên mặt cũng nhạt đi, Mạnh Nịnh lặng lẽ trở về phòng.
Cô biết mình không có khả năng chuyển ra ngoài ở, Hứa Dịch không đồng ý, nếu cô còn trộm đi, nói không chừng anh sẽ nói cho Trình Tuệ Văn.
Nếu Trình Tuệ Văn biết, chắc chắn cũng không đồng ý, nói không chừng còn gọi quản gia quay về trông cô, không cho cô chạy loạn.
Đột nhiên nhớ tới đêm qua cô còn nhờ Khương Diễm giúp mình tìm phòng, Mạnh Nịnh vội lấy điện thoại, nhìn chằm chằm tên Khương Diễm ở đầu danh bạ, cuối cùng quyết định gọi cho cậu.
Vừa gọi đi, trong điện thoại vang lên giọng nữ máy móc, nhắc nhở đối phương đang trong cuộc điện thoại khác, không thể nghe máy.
Cách một lúc sau cô lại gọi một lần, vẫn đang trò chuyện.
Mạnh Nịnh nghĩ ngợi, gửi cho Khương Diễm một tin nhắn, bảo cậu không cần tìm phòng giúp mình, cũng xin lỗi vì mình ‘lật lọng’.
Mà một bên khác, trước khi Mạnh Nịnh gọi điện thoại, Khương Diễm đã nghe máy của Hứa Dịch.
Hứa Dịch luôn thích đi thẳng vào vấn đề, không lòng vòng, điện thoại vừa nhận, anh đã trực tiếp nói, “Khương Diễm, cậu muốn cái gì từ Hứa gia có thể nói với tôi. Chờ cậu tốt nghiệp đại học có thể cho cậu một vị trí trong tập đoàn, nhưng điều kiện tiên quyết là, cậu không được làm chuyện gì có lỗi với Mạnh Nịnh.”
Thần sắc Khương Diễm bình tĩnh, khóe miệng gợi lên một nụ cười trào phúng.
Cậu sớm đã đoán được, thân phận của cậu bây giờ, muốn tới gần cô, tất cả mọi người sẽ cho rằng cậu có mục đích, mục đích không thể cho ai biết.
Nhưng cậu nói tiếp theo của Hứa Dịch làm cho cậu có một chút kinh ngạc.
“Đương nhiên nếu cậu thật tâm đối đãi, tôi cũng không phản đối hai người làm bạn bè, cũng không phản đối hai người tiếp xúc với nhau, về sau có phát triển thành quan hệ gì đi nữa tôi cũng không phản đối. Nhưng nếu hiện tại cậu có mục đích trả thù hay gì khác, tôi nhất định sẽ không để cho cậu xuất hiện bên người con bé. Tính tình nó từ nhỏ đơn thuần, bên người cũng chưa từng có bạn…”
Ý thức được mình nói sai, Hứa Dịch hạ thấp giọng.
Qua vài giây sau lại nói tiếp, “Tóm lại, con bé là em gái tôi, tôi không sẽ tha thứ cho bất kì ai làm tổn thương đến nó.”
Nói xong, Hứa Dịch tắt máy.
Khương Diễm nghe tiếng tút tút trong điện thoại truyền ra, nhẹ nhàng nhíu mày.
Lời nói của Hứa Dịch còn vang vọng bên tai cậu, con ngươi đen nhánh trầm tĩnh lại cuồn cuộn cảm xúc bên trong.
Thông báo của điện thoại không ngừng kêu, là tin nhắn Mạnh Nịnh gửi tới.
“Khương Diễm, có khả năng tôi không thể ra ngoài ở nữa, cậu không cần tìm phòng giúp tôi đâu.”
“Thực xin lỗi, gây phiền toái cho cậu rồi ~ lần sau có cơ hội sẽ bồi thường cho cậu qwq~”
Dù không nói chuyện trực tiếp nhưng Khương Diễm có thể cảm nhận được thái độ cẩn thận của thiếu nữ, giống như sợ cậu mất hứng vậy.
Cái đồ ngốc nghếch này, sao có thể ngốc được như vậy chứ!
*
Vài ngày sau Mạnh Nịnh và Hứa Dịch đều bình yên sống dưới một mãi nhà, Hứa Dịch cũng không quá nhiệt tình quản thúc giống như ngày đầu mới trở về.
Mạnh Nịnh cảm thấy bộ dạng này của anh có vẻ thuận mắt hơn, cho nên cô nói chuyện với anh cũng nhu thuận mềm mại hơn.
Ngược lại, nhóm quản gia và người làm đối với vị đại thiếu gia ít khi về nước này nhiệt tình cực kì, hầu hạ anh cẩn thận từ đầu đến chân.
Mạnh Nịnh cũng hiểu được, dù sao Hứa Dịch cũng là người cầm quyền tương lai của Hứa gia, thời điểm nên lấy lòng thì lấy lòng thôi.
Trình Tuệ Văn gọi cho cô, nói chuyện không tới hai phút đề tài đã chuyển lên người Hứa Dịch, “Anh con gần đây làm gì? Có thích ứng được khí hậu trong nước không? Nó có nói bao giờ quay về không?”
Mạnh Nịnh trả lời từng câu xong, Trình Tuệ Văn mới tắt máy.
Mạnh Nịnh nhìn lịch sử cuộc gọi dài chưa từng thấy, có cảm giác mình không phải em gái Hứa Dịch nữa mà sắp trở thành mẹ của anh rồi.
Lúc cô xuống dưới ăn tối, thấy Hứa Dịch từ thư phòng đi ra, cũng không biết có thấy cô hay không, đi thẳng tới phòng ăn, bóng lưng cao ngất vững chãi.
Mạnh Nịnh lặng lẽ đi theo phía sau anh, đang muốn lén lút trừng mắt nhìn anh, người kia lại đột ngột xoay người lại.
Mạnh Nịnh chột dạ dời mắt, ho nhẹ một tiếng, dừng bước.
Khóe môi Hứa Dịch nhếch lên, rất nhanh đã bị anh che dấu, lãnh đạm hỏi, “Ngày mai đi học phụ đạo?”
Mạnh Nịnh chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”
Hứa Dịch buông mi, cẩn thận đánh giá tiểu cô nương trước mắt.
So với hôm anh trở về đẹp hơn không ít.
Khuôn mặt bây giờ hoàn toàn trùng khớp với cô bé trong mộng, chỉ là vóc dáng thấp hơn một chút, bây giờ cũng chỉ hơn 1m6.
Hứa Dịch phục hồi tinh thần, nhàn nhạt hỏi, “Anh đưa em đi?”
Mạnh Nịnh chần chừ một chút, lắc đầu, “Chú Lý đưa em đi là được rồi.”
Hứa Dịch thản nhiên gật đầu, còn nói, “Chiều nay anh lên máy bay.”
Mạnh Nịnh mất hai giây mới kịp phản ứng, hiểu ý của Hứa Dịch, chiều nay anh sẽ bay qua bên kia.
Trong lòng không hiểu sao dâng lên một chút không muốn.
Mí mắt cô run rẩy, nhỏ giọng hỏi, “Lời em vừa nói… có thể đổi ý không?”
Hứa Dịch cười một chút, cất bước lại gần.
Mạnh Nịnh cho rằng anh muốn búng trán cô, theo bản năng lùi ra sau nửa bước.
Nhưng Hứa Dịch chỉ đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm mại đen nhánh của cô, ôn nhu nói, “Có thể, em là tiên nữ, lời em nói đều tính.”
Mạnh Nịnh sửng sốt, những lời này trước kia cô từng nghe rất nhiều, mở to mắt, không thể tin nhìn về phía Hứa Dịch.
Sắc mặt Hứa Dịch vẫn như cũ, “Ăn cơm đi.”
Mạnh Nịnh biết mình đã suy nghĩ nhiều, gật đầu, “Được.”
Trương Văn Dư bất động thanh sắc nhìn hai người họ. Sao ông lại cảm thấy Đại thiếu gia đối xử với Nhị tiểu thư còn tốt hơn Đại tiểu thư nhiều như vậy?
Trước kia đại thiếu gia về nước, cũng không thân mật cưng chiều đối xử với đại tiểu thư như thế.
Hơn nữa, càng khiến ông nghi hoặc là từ khi nào quan hệ giữa bọn họ lại tốt hơn vậy?
Suy nghĩ hồi lâu cũng không ra, ông cũng không nghĩ nữa, dù sao cũng chỉ cần làm tốt chuyện mà Trình Tuệ Văn giao cho là được rồi.
Buổi sáng, Hứa Dịch lái xe đưa Mạnh Nịnh đến lớp phụ đạo.
Mạnh Nịnh chần chừ một chút, muốn nói lại thôi, đang muốn đẩy cửa xuống xe, Hứa Dịch ghé mắt nhìn cô một cái.
“Không có lời gì muốn nói với anh?”
Mạnh Nịnh ban đầu muốn hổi lần tiếp theo anh về nước là khi nào, ngừng một chút lại mở miệng, “Đi đường cẩn thận, thuận buồm xuôi gió.”
“…”
Hứa Dịch sớm đã biết cô bé trước mặt không có lương tâm, bằng không trong mộng cũng sẽ không vô tình mà bỏ lại bọn họ.
Anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, đưa tới trước mắt cô, “Nhận nó rồi đi học đi.”
Mạnh Nịnh cúi đầu không nhìn anh, cầm chiếc hộp xuống xe, chờ tới lúc ô tô đã đi xa mới cẩn thận mở ra nhìn.
Bên trong là một cái vòng tay thủy tinh điểm đầy sao và ánh trăng.
Đời trước cô cũng có một cái y hệt, cũng không nhớ giá bao nhiêu, chỉ nhớ rõ là một nhãn hiệu lớn, toàn thế giới có hai cái.
Mạnh Nịnh đứng tại chỗ rất lâu mới thu hồi vòng tay đặt lại trong chiếc hộp.
Cô mở điện thoại nhìn vị trí phòng học, ở tòa phía bắc tầng ba, cách giờ lên lớp còn tám phút, cô vội vàng chạy đi.
Đến cửa phòng học, Mạnh Nịnh nhẹ nhàng vỗ ngực, chờ thở xong mới đẩy cửa bước vào.
Trong phòng học có mấy nam sinh đang đùa giỡn, nhìn thấy cô lập tức sững sờ tại chỗ, những người khác nhận thấy điều gì cũng ngẩng đầu nhìn qua.
Cuối tháng hai, tiết trời đầu xuân, ánh nắng vừa lúc dừng trên người thiếu nữ, giống như phát ra ánh hào quang.
Cô mặc trên người áo bông màu đỏ, da trắng như tuyết, mặt mày tinh xảo, mũi cao, đôi môi anh đào khiến người ta rung động, khéo léo mà đáng yêu.
Mái tóc thiếu nữ xõa trên vai, đôi mắt lấp lánh giống như chứa cả bầu trời đêm.
Cô như ngẩn người, không nhúc nhích đứng đó, không giống người thường mà như là tiên nữ dưới bút vẽ của họa sĩ.
Tống Tinh Thần ngồi trong phòng học, chỉ cảm thấy ngũ quan thiếu nữ có chút quen mắt, cũng không nhớ ra nhìn thấy ở đâu.
Có nam sinh huýt sáo, hỏi Mạnh Nịnh, “Bạn học, cậu ở trường nào?”
Mạnh Nịnh bị họ nhìn chằm chằm đến nỗi da đầu tê dại, vẫn chưa ý thức được gì, lễ phép trả lời, “Thịnh Dương.”
Nam sinh ‘mẹ nó’ một tiếng, không thể tin lặp lại, “Thịnh Dương???”
Rồi lại thầm nói một tiếng, “Hoa khôi Thịnh Dương không phải bạn gái lão Tống sao? Tôi nhớ đã xem qua hình, không xinh đẹp được như vậy.”
Nói xong, cậu ta vỗ vai Tống Tinh Thần, “Lão Tống, Thịnh Dương mấy người lúc nào thì đổi hoa khôi vậy, lại không báo cho anh em một tiếng.”
Tống Tinh Thần nhìn lâu như vậy, cuối cùng cũng nhận ra người trước mắt là Mạnh Nịnh.
Nhưng cậu ta không hiểu, chỉ một kì nghỉ đông không gặp, sao cô lại biến thành bộ dáng như bây giờ?
Giống như là đóa hoa mai, hồ điệp thoát kén, cũng như tiên nữ rơi xuống thế gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.