Trái Tim Vai Phản Diện

Chương 12:




Mạnh Nịnh không bỏ qua bất cứ cảm xúc nào trên mặt Khương Diễm cả.
Lúc cô nhắc tới Lục Nhan Trúc, rõ ràng cậu cảm thấy mất hứng, nhiệt độ xung quanh cũng như giảm đi rất nhiều.
Cho nên, hẳn là bây giờ quan hệ giữa hai người họ cũng chưa tốt lắm?
Mạnh Nịnh yên lòng.
Khương Diễm mím chặt môi, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lời tới miệng rồi vẫn nuốt vào trong.
Cậu là ai gì mà quản được việc riêng của cô cơ chứ?
Bây giờ cô thích ai, sau này gả cho ai, những việc này đều không liên quan tới Khương Diễm cậu.
Giống như Hứa Văn Thanh nói, đối với cô, cậu chẳng qua chỉ là con trai của một người hầu ti tiện đã bán cô vào trong núi mà thôi.
Mạnh Nịnh do dự một lúc lâu, vẫn gọi tên cậu, "Khương Diễm..."
Hai con ngươi yên lặng như nước bắt gặp đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh của thiếu nữ.
Đối với lời nói kế tiếp của mình, Mạnh Nịnh cũng hơi chột dạ, rời mắt đi nơi khác, "Lần trước tôi có tới Lục gia, gặp được Lục Nhan Thanh, tôi cảm thấy anh ta không giống như người tốt. Cho nên, nếu sau này anh ta muốn cậu giúp đỡ việc gì thì tốt nhất... trước hết phải suy nghĩ hậu quả cho kĩ càng, sau đó mới chọn xem nên làm hay không."
Ngừng một chút, cô ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn cậu, "Còn có, nếu cậu mà thiếu tiền, tôi có thể cho cậu mượn, sau này kiếm được trả tôi cũng không muộn."
Tâm tình Khương Diễm cũng thoải mái hơn một chút, nhưng chỉ trong chốc lát đã biến mất.
Nghĩ tới đám lưu manh vừa rồi, đáy mắt chợt lóe lên vẻ nguy hiểm, cảm xúc trên mặt cũng không được tốt, "Cậu theo tôi tới đây chỉ để nói vậy?"
!!!
Mạnh Nịnh mở to mắt, cô biết ngay mà, sao có khả năng cô đi theo mà cậu lại không phát hiện ra được chứ. Dù sao cậu cũng mẫn cảm như vậy, quả nhiên là vẫn nhắm một mắt mở một mắt kệ cô.
Giờ phút này cuối cùng Mạnh Nịnh cũng giải thích được chán ghét trong mắt cậu lúc nãy là thế nào, nhếch môi, cãi lại, "Tôi còn lâu mới đi theo cậu, tôi là đi tới đây để dạo phố!"
Cô vừa dứt lời, cậu đã xoay người vào trong dãy phố, bóng lưng vẫn lạnh lùng vô tình như vậy.
Có kinh nghiệm sáng sớm hôm nay, Mạnh Nịnh ung dung đi cất bước theo sau cậu.
Khương Diễm đột nhiên đứng lại, xoay người, không hề chớp mắt nhìn cô.
Bước chân Mạnh Nịnh cũng dừng lại, nhỏ giọng nói, "Bây giờ đúng là tôi đang theo..."
Khương Diễm lạnh lùng, "Theo sát một chút."
Mạnh Nịnh hả một tiếng, trên mặt mờ mịt.
Ánh mắt Khương Diễm híp lại, "Không phải nói muốn đi dạo phố sao?"
Mạnh Nịnh gật đầu, đến bên người cậu, đi song song vào trong. Tới phía trước một đoạn, cô liếc mắt nhìn, "Khương Diễm."
Sao cô lại thích gọi tên cậu như thế! Mí mắt Khương Diễm khẽ run lên, thản nhiên đáp lại.
Mạnh Nịnh, "Cậu tới đây làm thêm sao?"
Khương Diễm không do dự gật đầu, "Ừm."
Ngừng một lát, biết cô vẫn chưa yên lòng muốn hỏi lại nói thêm, "Giúp người ta phá khóa điện thoại."
Vốn Mạnh Nịnh cũng không nghĩ nhiều, vừa nghe cậu nói phá khóa lập tức nghĩ đến việc người khác ăn trộm điện thoại mang tới, giống như xâm phạm quyền riêng tư của người ta, vô cùng không chính đáng."
Cô cảm thấy, chỉ cần Khương Diễm muốn làm, cậu có thể làm được.
Dù sao thì theo định luật của tiểu thuyết, nhân vật phản diện thường có chỉ số thông minh cao đến đáng sợ, còn vận may của nhân vật chính thì luôn rất tốt, cuối cùng mới có thể đánh bại được nhân vật phản diện, trở thành người thắng cuộc cuối cùng.
Khương Diễm giống như biết cô nghĩ gì, lại nói, "Tôi chỉ giúp những người quên mật mã thôi."
Mạnh Nịnh thở dài nhẹ nhõm, "Thế bây giờ cậu không cần đi làm sao?"
Khương Diễm, "Tối nay nghỉ."
Dù sao những người ở đó mà không giải quyết được đều sẽ để hết lên một danh sách chờ cậu tới làm.
Mạnh Nịnh gật đầu, tâm tình đã ổn định, bắt đầu tò mò đánh giá cửa hàng hai bên dãy phố. Ánh mắt cô bất giác bị một cửa tiệm hấp dẫn.
Phía ngoài tường được sơn màu trắng, hai bên tường còn khắc vài hình hoa văn bí ẩn, mà hoa văn bên trái và bên phải khác nhau rõ rệt.
Ngoài cửa còn treo một tấm bảng gỗ, chữ được viết bằng bút lông rồng bay phượng múa, mười phần tiêu sái tự do không chút bó buộc.
Mạnh Nịnh nhìn hồi lâu mới nhận ra trên đó viết Tiệm xăm Không si tình."
Thì ra là một chỗ để xăm mình.
Cô thu hồi ánh mắt, phát hiện ra Khương Diễm đang nhìn mình chằm chằm. Bị cậu nhìn như thế một lúc lâu, tai cô như nóng hết cả lên.
Cô cho rằng cậu hiểu lầm mình muốn vào xăm hình, mở miệng giải thích, "Tôi chỉ tùy tiện nhìn chút thôi."
Từ đời trước đến bây giờ cô đều là cô gái ngoan ngoãn, hơn nữa, thân thể cô không tốt, không thể đi dạo phố tự do huống chi là tới nơi như thế này.
Cho nên, lần đầu tiên nhìn thấy tiệm xăm hình khó tránh khỏi tò mò.
Cảm xúc đáy mắt Khương Diễm không rõ, mím môi không nói chuyện, nhận ra địa điểm phía trước, cất bước.
Mạnh Nịnh vội vàng theo sau.
Đi dần vào trong, hai người đi ngang qua một sạp trò chơi bắn súng, Mạnh Nịnh bước chậm lại, nhìn lướt qua cái giá để phần thưởng, hai mắt sáng rực lên. Đó là một đôi mèo bông xinh đẹp, một con màu đen, một con màu trắng, đuôi dài, chất liệu cũng rất đẹp.
Mạnh Nịnh cảm thấy con màu đen kia rất giống với Tiểu Thán Tử nhà mình, có chút rung động.
Ông chủ liếc mắt thấy khách hàng tiềm năng, nói với Mạnh Nịnh, "Người đẹp, chơi không? Mười đồng một lần."
Mạnh Nịnh chỉ vào mèo đen, hỏi, "Ông chủ, tôi muốn nó thì phải bắn trúng tất cả các quả bóng phải không?"
Lão bản đắc ý cười, "Đúng vậy."
Tiểu cô nương trẻ tuổi, nghĩ sao mà dễ như vậy chứ, vừa mở miệng đã hỏi tới bảo vật chỗ ông ta, ông cũng muốn xem xem cô lợi hại đến đâu.
Mạnh Nịnh nghĩ ngợi, trước kia cô cũng chưa từng chơi qua trò này, cô chơi cũng không lấy được phần thưởng. Hơn nữa, cô sợ lòng hiếu thắng nổi lên, chơi một lần không được lại chơi nhiều lần, làm chậm trễ công việc của Khương Diễm, hại cậu bị ông chủ mắng.
Cô lễ phép nói, "Cảm ơn ông chủ. Tôi không chơi đâu."
Ông chủ trợn mắt há mồm nhìn hai người đang đi xa, "..."
Sao cô gái này lại không như người bình thường khác vậy? Tự mình hiểu trình độ của bản thân cũng không phải chuyện tốt đâu!!! Thử một lần cũng được mà! Thử một lần thôi sẽ chết sao!!!
*
Mười một giờ đêm, Mạnh Nịnh khép sách, tắt đèn lên giường.
Cô vừa đắp chăn định đi ngủ thì Trình Tuệ Văn gọi điện tới. Nói chuyện cũng không lâu, chỉ có năm phút.
Trình Tuệ Văn chủ yếu quan tâm chuyện học hành của cô, cuối cùng hỏi xem Khương Diễm dạy cô thế nào.
Mạnh Nịnh trả lời từng câu, sau đó hai mẹ con chúc nhau ngủ ngon rồi cúp điện thoại.
Cô đặt điện thoại ở dưới gối, nhắm mắt lại, ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa rất nhỏ.
Mạnh Nịnh đứng dậy, bật đèn, đeo dép ra mở cửa.
Cửa vừa mở đã bắt gặp đôi mắt đen nhánh sâu thẳm.
Khương Diễm mang theo một chút khí lạnh ban đêm đứng ngoài cửa, thân hình cao ngất.
Ánh mắt Mạnh Nịnh rơi xuống quyển sách trên tay cậu.
Khương Diễm yên lặng nhìn cô, dừng một lát, hầu kết nhẹ nhàng chuyển động, giọng nói khàn khàn, "Mặc áo khoác vào."
Thiếu nữ mới từ trên giường dậy, váy ngủ trên người nhăn hết lại, cánh tay và da thịt ở cổ đều lộ hết ra ngoài, váy ngủ là loại thắt eo, lộ ra vòng eo tinh tế của cô.
Mạnh Nịnh lắc đầu, "Tôi không lạnh, cậu có chuyện gì thì nói đi..."
Cô còn chưa dứt lời, Khương Diễm đã bắt đầu cởi áo khoác của mình ra, chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể thiếu niên đã khoác trên người cô.
Còn chưa kịp hoàn hồn, cậu đã đưa sách trên tay cho cô, nhàn nhạt nói, "Đây là kiến thức sơ trung, chủ nhật làm xong đưa tôi."
Mạnh Nịnh, "..."
Xế chiều hôm nay cô vừa đưa quyển sách tiểu học đã làm xong cho Khương Diễm, không đến, chưa đợi tới ngày hôm sau cậu đã đưa cô quyển bài tập sơ trung để làm.
Trầm mặt một lúc, cô quyết định phản kháng, "Khương Diễm, tuần sau chúng ta có bài thi thử cuối kì..."
Khương Diễm nhìn cô không chút biểu cảm, ánh mắt bình tĩnh mang theo một chút nguy hiểm.
Hiện tại, trong mắt Mạnh Nịnh, Khương Diễm chỉ là một con hổ giấy mà thôi, ánh mắt cậu cũng không dọa được cô nữa.
Vờ như kinh sợ rụt cổ, cô vẫn dũng cảm như cũ đưa ra đề nghị, "Cho nên, tôi cảm thấy cậu dạy kiến thức cao trung cho tôi vẫn tốt hơn."
Khương Diễm ngừng một chút, thu lại mấy quyển sách trên tay.
"Chiều mai tan học đợi tôi ở thư viện."
Bỏ lại câu nói này, cậu lập tức xoay người đi xuống dưới, Mạnh Nịnh cũng không kịp nói gì.
Cô đóng cửa lại, lấy áo khoác màu đen trên người xuống. Cho nên... đây có tính là quan hệ giữa hai người đã được cải thiện không?
Coi như Khương Diễm vì Trình Tuệ Văn mới dạy cô học, vậy áo khoác này thì sao?
Hơn nữa, lần trước cô không khỏe, chính cậu cũng đã cõng cô đi bệnh viện.
Tuy rằng Mạnh Nịnh cảm thấy bên ngoài Khương Diễm đối xử với cô lạnh như băng, nhưng nói không chừng trong lòng đã bắt đầu dao động, thừa nhận cô là người nhà.
Tác giả có lời muốn nói:
Đáy lòng Diễm Diễm: --càng muốn đem cậu chiếm làm của riêng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.