Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 4: LẠC QUAN




Mạnh Tư Duy nhìn thấy cảnh kia thì thôi kiễng chân lên.



Cô dừng khoảng mấy giây, sau đó lại kiễng chân lên, dùng tay che trên mắt tạo thành một mái che nắng nhỏ, vì khoảng cách xa nên cô không thể không nheo mắt lại để cố gắng nhìn rõ hơn, nhưng đúng lúc này có một đám đông đi từ trong trường học ra, mấy học sinh vừa cười vừa đùa ngăn cản tầm mắt của cô.



Mạnh Tư Duy không thể không thay đổi vị trí một lần nữa, tìm một góc độ khác, sau khi cô tìm được góc mới thì người đứng ở vị trí vừa rồi đã biến mất.



Ánh mắt Mạnh Tư Duy tìm kiếm trong những người qua đường nhưng cũng không thấy bóng dáng của Bùi Thầm.



Cô không đợi được Bùi Thầm.



Mãi cho đến khi những chiếc xe đầy rẫy ở cổng trường Sùng Đức đều rời đi hết, đèn đường sáng lên, ánh đèn chói lóa, không còn ai từ trong trường đi ra nữa.



Mạnh Tư Duy ngồi ở bệ bồn hoa, nghĩ rằng có lẽ Bùi Thầm đã đi về bằng cửa khác. Về nữ sinh kia, có lẽ hai người chỉ giao lưu bình thường mà thôi, chẳng có gì ghê gớm cả.



Cô đứng dậy từ bồn hoa, một mình bắt xe buýt về nhà.



...



Tuần thứ hai, giải đấu khúc côn cầu học sinh trung học cơ sở thành phố C chính thức bắt đầu.



Bắt đầu vòng thứ nhất là thi đấu nhóm nhỏ, mỗi nhóm nhỏ tiến hành thi đấu trong tổ với nhau, dùng cách so điểm cạnh tranh hai vị trí trong mỗi bảng để vào tứ kết.



Thi trong nhóm chia ra tiến hành ở các trường khác nhau, gần đây Mạnh Tư Duy ngoài lên lớp ra thì gần như không thấy bóng dáng cô đâu, có người âm thầm trêu ghẹo nói rằng cuối cùng Bùi Thầm cũng có được sự yên tĩnh, không còn bị Mạnh Tư Duy dùng những câu hỏi mất não để hỏi trước mặt nhiều người.



Mấy trận thi đấu đầu trong nhóm nhỏ đều không ở Trường Nghi, nhưng tin tức gửi về cũng không tệ, ba trận thi nhóm nhỏ thì Trường Nghi thắng hai trận, trong đó còn có một trận thắng đậm.



Nghe nói trong đội thi đấu của trường, người thi đấu chính kiêm đội trưởng Mạnh Tư Duy của Trường Nghi năm nay thể hiện vô cùng xuất sắc, gần như trận nào cũng là cầu thủ tốt nhất đội.



Cuối cùng trận thi đấu nhóm nhỏ thứ tư mới quay lại sân nhà  Trường Nghi để thi đấu.



Trận thứ tư chính là trận đấu giữa Trường Nghi và trường trung học Thụ Dương, căn cứ vào xếp hạng trên bảng điểm, Trường Nghi chỉ cần thắng Thụ Dương trận này thì vòng tiếp theo có thể vào được top tám đội mạnh nhất.



Năm ngoái là năm thành tích thi đấu khúc côn cầu trên sàn của Trường Nghi kém nhất, đã bị loại từ vòng bảng, lúc ấy không khí toàn bộ đội khúc côn cầu rất tệ, cho nên vòng loại lúc này chỉ còn cách một bước là có thể vào được thật sự rất quan trọng, trên bảng thông báo ở trường học đã sớm được dán áp phích và thời gian thi đấu, hoan nghênh các bạn học đến cổ vũ cho đội thi đấu của trường.



Những ngày này Mạnh Tư Duy đều bận đi đến những trường khác để thi đấu, đối với trận đấu lần này cùng Thụ Dương, tâm trạng cô đặc biệt khẩn trương.



Nhưng cô khẩn trương chủ yếu không phải vì trận này thắng là có thể vào đấu vòng sau mà là trận đấu này các cô thi đấu ở sân nhà Trường Nghi của mình, áp phích cũng đã dán ở bảng thông báo của trường, không biết Bùi Thầm có đến xem cô thi đấu hay không.



Gần đây Mạnh Tư Duy đã lấy được số điện thoại di động của Bùi Thầm, trong thời gian nghỉ ngơi ở phòng huấn luyện, cô nghĩ thầm, nếu như Bùi Thầm không thấy áp phích dán trên bảng thông báo ở trường thì làm sao bây giờ, thế là cô chủ động nhắn một tin nhắn  vào dãy số kia.



"Bùi Thầm, bảy giờ buổi tối thứ năm có trận đấu khúc côn cầu trên sàn giữa Trường Nghi và Thụ Dương, nhớ sang đây xem nha!"



Mạnh Tư Duy gửi tin nhắn xong, tâm trạng thấp thỏm mong chờ, cô chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động, không biết có được trả lời hay không.



Cô vẫn cảm thấy con người có thể giỏi chuyện này, không biết chuyện kia, cô không giỏi chuyện học hành nhưng từ nhỏ cô đã chạy nhanh nhảy cao, sau khi bắt đầu học khúc côn cầu trên sàn cũng rất giỏi.



Bùi Thầm không thích cô, khinh thường cô là vì không thấy được thứ mà cô giỏi.



Mỗi người đều có nhiều mặt khác nhau, cô là học sinh thể thao, đã dành được danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất hai trận liên tiếp.



Hơn nữa đồng phục của Trường Nghi rất xấu, nhưng quần áo của đội khúc côn cầu trên sàn lại rất đẹp, áo phông rộng và quần ngắn màu xanh đen  để lộ đôi tay và đôi chân mảnh mai nhưng lại khỏe khoắn của cô.



Sau khi Mạnh Tư Duy gửi tin nhắn xong đã kiểm tra đi kiểm tra lại xem mình thông báo thời gian địa điểm rõ ràng chưa, kết quả phát hiện dù cô đã nói rõ thời gian địa điểm rồi nhưng lại quên tự giới thiệu mình là ai.



Mạnh Tư Duy nhanh chóng bổ sung thêm một tin nhắn nói mình là ai.



Đáng tiếc rằng tin nhắn cô gửi lần này lập tức xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ ở bên cạnh.



Tin nhắn gửi thất bại.



Loại bỏ tình huống điện thoại hết tiền ra thì còn một khả năng khác, đó chính là chủ nhân của số điện thoại kia đã chặn số của cô rồi.



Mạnh Tư Duy nhìn dấm chấm than đỏ kia rồi rơi vào trầm tư.



Là Bùi Thầm đoán được tin nhắn này do cô gửi nên mới chặn, hay chỉ đơn giản  là cậu thuận tay chặn một số điện thoại lạ đột nhiên gửi tin nhắn không đầu không đuôi cho mình nhỉ.



Sau khi Mạnh Tư Duy suy đi tính lại, cuối cùng quyết định là tình huống sau.



Cô sinh ra đã là người lạc quan.



...



Tối thứ năm, trận đấu vòng bảng khúc côn cầu trên sàn của trung học Trường Nghi và trung học Thụ Dương được tổ chức trong nhà thể chất của trường.



Vì thi đấu ở trường nên vẫn có nhiều người đến xem, bên trong nhà thi đấu còn có bạn trai của mấy nữ sinh trong đội thi đấu của trường cố ý đến cổ vũ cho bạn gái mình.



Trước khi trận đấu diễn ra, Mạnh Tư Duy đã cầm cây cơ (1) tìm đi tìm lại trên khán đài xem  có bóng dáng của Bùi Thầm ở đó hay không.



(1) cây gậy để chơi khúc côn cầu



Chung Ý lắc đầu với Mạnh Tư Duy đang tìm người trong khán đài, cô ấy khoác vai cô nhắc nhở: "Nhanh làm nóng người chuẩn bị đi, đội trưởng Mạnh."



Thi đấu hôm nay không có bạn gái của anh, mà có vẻ học thần kia cũng không thích xem náo nhiệt, cho nên sao có thể đến được... Nhưng những chuyện này Chung Ý không nói ra.



Mạnh Tư Duy không tìm được bóng dáng của Bùi Thầm, cô phồng hai má, bắt đầu làm nóng người chuẩn bị.



Trận thi đấu với Thụ Dương này còn căng thẳng hơn nhiều so với ba trận đấu trước, lúc trước đội thi đấu của trường Thụ Dương thuộc vào dạng yếu, nhưng hai năm gần đây đột nhiên thực lực lại tăng mạnh, thành viên ra trận người nào người nấy đều cao đến khoảng mét tám, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta có cảm giác bị chèn ép vô cùng mạnh, Mạnh Tư Duy ở trước mặt những nữ sinh kia cũng được xem là nhỏ nhắn xinh xắn.



Cũng may nhỏ nhắn cũng có ưu thế của nhỏ nhắn, mặc dù thi đấu khúc côn cầu trên sàn có tính đối kháng cao nhưng cũng không giống như bóng rổ, dựa vào dáng người cao và tay dài là có thể chiếm được ưu thế tuyệt đối, lão Hàn đã kịp thời điều chỉnh chiến thuật để các thành viên tự nắm bắt  ưu thế linh hoạt nhanh nhẹn của mình, nếu như nói nửa hiệp đầu hai đội còn ngang sức thì nửa hiệp sau đã phân rõ thắng bại.



Mạnh Tư Duy mặc đồng phục in số 7 của mình, cả người giống như một cái bóng vậy, linh hoạt di chuyển trên sân bóng, giây trước vẫn còn đang phòng thủ thì giây sau đã đến khống chế bóng vây quanh sau lưng đối thủ, dường như ngay cả thủ môn còn chưa kịp phản ứng thì cầu đã bay vào cầu môn của người đối diện.



Những học sinh trên khán đài vốn vì không muốn lên lớp tự học nên đến đây xem thi đấu cũng không ngờ rằng trận đấu này còn phấn khích hơn nhiều so với những gì bọn họ nghĩ, có người vốn đang cầm tờ rơi để quạt, cuối cùng hai mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm thiếu nữ mặc đồng phục đen xanh số 7 kia.



Mặc dù dáng người thiếu nữ mảnh mai nhưng cơ thể cô như mang theo sức mạnh mạnh mẽ, mỗi một nhịp chân như đều mang theo sức sống mãnh liệt, khiến người khác không thể rời mắt nổi.



Sau khi cô linh hoạt khống chế cầu xông vào phòng tuyến của đối phương, đồng thời thành công đánh cầu vào cầu môn, trên khán đài  xuất hiện những tiếng khen ngợi không ngớt.



Lão Hàn xem thi đấu kích động nắm chặt tay.



Cuối cùng trận đấu kết thúc với kết quả trung học Trường Nghi đánh bại trung học Thụ Dương với tỉ số 2:1, thành công tiến vào top tám đội mạnh nhất.



Sau trận đấu, tin tức đội thi đấu trường Trường Nghi chiến thắng Thụ Dương trên sân nhà, thành công vào top tám cũng lập tức truyền ra khắp trường học.



Năm ngoái đội thi đấu của trường đã bị loại từ vòng bảng, điều này gần như dập tắt hơn nửa sự nhiệt tình thi đấu của toàn bộ trường học, năm nay bọn họ còn chưa thi đấu hết vòng bảng  mà đã giành quyền tiến vào top tám đội mạnh nhất, độ chú ý được nâng lên không ít.



Trong đó còn gồm cả độ chú ý của Mạnh Tư Duy, trên diễn đàn của trường mấy ngày này đều có người đăng bài hỏi người mặc áo số 7 trong trận đấu năm nay là ai, đội thi đấu của trường bọn họ năm nay hình như cũng đỉnh phết đấy.



Nhưng cũng có một số người không đồng tình.



Lúc tan học Mạnh Tư Duy đã nghe được Từ Đạt Long khoác lác trên trời dưới biển ở giữa đám nam sinh.



"Ôi chao, có gì mà lợi hại chứ?"



"Không phải chỉ là may mắn vì không bị phân vào cùng bảng đấu với  Sùng Đức và Minh Anh thôi sao, thắng cái đội nhỏ Thụ Dương năm nào cũng đều đứng thứ nhất từ dưới lên thì có cái gì tốt chứ."



"Trước đó không phải còn thua một trận sao?"



Từ Đạt Long thấy Mạnh Tư Duy đến cũng không có ý dừng lại.



Mạnh Tư Duy liếc nhìn Từ Đạt Long một cái, cô cũng không so đo với cậu ta, cô đến để tìm Bùi Thầm.



Vị trí của Từ Đạt Long cách Bùi Thầm rất gần, cũng không biết vừa rồi Bùi Thầm có nghe được những lời kia của Từ Đạt Long không.



Lần này Mạnh Tư Duy đến để đưa vé cho Bùi Thầm.



Sau khi cô biết đêm mình thi đấu Bùi Thầm vẫn luôn ở trong phòng học, căn bản không đến nhà thể chất nên tất nhiên cũng không thấy cô thi đấu.



Tâm nguyện lớn nhất lúc này của Mạnh Tư Duy chính là để Bùi Thầm thấy cô thi đấu một trận, nhìn dáng vẻ như cá gặp nước của cô ở trên sân bóng, nghĩ đến những bài post bàn luận về mình trên diễn đàn, thậm chí cô còn có một ảo tưởng rằng Bùi Thầm thấy cô thi đấu xong sẽ thích cô.



Thích một người có lẽ chính là muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình ra cho cậu nhìn.



Cuối tuần này là trận thi đấu xác định 4/8 đội đi tiếp , thi đấu ở một trường học khác, học sinh ngoài trường muốn đến xem thi đấu thì nhất định phải có vé ra vào cửa.



Hai tay Mạnh Tư Duy để vé lên bàn học của Bùi Thầm, cằm hơi nâng lên để lộ sự hoạt bát kiêu ngạo: "Bùi Thầm, đây là vé trận tứ kết tuần này, tặng cậu đó."



Trận đấu tứ kết  không giống như trận đấu vòng bảng, những đội được vào đều là đội mạnh, ngoài học sinh của trường ra thì rất khó kiếm được vé, Mạnh Tư Duy là thành viên tham dự thi đấu mới có hai tấm, một tấm cô cho mẹ, một tấm cô giữ lại cho Bùi Thầm.



Từ Đạt Long thấy Mạnh Tư Duy lại chạy đến đưa vé cho Bùi Thầm thì bắt đầu trợn trắng mắt.



Nhưng Mạnh Tư Duy cũng không cho Bùi Thầm có cơ hội mở miệng từ chối, sau khi cô bỏ vé xuống bàn thì lập tức xoay người rời đi, lúc xoay người trong lòng cũng không chắc chắn.



Ngay cả thi đấu vòng bảng tổ chức ở Trường Nghi Bùi Thầm cũng không đi thì sao có thể đến xem cô thi đấu top tám được chứ?



Sau khi tan học, Mạnh Tư Duy còn đặc biệt chạy đến lục thùng rác sau phòng học , thấy trong thùng rác không có vé vào cửa cô đưa thì mới yên lặng thở phào nhẹ nhõm.



Trong trận thi đấu top tám vào cuối tuần, Mạnh Tư Duy đến khán đài tìm mẹ mình, sau đó lại lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía chỗ ngồi bên cạnh mẹ cô.



Vị trí của tấm vé cô đưa cho Bùi Thầm là ở đó.



Mạnh Tư Duy thấy một nam sinh xa lạ đang ngồi đó.



Nam sinh lười biếng ngáp một cái, dùng tấm vé vào cửa kia để quạt gió.



Mạnh Tư Duy bĩu môi. Mặc dù kết quả này cô cũng có thể đoán trước được, thậm chí còn cảm thấy hợp tình hợp lý nhưng cuối cùng lúc đối mặt vẫn cảm thấy không vui vẻ .



Sau khi phân tích kĩ thuật, lão Hàn lại cổ vũ tinh thần mọi người.



Trận đấu top tám hôm nay rất quan trọng, thành tích tốt nhất từ trước đến nay của Trường Nghi chính là vào tứ kết, nếu như hôm nay bọn có thể thể thắng trận top tám này thì chẳng khác gì lại một lần nữa tạo nên lịch sử.



Mạnh Tư Duy nhìn lão Hàn đang sắp xếp chiến thuật trước trận đấu, sau khi ông ấy nói xong, tất cả mọi người đều để tay chồng lên nhau hô cố lên.



Chung Ý trực tiếp coi trận đấu hôm nay thành trận đấu cuối cùng, biết Mạnh Tư Duy không đợi được Bùi Thầm đến xem cô thi đấu, sợ cô buồn còn cố ý an ủi: "Không sao, cho dù không vào được tứ kết, không tạo được lịch sử cũng không sao, top tám năm nay mạnh hơn năm trước nhiều."



Mạnh Tư Duy vô cùng qua loa mà "ừ" một tiếng, cô cầm cây cơ nhìn sàn nhà ngẩn người.



Chung Ý nhanh chóng dùng cây cơ gõ một cái xuống sàn nhà trước mặt Mạnh Tư Duy: "Tỉnh táo lại, đừng suy nghĩ nữa, sắp ra sân rồi."



Mạnh Tư Duy hoàn hồn, nhìn đối thủ ở đối diện đã chuẩn bị sẵn sàng chờ xuất phát, đột nhiên cô hỏi Chung Ý: "Có phải hai trường học đều tổ chức cho tất cả học sinh đi xem trận chung kết hàng năm không?"



Chung Ý tùy ý "ừ" một tiếng: "Cậu không biết sao, hỏi cái này làm gì?"



Đương nhiên hai trường học sẽ tổ chức cho toàn thể học sinh đi xem trận đấu tranh đoạt quán quân á quân, nhưng vì hàng năm hai cái tên ôm giải thưởng lúc nào cũng là Sùng Đức và Minh Anh, cho nên trận chung kết gần như có thể gọi là quan hệ hữu nghị giữa hai trường trung học trọng điểm Sùng Đức và Minh Anh, từ đầu đến cuối đều không có chút liên quan gì đến Trường Nghi.



Bỗng nhiên Mạnh Tư Duy nắm chặt cây cơ của mình, nói: "Mình muốn vào trận chung kết."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.