Trái Tim Mong Manh Của Trúc Mã

Chương 12: Nhân Duyên Tình Cờ Gặp Gỡ Với Trúc Mã






Editor: Quân
Beta-er: Triêu Nguyên
Sau khi Ly Thiên Thu thấy tranh của tôi, cậu ta lại không vui.
Nếu tôi biết cậu ta còn bảo thủ như vậy ngay lúc đầu thì còn lâu tôi mới đưa tập tranh đó cho cậu ta.
Suy cho cùng tôi cũng có vẽ cái gì đó khác người đâu, chỉ là vẽ lõa thể thôi mà.
Lúc Toàn Tuyền Tuyền gọi điện đến, tôi vẫn đang buồn bực, đến nỗi nói chuyện cũng chẳng còn tí sức lực nào.
“Này, sao cậu lại thảm vậy?” Toàn Tuyền Tuyền nghe được giọng nói vật vờ của tôi ở đầu kia điện thoại, kinh ngạc hỏi.
“Tớ chọc điên Ly Thiên Thu (T ^ T).” Ở trước mặt Toàn Tuyền Tuyền, tôi không bao giờ che dấu cảm xúc.
Toàn Tuyền Tuyền dừng lại một chút, im lặng, cô hỏi tôi: “Trương Linh, sao cậu để ý cảm xúc Ly Thiên Thu nhiều thế?” Giọng của cô nàng nghe chẳng dính chút đúng đắn nào cả.
“Hả? Vậy cơ á…” Vốn dĩ định làm nũng bảo Toàn Tuyền Tuyền an ủi, ai ngờ đâu Toàn Tuyền Tuyền lại hỏi vấn đề này cơ chứ?!
“Trương Linh.” Toàn Tuyền Tuyền đánh gãy lời nói của tôi: “Mỗi lần nói đến việc này, cậu lại trốn tránh.”
Tôi khó mà cười nổi, đau đầu cố lơ qua chuyện khác.
“Trương Linh, đôi khi tớ thấy cậu chẳng khác gì người hầu của Ly Thiên Thu.
Từ lúc biết cậu đến giờ, tất cả sinh hoạt của cậu đều quay quanh Ly Thiên Thu.”
“Toàn Tuyền Tuyền, tớ…” Toàn Tuyền Tuyền rất ít khi hùng hổ dọa người như thế này, bình thường cô ấy nói chuyện rất dịu dàng.
“Trương Linh, cậu thích Ly Thiên Thu à?”
Tôi nghe được những lời này của Toàn Tuyền Tuyền, sợ đến mức giật mình xua tay: “Sao có thể thích cậu ta được?! Gu tớ là trai Âu ấy, đm, phải cao 1m8, cơ bắp cuồn cuộn, cơ bụng sáu múi, đã thế xương nhân ngư phải sâu!! Thể loại cao gầy như Ly Thiên Thu, gió thổi cái là bay đi mất ai thèm?” Tôi kích động đến mức không cẩn thận nói ra sở thích thầm kín của mình, tôi cuống cuồng ngậm miệng lại, “Toàn Tuyền Tuyền, cho dù như thế nào, tớ cũng không thích cậu ta.”
Toàn Tuyền Tuyền im lặng một hồi, rồi lại mở miệng nói: “Trương Linh, cậu đừng thích Ly Thiên Thu.
Tớ nói thật, một khi cậu đến gần cậu ta, cậu sẽ mất đi ý nghĩa tồn tại của mình, như thể mục đích tồn tại duy nhất của cậu là Ly Thiên Thu á.”
Tôi rất muốn phản bác, tôi thật sự không thích Ly Thiên Thu, nhưng nghe những lời Toàn Tuyền Tuyền nói, tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Tôi bất tri bất giác nhớ đến một giấc mơ hồi trước.

Ly Thiên Thu chết trong ngực tôi, trước khi chết, cậu còn cực kì áy náy bảo tôi đừng tức giận, cậu chỉ tìm được một cái bánh bao.
“Toàn Tuyền Tuyền, có khi thật sự kiếp này tớ sinh ra để trả nợ hắn, đôi khi tớ cảm thấy như đời trước tớ nợ cậu ta, nên đời này phải trả lại.”
Có lẽ Toàn Tuyền Tuyền bị những lời lộn xộn của tôi làm rối, cô ấy không tiếp lời, chờ tôi nói tiếp.
Tôi nằm ngửa trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, sau đó lại nói xằng bậy.
“Toàn Tuyền Tuyền, lâu ơi là lâu hồi đó, tớ có một giấc mơ…”
Lúc tôi học cấp 2, Ly Thiên Thu có lần ăn không ngon ngủ không yên cả tháng trời vì việc tôi đánh nhau với người khác, hơn nữa nguyên nhân dẫn đến vụ ẩu đả ấy xuất phát từ cậu ta.
Ròng rã một tháng trời, cuối cùng thì cậu không trụ được mà phải nhập viện, lúc đó tôi cực kì cậu sẽ chết đi nên ở bên Ly Thiên Thu mấy ngày trời.
Trùng hợp thay, mấy ngày đó bỗng tôi lại mơ thấy một giấc mơ vô cùng kỳ lạ.
Giấc mơ ấy quá mức chân thật, tôi cảm thấy giấc mơ ấy như thật sự tồn tại, giống như thể tôi thật sự không phải nằm mơ mà là xuyên về thời trước, chính mắt chứng kiến nghiệt duyên giữa mình và Ly Thiên Thu.
“Trương Linh! Cậu ngáo à?” Giọng Toàn Tuyền Tuyền bỗng nhiên cao vút.
Tôi cảm thấy bản thân sắp bị điếc đến nơi, vội đem điện thoại kéo xa khỏi tai.
“Cậu nói cậu là công chúa bại liệt, còn Ly Thiên Thu là người hầu chiếu cố cậu? Cậu ta tìm đồ ăn cho cậu, sau đó bị người khác chém chết? Cho nên đời này cậu phải báo ân Ly Thiên Thu, còn phải làm mọi thứ để cậu ta có được hạnh phúc? Mắc mớ gì chứ?”
Câu chất vấn thấm đẫm khinh bỉ của Toàn Tuyền Tuyền làm tôi đỏ mặt, mở miệng: “Giỡn thôi mà, bình tĩnh bình tĩnh nào bae.”
Toàn Tuyền Tuyền thở phào một hơi: “Đầu cậu toàn cái gì đâu không.
Tuy cậu bảo là giỡn nhưng tớ thừa biết cậu đã nghĩ như vậy.
Tôi ngẩn người, có chút thất bại gật đầu: “Có đôi khi tớ sẽ nghĩ thế thật.”
Tôi không nói cho Toàn Tuyền Tuyền biết tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của Ly Thiên Thu, tôi cũng không nói hết giấc mơ của bản thân cho cô ấy nghe.
Cô ấy chỉ nghe thấy một đoạn giấc mơ, nên cho rằng tôi nói nhảm.
Nhưng nếu tôi đem toàn giấc mộng nói cho cô ấy biết khả năng cao, cô ấy cũng sẽ tin giấc mộng kia có lẽ tồn tại.
Tôi bị cảm xúc của Ly Thiên Thu làm loạn như vậy trong nhiều năm rồi nhưng mãi vẫn không thể ghét cậu.

Ngay từ lần đầu tôi thấy cậu, tôi đã có cảm giác cậu vô cùng đặc biệt đối với mình, cậu là một người cực kỳ cực kỳ quan trọng.
Khi đó em họ tôi tìm tôi chơi cùng, còn mang theo rất nhiều Barbie, khi đó thứ tôi thích nhất cũng là mấy con búp bê này.
Nhưng khi nhìn thấy Ly Thiên Thu đứng dưới tiểu khu, tôi không hiểu sao mình lại bị cậu thu hút đến nỗi quẳng luôn búp bê sang một bên, phi thẳng xuống tìm cậu.
Khi còn nhỏ, Ly Thiên Thu là loại người u ám nặng nề, chẳng khác gì con rối vô cảm.
Nhưng không hiểu sao con bé nhiều chuyện như tôi lại chơi được với cậu.
Khi Ly Thiên Thu bị đàn anh cấp trên bắt nạt, cho dù tôi sợ đến hai chân run rẩy, tôi cũng muốn bảo vệ cho cậu.
Những việc này có thể lấy lí do là tôi tốt bụng này kia để giải thích, nhưng mà thực tế khi đó Ly Thiên Thu với tôi chẳng khác gì người xa lạ, cho dù tôi nhiệt tình lương thiện đến mấy cũng chẳng muốn vì cậu ta mà hi sinh nhiều đến vậy đâu! Dù sao thì ích kỷ một chút mới là trẻ con.
Có lẽ tiềm thức của tôi nói cho tôi biết, Ly Thiên Thu là người quan trọng đối với tôi, tôi phải nỗ lực làm cậu vui vẻ.
Cho nên tôi mới có thể không oán không hận bảo vệ cậu mấy năm cuộc đời.
“Trương Linh! Trương đầu heo! Cậu đúng thật là…” Toàn Tuyền Tuyền có vẻ bị tôi chọc đến mức nói không ra lời, cô nàng hít sâu mấy hơi, mới có thể cùng tôi nói tiếp: “Nói thật, về sau cậu không nên xem nhiều anime và manga như thế.
Trên đời không có chuyện linh hồn chuyển thế, cũng không có gì gọi là nhân duyên tình cờ gặp gỡ.
Có cần tớ gửi cho mấy quyển ‘khởi nguyên của nhân loại’ và ‘sự ra đời của vũ trụ’ cho cậu đọc không?”
“Không, không cần!” Nếu biết trước Toàn Tuyền Tuyền sẽ cười nhạo mình, còn lâu tôi mới đem tâm sự nói cho cô ấy nghe.
Tuy rằng tôi nhìn có vẻ bất cần đời nhưng tôi cũng có tâm sự đấy thôi.
Trước nay tôi không nói tâm sự của mình cho ai bao giờ, lần này nói cho Toàn Tuyền Tuyền nghe tôi đã cực kì xấu hổ rồi, bây giờ lại bị cô ấy khinh bỉ, tôi thật sự thẹn đến mức muốn đào cái hầm chui vào cho xong.
Tôi vội vàng cứu vớt hình tượng còn sót lại của mình: “Tớ đùa thôi mà hahaha, Toàn Tuyền Tuyền, không ngờ cậu lại dễ lừa như vậy! Hahaha!” Tôi cười gượng.
Toàn Tuyền Tuyền im lặng, tôi đang cười cũng xấu hổ câm mồm lại.
“Tớ có việc, cúp máy đây.” Toàn Tuyền Tuyền bỗng nhiên nói.
Tôi vội vàng ngồi dậy: “Toàn Tuyền Tuyền, hôm nay cậu làm sao thế? Sao tớ cứ có cảm giác rằng cậu đang không vui nhỉ? Có phải đã xảy ra chuyện gì đó ở studio dance không? Lần trước cậu còn bảo bị người ta đá đi… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Hôm nay cậu gọi điện cho tớ, có phải do chuyện gì đó xảy ra không?”
Giọng Toàn Tuyền Tuyền nhẹ xuống: “Không có gì, chỉ là muốn nghe giọng của cậu.”
Tôi giật mình, trong lòng bỗng nhiên có chút nóng lên.
Toàn Tuyền Tuyền đáng ghét này nếu tiếp tục dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi, tôi sợ rằng bản thân nhịn không được mất.
Cô ấy ngầu như thế, vừa cao, dáng lại đẹp, đối xử với tôi cũng không tệ, cứ như thế này, tôi sẽ bị cô ấy bẻ cong mất.
Nếu cô ấy tỏ tình với tôi, tôi thật sự sẽ hold không nổi.
“Trương Linh, chuyện xưa của cậu rất thú vị.
Có thể dùng để giải buồn.
Tớ có việc khác, cúp máy đây.” Toàn Tuyền Tuyền nói.
Tôi vội mở miệng: “Cậu không có chuyện gì thật chứ?”
“Hồi nãy gọi điện cho cậu thì có, bây giờ không sao rồi.
Như vậy nha, cúp đây.” Cô ấy dứt lời liền tắt máy.
Tôi ôm điện thoại, thoáng nghĩ đến đôi mắt phượng biết cười của Toàn Tuyền Tuyền, lòng tôi chợt rộn ràng.
Thời điểm tôi quen biết Toàn Tuyền Tuyền là vào cấp 3, bởi vì thành tích hai đứa đều tệ đến mức không thể tệ hơn cho nên cả hai đều bị phân đến mấy lớp cuối, cô ấy cũng thành bạn ngồi cùng bàn của tôi.
Lên cấp ba, cái khí chất hổ báo của tôi tự động đi hết.
Tôi đeo một cặp kính đen, thân hình cũng gầy gầy yếu yếu, Toàn Tuyền Tuyền cho rằng tôi là loại mọt sách yên lặng, mà cô ấy vì lại ghét đọc sách, nên cũng ghét lây sang tôi.
Khi mới bắt đầu ngồi cùng bằng, Toàn Tuyền Tuyền cực kì xa cách với tôi, cứ đến giờ học là cô ấy lại ngủ, vừa tan học thì lập tức xuống sân đánh bóng rổ, con bé nhỏ nhắn yêu học tập như tôi tự nhiên không thể thân được với cô ấy.
Sau đó vào một lần học thể dục, cô ấy không cẩn thận đánh bóng rổ trúng đầu tôi, hơn nữa là loại nghiêm trọng ấy.
Tôi lúc ấy xém tí nữa là bất tỉnh, trên trán xuất hiện một bé sưng mập mạp nhú lên.
Tuy Toàn Tuyền Tuyền có vẻ chị đại học đường gì đó, nhưng trong lòng cậu ấy vẫn là người tốt bụng, lập tức vách tôi tới phòng y tế.
Cô y tế giúp tôi bôi thuốc, không ngừng thở dài: “Như thế nào lại nghiệm trọng như này? Em có đau hay không? Đau như vậy em lại không khóc thật tài.”
Tôi đau đến nhe răng nhăn mặt, nghe được cô y tế nói thế, tôi kinh ngạc hỏi: “Sao lại khóc ạ? Em còn chưa chết mà?”
Nghe được câu nói của tôi, Toàn Tuyền Tuyền vốn dĩ đang treo khuôn mặt “phiền phức” bỗng quay đầu lại nhìn tôi, liếc mắt một cái, cô ấy dùng ngón tay chọc chọc da đầu tôi: “Đúng rồi, tại sao cậu không khóc?”

“Mắc gì tôi phải khóc? Đm câu, đừng có chọc vết thương của tôi.”
Toàn Tuyền Tuyền bật cười.
Lúc cô ấy không cười, mắt phượng trông có vẻ lạnh dùng diễm lệ, nhưng khi cô ấy cười lên, đôi mắt cong cong như mảnh trăng non, nhìn dịu dàng cực kì.
Khi đó, tôi bị cô ấy dọa hết hồn, sau đó khi cô ấy đỡ tôi về phòng học, tôi tự nhiên nổi điên lên và lập tức quyết định sẽ vẽ một bức hình cô ấy cười tặng cô ấy, tôi còn trịnh trọng mà nói: “Về sau phải cười nhiều nghen! Cậu cười lên rất đẹp, đẹp đến mức khuynh đảo lòng người ấy.”
Toàn Tuyền Tuyền tuy không hiểu vì sao tôi lại đột nhiên nịnh nọt như thế, nhưng mối quan hệ chúng tôi cũng coi như hữu nghị.
Toàn Tuyền Tuyền ở tuổi dậy thì là loại phản nghịch, nhìn thấy ai cũng thấy chướng mắt, còn cảm thấy nói chuyện với nữ sinh quá phiền toái, cô ấy đặc biệt ghép trò ngồi đó buôn chuyện của mấy bạn nữ, thà ngồi nói thì ra ngoài đánh bóng rổ cùng bọn nam còn hơn.
Cô ấy có thể trở thành bạn với tôi, tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Sau đó tôi có hỏi cô ấy, cô ấy không phải ghét đọc sách hay sao? Tại sao lại làm bạn với con mọt như tôi?
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ: “Cậu mà là mọt? Cậu là Husky.”
Ừ, sau đó tôi mới biết, lý do cô ấy làm bạn với tôi nguyên nhân chính là… tôi ngốc.
Nhưng mà có bạn bè mạnh mẽ như Toàn Tuyền Tuyền, nói đến học tập hay sinh hoạt đều rất tiện lợi.
Chai nước mở không ra, có thể nhờ cô ấy.
Sách vở không muốn dọn, cô ấy dọn giúp.
Ra ngoài dạo phố, đồ cũng là cô ấy cầm…
Ban đầu tôi cũng băn khoăn, cô ấy không kiên nhẫn bảo: “Cánh tay cậu nhỏ như thế, tớ sợ xách nặng quá sẽ gãy mất.”
Cũng tốt, dù sao thì sau khi bị cô ấy đã kích vài lần, tôi cũng mặc kệ việc cô ấy giúp tôi.
Toàn Tuyền Tuyền đối xử với tôi rất tốt, lại đẹp trai ngời ngời (sorry nhưng cái này là trọng điểm), cho nên tôi bị cô ấy bẻ qua bẻ lại.
Bởi vì cô ấy, tôi còn nhiều lần không rõ mình có gay hay không.
Cũng may tôi thường lấy mười tám ảnh cấm trân quý đầy trai đẹp ra rửa mắt, miễn cưỡng mới có thể khống chế bản thân.
Tôi lắc lắc đầu, nỗ lực để mọi thứ về Toàn Tuyền Tuyền bay ra ngoài.
Vừa định lôi sách ra học lại nhận được điện thoại của Ly Thiên Thu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.