Trái Tim Em Thuộc Về Đất

Chương 29:




Vào ngày Chủ nhật Vesons biến quyết tâm của mình - đến Núi Nhỏ và tiết lộ hành tung của Hazel - thành hành động. Nếu lão đợi thêm một thời gian nữa, thì chắc chắn những lời đồn đại sẽ làm việc đó thay lão. Lão khởi hành vào buổi chiều sau khi đã “làm sạch” thân thể và mặc bộ đồ màu muối tiêu, cùng chiếc xà cạp màu da bò, và áo chẽn đỏ, đội chiếc mũ ưa thích trông giống như mũ người ta đội khi đua ngựa. Lão tìm đến cửa sau nhà Marston đúng lúc Martha đang chuẩn bị bữa tối.
“Gì?” Martha, đang muốn làm cho xong việc để về nhà, cất tiếng hỏi.
“Gì ư?” Vesons nói.
“Tôi nói ‘gì?’ có nghĩa rằng tôi hỏi ông muốn gì?”
“Cô luôn nghĩ thế nào là nói thế hả.”
“Ông muốn tìm ai? Tôi hả?”
“Tôi muốn tìm ông chủ.”
“Ông chủ đi vắng.”
“Vậy thì tôi sẽ đợi.”
Lão ngồi xuống bên bếp lửa, và nhìn như dán mắt vào Martha trong khi cô ta rót trà đến nỗi cô ta phải mời lão uống một chút như một hành động tự vệ. Lão ngồi nhích lại gần cô ta hơn. Giờ đây khi đã cảm nhận được sự hiếu khách, lão thấy rằng mình phải tỏ ra dễ mến và không nên tiết kiệm lời khen ngợi.
“Cô còn độc thân phải không?” lão hỏi.
“Đúng,” Martha nói vẻ bẽn lẽn, “tôi độc thân; nhưng tôi không phản đối việc kết hôn đâu.”
“Ồ!” Vessons nói giọng chua chát. “Vậy thì tôi lấy làm tiếc cho cô.”
“Ông đã lập gia đình rồi chăng?”
“Không bao giờ.”
“Muộn còn hơn không!”
“Nếu thời trai trẻ tôi còn tránh xa được chuyện đó thì chẳng lẽ ở cái tuổi cảm xúc đã nguội lạnh này tôi lại sa vào nó ư? Tôi sẽ còn trinh cho tới ngày xuống lỗ!”
“Nhưng nếu ông gặp một người phụ nữ gọn gàng ngăn nắp và hấp dẫn thì sao?” Đối với Martha, một chú rể sáu mươi lăm tuổi còn tốt hơn là chẳng có chú rể nào.
“Nếu tôi gặp đến hai chục phụ nữ gọn gàng ngăn nắp và hấp dẫn, nếu tôi gặp cả trăm phụ nữ gọn gàng ngăn nắp và hấp dẫn, thì tình hình cũng chẳng có gì thay đổi cả.”
“Không thay đổi ngay cả khi người phụ nữ ông gặp có thể nấu được loại rượu ngon ư?”
“Tôi có thể tự nấu được rượu ngon. Sẽ không một phụ nữ nào được đặt chân vào bếp của tôi để tìm kiếm thứ vàng không cân đo đong đếm được.”
Martha thở dài rồi thay đổi chủ đề.
“Ông muốn tìm ông chủ có chuyện gì vậy?”
“Tôi không nói cho cô biết đâu,” Vessons nói, “cho tới khi tôi gặp được Nhà vua.”
“Martha!”
Bà Marston xuất hiện ở cửa bếp trong chiếc mũ lộng lẫy nhất của bà - một cái tháp bằng đăng ten trắng muốt - và giọng của bà, như về sau bà miêu tả, “khá gắt” vì đã bị cắt giảm độ ngọt ngào đi ít nhiều.
Vessons đứng dậy, đưa tay sờ tóc mình.
“Có chuyện gì thế, người đàn ông tử tế?”
“Có chút tin tức, thưa bà.”
“Cho con trai của tôi ư?”
“Đúng thế!”
“Martha, cô có thể về được rồi,” bà Marston nói, và Martha lập tức chuồn khỏi đó.
“Có tin gì ông hãy nói đi,” bà Marton nói với vẻ khuyến khích.
“Đó là tin cho ông chủ.”
“Con trai tôi không thể gặp ông được.”
Hai khuôn mặt già nua nhìn nhau chằm chằm trong sự im lặng ngoan cố, và qua những được nét trên khuôn mặt bà Marston, Vessons hiểu rằng bà ta cũng bướng bỉnh chẳng kém gì lão. Chốc chốc lão lại ậm è.
Bà Marston đưa cho lão một viên thuốc chữa viêm họng, và lão ngập ngừng bỏ nó vào miệng nhai với sự vội vã căng thẳng. Lão sợ rằng bà già đó sẽ đưa cho lão một viên thuốc nữa nên lão vội nói cho bà ta biết tin lão mang tới.
“Cảm ơn ông,” bà nói, giữ vẻ tự trọng theo cách rất đáng khen. “Phu nhân Edward Marston đã viết thư cho ông mục sư rồi, nhưng cô ta quên không ghi địa chỉ hiện giờ của mình.”
“Việc gì đến ắt phải đến,” Vessons nói.
Một lúc sau Edward về. Kể từ Chủ nhật tuần trước ngày nào chàng cũng dành hầu hết thời gian lang thang trên những sườn đồi. Chỉ đến khi chàng kết thúc bữa ăn qua loa của mình mẹ chàng mới ngước nhìn lên qua cặp kính và nói bằng giọng điềm tĩnh.
“Mẹ biết Hazel hiện đang ở đâu.”
“Mẹ biết thật ư? Tại sao mẹ không nói cho con hay?”
“Thì mẹ đang nói cho con biết đây. Không phải là mẹ cố tình trì hoãn không cho con biết. Lúc đó con chưa ăn tối. Mẹ đợi con ăn đã rồi nói không được sao?”
Edward ném đĩa mứt từ đầu này sang đầu kia của căn phòng trong cơn kích động dữ dội khiến mẹ chàng sửng sốt. Mứt bắn thành vệt đỏ lòm trên tường. Bà Marston ngừng nhai bánh mì, miệng bà đơ ra. Rồi bà nói một cách chậm rãi:
“Ông bố khốn khổ của con luôn nói rằng một ngày nào đó con sẽ bùng nổ bất thình lình. Và quả đúng như vậy. Cái đĩa đẹp nhất! Tất nhiên mứt thì mẹ chẳng nói làm gì; mứt chỉ là mứt thôi; nhưng cái đĩa đó…!”
“Mẹ không thể nói tiếp về chuyện kia được sao, mẹ?”
“Được, con ạ, mẹ sẽ nói. Nhưng con làm mẹ căng thẳng giống như gã bán rong Silerton ấy; mẹ không bao giờ có thể mua được cái đĩa mà ông ta giơ lên, mẹ căng thẳng bởi mẹ sợ ông ta sẽ đập vỡ nó, và rồi ông ta đã làm thế thật. Giờ thì con làm thế thật.”
Edward đẩy mạnh ghế ngồi ra phía sau trong nỗi thất vọng.
“Xin mẹ hãy rủ lòng thương nói cho con nghe đi!” chàng nói.
“Mẹ sẽ nói. Mẹ chưa bao giờ nghĩ Hazel là người chung thủy, con biết đấy.”
“Cô-ấy-đang-ở-đâu? Tại sao mẹ lại giày vò con như vậy?”
“Một ông già đã tìm đến đây. Mẹ sợ rằng đó là một lão già không đáng tin cậy. Lão có thái độ ngang ngạnh mà thói ngang ngạnh thì chẳng bao giờ thú vị cả. Lão ngồi trong bếp với Martha! Tuổi tác thì không phải là rào cản đối với sự sai lầm, và Martha rất thẹn thùng. Họ cười nhiều lắm.”
“Mẹ! Nếu mẹ cứ tiếp tục như thế này thì con sẽ phát điên mất.”
“Edward, tại sao con lại phát sốt lên như thế chứ. Thấy chưa, con thấy chưa! Không có nó cái nhà này yên ổn hơn, và mẹ ước rằng ông Reddin đối tốt với nó.”
“Reddin ư? Reddin nào?”
“Ông Reddin ở ấp Undern ấy. Còn ai khác nữa cơ chứ?”
“Cái gã chết tiệt đó!”
“Edward! Con vừa nói gì thế! Hãy nghĩ,” bà tiếp tục nói bằng giọng buồn rầu, “rằng ông ta có vẻ là một người đàn ông tốt. Ông ta thích rượu lý gai lắm, và còn gọi mẹ là ‘phu nhân’, cách xưng hô lịch sự gấp đôi cách của Martha. Con đi đâu thế?”
“Con đến Undern.”
“Vì cớ gì mà con đến đó?”
”Vì Hazel.”
Bà Marston lập tức ngồi thẳng người lên.
“Nhưng, dĩ nhiên, con bé đó sẽ không bao giờ bén mảng đến cửa nhà này nữa!”
“Tối nay con sẽ đưa cô ấy trở về, dĩ nhiên rồi.”
“Nhưng, con ơi! Con phải ly dị nó đi, mặc dù việc đó chẳng thú vị gì. Hãy nhớ rằng nó đã ở đó một tuần rồi.”
“Thì đã sao?”
“Nhưng nó đã ở đó một tuần rồi, con ạ!”
“Mẹ, con không nghĩ mình lại nghe những lời đàm tiếu của thế giới bẩn thỉu từ mẹ.”
Bà Marston có phần nao núng. Chẳng có gì trên thế giới này thật thuần khiết, thật tuyệt vời, thật mãnh liệt như tình yêu của một chàng trai - không gì thiêng liêng, không gì quả cảm đến thế.
Bà Marston, theo như cách nói của bà, “tuôn trào nước mắt”.
“Mẹ, mẹ đừng khóc mà hãy giúp con,” Edward nói. “Hãy sẵn sàng đón nhận nàng, hãy yêu thương nàng. Nàng trong trắng như giọt sương mai. Con biết điều đó. Và con muốn có nàng hơn cả cuộc sống.”
“Nhưng nếu nó không muốn con thì sao, Edward, con có thể làm gì hơn được nữa chứ?”
“Tìm kiếm và cưu mang nàng,” Edward đốp lại, và chàng dập cửa đánh “sầm” một cái, rồi đi đầu trần ra lối nằm giữa những bia mộ. Nhưng rồi chàng quay trở lại gợi ý rằng họ nên chuẩn bị sẵn bữa trà.
Khi chàng đi xuống đồi, những con cú rúc inh ỏi trong rừng, và bầu trời loang lổ những vệt mây xám đỏ tựa như một khối cẩm thạch dính máu. Tiếng cú rúc rắn đanh như cẩm thạch, nghe tựa như âm thanh của sự tàn bạo được đánh bóng. Lũ cú sắp có được con mồi của mình.
Chàng bước vội vã qua cánh đồng vắng vẻ nơi Hazel đã qua trong cái buổi sáng nàng đi hái nấm. Những bông hồng mới hôm nào còn chúm chím nay đã rụng cánh.
Ở Alderslea người ta mở to mắt nhìn chàng đầu trần cuộc bộ với dáng vẻ vội vã.
Đường từ Alderslea đến Wolfbatch xa vài dặm; từ đó đến Undern con đường đi qua đồi Bitterly, và chàng không nhớ rõ đường cho lắm. Vậy nên trời đã tối hẳn chàng mới tới được hồ Undern, cái hồ nằm đó, đen thẫm và rùng rợn trong vòng tròn của những cái cây khẳng khiu như những bộ xương. Con chó săn ở trong nhà sủa trăng ăng ẳng. Chỉ có một ô cửa sổ sáng đèn.
Edward gõ cửa, tiếng gõ vang vọng khắp ngôi nhà nhiều ngóc ngách.
Có tiếng mở cửa ầm ĩ ở bên trong, và giọng Hazel vang lên, “Tôi sẽ không ra đâu. Biết đâu đó lại là một kẻ lang thang.”
Rồi có tiếng Reddin cười phá lên, và Edward giận dữ siết chặt nắm tay trước sự tự tin dồi dào của gã. Chốt cửa được rút ra, và Reddin lù lù hiện ra trên ngưỡng cửa trong ánh trăng mờ.
“Ai đấy?” gã hỏi bằng giọng khá vui vẻ. Có Hazel ở đó gã cảm thấy mình khá hòa hảo với thế giới.
“Đồ khốn!” Edward nói cộc lốc.
“Cứ vào nhà một lát đã, và hãy cẩn thận đấy. Người ta không chửi rủa tôi.”
Hazel nghe thấy tiếng Edward.
Nàng chạy ra cửa, và chiếc váy màu táo xanh của nàng phát ra những tiếng sột soạt.
“Ed’ard! Ed’ard! Đừng gọi sai tên của ông ta! Ông ta sẽ đánh anh đấy! Ông ta khỏe hơn anh. Về đi, Ed’ard!”
“Không đời nào! Trừ khi em về cùng anh.”
“Tôi thích thế đấy,” Reddin nói. “Cậu không thấy cô ấy mặc chiếc váy ngủ của nhà tôi trên người sao? Cô ấy là của tôi. Cô ấy chưa bao giờ là của cậu.”
Gã nhìn Edward bằng ánh mắt đắc thắng và đầy ẩn ý.
“Đừng, Jack! Tại sao ông lại hạ nhục tôi?” Hazel nói, vặn vẹo ngón tay.
Edward không để ý đến nàng.
“Tôi không cần biết ông đã sử dụng cách thức bẩn thỉu gì, đã làm cách nào để đưa cô bé tội nghiệp đến đây,” chàng nói, cố gắng kiềm chế bản thân. “Nhưng ông đã cố tình cướp cô ấy khỏi tôi, và ông đã xúc phạm phẩm giá của cô ấy...”
“Này, đừng có đến đây mà nói như thể cậu là một người chồng bị tổn thương,” Reddin nói. “Cậu thừa biết cậu không phải chồng cô ấy.”
“Hãy ngậm cái miệng bẩn thỉu của ông lại trước sự ngây thơ trong trắng! Cố tình cướp sự tự do và tâm hồn của một cô bé tội nghiệp...”
Chàng làm Hazel ngạc nhiên. Đôi mắt chàng sa sầm nhìn Reddin, khuôn mặt chàng đầy sức mạnh, ngời ngời tình yêu và sự giận dữ.
“Cô ấy còn rất trẻ!” chàng tiếp tục nói - “rất trẻ và hoang dại như một con chim nhỏ. Tại sao mọi người không để cho cô ấy được tự do làm điều cô ấy muốn? Cô ấy muốn tự do lang thang trong rừng. Tôi đã để cô ấy đi; còn ông thì ở đó như một con sói gian ác hèn hạ.”
Chàng nhìn Hazel bằng cái nhìn dịu dàng đầy nuối tiếc khiến nàng gục mặt xuống lớp váy áo khóc nức nở.
“Cậu thôi đi được không?” Reddin nói. “Nếu cậu muốn đánh nhau, thì cứ nói thẳng ra; đừng có thuyết giáo suốt cả đêm ở nhà tôi.”
Giọng gã đầy thương tổn. Gã cảm thấy, bằng việc gửi cho chàng một bức thư thông báo Hazel vẫn được an toàn, gã đã đặc biệt chu đáo đối với Edward. Gã cũng tin rằng mình đã lấy thứ mà Edward không muốn. Việc Edward có thể yêu Hazel nằm ngoài sức hiểu của gã. Nếu là một người đàn ông yêu một người đàn bà thì anh ta sẽ chiếm hữu nàng, phải được thỏa mãn nhục dục với người đàn bà mình yêu. Đối với gã tình yêu không thể đồng nghĩa với sự hy sinh. Vậy mà giờ đây khi Edward nói đến tình yêu của chàng, Reddin nghĩ chàng chỉ đang giả bộ.
“Tại sao ông không để cô ấy được tự do?”
“Đàn bà không muốn được tự do,” Reddin nói với tiếng cười khó ưa.
“Này! Đừng có nói như thể tôi muốn ở đây!” Hazel kêu lên.
“Nếu cô ấy yêu ông, thì tôi chẳng có gì để nói,” Edward tiếp tục, nhìn Reddin trừng trừng. “Việc tôi là chồng của cô ấy không quan trọng, nếu như ông thực sự yêu cô ấy và cô ấy cũng yêu ông.”
“Cậu là một mục sư tốt đáo để!”
“Nhưng ông không yêu cô ấy. Ông chỉ muốn… Ôi! Ông làm tôi buồn nôn!”
“Thật ư! Ồ, tôi có đủ bản lĩnh đàn ông để giành lấy những gì mình muốn; cậu thì không.”
“Ông giăng bẫy cô ấy; chắc chắn ông đã lừa dối cô ấy. Nhưng, ơn Chúa! Sự ngây thơ trong sáng của một cô gái là một thứ mạnh mẽ và tuyệt vời.”
Reddin lấy làm lạ. Anh chành Marston có thể ngốc đến mức vẫn còn tin ở Hazel ư?
“Cô gái ngây thơ trong sáng ấy...” gã bắt đầu nói, nhưng Hazel đã giáng một quả đấm trúng miệng gã.
“Được rồi, bà chằn!” gã nói. “Được rồi, tôi sẽ không nói ra, sẽ kín như bưng vậy.” Gã trở nên hài hước một cách đáng ngạc nhiên.
“Hazel,” Edward nói như lẽ đương nhiên, “mình về nhà nhé?”
“Edward, đừng bảo em về! Em phải ở lại đây.”
“Tại sao?”
Hazel lặng thinh. Nàng không thể giải thích nổi cái bản năng kì lạ, mạnh hơn cả sự hoang dại của nàng, bản năng mà Reddin đã đánh thức ở nàng, và là cái đã cột chặt nàng ở đây bằng một sợi dây vô hình.
“Về nhà đi, Hazel bé bỏng!” chàng van vỉ.
“Em không thể,” nàng thì thầm.
“Tại sao? Em có thể về nếu em muốn. Em không muốn về nhà ư?”
“Có! Em muốn.”
Nàng bị giằng xé giữa mong muốn được đi khỏi đó và sự yếu đuối khi rời bỏ Reddin.
Vẻ ngời ngời trên khuôn mặt Edward biến mất.
“Em yêu người đàn ông này ư?” chàng hỏi.
“Không.”
“Sống với ông ta em cảm thấy dễ chịu hơn ư?”
“Không. Sống với anh dễ chịu hơn.”
Reddin tức đến nỗi hắn giơ tay đánh nàng, và đối với Edward, biểu hiện phục tùng của nàng khi nàng co rúm người lại còn tệ hơn bản thân cú đánh. Chàng quên luôn quan điểm về bạo lực của mình, lập tức đánh trả Reddin.
“Ra ngoài đi,” Reddin nói với vẻ nhẹ nhõm. Tình hình giờ đây đã biến chuyển dễ hiểu đối với gã.
“Nếu cậu muốn đánh nhau, thì tôi sẽ đánh nhau với cậu; Chúng ta sẽ giải quyết giữa đàn ông với nhau. Cậu cười nhe răng vì cái gì vậy?” gã gắt gỏng hỏi.
“Đừng đánh nhau! Tại sao hai người lại đánh nhau?” Hazel nói.
“Bởi vì em là thứ mà một người chồng phải giữ khư khư.”
Edward điên tiết khi nhận thức được rằng việc chàng sắp làm chẳng khác gì hành động của một người chồng tầm thường. Nhưng, suy cho cùng, điều đó quan trọng gì chứ? Ngoài Hazel ra chẳng có gì quan trọng hết. Chàng liếc nhìn nàng đang ngồi thu lu trong chiếc ghế bành khóc nức nở. Chàng đi đến bên nàng, đặt tay lên vai nàng.
“Không ai giận em đâu, em ạ,” chàng nói. “Khi nào chúng ta về nhà, em có thể giải thích mọi chuyện với anh.”
“Nếu như cậu thắng!” Reddin nói.
Edward cúi xuống khẽ hôn tay Hazel. Mối nghi ngờ thoáng qua - đầy tàn nhẫn - đã tan biến. Nàng là người phụ nữ đoan trang của chàng, và chàng sẽ đấu tranh vì nàng. Hazel ngước lên nhìn chàng, và trong khoảnh khắc đó nàng gần như đã yêu chàng.
Hai người đàn ông đi ra ngoài. Đó là một đêm không trăng tối tăm. Họ đứng gần ô cửa sổ có ánh đèn.
“Kéo rèm lên!” Reddin hét.
Hazel kéo rèm. Họ đối mặt với nhau trong vùng ánh sáng hắt ra từ ô cửa sổ. Cả hai người đều khá bình tĩnh. Dường như thật khó để bắt đầu cuộc giao đấu. Gã nhận ra tình huống trớ trêu này, và bật cuời.
Edward nhìn gã bằng ánh mắt khinh ghét. Reddin bắt đầu cảm thấy lố bịch.
“Chúng ta phải bắt đầu đi chứ,” gã nói.
Nhận thấy Edward đang đợi gã ra đòn trước, mà gã thì không đủ tức giận để làm điều đó, gã nói một cách sống sượng:
“Mục sư, có đánh nhau cũng chẳng ích gì đâu! Cô ấy là của tôi - từ đầu đến chân.”
Gã nhận được một cú đấm mạnh nhất có thể của Edward. Họ vừa đánh nhau vừa thở hổn hển, bởi vì không ai trong hai người được chuẩn bị cho chuyện này. Đối với Edward đánh nhau là chuyện lố bịch; đối với Reddin đánh nhau với một đối thủ như thế này dường như thật nực cười.
Họ dồn nhau ra khỏi vùng ánh sáng hắt ra từ cửa sổ rồi lại dồn nhau vào trong sự ắng lặng đầy căng thẳng của đêm. Một con chuột nhảy xuống hồ đánh tõm một cái rồi tất cả lại rơi vào im lặng.
Edward không thể làm gì ngoài tự vệ, và đôi mắt của Reddin ánh lên vẻ đắc thắng. Ở trong nhà, Hazel yếu ớt dựa người vào cửa kính. Cứ như thể cái thiện và cái ác, thiên thần và ác quỷ đang giao tranh vì nàng. Và cho dù bên nào thắng chăng nữa, nàng cũng vẫn sẽ đau khổ. Nàng không muốn thiên đường; nàng muốn trái đất và thiên nhiên xanh tươi của trái đất.
“Ôi, ông ta sẽ giết chết Ed’ard mất!” nàng rên rỉ.
Edward loạng choạng trước cú đấm của gã, và nàng vội lấy tay bưng mắt. Bỗng nàng nghĩ tới Vessons. Lão ở đâu nhỉ? Nàng chạy vào bếp gọi lão. Lão không có ở đó. Nàng đi ra chuồng ngựa. Chẳng thấy lão đâu cả. Bị lôi kéo bởi sự tò mò không thể cưỡng nổi, nàng chạy trở lại phía trước nhà. Dưới tán cây thủy tùng nàng đụng phải Vessons.
“Suỵt!” lão thì thầm. “Đừng nói gì! Tôi sẽ nói cho cô biết điều cốt tử trong cuộc hỗn chiến - hạt tiêu!” Lão giơ lọ hạt tiêu lão lấy từ trong nhà bếp lên. Tay kia lão cầm một bộ bài poker.
“Bây giờ tôi sẽ chia bài, cô đợi mà xem!”
“Nhanh lên!”
Nhưng nàng vừa dứt lời thì Reddin đã giáng một cú đấm vào hàm Edward, cà chàng ngã lăn ra đất.
Hazel vội chạy tới chỗ họ.
“Ông là kẻ giết người!” nàng gào lên, và khi Reddin giơ tay ra định giữ nàng lại, nàng cắn mạnh vào tay gã, rồi cúi xuống với Edward. Người thắng cuộc trong trận đánh nhau đã bị định mệnh bắt phải làm kẻ thất bại trong mắt của Hazel, bởi vì nàng có một giao ước không bao giờ bị phá vỡ với tất cả những sinh vật bị đánh bại.
Nàng chạy ra hồ để lấy nước.
“Bắt lấy ông ta!” nàng gào lên với Vessons. “Ông ta là kẻ giết người!”
Reddin đứng ngây ra, bối rối và khó hiểu trước hành vi không ngờ của Hazel. Vessons cúi xuống chỗ Edward. Lão đánh một que diêm rồi giơ lên sát mũi mình, cười khùng khục khi thấy Edward nhăn mặt.
“Tôi sẽ nói cho các vị biết điều gì là cốt tử!” lão nói. “Một mục sư cơ đấy! Quý ông này có ở lại ăn tối không đây?” lão hỏi Reddin.
“Không!” Hazel nói. “Ông Reddin sẽ ăn tối một mình, sẽ luôn ăn tối một mình, cho tới ngày ông ta xuống mồ. Ông Vessons, ông làm ơn thắng ngựa vào đi.”
“Đồng ý, thưa cô.”
Reddin sửng sốt trước diễn biến của sự việc, đầu gã đau đến nỗi gã không nói được gì. Gã nhìn Vessons dắt ngựa đến, nhìn Hazel không chớp khi nàng cởi phắt chiếc váy lụa ra và mượn chiếc áo khoác của Edward khoác lên người, rồi nhìn Edward trừng trừng khi chàng được dìu lên xe ngựa. Hazel ngồi giữa hai người đàn ông ở trên xe.
“Đi nào!” Vessons nói với con ngựa bằng giọng lạnh lùng, và chiếc xe từ từ tiến ra khỏi cổng, chạy vào vùng đồi mênh mông.
“Tôi nói với các vị một điều, cho dù tôi phải trả giá bằng công việc của mình,” Vessons nói với chính mình. “Như thế là tốt, thầm chí còn hơn cả tốt.”
“Thật đáng nguyền rủa,” Reddin lầm bầm khi ba người khuất dạng trong bóng tối. Gã đi vào nhà, uống cạn chỗ rượu whisky của gã trong tâm trạng bối rối, thế rồi sự bối rối cũng biến mất trong giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.