Trái Tim Của Quỷ

Chương 55:




ĐÔI KHI, CON NGƯỜI CÓ THỂ CÓ NHỮNG ĐIỀM BÁO TRƯỚC KHI HỌ CHẾT.
Angeline không còn lạ lẫm với chúng. Chúng đến trong giấc mơ, nhưng cô không biết khi nào nó sẽ xảy đến thật.
Buổi sáng. Những cơn gió đêm đã lặng dần và tuyết ngừng rơi. Angeline mở mắt, không thể ngủ thêm, nhưng vẫn nán lại trên giường một lúc. Lò sưởi đã tắt và căn phòng chìm vào cái giá lạnh của mùa đông.
Angeline đôi khi cảm thấy như cô rơi vào một vòng lặp không hồi kết. Những giấc mơ kết thúc bằng việc cô mở mắt và nhìn chằm chằm ra cánh cửa sổ đối diện giường. Lò sưởi tắt. Xung quanh yên lặng.
Cô đã thấm nhuần nỗi cô đơn. Nó luôn ở đấy, nhưng không mang lại điều gì xấu ngoài cảm giác buồn bã và bị mắc kẹt. Cô muốn nói chuyện. Cô muốn mỉm cười. Cô thèm nhớ cái cảm giác ánh mặt trời chiếu lên má mình và những tiếng cười giòn giã. Vùng Bóng tối, khi đã chìm lặng vào sự an toàn hiếm hoi, thì lại chứa đầy nỗi cô đơn. Nỗi cô đơn nằm trong các bức tường, trong ô cửa kính, giữa những ngọn gió đông và trong không khí.
Angeline cố tình nán lại trong phòng để không phải chạm mặt nhà Beleth. Cô đoán họ đã rời đi, vì bây giờ đã là nửa buổi sáng. Một người hầu mang bữa sáng đến cho cô, với bánh mì kem nóng hổi, trứng và sữa. Những người hầu ở lâu đài Quỷ đều đã quen mặt Angeline, và từ sau khi cô bắt đầu sống trong lâu đài, từ một người ngang hàng với họ thành một người họ phải phục vụ, Angeline không khỏi cảm thấy khó xử. Ít khi cô bắt chuyện với ai, ngoài nói “Cảm ơn”. Cô biết đằng sau lưng mình là những tiếng xì xào, những lời đồn đoán mà chỉ có trời mới biết.
Khi bữa sáng được dọn đi, Angeline hỏi người hầu đó. Bà ta nhỏ thó như con chuột, tóc hoa râm bới sau đầu, mặc đồng phục người hầu của lâu đài nhưng bộ váy ấy cũng đã cũ nát, ẩm ướt và đầy mùi mốc. Bà ta nói xe ngựa đưa nhà Beleth đã đi khỏi, và Angeline thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhóm lại lò sưởi, để những thanh củi to vuông vức vào giữa đống lửa và kéo rèm lại.
Trong một lúc lâu, Angeline đứng nhìn cái ngăn kéo. Cô đã không hề động đến nó, không hề mở ra, thậm chí cố lờ nó đi. Nhưng càng làm thế, Angeline càng cảm thấy như tim mình bị gậm nhấm, và những lời thủ thì trong đầu rằng cô thật tàn nhẫn, thật độc ác, ích kỷ đang lớn dần.
Chỉ một lần thôi,
Angeline tự nhủ,
có thể là cơ hội cuối của cô,
để cứu rỗi chính mình.
Không phải ngày mai. Mà là ngày hôm nay.
Angeline bước lại gần và mở ngăn kéo. Tiếng gỗ chà lên nhau kèn kẹt vang. Cô luồn tay vào trong.
Ngăn kéo trống rống.
Những tờ giấy đã biến mất.

Và thình lình, Angeline nghe thấy tiếng bước chân ngay sau lưng mình, cùng với tiếng cười khoái trá của Rosetta.

*

CÔ TA ĐỨNG Ở CỬA, khác một trời một vực với đêm qua. Cô ta mặc đồ chỉn chu, một chiếc váy đỏ bó sát và nhiều lớp ren phồng ở dưới. Mái tóc cô ta bới cao như thường lệ, cài những chiếc trâm vàng.
“Đang tìm gì sao?” Giọng Rosetta nghe thách thức.
“Cô làm gì ở đây?” Angeline đóng ngăn kéo lại. “Cô đáng nhẽ phải đi rồi cơ mà?”
Rosetta lấy tay quạt quạt, chớp chớp mắt và hờ hững nhìn quanh:
“Tôi muốn đi lắm rồi chứ, nhưng tôi vẫn chưa xong việc.”
“Việc gì?”
Nỗi sợ đập trong ngực Angeline như tiếng sấm. Cô bước ra ngưỡng cửa, Rosetta lùi lại, nhoẻn cười đắc thắng.
“Cô biết mà.” Cô ta nói, rồi huýt sáo. “Về gã tù nhân tội nghiệp đã lãnh án tử thay cho cô ấy, đừng nói là cô đã quên.”
Rosetta kéo mạnh cánh cửa phòng cô khiến nó đóng sầm lại sau lưng Angeline. Tim Angeline nhảy ra khỏi lồng ngực, bàng hoàng lùi lại. “Giờ thì chỉ còn chúng ta ở đây thôi.” Cô ta nói.
“Làm sao cô biết được?” Angeline điềm tĩnh hỏi. Cô luôn điềm tĩnh khi sợ hãi, và cô buộc phải nhìn thẳng vào mắt Rosetta để tuyên bố với cô ra rằng cần nhiều hơn thế để khiến cô hoảng loạn. Cô sẽ không để cô ta thắng.
Giọng Rosetta vui vẻ. “Điều đó không quan trọng, tiểu thư ạ. Có đúng không nhỉ, cô là một tiểu thư? Hay chỉ là một con nô lệ không hơn không kém?”
Không được để cô ta thắng, Angeline tự nói với mình. Không được.
“Vậy là cô đã tìm ra.” Angeline tiến lại gần Rosetta. Cô lại trở về với con người của những năm tháng trước khi Moldark chết, lì lợm và bất chấp. Rosetta trông nao núng khi thấy Angeline hơi mỉm cười. “Cô định làm gì nào?”
“Mày đúng là con rắn xảo quyệt.” Rosetta cười khẩy, giữ khoảng cách. Angeline có chút hài lòng vì sự hoang mang của cô ta. “Mày sẽ không thoát khỏi điều này đâu. Tao đã báo lên hội đồng rồi, Angeline.” Rosetta nói chậm rãi, mắt cô ta như đang cháy. “Họ đang đến đây vì mày đấy.”
“Cô đang gây rắc rối cho Howl.” Giọng Angeline đầy phẫn nộ. Vậy là Rosetta đã để lộ tin này ra. Và dù Angeline đã từng thuyết phục mình cả ngàn lần rằng chẳng cần phải sợ hãi, nhưng khi cô nhìn thấy cái đầu của Salvatore nằm lăn lóc dưới chân tên đao phủ, cô đã nghĩ khác. Cô đã từng mơ cái đầu đó là đầu mình, và thân thể cô nằm ở một chỗ khác; sau đó, một đàn quạ mắt đen láy sà xuống và bắt đầu rỉa thịt cô.
Rosetta mỉm cười. Angeline thấy khinh bỉ cô ta. Rosetta là một trong những kẻ tiêu biểu cho hạng người vùng Bóng tối: tham lam, mưu tính, bất chấp và tàn nhẫn.
“Tôi không mang rắc rối đến cho Howl, tiểu thư ạ.” Rosetta đổi giọng ngọt lừ. “Tôi đang giúp ngài ấy thoát khỏi nanh rắn. Cô thấy đấy, nếu cô quan tâm đến ngài ấy như vậy, tại sao cô nói dối ngài ấy?”
“Howl đã biết sự thật.” Angeline mím môi. “Tôi chẳng có gì để giấu cả, người khiến Salvatore bị xử tử là Howl chứ không ai khác.”
“Cô đang nhận tội.” Cô ta đắc ý nói.
“Cứ gọi Hội đồng đến nếu cô muốn.” Angeline nói. “Nhưng để Howl yên. Anh ấy không cần hạng người độc hại như cô ở quanh.”
Đuôi mắt Rosetta giật giật. Cô ta đang giấu gì đó ở trong tay áo, nhưng Angeline không biết là gì. Cô thậm chí không biết mình đang làm gì, nhưng cô biết chắc một điều Hội Đồng Bóng Tối sẽ không để yên nếu biết Howl và Iolite là người đã che giấu thủ phạm thật sự. Dù làm gì đi nữa, cô biết mình cũng không thể để cái án tử của cô kéo theo rắc rối cho Howl.
“Tôi còn chưa đưa ra vũ khí cuối cùng mà.” Rosetta nói nhỏ nhẹ, bình tâm. Rốt cuộc Angeline cũng biết thứ trong tay áo cô ta là gì.
Rosetta rút ra hai tờ giấy gấp bốn. Chúng cũ và mỏng, ố vàng. Ban đầu Angeline vẫn không hiểu nó là gì, cho đến khi Rosetta mở nó ra và đọc to lên:
“Đó là những ngày ảm đạm nhất. Tôi và Moldark đã không nói chuyện một tuần trời. Tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ, tha thứ cho ông ta vì những gì ông ta đã làm với đứa con trai của mình. Và tất cả những gì ông ta có thể nói là, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Angeline như mất kiểm soát. Cô nhào người đến cố giật tờ giấy ra khỏi tay Rosetta. Cô ta lùi lại, khom người xuống để giữa chặt tờ giấy và xô Angeline ra một cách thô bạo. Thật ra cả hai đều thô bạo. Gương mặt Angeline chuyển sang đỏ, màu đỏ của nỗi xấu hổ, giận giữ lẫn sợ hãi.
“Cô lấy nó ở đâu ra?” Angeline gằn giọng.
“Một con chim nhỏ đã đưa nó cho tôi đấy.” Giọng Rosetta nghe khoái trá. “Con chim đó còn kể với tôi rằng đây là những mảnh giấy xé từ trang nhật ký của phu nhân Myris Celia Lucifer, mẹ của Howl. Hình như ngài ấy không hề biết. Cô nghĩ sao nếu tôi đưa chúng cho Howl?”
“Trả lại cho tôi.” Angeline ra lệnh.
“Không.”
Giọng Rosetta cứng như lưỡi thép, cô ta trừng mắt và nụ cười sao mà tàn nhẫn. “Cứ thử đụng vào tôi đi, nô lệ, và tôi sẽ đưa nó cho Howl. Tôi sẽ kể với ngài ấy cô là một con khốn dối trá, người sớm muộn gì cũng giết chết ngài ấy vì mạng sống của chính mình.” Rosetta gấp những tờ giấy lại. “Tôi nói có đúng không?”
“Trả tờ giấy lại cho tôi.” Angeline nói và tiến đến một bước, nắm chặt lấy cổ ta Rosetta. Cô ta nhăn mặt vì đau và tức giận đẩy Angeline, cào xước cổ cô. Cả hai giằng co giữa dãy hành lang tối, nỗi sợ như biến Angeline thành một con người khác. Cô bằng mọi giá phải lấy lại được những tờ giấy ấy.
“Trả cho tôi!” Angeline nắm chắc lấy cổ tay phải của Rosetta và đẩy mạnh cô ta vào tường. Rosetta luống cuống ngã, bị đập mạnh vào bức tường đá và những đốt xương sống đau nhói lên. Cô ta giận giữ nhìn Angeline đang tước những tờ giấy khỏi tay mình.
Rosetta nhấc chân trái lên, rút mạnh con dao cắt hoa quả ra khỏi ống giày. Cô ta không ngần ngại đâm nó vào bụng Angeline.
Ban đầu cô không cảm thấy gì ngoài một cơn đau kỳ lạ như chém cô ra làm hai mảnh. Cô không thể nhúc nhích. Hai con ngươi của Rosetta hằn những vệt máu đỏ và trợn trừng. Cô ta xoáy lưỡi dao. Angeline bàng hoàng nhìn cô ta và đột ngột lùi lại.
Như một giấc mơ mơ hồ nào đấy, Angeline cúi xuống và bụng cô đang chảy máu. Chiếc váy ròng ròng màu đỏ quánh. Tay Rosetta vẫn nằm ở cán dao. Một ít máu rỉ ra từ miệng Angeline.
“Tao đã muốn làm thế này từ lâu rồi.” Rosetta lạnh lùng nói, đẩy Angeline ra, mạnh đến mức lưỡi dao tuột khỏi bụng cô và cô ngã xuống sàn nhà.
Cô ngoảnh nhìn theo Rosetta, cơ thể giật giật. Cô ta cúi xuống, máu của Angeline bắn đầy lên mặt cô ta khi cô ta rút dao ra. Cô không biết cô ta đã đâm vào đâu, có lẽ là dạ dày, hoặc lá gan, hoặc bất cứ thứ gì nằm trong đó có thể gây ra cơn đau này.
“Giờ thì mày sẽ chảy máu mà chết.” Cô ta nói, quỳ xuống cạnh Angeline, lau sạch cán dao và đặt nó vào tay Angeline. Tay cô cứng đơ không phản đối. “Nhưng cũng chẳng vấn đề gì phải không? Mày đâu còn sống được lâu nữa.”
Cô ta mỉm cười nhưng vẻ mặt trông hơi choáng váng, nhìn quanh hành lang rồi bỏ đi.
Hành lang tối dần và lạnh lẽo.
Và những vì sao từ vũ trụ đang sa xuống.
Angeline thấy lửng lơ trên trán cô
chiếc lưỡi hái vô hình của thần chết.

*

BẦU TRỜI CHUYỂN SANG MÀU TÍA ĐỎ.
Choang!
Ly rượu thủy tinh bây giờ chỉ còn là một đống hỗn độn những mảnh lấp lánh sắc nhọn, nằm giữa chất lỏng màu đỏ trong đang sùi bọt dưới sàn nhà. Howl cúi xuống nhặt những mảnh vỡ bỏ vào một tờ giấy thì một mảnh thủy tinh găm thẳng vào tay cậu. Cậu khẽ kêu lên cáu kỉnh, nhăn mặt gọi một người hầu vào lau sạch chỗ rượu.
Cậu có một quãng thời gian ngắn ngủi để thư giãn trước khi cuộc họp thành phố bắt đầu. Những cuộc họp này là thường niên, thường diễn ra ở Dinh Hội đồng San.D, vốn nằm ở trung tâm San Damonaes. Bấy giờ cậu đang ở phòng chờ trước khi cuộc họp diễn ra; căn phòng nằm trên tầng thứ sáu, sở hữu tầm nhìn tuyệt vời về thành phố. Cậu có thể trông thấy con đường chạy qua Dinh tấp nập người ngựa, những vị khách của thành phố mặc lễ phục đen và đội những chiếc mũ chóp cao lịch sự. Các cửa tiệm quanh dãy phố đều đông khách. Những mái nhà đều trắng tuyết, xếp san sát nhau, mờ ảo trong sương khói buổi sớm của thành phố. Những con chim mùa đông, lông trắng như tuyết, giang đôi cánh bay vụt lên khỏi những bậu cửa sổ bên kia đường.
Cánh cửa phòng chờ bỗng bật mở, va vào tường rạo thành một tiếng “rầm” khiến Howl giật bắn mình và suýt làm rơi mất ly rượu thứ hai.
“Iolite?” Cậu ngỡ ngàng. “Cô làm gì ở đây?”
“Gặp cậu, đương nhiên rồi.” Cô ta nói, bấy giờ cậu mới để ý đến bộ dạng của cô ta. Chuyến đi làm cô ta mệt mỏi, mắt thâm quầng và tóc tơi rối.
“Để sau đi.” Cậu nói, đặt ly rượu lên bàn. Một chút rượu mật ong có thể làm nóng người cậu ngay. “Tôi sắp có cuộc họp, và...”
“Họp hành gì nữa, dẹp đi!”
Cô ta gắt lên, và khi Iolite tiến đến, Howl tưởng như cô ta định đánh mình. Nhưng thay vì đó chỉ có sự vội vã lẫn giận dữ trong giọng cô ta. Iolite gẩy tay và cánh cửa đóng sầm lại.
“Chuyện gì vậy?” Howl hỏi.
“Ai đó đã biết chuyện.” Cô ta hạ giọng, gằn xuống. “Ai đó đã biết hết về Salvatore và vụ dàn dựng. Tôi không biết là ai, Howl, nhưng hắn đã đến Hội Đồng.”
“Gì cơ?” Mặt Howl biến sắc.
“Hội Đồng đang tức giận, nếu họ chưa ở trong lâu đài Quỷ lúc này thì cũng đang đi qua thành phố rồi, Eril đã cử một đội một trăm Hắc Kỵ binh đến bắt Angeline.”
Những tiếng la ó từ dưới con phố vọng lên tận trên căn phòng, va đập vào những ô cửa sổ. Những cỗ xe ngựa vội vàng ép sát vào hai bên đường, người qua đường cũng vội chạy dạt ra, những sạp hoa quả, hàng hóa rơi rớt xuống mặt đường. Một đội quân tiến qua con phố như vũ bão, bởi những kỵ sĩ mặc áo giáp đen, mũ trụ bạc và thắt lưng dắt những thanh gươm sắc lẻm. Những con chiến mã được đóng yên cẩn thận, hí vang giận dữ.
“Chúng đấy.” Iolite thì thào. “Tôi biến đây, Howl. Tôi không muốn dính dáng vào chuyện này...”
Khi cô ta quay người lại, thì Howl không còn đứng ở đó nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.