Trái Tim Của Quỷ

Chương 31:




TIM ANGELINE ĐẬP NHƯ TRỐNG,
như thể cô đang làm một điều gì đó rất sai trái.
và cô là một tên trộm lén lút hèn hạ
khi mà cô bước vào trong phòng làm việc của Howl và tìm cuốn sách nọ.
Cậu không ở lâu đài, nhưng cô vẫn bước đi nhẹ nhàng và rón rén như một con mèo rình mồi. Cùng lúc, cô vừa cảm thấy như mình là một tên trộm, lại vừa thêm một chút xấu hổ từ cái lòng tự cao mà cô còn không biết nó ở đó. Sẽ thế nào nếu Howl về đột ngột? Cô có cảm giác như mình đang xâm phạm vào lãnh thổ riêng tư của cậu. Căn phòng này đầy mùi hương và dấu ấn của cậu.
Lồng ngực Angeline bỗng nóng ran.
Bây giờ, mày phải tìm cuốn sách. Angeline ra lệnh cho chính mình, nhưng cô vẫn không ngăn cản được bản thân ngắm nhìn căn phòng. Căn phòng ngăn nắp hơn Angeline tưởng tượng, sáng sủa với những ô cửa kính trong suốt hình vòm. Đối diện với một cánh cửa sổ là bàn làm việc của cậu. Angeline vòng qua chiếc bàn gỗ, lục tìm những cuốn sách trên đó.
Cuốn sách không ở trên bàn. Angeline đến cạnh kệ sách và tìm tiếp. Một cuốn sách như thế, cô không thể không trông thấy được. Nó to, nặng, cổ xưa và đầy bụi. Rốt cuộc, ở ngăn cuối cùng của giá sách, Angeline cũng tìm được nó. Cô nhấc cuốn sách lên, nó nặng hơn tưởng tượng nhiều.
Angeline mang cuốn sách đặt lên bàn làm việc của Howl và ngồi xuống đọc. Có vẻ cậu đã lau chùi bìa sách và đánh bóng nó, màu sắc bây giờ của cuốn sách đã đậm nét hơn, không còn mang màu bạc phếch của bụi. Những câu thần chú được ghi chép rất cẩn thận. Trên nền giấy ố vàng là những hình ảnh vẽ tay, cây cỏ, động vật, các sinh vật kỳ lạ, hay những biểu tượng mà cô chưa từng nhìn thấy bao giờ. Không thể nói là những kiến thức mới mẻ này không kích thích Angeline. Cô yêu ma thuật, như bất kỳ ai sống ở thế giới này, nhưng cô lại chỉ là người thường. Người bình thường vẫn có thể thực hiện một vài câu thần chú, nhưng để làm một phù thủy cần nhiều hơn thế.
Những dòng chữ chuyển sang màu đỏ khi cô lật đến phần nhật ký trong cuốn sách.
Myris viết chúng bằng mực đỏ.
Cô không hiểu sao hai bàn tay mình run rẩy. Chỉ là mực, cô nghĩ, chỉ là mực. Angeline lật giấy, và đọc từ những dòng đầu tiên.

Ngày... tháng... năm...
Tên tôi, là Myris Cellia Lucifer, ba mươi tư tuổi, và tôi đang chuẩn bị cho lễ cưới của chính mình. Tôi sẽ trở thành vợ của Moldark Lucifer, và điều này thật sự ngoài sức tưởng tượng. Tôi không biết mình nên nghĩ sao lúc này, vui sướng, hồi hộp, hãnh diện, hay lo lắng.
Ngày hôm qua tôi và mẽ đã đi xem vải may cho chiếc váy cưới. Bà có vẻ xúc động, nhưng tôi thì thấy thản nhiên quá đỗi. Tôi nghĩ bà xúc động khi nghĩ đến tương lai, đến cuộc sống sau này của gia đình tôi đã được Moldark cứu rỗi như thế nào. Không ai là không hào hứng. Khi viết những dòng này, tôi đang tự hỏi họ có mừng cho tôi thật sự không. Mẹ đã bán tôi đi để đổi lấy một cuộc sống sung túc. Bà ấy luôn luôn, luôn luôn, nói với tôi Moldark là người đàn ông tốt như thế nào, hoàn hảo như thế nào, ông ta giàu có và quyền lực. Rằng hàng trăm những quý phu nhân khác đang phải ghen tỵ với tôi.
Tôi gặp ông ta trong một bữa tiệc, ông ta là một người đàn ông có địa vị đáng mơ ước, một cái đầu thông minh và có lẽ hơi đơn độc. Mẹ đã hơi vất vả khi giành được một suất cho tôi tham dự bữa tiệc thịnh soạn đó. Nhà Phenex đã rơi lại phía sau một cách thảm hại, kinh tế thiếu thốn và chúng tôi thậm chí phải đuổi gần hết những người hầu hạ đi. Mẹ mở một tiệm quần áo phụ nữ, thật may vì nó vẫn đông khách. Nhưng chúng tôi vẫn túng thiếu, quá túng thiếu để được dự tiệc, du ngoạn, hưởng thụ như những gia tộc khác. Mẹ nói rằng, cưới Moldark là một cách để thể hiện tình yêu của tôi với gia đình. Tôi có yêu nhà Phenex không? Đương nhiên là có. Tôi nói tôi sẽ làm mọi thứ vì gia đình, và tôi sẽ cưới Moldark.
Dẫu sao, ông ta trông có vẻ là một người tử tế. Tôi không thể cưới ai tốt hơn như thế nữa.
Cuốn nhật ký này sẽ là cuốn nhật kỳ phần đời còn lại của tôi ở lâu đài Quỷ. Tôi nghĩ những đứa con và cháu của mình sẽ muốn đọc và hiểu về mẹ của nó, bà của nó. Hoặc cho chính tôi.

Dẫu cứ năm phút một lần, Angeline lại phải ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa và cẩn thận nghe ngóng mọi âm thanh xung quanh, cô vẫn không thể bắt mình rời khỏi cuốn sách. Nỗi tò mò trong cô dâng cao như thủy triều vào đêm trăng, cô nuốt lấy từng từ chậm rãi. Myris Lucifer, mẹ của Howl, bà ta là ai? Cô muốn biết tất cả, cô muốn biết tại sao bà ta căm ghét chồng mình như thế và vì sao bà lại chết.
Tận trong đáy lòng cô, như có ai xát muối vào vết thương hở. Người phụ nữ đáng thương, Angeline nghĩ, bà ta là người phụ nữ thật đáng thương.
Giống như mẹ cô vậy.
Cô thậm chí còn chẳng quan tâm nếu Howl về và bắt gặp cô đang đọc cuốn sách. Anh ta chẳng thể làm gì được cả, cô có quyền biết mọi thứ. Cô đã ở tòa tháp của Myris suốt mười mấy năm, cô đã chăm sóc những cây táo của bà, cô đã tiếp tục công việc của bà là mang những quả táo đến cho Moldark. Cô có đủ lý do để đọc cuốn sách này.
Dựa theo những gì đang đọc, Angeline đoán cuộc hôn nhân giữa Moldark và Myris cũng chẳng mấy êm đẹp.
Nói cách khác là tồi tệ.

Những trận đánh, những cuộc cãi nhau, chiến tranh lạnh.

Sự thờ ơ và bẽ bàng.

Sự giả tạo trước mắt người ngoài. Nụ cười hạnh phúc giả dối.

Và những nỗi đau lẫn nhục nhã.

Angeline cắn chặt môi và những móng tay cô ấn nhẹ vào trang giấy. Bỗng nhiên cô thấy thông cảm cho Myris. Tất cả sự cay đắng khốn khố này đủ để những cây táo đó mọc lên tươi tốt.
Moldark là một kẻ khốn nạn và cô chợt ngừng hối hận vì đã giết ông ta.
Rồi đến một mục nhật ký mà thu hút sự chú ý của Angeline hơn cả. Vẫn là nét chữ nghiêng dài trên trang giấy:

Tôi biết ông ta nói dối, nhưng tôi có thể làm gì đây? Myris ngu ngốc, Myris ngu ngốc.
Ngày hôm nay, ông ta đã về muộn, rất muộn, lúc trời gần sáng. Ông ta đã đi hơn bốn ngày, và khi tôi hỏi rằng ông ta đã đi đâu, ông ta nói rằng phải túc trực ở trụ sở của Hội đồng vì cuộc chiến ở Ecrium. Nhưng tôi biết ông ta nói dối. Tôi đã sống đủ lâu với sự dối trá để cảm nhận được nó. Vậy là, tôi theo ông ta khi ông ta nói chuyện với James ở hành lang. Có ai có thể tưởng tượng được một kẻ coi trọng quản gia hơn cả vợ mình.
Dẫu sao, tôi vẫn đã nghe được vài thứ. Dĩ nhiên James sẽ chẳng bao giờ tiết lộ với tôi nếu tôi hỏi. Ông ta là con rắn độc chướng mắt.
Moldark đã đi gặp một người, tôi sẽ tạm gọi là Kẻ Đó bởi vì ông ta không nói tên ra. Có vẻ Kẻ Đó là một kẻ có khả năng tiên tri, và Moldark lo ngại về điều Kẻ Đó đã nói. Nhưng Moldark không nói rõ ra Kẻ Đó đã tiên tri về điều gì. Nhưng tôi loáng thoáng nghe được điều gì đó về đứa con trai đầu lòng của ông ta. Điều gì sẽ xảy ra với đứa con trai đầu lòng của ông ta? Điều gì sẽ xảy ra với đứa con đầu lòng của tôi?
Tôi đang mang thai. Moldark không biết, nhưng tôi đang mang thai. Tôi có thể cảm nhận được đứa bé trong mình, nó nóng rẫy, và bao tử tôi quặn lại hầu như mọi lúc, cơ thể tôi đang chống đối lại tôi. Cái mầm sống bé nhỏ đang nảy nở trong tôi, nó sẽ như thế nào đây?

Đột nhiên, Angeline nghe thấy tiếng động ngoài hành lang. Cô ngẩng đầu lên khỏi trang giấy và nghe thấy những tiếng bước chân. Sau đó là giọng của James.
Angeline gấp cuốn sách lại và ôm nó đến cạnh cửa. Cô hé mắt nhìn qua khe cửa, thì thấy James đang nói chuyện gì đó với một người hầu ở cuối hành lang. Cô không thể chạy ra ngoài bây giờ, nếu không ông ta sẽ thấy cô.
James là kẻ thân tín với Moldark, lẽ dĩ nhiên cô coi ông ta cũng gần như kẻ thù. Angeline luôn tìm cách tránh xa James. Howl biết cô đã giết Moldark, anh ta có thể tùy hứng mà tố cáo cô hay không. Nhưng James thì khác, ông ta sẽ lẳng lặng nói chuyện với Hội đồng nếu biết được, và cô sẽ bị bắt trước khi cô hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Howl có thể không biết hết James, nhưng Angeline thì có.
Ông ta là con rắn độc mà cô bằng mọi giá không được đến gần.
Hoặc để bị nhìn thấy.
James không mảy may biết có một con mắt xanh đang nhìn mình qua khe cửa. Khi người hầu kia đi khỏi, ông ta đi lại gần cánh cửa phòng Howl. Angeline lùi lại khỏi cánh cửa, dựa lưng vào bức tường. Khi tai cô ép sát mặt tường, cô có thể nghe thấy bước chân nhẹ như lông của James.
Và cô có thể cảm nhận được,
chúng đã dừng lại.
Một cảm giác gai sượng lan tỏa trên lưng, vai và cổ Angeline, lạnh buốt. Cô cảm thấy như ông ta đang đứng ngay đằng sau mình, và chuẩn bị tóm lấy cô,
xuyên qua bức tường.
Cô ôm chặt cuốn sách, nín thở. Angeline đảo mắt tìm chỗ trốn. Chẳng có chỗ nào có thể trốn được trong cái phòng rộng thênh thang này cả. James có thể thấy cô ngay khi ông ta vừa bước vào phòng.
Angeline chạy ngang qua phòng và vào phòng ngủ của Howl. Cô đóng cửa phòng ngủ lại, ngay khi đó, James bước vào trong. Angeline ước cô có một cái kẽ hở nào đấy để có thể quan sát ông ta, nhưng cánh cửa lại kín mít. Cô chỉ có thể cố gắng kiềm lại hơi thở gấp gáp và tiếng tim đập như tiếng sấm của mình lại để lắng nghe ông ta.
James rảo bước quanh căn phòng làm việc, tìm kiếm một dấu hiệu kỳ lạ. Tiếng bước chân của ông ta trên sàn nhà rất gần và rất rõ. Ông ta lúc này giống một kẻ sát nhân, đang dạo quanh để tìm kiếm con mồi của mình. Đây là một trò chơi nguy hiểm, Angeline thầm nghĩ.
Khi Howl đề cập đến việc để cô ở trong lâu đài, cô không thấy James hỏi lý do. Ông ta chỉ im lặng và chẳng có ý kiến gì. Nhưng cô biết ông ta có khả năng đánh hơi mọi thứ dính mùi đáng nghi. Ông ta sẽ hỏi Howl. Cậu có nói hay không? Có thể lắm.
Nhưng cũng có thể là không.
Và còn Abigail.
Con bé có thể đã nói cho James về sự thật là cô đã đầu độc Moldark. Con bé đã giận dữ mà.
Cô không thể tách bạch đâu là điều có thể xảy ra, và đâu là điều thực sự đã xảy ra. Nhưng rốt cuộc cô cũng bị kéo khỏi mớ bòng bong ấy,
khi mà,
James,
vặn mở cánh cửa phòng ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.