Trải Nghiệm Hung Trạch

Chương 18: Tai Nạn Xe Cộ






"Cậu cũng về nhà à?" Từ Ngư nhìn thấy động tác của cậu hỏi, nghĩ thầm hai người tàu điện ngầm hình như đều là cùng một phương hướng.
Ai ngờ Phó Uyên lần này lắc đầu: "Không trở về, đi gặp một người.
"
"Ồ.
" Từ Ngư rời khỏi văn phòng, nhưng anh lại bắt đầu tò mò, ngày mai sẽ đi công tác, Phó Uyên không về nhà gặp ai?
Loại tò mò này cũng chỉ kéo dài trong vòng vài giây, sau khi rời khỏi công ty, Từ Ngư còn chưa bao giờ được tan tầm sớm như vậy, còn chưa đến ga tàu điện ngầm đã nhận được tin nhắn nhắc nhở của ngân hàng, có một khoản tiền được chuyển đến.
Từ Ngư kỳ quái, tại sao lại đột nhiên có một khoản tiền đánh vào thẻ ngân hàng của mình, rất nhanh, nhân viên tài chính của công ty liền liên lạc với anh, nói là về tiền thưởng của Long Hâm Viên đã gửi vào thẻ ngân hàng của anh.

"Là thật sao.
" Từ Ngư không nghĩ tới tốc độ gửi tiền lương lại nhanh như vậy, nhìn thời gian, ngày 15, quả thật là ngày rất nhiều công ty trả lương.
Số tiền thưởng này so với tiền lương mà nói khẳng định không tính là nhiều, bất quá cũng có thể sống qua nửa tháng sau.
Huống hồ nhiệm vụ này mới chấm dứt, anh cũng không biết côn ty bọn họ rốt cuộc tính tiền thưởng như thế nào, vì thế sau khi lên tàu điện ngầm Từ Ngư tìm nhân viên tài chính hỏi một chút.
Hóa ra tiền thưởng cho một nhiệm vụ là giá trị mua nhà nhân với một tỷ lệ nhất định, tỷ lệ này có liên quan đến tuổi nghề của anh trong công ty và vị trí của anh.
Có tiền thưởng, Từ Ngư vui vẻ chuyển tiền vào tài khoản tiền tiết kiệm của mình, sau khi xuống tàu điện ngầm còn mua một ly trà sữa trân châu nguyên vị.
Chỉ là trà sữa còn chưa uống xong, lúc băng qua đường, một đứa trẻ chuẩn bị qua đường, mà cùng lúc đó có một chiếc xe cứu thương chạy với tiếng còi chạy nhanh đến.
Từ Ngư mắt thấy tiểu hài tử bị xe cứu thương đâm văng ra ngoài ba thước, giãy dụa một chút liền không có động tĩnh.
Hai bên đường trong nháy mắt giống như đứng yên, trà sữa của anh rơi xuống đất, anh nhìn thấy xe cứu thương xuống người lập tức bế đứa bé lên xe.
Chờ xe lại rời đi, xung quanh nghị luận sôi nổi thanh âm vang lên, ngã tư này bốn phía người không ít, Từ Ngư thậm chí nhìn thấy có mấy đứa trẻ vây xem đang khóc.
Điều này làm cho Từ Ngư toàn thân trở nên lạnh lẽo, vì sao ban ngày lại có thể phát sinh loại chuyện này? Tại sao anh ta lại thấy những thứ đó? Có phải bởi vì anh tiếp xúc nhiều bởi vậy nên mới sinh ra ảo giác.
Niềm vui được phát tiền thưởng trong nháy mắt biến mất, Từ Ngư không có bất kỳ ý tưởng và hứng thú nào tiếp tục ở bên ngoài.
Sau khi về đến nhà, anh tắm rửa nằm trên giường, bây giờ là năm giờ chiều, Từ Ngư có chút mệt mỏi.

Anh đã nhìn thấy chuyện xảy ra ở ngã tư đường trên tin tức đồng thành, đáng tiếc là, đứa nhỏ kia không trị mà chết, Từ Ngư thở dài.
Ngay khi nãy anh đọc bình luận, đột nhiên có một bài viết: Những người sống ở nơi đó đều biết rằng nơi này trong một vài năm đều sẽ xảy ra một vài vụ việc giống vậy, tất cả đều nói rằng ngã tư đó là phong thủy xấu.
Ở phía dưới có người trả lời: chuyện kỳ lạ kia xảy ra ở đây cũng không ít, trước đây để xây dựng chợ bên cạnh, ông chủ còn đặc biệt tìm người tính toán, đáng tiếc không được mấy năm liền đóng cửa.
Từ Ngư ngồi dậy, con đường này là con đường anh phải đi qua bằng tàu điện ngầm, lúc trước cũng không nghe nói có chuyện gì huyền bí, không phải là có người bịa đặt lời đồn chứ.
Vì thế anh đem buổi chiều còn có một ít phát ngôn trên mạng gửi qua cho Phó Uyên, nhưng Phó Uyên cũng không có trả lời, Từ Ngư tẻ nhạt vô vị, vốn muốn chơi trò chơi, lại nhớ tới chuyện Long Hâm Viên, liền buông tha trò chơi lựa chọn xem tiểu thuyết.
Phó Uyên đang ở quán trà nhìn điện thoại di động, người đàn ông tóc dài ngồi đối diện chống cằm cười nói: "Phó Uyên chúng ta chẳng lẽ đã có người yêu nhỏ rồi sao? "
Phó Uyên nhìn người đàn ông đối diện, người đàn ông này nhìn tuổi đã tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu, thực tế đã đã gần năm mươi, nhưng trên mặt ngoại trừ hai đường pháp lệnh văn cùng khóe mắt nhỏ ra thì không có đặc điểm rõ ràng gì của sự già nua, hơn nữa người đàn ông còn để tóc dài, mặc áo len cổ cao màu trắng nhìn qua đặc biệt dịu dàng.
"Đàn thúc không cần nói bậy.
" Phó Uyên buông điện thoại xuống nói.
Vân Đàn cười cười lại đứng đắn: "Cha cậu hỏi khi nào thì về nhà? "
"Cháu có một công việc ở đây, sống rất tốt, không có ý định trở lại.
" Phó Uyên nói.
Vân Đàn: "Thúc cũng không cho rằng công việc cháu đang làm là một công việc tốt gì, Phó gia chúng ta đã không làm nghề này từ lâu rồi.

"
Phó Uyên trầm mặc, cậu bình thường không biết trả lời như thế nào liền lựa chọn trầm mặc, Vân Đàn thở dài nói: "Đã như vậy, thúc cũng không khuyên nữa, nhưng cháu nhất định phải cẩn thận, bằng không thúc cùng cha của cháu sẽ lo lắng.
"
"Cháu đã biết.
" Phó Uyên nghiêm túc nói, chờ sau khi anh và Vân Đàn tách ra, Phó Uyên mở điện thoại di động trả lời tin nhắn.
Từ Ngư đã sắp ngủ bị tin tức đánh thức, anh nhìn thoáng qua trong nháy mắt thanh tỉnh, Phó Uyên nói nơi đó trước kia quả thật có vấn đề, hơn nữa lại hỏi một lần trước mình có gặp phải chuyện quái gì hay không.
Từ Ngư nhớ không ra, cuộc sống lúc trước tuy rằng rất mệt mỏi, đích xác không có loại chuyện này, hơn nữa ngoại trừ lúc còn rất nhỏ hai mươi năm qua cũng không có chuyện làm cho anh nhớ không nổi.
Khi anh gửi đi hai chữ "Không có", Phó Uyên lại hỏi anh tổ tiên hoặc thân thích có người nào có liên quan đến Huyền Môn hay không.
Lần này đổi thành Từ Ngư trầm mặc, thân thích loại vật này tựa hồ đã rất nhiều năm không liên lạc, nếu thật sự muốn hỏi, khẳng định phải gọi cho cha mẹ cậu, nhưng từ sau khi thi đại học, ngay cả điện thoại của cha mẹ cậu cũng không liên lạc được.
Tâm tình có chút xấu xa Từ Ngư lại gửi hai chữ "Không có", Phó Uyên lại không gửi tin nhắn tới nữa, Từ Ngư nghĩ thầm có lẽ Phó Uyên cũng không có biện pháp giải thích đi.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.