Nhiệt độ của Tẩy Trần lâu tăng lên rất rõ ràng, tiếng ve ngoài lâu lại râm ran, mọi người đã từng chứng kiến một lần, nên hiểu rõ chuyện gì sắp diễn ra, đây là Trần Trường Sinh thiêu đốt tinh huy tạo thành dị tượng, không khỏi giật mình, cẩn thận tính ra, đây đã là lần sơ chiếu thứ ba của hắn mà mọi người biết được, chuyện này hoàn toàn vi phạm các quy tắc trên điển tịch tu hành.
Còn Cẩu Hàn Thực lần đầu tiên chứng kiến cảnh này, lại càng rung động im lặng, hắn hoàn toàn không thể nào hiểu rõ, Trần Trường Sinh rõ ràng đã tiến vào cảnh giới Tọa Chiếu làm sao có thể sơ chiếu được.
Dĩ nhiên sơ chiếu là chuyện rất nguy hiểm, mặc dù không phải ảnh hưởng tới sinh tử như Thông U, nhưng kinh mạch của Trần Trường Sinh không giống người thường, mệnh tinh cũng không giống, hấp thu số lượng tinh huy cùng mức năng lượng cũng có nhiều điểm đặc thù, một khi bốc cháy lên, hỏa thế tận trời, cho dù là thân thể của hắn được long huyết cải tạo, cũng vẫn khó chịu nổi nhiệt độ kia, chỉ chớp mắt đã lâm vào nguy hiểm.
Bởi vì đã có kinh nghiệm, hơn nữa đối thủ trận này quá mạnh mẽ, Trần Trường Sinh cố gắng giữ vững thần thức, trong quá trình sơ chiếu không nhắm mắt lại, quan sát Cẩu Hàn Thực phía đối diện, cả người bất giác đã đỏ bừng, thân thể nóng hổi, mồ hôi trong quần áo nháy mắt đã bị bốc hơi hầu như không còn, chỉ lưu lại những vệt muối bên trên , nhìn thật thảm đạm.
Nếu như không có chuyện gì phát sinh, tựa như sơ chiếu hai lần trước, cho dù hắn không bị nhiệt độ cao đốt cháy, cũng sẽ bị đốt thành kẻ ngốc.
Nhưng nếu hắn dám làm như vậy, tự nhiên là mong chờ có chuyện gì đó phát sinh, tựa như trận chiến cùng Trang Hoán Vũ, có chút chuyện đã xảy ra theo đạo lý mà nói hẳn là có thể tiếp tục diễn ra, ví dụ như mưa rơi.
Tích tách tí tách thanh âm chính là để hình dung thanh âm giọt mưa lướt qua không khí.
Ngoài Tẩy Trần lâu không khí quang đãng, nhưng ngay bầu trời phía trên lầu lại là một trận mưa rơi, tiếng mưa rơi mềm nhẹ , làm người ta muốn ngủ thiếp đi.
Mưa rơi vào trên đoản kiếm trong tay Trần Trường Sinh, bọt nước cùng thân kiếm vừa tiếp xúc, đã bị bốc hơi, biến mất mất tích, nhìn qua giống như thấm vào trong thân kiếm cứng rắn.
Càng nhiều hạt mưa rơi vào trên người Trần Trường Sinh, thấm vào y phục, chạm vào da thịt liền bị bốc hơi, tựa như cũng thấm vào trong thân thể của hắn.
Cùng với trận mưa này, không khí nóng bức trong Tẩy Trần lâu bị xua tan, nhiệt độ rõ ràng giảm xuống, thân thể Trần Trường Sinh tựa như đang giao hòa giữa ẩm thấp và nóng bức, vô số nhiệt lượng theo hơi nước tản đi, nhiệt độ dần dần hạ xuống, chỉ cảm thấy làn gió mát mẻ, quất vào mặt như bàn tay của mỹ nhân, rất thoải mái vui sướng.
Thoải mái là cảm thụ về mặt sinh lý, vui sướng là nhận thức về mặt tinh thần.
Cơn mưa này chính là chuyện mà hắn mong đợi, cơn mưa này chứng minh quả thật có rất nhiều người không muốn hắn chết đi, như lúc trước hắn thảo luận với Lạc Lạc, Giáo Hoàng đại nhân đang xem cuộc đối chiến này.
Cánh đồng tuyết thiêu đốt, hóa thành dòng nước, biến thành chân nguyên tẩm bổ thân thể hắn, cung cấp lực lượng cường đại hơn, hắn nắm đoản kiếm, đi về phía Cẩu Hàn Thực, trong quá trình đi lại, vô số khói trắng từ trên người của hắn tỏa ra, hình ảnh lộ vẻ cực kỳ quỷ dị.
Bước ba bước về phía trước, sau đó đổi thành Da Thức bộ, làn khói trắng quanh người hắn chợt ngưng tụ, sau đó tan biến, trong làn khói đã không còn thân ảnh của hắn.
Một đạo phong kiếm cuồng bạo từ thạch bích phía sau Cẩu Hàn Thực phát lên, bên trong ẩn chứa chân nguyên khí tức cực kỳ bàng bạc mênh mông, Trần Trường Sinh nắm kiếm cũng xuất hiện, trầm mặc mà kiên định đâm vào sau lưng của Cẩu Hàn Thực , sau đó trong lúc công kích biến thành ngàn vạn thanh kiếm.
Mưa rơi vẫn còn đang tiếp tục, mũi kiếm của Trần Trường Sinh huyễn thành vô số, dường như so với hạt mưa còn dày đặc hơn.
Hắn dùng kiếm chiêu, chính là một chiêu cường đại nhất của Chung Sơn Phong Vũ Kiếm: Thiên Phiên Địa Phúc.
Chiêu kiếm coi trọng khí thế, như mưa sa lao tới chính muốn làm trời long đất lở.
Lúc này Tẩy Trần lâu vẫn còn đang mưa.
Trần Trường Sinh muốn mượn thế của trận mưa này, mượn được đầu tiên tự nhiên chính là khí thế.
Vô số cuồng phong từ ngoài Tẩy Trần lâu tràn vào trong lầu, lầu hai mấy cánh cửa sổ không ngừng lay động, phát ra thanh âm làm người ta phiền não, tựa như một nơi hoang vắng không người ở đã nhiều năm.
Mưa gió đột nhiên điên cuồng, kiếm của Trần Trường Sinh cũng như thế, từ bốn phương tám hướng sáng lên, đâm tới Cẩu Hàn Thực.
Chung Sơn Phong Vũ Kiếm chiêu thức uy lực lớn nhất, cộng thêm Trần Trường Sinh ba lần sơ chiếu thu được đầy đủ chân nguyên, cho dù là Cẩu Hàn Thực cũng rất khó để ứng đối, chính là muốn tránh né cũng vô cùng khó khăn.
Cẩu Hàn Thực không né tránh, trầm mặc đứng trong mưa gió chân thật cùng với mưa gió do kiếm của Trần Trường Sinh tạo ra, bình tĩnh nắm chuôi kiếm, giơ kiếm trước ngực, thần sắc không có bất kỳ sợ hãi, chỉ có bình tĩnh đại biểu tự tin.
Kiếm của hắn giống như thềm đá cuối cùng trước khi bước lên Ly Sơn kiếm tông.
Người của hắn giống như một khỏa đại thụ vô danh trước sơn môn của Ly Sơn kiếm tông.
Đại thụ này đã sống mấy trăm năm ở Ly sơn, ở trong mắt rất nhiều người, sở dĩ đại thụ này có thể sống , là bởi vì nó rất may mắn, nhưng rất ít người chú ý tới, đại thụ không nói một lời, không dao động, nhưng đã che chở bao mưa gió cho đệ tử Ly sơn.
Cẩu Hàn Thực chính là cây đại thụ này.
Hắn giơ kiếm nghênh đón phong vũ kiếm của Trần Trường Sinh , vẻ mặt yên lặng bình thản.
Hắn dùng chính là Trí Viễn Kiếm.
Lầu hai vang lên tiếng cảm thán của thánh đường giáo chủ đại nhân: "Cảnh giới Thông U đã có thể đem bộ kiếm pháp kia thi triển đến trình độ như vậy, Ly sơn rất giỏi, Cẩu Hàn Thực càng giỏi hơn.”
Kiếm pháp có thể được thánh đường chủ giáo tán thưởng , tự nhiên không bình thường.
Kiếm ảnh của Trần Trường Sinh như mưa gió, toàn bộ thất bại, không có một kiếm đâm trúng thân thể của Cẩu Hàn Thực.
Không biết là kiêng kỵ đối với thanh đoản kiếm trong tay, hay có điều đề phòng đối với kiếm pháp của Trần Trường Sinh, Cẩu Hàn Thực cũng không sử dụng thân kiếm đón đỡ, mà dùng biện pháp đẩy ra để ngăn cản, tiếng kiếm như tiếng thông reo vây quanh thân thể của hắn, đem toàn bộ kiếm ý của Trần Trường Sinh chắn ở bên ngoài.
Tiếng thông reo không phải kiếm pháp của Ly Sơn kiếm tông, mà là chưởng pháp của một sơn môn trong Trường Sinh tông, Cẩu Hàn Thực đem chưởng ý của bộ chưởng pháp này dùng trên kiếm pháp, kiếm thế hùng hậu, vô phong tự cường, kiếm của Trần Trường Sinh căn bản không cách nào uy hiếp được hắn.
Ba một tiếng muộn hưởng.
ngực Trần Trường Sinh bị một kiếm của Cẩu Hàn Thực đánh trúng, phun máu lướt về sau, nện vào trên thạch bích, sau đó như một nắm bùn trượt xuống, nhất thời không cách nào đứng lên.
Sau một khắc, hắn khó nhọc vịn tường đứng dậy, nhìn Cẩu Hàn Thực đối diện, trầm mặc không nói, sắc mặt có chút tái nhợt, một khắc trước mới một lần nữa đạt được lòng tin, đã nhanh chóng biến mất.
Hắn không ngờ kiếm của Cẩu Hàn Thực giống như hắn, yên lặng đến trí viễn, đạm bạc mà thanh khoáng, nhìn như không có lực lượng, lại làm người ta khó có thể ngăn cản.
Thiêu đốt một mảnh cánh đồng tuyết, vẫn không có cơ hội thắng, vậy phải làm thế nào?
Hắn vươn tay trái, đem nước mưa trên mặt vuốt đi, cầm kiếm lần nữa tiến lên.
Thời khắc chân phải của hắn chạm vào mặt nước, thần thức của hắn đồng thời đốt mười phiến cánh đồng tuyết, nước mưa rơi vào trên người hắn trong nháy mắt bốc hơi, biến thành sương khói
Nước mưa từ trên trời rơi xuống tựa như cảm ứng được điều gì, đột nhiên trở nên càng thêm dữ dằn..