Trách Nhiệm

Chương 4:




Sáng sớm, vừa mở mắt ra đã cảm thấy đầu óc đau như búa bổ. Khẽ nhăn mặt, anh đưa tay vỗ vỗ đầu vài cái rồi bật người dậy, cảm giác cơ thể vô cùng mệt mỏi.
Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, anh có chút kinh ngạc. Một tin nhắn, chỉ đúng một tin nhắn duy nhất. Là của Linh. Nội dung cũng vô cùng ngắn ngủi, không phải than vãn mắng chửi anh, cũng chẳng phải khóc lóc kì kèo lôi kéo, bắt anh phải chịu trách nhiệm. Đọc đi đọc lại tin nhắn, nghĩ ngợi hồi lâu rồi anh cũng quyết định tới gặp Linh.
Dừng xe trước cổng phòng trọ của Linh, Đức có chút do dự, nửa muốn gõ cửa, nửa lại không muốn. Anh không biết phải đối diện với Linh như thế nào. Còn đang suy nghĩ xem nên đi hay ở thì cánh cửa đột ngột mở ra. Trông thấy Linh, anh chợt sững người. Mới có mấy ngày không gặp mà trông cô ấy tiều tụy quá, không còn được tươi tắn hồng hào như trước nữa.
"Anh vào đi, em chỉ muốn nói chuyện với anh một lúc thôi".
Ngồi trong phòng, đối diện với khuôn mặt hốc hác kia của Linh, anh lại cảm thấy có chút ăn năn: "Anh xin lỗi, anh..."
"Anh không cần xin lỗi".
Giọng Linh vang lên, cắt ngang lời Đức định nói. Lời nói của cô quả thật rất cứng cỏi, không có chút gì gọi là sợ sệt hay yếu đuối cả.
Thấy anh im lặng, cô lại nói tiếp: 
"Em chỉ muốn nói với anh, xin anh đừng tự trách bản thân hay cảm thấy có lỗi với em. Đều là em tự nguyện, nên em sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm".
Đức nhất thời sững người trước những câu nói vừa rồi của Linh. Anh không ngờ tới việc Linh sẽ có phản ứng như thế. Anh cứ nghĩ cô phải làm ầm lên một hai đòi mình cưới cô chứ?
Quả thật, lúc đầu mới biết mình có thai cô đã vô cùng sợ hãi. Gọi điện cho Đức thông báo, vậy mà anh nghe xong liền cúp máy, còn không thèm đả động gì tới cô. Lúc đó, cô hận anh vô cùng. Hận vì nghĩ anh là đồ sở khanh, gây ra chuyện rồi chạy trốn. Thế nhưng, sau hai ngày yên tĩnh ở một mình, cô lại có nhiều suy nghĩ trái ngược hẳn so với lúc đầu.
Mọi chuyện đều là cô tự nguyện. Quen nhau chưa được bao lâu, nhưng chẳng hiểu sao cô lại có cảm giác yêu thương anh tới mức mù quáng, sẵn sàng trao thân cho anh dù anh chẳng cho cô lời ngon tiếng ngọt hay thậm chí chỉ là một lời hứa phù du. Như thế thì anh đã có lỗi gì?
Anh không hề ép buộc cô, cũng chẳng hứa hẹn gì về cái tương lai với "ngôi nhà và những đứa trẻ". Ngay từ đầu, rõ ràng anh chỉ nói rằng anh thích cô, chỉ là thích, vậy thì anh đã có lỗi gì?
Lỗi là do cô không biết yêu đúng cách, không biết tỉnh táo mà suy nghĩ. Con người ta khi làm bất cứ việc gì cũng đều nên suy xét cho kĩ và phải biết lường trước hậu quả và tự nghĩ lấy cách giải quyết, tự chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm. Bởi những hành động ấy đều xuất phát từ sự tự nguyện, chẳng có ai ép buộc cả. Vậy thì có quyền gì mà bắt người khác chịu trách nhiệm với mình?
"Em không trông chờ việc anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Cuộc đời em, em còn không tự chịu trách nhiệm được thì làm sao có thể bắt anh chịu trách nhiệm được?"
Từ nãy giờ Đức chỉ im lặng nghe cô nói. Quả thật những gì cô nghĩ lại khác xa so với những gì anh nghĩ. Anh im lặng, không phải không muốn nói, mà vì cảm thấy bản thân mình là một thằng đàn ông mà còn thua xa cả một đứa con gái. Ít ra, suy nghĩ của cô còn chín chắn trưởng thành hơn một thằng dám làm mà không dám nhận, gây ra chuyện chỉ biết trốn tránh như anh.
Anh im lặng, vì cảm thấy mình đúng là một thằng hèn.
"Em biết anh đang nghĩ gì, nhưng em nói rồi, em sẽ không ép buộc anh. Là tự em yêu anh, em không muốn anh cảm thấy day dứt chỉ vì chuyện này. Cho nên, em sẽ phá thai".
Nghe tới hai từ "phá thai", đột nhiên anh lại không tự kiềm chế được mà tức giận quát:
"Đừng có điên, phá phá cái quần què!"
"Bây giờ anh kêu em phải làm gì đây? Em không thể tự nuôi con, cũng không muốn thấy anh rầu rĩ như thế".
Anh im lặng không nói gì. Thực ra, từ lúc nghe được những suy nghĩ của cô, trong lòng anh đã bắt đầu suy nghĩ khác đi. Cô nào biết anh buồn không phải vì chuyện này, mà buồn vì không biết làm sao để có thể trang trải cuộc sống sau này nếu xuất hiện cả cô và đứa bé trong bụng.
Anh chưa từng nghĩ tới việc lập gia đình, càng chưa từng nghĩ tới sẽ có con. Gia đình anh cũng chẳng khá giả gì, anh lại chỉ là một thằng công nhân lương ba cọc ba đồng thì làm gì có khả năng mà đèo bồng thêm hai người nữa?
"Chuyện này, bố mẹ em có biết chưa?"
"Chưa, em không nói, em sợ họ lo lắng".
Đức chợt ngẩng đầu lên nhìn Linh. Cơ thể gầy gò kia dường như đang run rẩy, bàn tay không ngừng xoắn vào nhau. Đôi mắt anh chợt nhíu lại sâu hun hút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.