Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 68: Thuận Thì Phàm Nghịch Thì Tiên 2





Hồn phách của hai gã rồng đá bị hút vào trong tượng thần bốn tay!Y vội vàng bay lên trời, chỉ nghe bộp một tiếng, hai bàn tay lớn như cái gầu xúc của tượng thần bốn tay đập mạnh vào nhau, còn Hứa Ứng trốn thoát ngay khoảnh khắc hai bàn tay khép lại.Tượng thần bốn tay vốn không có thần hồn, hấp thu hồn phách của hai gã thần linh mới có thần hồn!Hứa Ứng đang ở trên không trung, thấy hai cánh tay khác của thần linh bốn tay đang đập về phía mình như đập ruồi, mà y lại không có chỗ nào mượn lực.Hứa Ứng giẫm mạnh mũi chân lên quả chuông, thân hình lại lao lên trên, tránh được đòn này.Quả chuông rơi xuống, đang định mở miệng mắng Hứa Ứng không coi nghĩa khí ra gì, lại thấy hai chân Hứa Ứng đạp mạnh lên mặt thần linh bốn tay, đầu dưới thân trên, như mũi tên rời cung bắn ra, nhắm thẳng vào tế đàn!Y hạ xuống tế đàn, quả chuông cũng rơi xuống, Hứa Ứng nắm móc chuông, sải bước lao ra khỏi tế đàn.Động tác này liền mạch, dứt khoát, nhanh nhẹn, thần linh bốn tay nhìn mà hoa cả mắt, bốn cánh tay quơ tứ phía mà không thể chạm tới Hứa Ứng, bị Hứa Ứng kéo quả chuông lớn chạy khỏi tế đàn.Hứa Ứng phát động Tượng Lực Ngưu Ma quyền, sau lưng hiện lên Tượng Vương Thần Thể, hai chân mạnh mẽ như voi thần vạn cân, bước một cái là đi xa bảy tám trượng, dưới chân phát lực là núi đá vỡ vụn mặt đất nổ tung, lao thẳng về phía trước.Còn sau lưng y, thần linh bốn tay cũng gào thét, giơ hai tay nắm lấy tế đàn to lớn kia, nâng tế đàn nặng nề lên, xoay một vòng.Viu ~~Tế đàn kia xoay tròn, chỉ trong khoảnh khắc đã vượt qua âm thanh, vang lên tiếng động như sấm sét, đập về phía Hứa Ứng.Hứa Ứng quay đầu lại, thấy cảnh này, sợ vỡ mật, vội vàng chạy thục mạng.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, tế đàn to lớn đập vào phía sau y, sóng khí cuồn cuộn hất văng cả y lẫn quả chuông lên cao, bốn phía toàn tảng đá vỡ nát.Thân thể Hứa Ứng chấn động kịch liệt, Tượng Vương Thần Thể sau lưng y cũng bị chấn động tới mức phập phồng bất ổn, khí huyết tan rã như cát bụi.Thiếu niên rơi xuống đất, lăn lông lốc, sau đó thân hình lại lập tức bắn ra, lao nhanh về phía trước.Sau lưng y, thần linh bốn tay cúi gập hai chân xuống, đột nhiên phát lực, gầm thét đuổi theo.
Quả chuông la tới khàn cả giọng: “A Ứng, nhanh thêm tí nữa! Nhanh thêm tí nữa! Tên kia đuổi theo rồi!”Hứa Ứng chạy như điên, sau lưng vang lên tiếng viu viu, là từng thanh trường kiếm dài một trượng bảy đến một trượng tám đang xé gió lao tới.
Trên những thành trường kiếm này có kiếm khí kinh người, những nơi chúng cắt qua là cây cối lao nhao đổ sập, núi đá lặng lẽ nứt toác.Hứa Ứng né tránh một thanh trường kiếm,chỉ thấy thanh kiếm kia quét qua mặt đất mà như bẻ gãy cành khô, cắt thành một cái khe dưới đất!Phi kiếm hương hỏa của thần linh bốn tay cực kỳ khủng khiếp, uy lực cao tới mức y chưa từng thấy.

Hứa Ứng sắp bị những thanh phi kiếm vây khốn, sau lưng lại có thần linh bốn tay đang bay tới.
Trong lúc bỏ chạy thục mạng, y xoay người tụ khí thành kiếm, một luồng kiếm khí như cầu vồng trên không trung chém về phía thần linh bốn tay.Thần linh bốn tay không kịp xoay sở đề phòng, lập tức chắn hai tay trước mặt, đồng thời điều động khí hương hỏa.
Nhưng chiêu này của Hứa Ứng mang theo Phá Giới kiếm khí nồng đậm, từng chém chết loại cao thủ như Chu Nhất Hàng, khi đụng phải hai tay hắn thì uy lực tăng vọt, cứ như muốn chặt đứt hai tay hắn.Thần linh bốn tay lập tức ngừng thế chạy, nhanh chóng thối lui về phía sau, né tránh kiếm quang.Khí hương hỏa của hắn lập tức hóa thành từng tấm thuẫn lớn, ngăn phía trước phía sau.
Hắn chỉ chậm trễ một chút thời gian ngắn ngủi nhưng khi nhìn lên thì Hứa Ứng đã nhân cơ hội bỏ chạy không còn tăm hơi.Thần linh bốn tay nổi giận, dưới chân hiện lên áng mây, cất bước bay cao, lao vù vù trên không trung tìm kiếm tung tích Hứa Ứng nhưng kết quả vẫn là không tìm được.
Hắn bèn trút giận sang người khác, ra tay giết đám quan lại Vĩnh Châu và thần linh dưới trướng Lăng Thông Phán.Sau khi hắn đi khỏi, mặt đất hơi nhô lên, Hứa Ứng chui từ trong đất bùn ra.
Vừa rồi y không kịp tốn mà nhân lúc thần linh bốn tay lùi lại phía sau, đào hố chôn bản thân đi, có vậy mới tránh được một kiếp.Gã thần linh này quá mạnh!Hứa Ứng thở phào một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời tảng đá lơ lửng thức tỉnh, đại khai sát giới.

Thần linh bốn tay cũng hạ thủ giết chóc đám thuộc hạ của thú sử Chu Hành và Lăng Thông Phán, chỉ trong chốc lát đã khiến đám người này tổn thất nặng nề!Hứa Ứng vận Thiên Nhãn nhìn ra, chỉ thấy sau khi những người này mất mạng, quỷ hồn rời thân thể, bay rải rác về phía năm tòa thiên sơn.Quả chuông nói: “Có nhiều người chết như vậy, hơn nữa đều là cường giả, chỉ e hồn phách của họ sẽ khiến không ít Vạn Linh đan hoàn thành!”Hứa Ứng cau mày nói: ”Có lẽ còn khiến không ít tượng thần hồi phục!”Những người sống sót thoát nạn lao thẳng xuống phía dưới, trốn trong tiên sơn.
Hứa Ứng cảm thấy bất an, hạ giọng nói: “Ngài chuông, chúng ta phải mau mau chóng chóng chạy tới ngôi miếu, cứu Ngoan Thất.”Quả chuông nói: “Ngoan Thất chết thê thảm quá.
A Ứng, sau khi ra ngoài chúng ta sẽ làm một Kim Thân cho hắn, đặt trong thôn tang, để mọi người tế lễ, có lẽ xác còn chưa bốc mùi đâu.”Ngôi miếu lớn.Ngôi miếu này lơ lửng giữa năm tòa tiên sơn, trong miếu ánh bảo vật ngập trời, tiên quang mờ ảo, tới đây sẽ cảm thấy tinh thần sảng khoái, tu vi tiến bộ theo từng nhịp thở của bản thân.Ngoan Thất hưng phấn cuộn mình trước cung điện của ngôi miếu, bốn phía xung quanh có na sư, có yêu quái, cũng có thần linh, thậm chí còn có vài thôn dân lân cận.Cho dù là người, yêu hay quỷ thần, giờ phút này đều ngồi ngay ngắn trước cung điện, lặng lẽ lắng nghe.Cung điện này là một tiên điện nguy nga tráng lệ, hào quang xán lạn, rực rỡ chói mắt.
Trên bầu trời của cung điện có một vầng mặt trời trôi lơ lửng, ánh sáng của nó soi rọi thế giới trong miếu hoang, khiến nơi này sáng sủa như ban ngày.Còn trong sảnh trước có một vị tiên nhân đang ngồi, mặc đồ trắng khắp người, lông mi lẫn râu tóc đều trắng xóa.
Tấm áo trắng và hàng mi không gió mà bồng bềnh, tiên phong tiên khí, khiến người ta chỉ nhìn thôi mà đã thấy kính nể.Tiên quang bên ngoài cơ thể hắn như từng mũi phi kiếm bắn ra, không ngừng xoay chuyển quanh người hắn.Tiên nhân mở miệng nói: “Có người nhận được đạo pháp của ta, lúc đầu tu hành lĩnh ngộ được vận chuyển Toàn Cơ, chân nguyên đi theo chiều thuận thì khoan khoái, đi ngược thì khó chịu.

Sau đó người này đi theo đường thuận, trải qua mấy năm mà công lực không tiến bộ, đồng môn lại tiến cảnh thần tốc.
Đệ tử hỏi ta, đi theo đường thuận, vì sao lại không bằng người khác?”Tiên nhân cười nói: “Đi thuận theo trời là phàm, đi ngược với trời là tiên.
Đây chính là đạo lý tu hành.”Lời này vừa nói ra, mọi người bên dưới cung điện ồ lên, bàn tán sôi nổi, ai cũng thán phục.Tiên nhân áo trắng nói: “Các ngươi bước vào tiên giới của ta tức là có duyên, hôm nay ta sẽ dạy các ngươi tiên pháp, tên là ‘Đạo Chân Toàn Cơ tường giải’, các ngươi nhận được bao nhiêu thì phải xem vận may của các ngươi.”Hắn nhắm hai mắt lại, tụng niệm chân kinh, mọi người bên dưới vội vàng tập trung ghi nhớ lĩnh hội, quả nhiên là chân kinh tuyệt diệu khó tả, lúc này có người tập trung tu luyện.Bọn họ thử công pháp một lần, nguyên khí trong cơ thể lưu chuyển theo Toàn Cơ, đi thuận thì thoải mái, đi ngược thì thân thể đau đớn, đúng như lời tiên nhân đã nói..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.