Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 612: Tứ Đại Thần Vương Bố Trí Mai Phục 2





Thiên Cương Thượng Thần là một trong mười thần linh mạnh nhất chư thần Thiên đạo, thực lực hùng hồn kinh khủng, nhưng vừa giáng lâm, còn chưa kịp làm mưa làm gió đã bị người ta phục kích, bắt giữ trấn áp.Lần này Huyền Dục Thần Vương giáng lâm tại nơi này là để chuộc người.Thiên Cương Thượng Thần bị một môn phái tiên gia trấn áp, môn phái này chiếm cứ Linh Sơn, trên có tiên khí Linh Bảo đài trấn áp.
Thiên Cương Thượng Thần bị đặt dưới Linh Bảo đài, không thể động đậy.Huyền Dục Thần Vương tới gần, cúi người nói: “Tại hạ Huyền Dục Thần Vương của thế giới Thiên Đạo, mang theo một chút Thiên Âm châu, kính dâng lên Quỳnh Hoa Thượng Tiên của quý môn phái.”Chưởng giáo Linh Sơn phái không làm khó bọn họ, thu năm đấu Thiên Âm châu rồi thả Thiên Cương Thượng Thần.Huyền Dục Thần Vương khách sáo nói: “Xin cảm tạ.”Hắn dẫn Thiên Cương Thượng Thần xuống núi, sắc mặt âm trầm trách mắng: “Thiên Cương, ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Thế giới Thái Thủy mà ngươi cũng dám tới gây sự? Cũng may ngươi đắc tội với Linh Sơn, còn nể mặt ta một chút.
Nếu ngươi đắc tội với Tu Di sơn thì ngay cả ta cũng không cứu được ngươi!”Thiên Cương Thượng Thần khúm núm liếc mắt nhìn ngọn thần sơn sừng sững chính giữa thế giới Thái Thủy, chỉ thấy thần sơn này bao la hùng vĩ không gì sánh được, nhô cao trên mặt đất, đâm sâu lên bầu trời, chính là Tu Di.“Ai biết thế giới Thái Thủy lại biến thái như vậy, có rõ nhiều truyền thừa tiên gia...” Hắn nhỏ giọng nói.Huyền Dục Thần Vương hừ một tiếng, nhấc chân giậm mạnh xuống, đột nhiên đất trời xung quanh biến đổi, Thiên Cơ Thượng Thần cũng chìm vào cõi âm.Huyền Dục Thần Vương phi thân lên nói: “Thế giới Thái Thủy là đại thế giới, từng sinh ra đại đế tiên đạo, đâ có giống những thế giới khác? Những môn phái đặt chân trong thế giới Thái Thủy, có cái nào không có người ở trên?”Thiên Cương Thượng Thần hổ thẹn, cảm tạ không ngừng nói: “Thần Vương, chúng ta tới cõi âm làm gì?’Huyền Dục Thần Vương sắc mặt nghiêm nghị nói: “Lúc trước ta không hạ giới, tưởng thế gian quốc thái dân an, vui vẻ phồn thịnh, nào ngờ lần này hạ giới giải quyết việc công lại phát hiện thế gian đã có dấu hiệu hỗn loạn.

Đám thần linh trong thời đại hoang dại mông muội vốn đã chết từ lâu giờ lại phục sinh! Đây là chuyện lớn, nếu không canh chừng, ai biết sẽ xảy ra chuyện lớn cỡ nào, sẽ có biết bao sinh linh đồ thán, thành nỗi bất hạnh lớn cho phàm nhân! Chúng ta là Thiên thần, sao lại để chuyện như vậy diễn ra được?”Thiên Cương Thượng Thần trong lòng nghiêm nghị.Huyền Dục Thần Vương kéo hắn theo, bay qua bầu trời cõi âm nhanh như tia chớp, trầm giọng nói: “Ta nhận được tin tức, tứ đại bá chủ cõi âm trong thời mông muội, Đông Nhạc, Bắc Đế, Thương Ngô đều đã phục sinh, bây giờ chỉ còn lại vị chưởng quản luân hồi là còn đang tử vong.
Chắc chắn kẻ đã cứu Đông Nhạc, Bắc Âm và Thương Ngô sẽ nghĩ cách cứu viện.
Vì vậy chúng ta tới đó ôm cây đợi thỏ.”Thiên Cương Thượng Thần nghi hoặc nói: “Chẳng phải cõi âm có ngũ đại bá chủ à? Nghe nói Mạnh Bà cũng là một đại bá chủ!”“Mạnh Bà mà là bá chủ?”Huyền Dục Thần Vương tức giận nói: “Ngoài Mạnh Bà tự nói mình là bá chủ, có ai coi là thật? Năm xưa cũng do còn chút tác dụng nên mới không giết mụ, bá chủ, còn chưa đủ tư cách.”Cõi âm mênh mông thâm thúy, không biết rộng bao nhiêu, thiên đình cõi âm mà thiên tử âm đình chiếm cứ chỉ là một góc không chút ý nghĩa trong cõi âm thế giới Nguyên Thú.
Vọng Hương đài cũng chỉ chỉ chiếm bờ sông của cõi âm, không phải quá lớn.Còn Nại Hà, chẳng qua chỉ là kết nối từng Cửu U Hoàng Tuyền, là dòng sông liên kết Chư Thiên Vạn Giới mà thôi.Cõi âm thật sự là một khu vực bóng tối mênh mông rộng lớn vô ngần, chẳng khác nào vũ trụ, chẳng qua ảm đạm không chút ánh sáng.
Còn trong khu vực bóng tối đó bỗng có ánh sáng truyền tới.Đó là một động thiên kỳ dị không gì sánh được, có quầng sáng cực kỳ rực rỡ, một nửa cắm trong lòng đất cõi âm, một nửa dựng trên không trung, nhẹ nhàng xoay tròn.Đến nơi này, các loại âm thanh trở nên ồn ào không gì sánh được, ngay cả Thần Vương cũng bị nhiễu loạn, đầu óc đầy âm thanh huyên náo.Đó là tàn niệm cuối cùng của vô số quỷ hồn.Vô số quỷ hồn xếp hàng đi tới, bị tòa động thiên đó thu hút, lần lượt chui vào động thiên, khoảnh khắc sau đã phân giải thành tam hồn thất phách và chân linh, mọi ký ức khi còn sống đều vỡ nát, hóa thành hư ảo.Hồn phách chân linh bay vào trong động thiên, tam hồn thất phách và chân linh tản mát vào thiên địa.

Có hồn phách rơi vào cỏ cây, có hồn phách rơi vào chim thú cá trùng, khiến hoa cỏ cây cối chim thú cá trùng dần có linh tính, không ít trong số đó tu luyện thành yêu.Cũng có hồn phách rơi vào thân thể hài nhi, thường lúc này sẽ có tam hồn thất phách khác biệt hòa lẫn với chân linh, tạo thành hồn phách chân linh hoàn toàn mới.Lúc này từng Thiên thần cổ xưa mạnh mẽ dáng vẻ hung ác chiếm cứ bốn phía xung quanh động thiên luân hồi này, vung vẩy đả hồn tiên duy trì trật tự.
Lại có kẻ tế cờ lên, thu thập oán niệm tàn niệm của oan hồn, không biết có tác dụng gì.Nếu gặp lệ quỷ gây sự, Thiên thần thường trực tiếp quất roi tới, cuốn về ăn thịt.“Huyền Dục Thần Vương!’Một Thiên thần trong đó chú ý tới Huyền Dục và Thiên Cương, cuống quít tiến tới quỳ một chân xuống đất kêu lên: “Sao Thần Vương lại rảnh rỗi tới đây? Chắc có chuyện quan trọng cần bố trí?”Tiên giới thường có tiên nhân thông qua quan hệ tìm tới những Thiên thần như bọn họ, bố trí người thân của mình chuyển thế.
Cũng có tiên nhân lén lút chuyển thế, sợ bị luân hồi làn tản mát hồn phách nên muốn chuẩn bị một chút.Huyền Dục Thần Vương lắc đầu nói: “Hôm nay ta tới không phải vì chuyện đó.
Có người sẽ tới đây hồi sinh thần linh hoang dại trong luân hồi, ta tới trước một bước.

Ba vị Thần Vương khác cũng sẽ tới.
Các ngươi cứ làm việc của các ngươi đi.”Vừa dứt lời đột nhiên có một vị Thần Vương giáng lâm, hạ xuống một chỗ khác trong động thiên luân hồi, tiếp đó là một luồng khí tức nặng nề bám sát, rơi vào bên trái Huyền Dục Thần Vương.“Huyền Thần, Huyền Tinh, cuối cùng các ngươi cũng tới rồi.”Huyền Dục Thần Vương nghi hoặc nói: “Vì sao Huyền Ngô còn chưa tới? Theo lý mà nói hắn phải tới trước chúng ta chứ?”Vừa dứt lời trên bầu trời đột nhiên có một Thiên thần máu me be bét rơi xuống, bịch một tiếng đập vào mặt đất, suýt nữa ngã vào luân hồi.Huyền Dục Thần Vương vội vàng đi tới kiểm tra, thấy quả nhiên là Huyền Ngô Thần Vương, thân thể và Nguyên Thần thiếu chút nữa bị xé thành hai nửa, xương cốt cũng gãy mất không biết bao nhiêu cái, thương thế cực kỳ nghiêm trọng.Huyền Dục vội vàng ra tay giúp hắn trấn áp thương thế, Huyền Ngô lộ vẻ cảm kích nói: “Thương Ngô phục sinh, đả thương ta.”Nhưng hắn không nhắc tới Hứa Ứng, dù sao chuyện bị Hứa Ứng vung Ngũ Sắc Tiên Vương kỳ đánh trọng thương thật quá mất mặt.Huyền Dục Thần Vương khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Nếu đã đến đông đủ, thế thì mọi người chuẩn bị đi, để xem kẻ đã hồi sinh tam đại bá chủ cõi âm có đến không!”“Chắc chắn hắn sẽ tới!” Trong bóng tối vang lên giọng nói âm trầm của Huyền Tinh Thần Vương.๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.