Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 583: Thần Linh Tương Ngô Con Gái Tương Tương 2





Hứa Ứng quan sát phù văn Trấn Ma, hạ giọng nói: “Kỳ quái, tám phù văn này không giống như phong ấn mà giống như nguyền rủa.
Tám chữ này có ý gì? Chắc phải hỏi Thất gia...”“Hứa công tử!”Một giọng nói tang thương vang lên, Hứa Ứng lập tức thu hồi hai tấm phù văn Trấn Ma, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một ông lão áo xám cầm gậy gỗ đi tới, trên người tỏa ra sương mù màu xám như thác nước, trôi qua chảy lại.Ông lão áo xám bước tới, cười nói: “Quả nhiên là Hứa đạo hữu.”Hứa Ứng nghi hoặc nói: “Xin hỏi lão trượng là?”Ông lão áo xám mỉm cười nói: “Lai lịch của ta hết sức bất phàm.
Nói về thời hồng mông sơ khai, nhân loại vừa ra đời, ý thức còn mông lung, Chư Thiên Vạn Giới cách nhau rất xa.

Thế nhưng khi đó không ai hiểu lý lẽ, coi các loại hiện tượng trên bầu trời là thần linh thao túng.
Cho nên mọi người...”Ngay lúc này lại có giọng nói vang lên: “Hứa công tử!”Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một luyện khí sĩ Đại Chu hạ xuống từ đám mây.Luyện khí sĩ Đại Chu kia là người quen, Thái bộc của Chu Thiên tử, Công Dương Sách.Công Dương Sách ngắt lời lão già áo xám, cúi người nói: “Bệ hạ và Thái sư lo cho an nguy của Hứa đạo hữu, lệnh cho tướng sĩ Đại Chu tìm kiếm khắp nơi, sợ các hạ bị na tổ và khách câu cá làm hại.
Hôm nay tại hạ gặp được Hứa công tử ở đây, xem ra vận may của ta lớn bằng trời rồi! Hứa công tử, mời theo ta về Hạo Kinh!”Hứa Ứng trong lòng máy động, nói: “Có phải mấy vị bằng hữu của ta cũng ở Hạo Kinh?”Công Dương Sách nói: “Thất gia, ngài chuông và Thảo gia đang ở chỗ Trúc Thiên công, nói là muốn rèn pháp bảo.”Hứa Ứng vội vàng nói với ông lão áo xám: “Lão trượng, ta còn chuyện quan trọng, xin lỗi.”Ông lão áo xám còn định nói thêm, nhưng lại thấy Hứa Ứng và Công Dương Sách đã phi thân lên trời.
Áng mây mà Công Dương Sách điều khiển là một pháp bảo phi hành, hai người đứng trên mây, bay về phía Hạo Kinh.Chỉ nghe giọng nói của hai người vọng lại: “Hứa công tử, ông lão kia là ai?”“Không biết.
Ta hỏi ông ấy là ai, ông ấy lại nói với ta hồng mông mông lung không hiểu lý lẽ.
Chắc là một vị thần linh sống không được như ý, ta cảm giác thấy trên người ông ấy có khí hương hỏa.”Lão già áo xám nghe vậy mặt mo đỏ bừng, vội vàng cao giọng nói: “Khoan đã! Hứa công tử, lão hủ tên là Thương Ngô! Ta có một cô con gái, ta có một cô con gái thật mà! Các ngươi từng gặp nhau rồi!”Công Dương Sách nghe vậy cười nói: “Hứa công tử, ông lão này nói mình tên Thương Ngô, còn có một cô con gái, cứ như không gả đi được ấy.”Hứa Ứng lấy làm lạ, mỉm cười đáp: “Thái bộc, ngươi nhìn mặt ta, có phải trắng lên nhiều không?”Công Dương Sách quan sát cẩn thận mặt mũi y, lắc đầu.Hứa Ứng nhìn xuống dưới, kinh ngạc nói: “Nếu mặt ta không trắng lên, sao lại có vị lão trượng vừa gặp đã nhắc tới con gái mình, chẳng lẽ con gái ông ấy không gả đi được...”Đột nhiên, ánh mắt y nhìn thấy sau lưng ông lão áo xám, chỉ thấy một khe nứt tinh tế men theo bước chân ông lão áo xám, không ngừng kéo dài về phía trước.Mà phía xa của khe nứt này, mặt đất tách ra thành một vực sâu khổng lồ, càng xa thì vực sâu càng rộng!Hứa Ứng trong lòng máy động: “Thương Ngô, Thương Ngô...!Con gái, từng gặp...!đợi đã! Thái bộc, chúng ta xuống dưới!”Thái bộc Công Dương Sách thầm lo lắng nhưng vẫn nghe lời hạ xuống: “Hứa công tử, bệ hạ và Thái sư đã đợi mấy tháng rồi.”Hứa Ứng không để tâm, cười nói: “Bọn họ chờ ta mấy tháng, thế thì chờ thêm một thời gian cũng có sao.”Y bước xuống áng mây, chào ông lão áo xám rồi cười nói: “Lão trượng, con gái của lão tên gì?”Công Dương Sách nháy mắt, thầm nghĩ: “Hóa ra Hứa công tử để ý tới con gái ông lão này.
Sao không nói sớm, nếu để ý con gái lão ta, thế thì ta tới thẳng nhà lão, trói con gái lão về, gác kiếm lên cổ lão già này, ép con gái hắn ngoan ngoãn! Nếu vẫn không chịu theo, thế thì ma chay nối liền đám cưới, chém lão già này rồi ban đêm động phòng!”Lão già áo xám cười khà khà nói: “Hứa công tử, con gái lão hủ lấy chữ Tương làm tên, là thần nữ Tương giang nơi đất Sở.”Hứa Ứng nhớ tới cái tên Sở Tương Tương, bấy giờ mới tỉnh ngộ, cười nói: “Thái bộc, ta không tới Hạo Kinh nữa, ta phải theo vị lão tiên sinh này tới vực Thương Ngô một chuyến.

Ngươi về nói với Chu Thiên tử, nếu hắn có muốn gặp ta thì tới vực Thương Ngô.”Công Dương Sách giận tím mặt, nhưng nhớ tới lời dặn của Chu Thiên tử và Khương Thái sư, cuối cùng vẫn phải cố nén cơn thịnh nộ xuống, thầm nghĩ: “Bệ hạ và Thái sư bảo ta tuyệt đối không được đắc tội với hắn, nói hắn có liên quan tới chuyện chúng ta có thể thành tiên hay không.
Nhưng thằng nhãi này được đà lấn tới...!rộng lượng, ta phải rộng lượng, không được nóng tính!”Hứa Ứng suy nghĩ rồi căn dặn: “Thái bộc, ngươi về nói với Chu Thiên tử, nếu ngại phiền toái có thể dọn cả Hạo Kinh tới vực Thương Ngô, tránh kẻo hắn lại phải đi thêm chuyến nữa.”"Ngươi!"Công Dương Sách siết chặt nắm đấm, bàn tay nổi gân xanh, một lúc lâu sau mới giơ ngón cái lên, cắn răng rặn thành nụ cười, khen: “Ngài quả nhiên tài hoa nhanh nhạy, ta hết sức bái phục.”Hứa Ứng gật nhẹ đầu nói: “Bảo bọn Chu Thiên tử nhanh chân một chút.
Ngoài ra gọi bọn Thiền Thiền với Thất gia, ngài chuông tới vực Thương Ngô trước.”Gương mặt Công Dương Sách vẫn tươi cười, chậm rãi gật đầu nói: “Hứa công tử còn gì căn dặn không?”“Không còn, ngươi đi đi.” Hứa Ứng xua tay nói.Công Dương Sách mặt cười roi rói, cưỡi mây bay lên, bồng bềnh trôi về phía Hạo Kinh.“Xoạt!”Trên áng mây vang lên tiếng hít thở, đằng xa một đóa mây xanh đột nhiên nổ tung, tiếp đó đám mây đằng xa cũng dồn dập nổ theo.
Công Dương Sách đứng trên áng mây, phát tiết lửa giận, diệt sạch đám mây trong phương viên hơn ngàn dặm.“Thằng nhãi thối tha ấy ỷ vào bản thân là thần tiên bất lão, dám sai khiến Thiên tử nhà ta! Bảo thiên tử tự tới gặp hắn thì thôi, còn định bảo chúng ta dời cả quốc đô tới, đúng là không có thiên lý!”Công Dương Sách đợi tới lúc bay xa mới phát tiết cơn thịnh nộ trong lòng, cười lạnh nói: “Sau khi về ta phải bẩm báo chi tiết chuyện này cho Thiên tử và Thái sư, chém đầu hắn! Cả Trúc Thiên công, con rắn, quả chuông với cọng cỏ kia đều phải đem ra chặt đầu!”๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑Hứa Ứng đưa mắt nhìn Công Dương Sách đi xa, cười nói với ông lão áo xám: “Đạo huynh, xin mời.”Thương Ngô vội vàng nói: “Hứa công tử, xin mời.”Hai người đi dọc theo vết nứt.
Hứa Ứng cười nói: “Vừa rồi khi đạo huynh giới thiệu mình đã nhắc tới thuở hồng mông sơ khai, mọi người coi các loại hiện tượng trên trời là do thần linh, sau đó thì sao?”Thương Ngô cười nói: “Sau đó, mọi người tế lễ những hiện tượng này cho nên dần dần có thần linh nguyên thủy Thiên đạo.

Trong vũ trụ này có một loại hiện tượng tự nhiên gọi là vực Thương Ngô, là vết nứt xuyên qua tất cả các thế giới.
Mọi người lễ bái vực sâu này, vì vậy trong vực sâu có Thiên thần, tên là Thương Ngô.”Ông lão cười nói: “Bên cạnh Thương Ngô có hồ nước, vì vậy lại có thần nữ.
Hứa công tử, con gái Tương Tương của ta dung mạo ra sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.