Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 496: Na Tổ Ngọc Hư Cung 2





Đó là một công trình vĩ đại, tập hợp cường giả đỉnh cao, quy tụ trí tuệ vĩ đại, tất cả hội họp ở Hàm Dương, phá giải bí mật Hứa Ứng bị phong ấn.Đó cũng là một đợt mạo hiểm vô cùng khủng khiếp, có lực lượng đang sợ xâm nhập, bọn chúng từ ngoài tầng trời kéo xuống, định ngăn cản hành động của Triệu Chính.Thiết kỵ Đại Tần lừng danh thiên hạ, nhưng không thể ngăn được!Bọn chúng giết vào Hàm Dương, giết vào hoàng cung, ba ngàn luyện khí sĩ Phi Thăng kỳ tử thương phân nửa, nhưng ngay khoảnh khắc bọn chúng giết vào hoàng cung, cuối cùng ký ức của thần tiên bất lão cũng được mở khóa một chút.Tuy chỉ mở khóa một chút nhưng lại khiến bọn chúng thối lui, không tiếp tục xâm phạm.Hứa Ứng vẫn không nhớ lại ký ức lúc trước, nhưng lại nắm giữ lực lượng đang sợ.“Trẫm chọn đồng nam đồng nữ trong từng môn phái, cùng ngươi và Từ Phúc tới tam đại tiên sơn.
Trẫm nghĩ đám người các ngươi có thể mang tam đại tiên sơn về, nhưng chỉ có mình ngươi trở về.

Trẫm cho là ngươi thất bại, mãi tới bốn ngàn năm sau trẫm gặp lại Từ Phúc.”Triệu Chính sắc mặt thản nhiên, trong lòng tự nhủ: “Ngươi đã thành công, thần tiên bất lão của trẫm không cô phụ kỳ vọng của trẫm.
Ngươi tìm được tiên sơn, nhưng ngươi không giao cho trẫm.
Ngươi phản bội trẫm, lừa gạt trẫm, trẫm đem ngươi đi hiến tế cho sáu vị na tổ, đổi lấy sáu ngàn năm tuổi thọ này, cũng không coi là thiệt thòi.”Hắn nhìn về phía Cửu Long sơn Ngọc Hư phong, nhìn về phía Ngọc Hư cung giữa tiên quang tiên hỏa, hạ giọng nói: “Đến Côn Lôn, trẫm không cần ngươi nữa, thần tiên bất lão.
Lần này trẫm sẽ độc chiếm trường sinh!”Hứa Ứng vừa tiếp tục mở ký ức từng kiếp trước, vừa đi về phía Ngọc Hư cung.Trí nhớ của y kéo dài tới ba ngàn năm trước, lúc này ký ức trở nên thê thảm, vì thời đó có rất nhiều luyện khí sĩ.Rất nhiều người biết y, biết có một thần tiên bất lão, mãi vẫn như thiếu niên, sinh sống lâu dài trên cõi đời, thường xuyên thay đổi thân phận.Trong trí nhớ của y có rất nhiều cảnh ngộ bi thảm, bị người ta coi là thuốc trường sinh, đem đi luyện dược, còn có lúc bị ăn tươi, bị uống máu.Y chịu bao khuất nhục, chịu bao tra tấn, thậm chí khiến ác niệm sinh sôi trong lòng Hứa Ứng, chỉ hận không thể đại sát tứ phương.Nhưng trong giai đoạn này cũng có một số quá khứ thú vị.Trong đó có một đoạn quá khứ là dưới Cửu Nghi sơn, y gặp một thiếu nữ.Thiếu nữ tên Thanh Bích, ở trên Cửu Nghi sơn, khi Hứa Ứng lên núi săn thú đã gặp được cô.
Thanh Bích gọi y lại, trò chuyện với y, đôi khi còn đi săn cùng y, thậm chí y học được một số pháp môn luyện khí ở chỗ Thanh Bích.Thanh Bích sẽ kể cho y những phiền muộn mình gặp phải trong lúc tu hành, nhắc tới sư phụ của mình với y, cô lo mình sẽ già đi như sư phụ.Bọn họ trò chuyện rất nhiều, dường như giữa họ nảy sinh một chút tình cảm, nhưng từ đầu đến cuối cả hai vẫn thanh bạch, không có tiếp xúc nào khác thường.Mãi tới khi Thanh Bích biến mất, tình cảm kỳ diệu này mới lặng lẽ ngừng lại.Thanh Bích như phát hiện ra thứ tình cảm kỳ diệu này, chủ động tránh khỏi y.

Cô không đợi Hứa Ứng biến mất mà chủ động rời khỏi.Cứ như cô biết trước tình cảm này sẽ không có kết quả.Hứa Ứng tìm hiểu ngược dòng về thời đại xa xôi hơn, trong lúc đó lại gặp Thanh Bích mấy lần, một số thời khắc là thiếu nữ đứng xa xa nhìn y, không tới gần, một số thời điểm bọn họ đi lướt qua nhau.“Phía nam Tiêu Tương, vực sâu Thương Ngô, chân núi Cửu Nghi, thần tiên bất lão.’Hứa Ứng lẩm bẩm lại câu nói này, bỗng có thêm cảm xúc khác thường.Y buông cảm giác khác lạ này xuống, tiếp tục quay lại quãng lịch sử đó, đi tới cuối thời kỳ Đại Tần, y ngồi xổm trong rưng cây bắt chước hồ ly gọi: “Đại Sở hưng thịnh, Trần Thắng Vương ~~, Đại Sở hưng thịnh, Trần Thắng Vương ~~”Khi đó, mai táng giang sơn Đại Tần.“Ta làm như vậy đúng là có lỗi với Tổ Long.” Hứa Ứng thầm áy náy.Trước mặt y, Ngọc Hư cung càng ngày càng gần, ký ức của Hứa Ứng cũng lội ngược dòng về thời Đại Tần.Khi ký ức kiếp này thức tỉnh, y đang bị đặt trên đàn tế, xung quanh là các loại bảo vật cũng vật tế, y thìở vị trí chủ chốt..Cũng tức là trong đống vật tế này, y là thứ bắt mắt nhất, tất cả vật tế bao quanh y, trên người y cũng treo vàng đeo bạc, rất là quý phái.“Con mẹ Tổ Long!”Hứa Ứng kêu lên một tiếng đau đớn, la mắng: “Ta lật tung giang sơn của ngươi cũng đáng kiếp nhà ngươi!”Tiếp theo y thấy Tổ Long hoàng đế trong trí nhớ, sắc mặt càng đen kịt.
Trong trí nhớ vị Tổ Long đã đem y ra làm vật tế, đưa ra tế trời, chính là Triệu Chính mà y vừa gặp trên núi!Hứa Ứng lửa giận ngập đầu, chỉ muốn xoay người giết ngược lại, nhưng lập tức dừng bước, trong lòng lại thấy phóng khoáng.“Từ Phúc lợi hại như vậy còn bị hắn đánh cho chạy trối chết, sao ta phải tự rước lấy nhục?”Hứa Ứng xoay người, tiếp tục đi về phía Ngọc Hư cung, thầm nghĩ: “Hôm nào tìm được Từ Phúc cũng phải đánh hắn một trận!”Càng nhiều ký ức của kiếp đó ập tới, như cơn sóng triều.
Y thấy cảnh tượng tế lễ, trời cao sụp đổ, sáu thân hình cổ xưa hùng vĩ không gì sánh được hiển hiện, vặn vẹo bầu trời, sau lưng là bóng dáng dãy núi Côn Lôn!Đó là sáu tồn tại già nua, bóng dáng che phủ cả dãy núi Côn Lôn, khí thế cực kỳ cường đại.Sau đầu bọn họ hiện ra các loại dị tượng tiên hỏa, minh hải, bầu trời bằng ngọc, khí huyền hoàng, biển hỗn độn, hơn nữa trong những dị tượng này lại loáng thoáng dị tượng loáng thoáng bóng dáng tiên cung, tiên điện, bảo tháp, lầu các!Bọn họ vừa cướp lấy vật tế, vừa nói với Tổ Long hoàng đế là còn chưa đủ, không đổi được trường sinh.Ánh mắt bọn họ nhìn vào Hứa Ứng, ánh mắt toát lên vẻ tham lam, ai nấy lao tới định bắt lấy Hứa Ứng.Sáu gương mặt tham của bọn họ che kín toàn bộ bầu trời, cứ như bọn họ không phải na tổ nắm giữa tiên dược bất tử, Hứa Ứng mới là tiên dược bất tử trong mắt bọn họ!Hứa Ứng đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong Ngọc Hư cung phía trước, một thân hình na tổ lọt vào tầm mắt y, chính là một trong sáu gương mặt che khuất bầu trời!Na tổ, Na Lý.Trên người có con rắn lớn đốm đỏ quấn quanh, thân thể nguy nga như núi, tóc trắng như tiên ông, mặt mũi hiền lành.Con rắn đốm đỏ trên người hắn là do tiên khí biến thành, quanh người con rắn lại có mây mù lượn lờ, khiến chân hắn không chạm đất, giẫm trên mây mù.Hứa Ứng nhìn Na Lý, càng nhiều ký ức ập tới.Na Lý và ngũ đại na tổ khác đều muốn đoạt được y, ra tay đánh nhau giữa không trung, ai ai cũng muốn độc chiếm Hứa Ứng.

Bọn chúng cực kỳ tham lam, khiến người ta không rét mà run, đây tuyệt đối không phải na tổ!Người đầu tiên mở lục đại bí cảnh không thể tham lam như vậy được!Trước Ngọc Hư cung đã có không biết bao nhiêu người tụ tập, đều đang đợi na tổ Na Lý mang tiên dược từ Ngọc Hư cung tới.
Trận tranh đoạt này là không thể tránh được!Hứa Ứng đi thẳng tới, chỉ thấy ven đường đâu đâu cũng là thi thể, có na sư, cũng có lập tức, số người chết nhiều không đếm xuể..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.