Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 488: Dao Trì Tiên Thủy 1





Hứa Ứng nhận minh châu, trong lòng vui vẻ: “Nếu đưa cho Vị Ương muội muội, chắc chắn cô ấy sẽ thích, sẽ mua được càng nhiều son phấn!”“Ta cũng không thể khẳng định mình có phải bất tử dân hay không, các ngươi có nghi ngờ cũng chẳng sai.
Bất tử dân chỉ có thể phân biệt bằng na pháp thôi sao?” Hứa Ứng dò hỏi.Phượng Dao lắc đầu nói: “Còn có dấu ấn trong huyết mạch.”Cô kéo ống tay áo, để lộ làn da trắng như tuyết nói: “Ứng thúc thúc, mời xem.’Dưới cánh tay cô, huyết thủy lưu động, dần dần có hào quang màu vàng chiếu qua huyết mạch, hóa thành hình chim phượng bay lượn xung quanh cánh tay cô.“Tộc nhân ta thường sống ở Côn Lôn Dao Trì, bầu bạn với Thanh Loan, lại sử dụng các loại tiên dược, trong cơ thể có lực lượng huyết mạch bất phàm.”Phượng Dao nói: “Ngoài ra na pháp của Côn Lôn cũng khác với na pháp được lưu truyền trên đời.

Trong na pháp của bộ tộc bất tử dân khác biệt cũng ẩn chứa lực lượng huyết mạch, khi phát động na pháp sẽ có dị tượng tương ứng.’Cô chỉ điểm Hứa Ứng, nhưng cho dù Hứa Ứng điều động na pháp ra sao cũng không có dị tượng tương ứng, cũng không có dị tượng huyết mạch.“Gian tế luyện khí sĩ Thiên đạo!”Thanh Loan thấy thế lại định phát tác, Phượng Dao vội vàng ngăn cô lại nói: “Thanh Loan, có thể hắn khác với chúng ta nhưng chắc chắn không phải gian tế luyện khí sĩ Thiên đạo, nếu không không thể giấu giếm thượng thần Lục Ngô.
Lần trước ta đi qua thần sơn, thượng thần Lục Ngô nhận ra ta là bất tử dân, bảo ta gọi tên hắn.
Ta ra đời muộn, không biết tên hắn cho nên không thể đánh thức hắn dậy.
Ngươi đoán xem, ai đã đánh thúc thượng thần Lục Ngô?”Thanh Loan lập tức tỉnh ngộ, nhìn về phía Hứa Ứng, miệng lẩm bẩm: “Hắn biết tên Lục Ngô, lại còn nói hắn đã hơn hai vạn tuổi...!thế nhưng hắn trường sinh không phải nhờ na pháp, thế làm sao hắn sống lâu như vậy?’“Chính hắn còn không biết, chúng ta biết thế nào được?’Phượng Dao dẫn cô trở lại bên cạnh Hứa Ứng, tiếp tục tìm kiếm Dao Trì, nói: “Ứng thúc thúc, na tiên không thể trường sinh thật sự, vẫn sẽ già yếu, vẫn sẽ tử vong.

Ẩn cảnh ẩn hóa cũng không thật sự trường sinh, tiên giới trong cơ thể cuối cùng cũng có lúc tiên nhân ngũ suy, tiên giới điêu linh.”Thanh Loan nói: “Chúng ta từng gặp một bất tử dân lớn tuổi, đại đạo của hắn mục nát, thân thể lẫn Nguyên Thần đều hư hỏng, tọa hóa ngoài tàn tích Côn Lôn.
Trước khi lâm chung hắn đã nói mình sống ba mươi sáu ngàn năm.”Nói tới đây cô nhìn sang phía Hứa Ứng, thầm nghĩ: “Hắn là bất tử dân thời Đại Thương, thế thì bây giờ hắn phải già lắm rồi, sao vẫn là thiếu niên?’Đúng lúc này, Hứa Ứng đột nhiên cảm ứng được trên núi có khí tức thâm thúy mênh mông, dường như liên miên bất tuyệt, hùng vĩ như dãy núi Côn Lôn, chí nhu như mẫu tính, như thần linh trên trời, như thánh giữa vạn thần.“Là khí tức của Tây Vương Mẫu.”Phượng Dao nói: “Lần trước ta và Thanh Loan tới Côn Lôn, thử đánh thức Tây Vương Mẫu nhưng không thể khiến người tỉnh lại.”Thanh Loan nói liến thoắng: “Lần trước chúng ta ở quá xa, không thể đánh thức người, lần này gần hơn một chút, chắc chắn sẽ đánh thức được.’Phượng Dao sắc mặt rầu rĩ nói: “Tây Vương Mẫu là thần linh của vạn núi, chỉ e người đã gặp bất trắc trong đại kiếp nạn, vĩnh viễn không thể tỉnh lại.’Bọn họ đi giữa thần uy mênh mông đó, tiếp tục tiến tới, tìm kiếm vị trí của Dao Trì.Trong lúc bất tri bất giác, bọn họ dần dần đi tới đỉnh núi, chỉ thấy dùng mắt thường cũng có thể chứng kiến thần lực của dãy núi này, tạo thành kim quang vàng rực, bao phủ đỉnh núi.Càng tới gần đỉnh núi thì thần lực càng hùng vĩ, thần uy càng nặng nề!Loại thần uy này là Thiên đạo, yên bình chất phác, không bá đạo như chư thần Thiên đạo.
Trên không trung còn có đạo âm mơ hồ, đạo âm kéo dài có cảm giác khiến vạn vật sinh trưởng.Nhưng khác với âm thanh Thiên đạo mà Hứa Ứng từng nghe được, vạn vật sinh trưởng này không khiến thân thể con người và cỏ cây phát triển lung tung mà vẫn gắn với hình thái của mình, đạt tới trạng thái khỏe mạnh hoàn hảo nhất, tăng cường chức năng thân thể.“Thiên đạo có sinh trưởng, già yếu và hủy diệt; nhưng Thiên thần Thiên đạo quá hỗn loạn, làm ngược bản chất Thiên đạo.

Khí tức Thiên đạo mà Tây Vương Mẫu tỏa ra mới thật là Thiên đạo.” Hứa Ứng thầm cảm khái.Bọn họ đi trong kim quang, Phượng Dao gọi Tây Vương Mẫu, khiến thần lực xao động, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể đánh thức chủ nhân của thần lực này.Hứa Ứng cảm nhận tỉ mỉ, chỉ cảm thấy trong thần lực có vô số thần thức hỗn loạn, đó là ý thức của Tây Vương Mẫu đã bị đánh tới mức vỡ nát, trở thành một đống hỗn độn.“Tây Vương Mẫu!” Hứa Ứng gọi một tiếng.Trong núi, thần lực như đại dương mênh mông xao động càng kịch liệt, tạo tạo thành cơn sóng ngập trời, nhưng ý thức hỗn độn vẫn không thể tụ tập lại.Phượng Dao và Thanh Loan kinh ngạc không thôi, dồn dập nhìn về phía Hứa Ứng.Thanh Loan nói nhỏ: “Tiểu thư, chắc Hứa Ứng là bất tử dân rồi, nhưng bất tử dân này có vẻ khác chúng ta.’"Tây Vương Mẫu!"Hứa Ứng lại gọi lần nữa, thần lực làm dấy lên thủy triều, rung động không thôi, khủng khiếp không gì sánh được.Phượng Dao và Thanh Loan lập tức cảm thấy trong núi có vô số mảnh vỡ ý thức không ngừng va chạm, thần lực cuồn cuộn, gió lửa phun trào, sấm sét dữ dội, trở nên nguy hiểm không gì sánh được!Còn giữa thần lực đó, sấm sét tán loạn như tia điện tia chớp, gió lửa quét ngang, cảnh tượng hỗn độn, khủng khiếp dị thường!Phượng Dao sắc mặt trắng bệch, lẩm bẩm nói: “Thanh Loan, có lẽ hắn không phải bất tử dân đời thúc thúc chúng ta, có lẽ hắn là bất tử dân đã ra ngoài núi...”Thanh Loan rúc vào bên cạnh cô, cảnh giác nhìn bốn phía, nói nhỏ: “Sao còn gọi hắn là Ứng thúc thúc?”Phượng Dao âu sầu: “Không gọi là thúc thúc thì gọi là gì?”Thanh Loan hạ giọng cười nói: “ứng ca ca.”Phượng Dao nổi giận, véo một cái dưới nách cô.
Thanh Loan vội vàng ngăn cản, thọc lét cô, lấy lông vũ khều vào phần nách phẩn cổ và bụng Phượng Dao.Phượng Dao cuống quýt đánh trả, sờ soạng trên người Thanh Loan, khiến tấm áo mỏng manh của thiếu nữ lay động.Hứa Ứng liếc mắt một cái, lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, thầm nghĩ: “Ta là thúc thúc của hai người, không được nhìn lung tung.” Nói xong lại lén lút nhìn sang.“Ngài chuông không có ở đây, ta không kiềm lòng nổi.” Y thầm nghĩ trong lòng.Trên đỉnh Ngọc Châu phong, thần lực xao động không ngừng, chính giữa là một phiến hỗn độn, phạm vi bao phủ càng ngày càng rộng, chấn động cũng càng ngày càng kịch liệt.Đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu đau vang lên, một con thuyền nhỏ xé gió bay khỏi hỗn độn, cái nón trên đầu nam nhân kia đã bị cháy mất nửa bên, con thuyền nhỏ cũng nhen lửa, đang hốt hoảng bỏ đi.Hắn đi lướt qua người Hứa Ứng, Hứa Ứng đang định nhìn rõ diện mạo hắn nhưng chỉ thấy một gương mặt bị đốt cháy khét lẹt, trong lòng thầm giật mình.“Một kẻ cường đại như vậy mà bị thần lực của Tây Vương Mẫu đốt cháy gương mặt!”Y mới nghĩ tới đây, đột nhiên có một thân hình hùng vĩ lao ra khỏi hỗn độn, pháp lực khủng khiếp lan tỏa, định dập tắt sấm sét và ánh lửa trên người mình.“Chủ nhân Nê Hoàn cung!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.