Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 458: Sát Tâm Nổi Lên 2





Cố công tử nói: “Ngươi quên ta rồi.
Năm xưa tình cờ gặp ở Thái Sơn, từ biệt ba ngàn năm, không ngờ ngươi vẫn hệt như khi xưa.
Ta tên Cố Phi Ngư, năm xưa chỉ là hạng tôm tép trong Thái Sơn Vô Cực tông, nay lại là tông chủ Vô Cực tông.
Nhưng thần tiên bất lão năm xưa vẫn là thần tiên bất lão.”Hứa Ứng áy náy nói: “Trí nhớ của ta vẫn chưa khôi phục, không nhớ được chuyện ba ngàn năm trước.
Chẳng lẽ Cố huynh quen biết ta năm đó?”Cố Phi Ngư đi song song với y, cười nói: “Ngươi không nhớ cũng rất bình thường.

Năm đó ngươi cũng không nhớ chuyện quá khứ, chúng ta nghĩ đủ mọi cách, dùng Tam Sinh thạch lội ngược dòng tìm hiểu kiếp trước của ngươi, bấy giờ mới biết tình cảnh Thái Sơn tế trời ở chỗ ngươi.”Hứa Ứng nhướn mày, trầm giọng nói: “Nghĩ đủ mọi cách? Nghĩ đủ mọi cách như thế nào?”Cố Phi Ngư cười ha hả nói: “Chút chuyện cũ mà thôi, ta sợ nói ra ngươi sẽ không vui.”Ánh mắt Hứa Ứng lấp lóe, sát tâm nổi lên.Cố Phi Ngư quan sát Ngoan Thất sau lưng y, lúc này Ngoan Thất đã hóa thành hình dạng rắn bình thường, không còn là đại xà ba trăm trượng, hai sừng trắng đen trên đỉnh đầu thường xuyên nổi lửa, sưởi ấm cho mình, tránh bị đông cứng.“Con súc sinh mà ngươi nuôi đúng là dị chủng hiếm thấy, đã thức tỉnh huyết mạch Ngoan Xà thời viễn cổ, còn nuôi lớn như vậy, không kém gì hai con Ly Long của ta.
Hai con Ly Long của ta cũng là dị chủng viễn cổ, là tổ tông Vô Cực tông ta lưu lại, đã hơn bốn nghìn tuổi.’Ánh mắt Cố Phi Ngư nhìn sang quả chuông, khen ngợi: “Quả chuông này cũng là bảo vật ghê gớm, đặt trong môn phái nhỏ đã có thể coi là chí bảo trấn giáo truyền thừa lại.
Hứa huynh, ba ngàn năm không gặp, ngươi đã tích cóp được bảo vật của mình, không còn là kẻ nghèo rớt mùng tơi nữa, khiến ta cảm khái không thôi.”Hắn không nhịn được cảm khái nói: “Ngươi tích cóp ba ngàn năm mới có ngày nay, số mệnh của ta tốt hơn nhiều.
Bây giờ ta cũng coi là tông chủ của Thái Sơn Vô Cực tông, nắm giữ tài nguyên gấp trăm lần ngươi.
Dựa theo tốc độ của ngươi hiện tại, phải tích cóp mấy vạn năm mới có lượng tài nguyên bằng ta.”Hắn lắc đầu: “Thế đạo đúng là bất công.”Ngoan Thất và quả chuông âm thầm khó chịu, Ngoan Thất nói: “Cố huynh, ta không phải súc sinh, ta là luyện khí sĩ yêu tộc.’Sắc mặt Cố Phi Ngư trầm xuống, nói với Hứa Ứng: “Thú cưỡi của ngươi làm càn quá rồi, chủ nhân đang nói chuyện với khách, nó là cái thá gì mà xen miệng vào.
Còn dám xưng huynh gọi đệ với ta, chẳng hóa ra sỉ nhục ta?”Hứa Ứng thản nhiên nói: “Thất gia là bạn ta, đúng là luyện khí sĩ yêu tộc.”Cố Phi Ngư à một tiếng, áy náy nói: “Là ta không tốt, còn tưởng nó là thú cưỡi của Hứa huynh.
Nhưng Hứa huynh làm bạn với loại yêu tộc hạ đẳng này, khác nào cam tâm đứng dưới hạ lưu.”Sát tâm của Hứa Ứng lại dâng lên thêm, thầm nghĩ: “Tuy hắn nói năng không dễ nghe, nhưng ta không thể vì lời nói của hắn không xuôi tai mà ra tay giết người được, nếu không ta có khác gì ma đầu?”Y cố nén cơn thịnh nộ trong lòng, nói: “Cố huynh, ngươi vừa nói tới chuyện Thái Sơn tế trời, ta rất tò mò về việc này, có thể thỉnh giáo chút không?’Cố Phi Ngư cười ha hả, tinh thần phấn chấn, khiến dám na sư và luyện khí sĩ cách đó không xa dồn dập nhìn về phía này.Hắn chẳng buồn để ý: “Ta đang chờ câu nói này của Hứa huynh.
năm xưa sư thúc sư bá của ta bắt được ngươi, định luyện hóa hồn phách của ngươi tìm hiểu bí mật trường sinh bất lão.
Nhưng bọn họ có làm thế nào cũng không lấy được chút lợi lộc nào trên người ngươi.

Máu của ngươi ăn vào không thể trường sinh, thịt của ngươi ăn vào cũng không thể trường sinh.
Pha ngươi cùng các dược liệu khác cũng không thể trường sinh.”Hắn thở dài: “Thậm chí chưởng giáo sư bá định luyện ngươi thành linh đan diệu dược để dùng, nhưng vẫn không có hiệu quả.”Sắc mặt Hứa Ứng càng ngày càng nặng nề nói: “Sau đó thì sao?”Cố Phi Ngư nói: “Tiếp đó ta góp ý với chưởng giáo sư bá, nói có lẽ giá trị lớn nhất của thần tiên bất lão không phải da thịt gân cốt của hắn, cũng không ở hồn phách, mà ở trí nhớ của hắn.Có lẽ chúng ta có thể mở trí nhớ kiếp trước của hắn, tìm kiếm bí mật trường sinh bất lão của hắn.”“Chưởng giáo sư bá vui mừng, toàn bộ Vô Cực tông vận dụng đủ loại thần thông đạo pháp, định mở trí nhớ của ngươi, nhưng không hiệu quả mấy.
Mãi tới một ngày chưởng giáo tới cõi âm, trộm một khối Tam Sinh thạch.”Hắn không nhịn được cảm khái, nió: “Vì khối Tam Sinh thạch này, Vô Cực tông chúng ta thương vong nặng nề, Hứa huynh, vì tìm kiếm bí mật trong trí nhớ của ngươi, chúng ta đã hy sinh rất nhiều đấy!”Sắc mặt Hứa Ứng trầm như nước, thản nhiên nói: “Nhưng hy sinh của các ngươi là đáng giá, đúng không?”Ngoan Thất và quả chuông thầm hô không ổn.Hứa Ứng càng như vậy càng chứng minh y đang mất bình tĩnh.
Hiển nhiên Cố Phi Ngư đã chọc giận y.“ngài chuông.” Ngoan Thất nhỏ giọng gọi một tiếng, liếc mắt nhìn na tiên Cao Sư Thanh một cái.Quả chuông hiểu ý, hạ giọng nói: “Hắn chết chắc rồi.”Cố Phi Ngư cười nói: “Không sai, những hy sinh này đều đáng giá.
Không ngờ chúng ta dùng khối Tam Sinh thạch này hồi tưởng được kiếp trước của Hứa huynh, kéo dài tới tận ngày Thái Sơn tế trời.
Cũng nhờ đó, chúng ta còn thăm dò được mục đích Tổ Long hoàng đế tế trời năm xưa!”Hắn cười ha hả nói: “Đúng là không thể ngờ nổi, không ngờ bí mật này lại liên quan tới Côn Lôn.

Tổ Long tế trời ở Thái Sơn, thật ra coi ngươi là vật tế, hiến tế cho sáu vị na tổ ở tàn tích Côn Lôn, hy vọng được bọn họ ban thuốc trường sinh!’Cả thân thể lẫn tinh thần Hứa Ứng đều chấn động, giọng nói khàn khàn: “Ta là vật tế?’Cố Phi Ngư gật đầu nói: “Ngươi là vật tế chủ chốt.
Ngày hiến tế, bão táp nổi lên, phong vân biến ảo, thiên địa đại đạo cộng hưởng phát ra đạo âm, trời tỏa hào quang điềm lành.
Khi Tổ Long hiến tế ngươi, trên không trung hiện ra hư ảnh Côn Lôn thần sơn, còn có từng tỏa thần sơn vây quanh, bao la hùng vĩ tới mức không thể tưởng tượng nổi.”Hứa Ứng ổn định lại tâm thần, y nghe thấy giọng nói của Tổ Long là cảm thấy sợ hãi, có lẽ vào thời đại đó, mình sống cũng không thoải mái gì.Cố Phi Ngư nói: “Không biết lần hiến tế đó có thành công hay không, chẳng qua sau khi về Tổ Long đã chết, chôn ở lăng mộ Ly Sơn.
Ta nghe nói hiện giờ Tổ Long đã hồi sinh, có lẽ là giả chết.
Chắc sáu vị na tổ ban cho hắn một liều tiên dược trường sinh, để hắn sống tới bây giờ.’Ngoan Thất nói: “Ngươi tự xưng là Thái Sơn Vô Cực tông, lại không biết nhiều về chuyện tế trời, thế là sao?”Cố Phi Ngư cười nói: “Tổ Long hoàng đế thống nhất Thần Châu, có ai dám không theo? Môn phái nào không theo, không sợ bị diệt môn à? Hắn muốn tổ chức tế trời ở Thái Sơn, muốn nghe được tiếng trời, Vô Cực tông ta mà không nhường lại Thái Sơn, không khéo đã bị diệt môn từ bốn ngàn năm trước rồi.”Hắn dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Sau khi chưởng giáo sư bá biết chân tướng trong chuyện tế trời ở Thái Sơn, người tiếp tục tra theo manh mối này, không ngờ lần điều tra này chúng ta lại tìm hiểu được càng nhiều chân tướng.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.