Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 442: Kiếm Đạo Vô Thượng 1





Đào Đan Dương giật mình, lấy làm khó hiểu, dò hỏi: “Cái gì?”Hứa Ứng thầm khen một tiếng, nhạy bén lắm.Thời Vũ Tình nói: “Thân thể lục bí, sau khi tu thành Nguyên Thần là không cách nào mở được.
Sư phụ cùng chư vị tôn giả đều là cường giả tu thành Nguyên Thần từ lâu, lục bí của các ngươi nặng nề tới mức tiên kiếm cũng không cách nào mở ra.

Làm sao các ngươi mở được thân thể lục bí?”Đào Đan Dương im lặng, một vị trưởng lão râu tóc bạc trắng không nhịn được nhảy từ trên không xuống, sải bước đi về phía Thời Vũ Tình, nổi giận đùng đùng nói: “Vũ Tình nữ sư điệt, ngươi không nghĩ là ta cũng lừa ngươi đấy chứ? Lòng người hiểm ác, làm sao ngươi biết tu thành Nguyên Thần là không cách nào mở được lục bí? Người ta lừa gạt...”Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên đầu ngón tay Thời Vũ Tình bắn ra một luồng kiếm khí, mũi kiếm hóa thành ánh sao lấp lánh, khe khẽ rung chuyển, vô số ánh sao ập tới.Lão già tóc trắng không cần nghĩ ngợi, lập tức tế kiếm lên, từng thanh thiết kiếm bay khỏi hộp kiếm sau lưng, nghênh tiếp kiếm quang đầy trời, quát: “Nữ sư điệt...”Viu viu viu!Kiếm khí của Thời Vũ Tình dễ dàng xuyên qua kiếm trận của lão, đâm vào mi tâm lão, bốp một tiếng xuyên thủng đầu hắn từ trước ra sau! Ông lão tóc trắng ngơ ngác, thi thể đổ xuống đất.“Nữ sư điệt, ngươi điên rồi!” Đám trưởng lão tôn giả kiếm môn dồn dập nổi giận, nhảy từ trên vách đá xuống.“Sư phụ biết loại kiếm pháp này không?” Thời Vũ Tình dò hỏi.Ánh mắt Đào Đan Dương lóe sáng, đột nhiên bước lên trước một bước: “Đây là kiếm pháp của sư tổ đời đầu, ngươi học được rồi?’Hắn tiến tới một bước, các trưởng lão tôn giả kiếm môn khác cũng dồn dập bước lên trước một bước.Thời khắc này, cuối cùng tiên kiếm Tư Vô Tà cũng cảm giác được, những trưởng lão tôn giả kiếm môn kia không phải từng người sống mà là từng Đào Đan Dương.Tính cách của bọn họ, suy nghĩ của bọn họ, trong thời khắc này đột nhiên thống nhất, thậm chí thi thể ông lão tóc trắng dưới đất cũng khôi phục tính cách và suy nghĩ, trở thành giống hệt Đào Đan Dương.Thời Vũ Tình như không nhìn thấy cảnh tượng này, nói: “Không đúng, đây là kiếm pháp trong Kiếm Tiên đạo thư, còn tinh diệu hơn cả kiếm pháp của sư tổ đời đầu, là tuyệt học tiên kiếm mà người ao ước.”Đào Đan Dương tâm thần chấn động, giọng nói run rẩy: “Ngươi ngộ được rồi?”Phía sau hắn, tất cả các trưởng lão và tôn giả kiếm môn đồng thanh cất tiếng, giọng nói cũng run rẩy như hắn: “Ngươi ngộ được rồi?”Những trưởng lão tôn giả kiếm môn kia đứng bên cạnh Đào Đan Dương, cử chỉ, dáng vẻ, giọng nói, biểu cảm đều giống hệt Đào Đan Dương, chỉnh tề như một.Thời khắc này, tiên kiếm Tư Vô Tà cảm nhận được tà niệm khủng khiếp từ người bọn họ!Những tà niệm này nối thành một thể, tọa thành một con quái vật vô cùng đáng sợ, còn khủng khiếp hơn cả Thiên ma!Thời Vũ Tình thở dài, khóe mắt có dòng lệ chảy xuống, giọng nói khàn khàn: “Sư phụ, vì sao năm xưa người lại truyền thụ cho các sư thúc sư bá na pháp giả?”Bên cạnh Đào Đan Dương, sắc mặt những trưởng lão tôn giả kiếm môn đột nhiên xám xịt, ai nấy đứng đờ như bức tượng gỗ, từ người sống biến thành từng cỗ thi thể.
Bọn họ cứ như đã chết không biết bao lâu, trên người mọc ra từng vết loét, như những đóa hoa xanh.Từng tòa động thiên bay ra khỏi người bọn họ, lần lượt hạ xuống sau lưng Đào Đan Dương, lít nha lít nhít, nhiều vô số kể.
Động thiên lớn lớn nhỏ nhỏ, chen chúc nhau trên bầu trời của vách đá mười dặm.“Vì sao? Chắc là vì không cam lòng.”Đào Đan Dương thở dài, không ngụy trang nữa mà nói: “Tình Nhi, con nhìn này, trên vách đá trải dài mười dặm này ghi chép từng loại kiếm quyết kiếm đạo, có mấy ai có thành tựu cao hơn vi sư? Nhưng trong số họ lại có rất nhiều người phi thăng Tiên giới, làm tiên làm tổ.
Bọn họ có thể phi thăng, ta còn mạnh mẽ thông minh hơn bọn họ lại chỉ có thể mục nát dưới nhân gian, không dám độ kiếp, không cách nào phi thăng.”Hắn ngửa mặt nhìn lên bầu trời, ánh mắt toát lên vẻ không cam lòng và phẫn nộ: “Bản lĩnh của họ không bằng ta, thiên phú của họ không bằng ta, ngộ tính của họ không bằng ta.
Dựa vào đâu mà bọn họ có thể phi thăng còn ta chỉ có thể ở lại nhân gian làm chó giữ nhà? Chỉ vì bọn họ sinh sớm hơn ta, gặp đúng thời gian tốt đẹp? Bất công!!!”Hắn càng phẫn nộ, lớn tiếng oán trách ông trời: “Rõ là bất công! Ta có năng lực hơn họ, ta mới đáng phi thăng! Vì sao? Ai có thể trả lời ta, là vì sao?”Khóe miệng cười lạnh nói: “Nếu ông trời đã bất công, thế thì sao ta phải làm người tốt? Không cho ta phi thăng, không cho ta trường sinh, ta nghĩ cách trường sinh, tìm đường phi thăng! Na pháp cho ta thấy cơ hội!”Gương mặt hắn đột nhiên hóa thành tươi cười nói: “Đồ đệ ngoan, ngươi giỏi lắm, nhạy bén lắm.

Ta không ngờ con lại mỏ được nan đề vạn cổ.
Chỉ cần con truyền thụ Kiếm Tiên đạo thư cho ta, ta sẽ không giết con.
Ta còn dạy con na pháp chân chính, để con nắm giữ thực lực phi thăng, thầy trò chúng ta cùng nhau phi thăng.”Lúc này giọng nói của Hứa Ứng lại vang lên sau lưng hắn: “Kiếm Tiên đạo thư của Vũ Tình, ta truyền.”Đào Đan Dương quay người lại, lập tức phải nghênh tiếp tiên kiếm Tư Vô Tà, kiếm quang ập tới như sững sững ở Tiên giới xa xôi, nằm trong tay tiên vương, mang theo ảo diệu vô tận của tiên đạo, ập thẳng tới trước mắt hắn, vừa trí mạng vừa mê người!Đây là Kiếm Tiên đạo thư, là kiếm đạo vô thượng mà hắn ao ước!Đào Đan Dương có thiên phú kiếm đạo cực cao, trong lịch sử Thục Sơn kiếm môn có thể xếp trong ba hạng đầu, kiếm đạo của hắn xuất thần nhập hóa, vô địch trên đời.Năm xưa Lý Tiêu Khách tới thỉnh giáo kiếm môn, chính hắn đã cho Lý Tiêu Khách đi vào Kiếm Tiên Tuyệt Bích tìm hiểu.Hắn khá khinh thường Lý Tiêu Khách, nói Lý Tiêu Khách chung kiếm song tuyệt, nếu thật sự có bản lĩnh thì cần chuông để làm gì? Lời nói này là mỉa mai Lý Tiêu Khách không trung thủy với kiếm, khó mà đạt tới thành tựu kiếm đạo chí cao.Nhưng khi đối mặt với kiếm này của Hứa Ứng, hắn lại có cảm giác như lúc đầu mình học kiếm, cầm kiếm lên nghênh đón kiếm quang của sư phụ, cảm thấy không cách nào né tránh.Không ngờ hắn cũng có cảm giác mình không chung thủy với kiếm!Khoảnh khắc đó trong đầu hắn đã hiện lên không biết bao nhiêu loại kiếm chiêu, nhưng tất cả những kiếm chiêu này mà dùng ra thì kết cục đều là chiêu pháp bị phá, bản thân mất mạng!Hắn đã xem kiếm pháp mà sư tổ đời đầu sáng tạo, tinh diệu vô song, tối nghĩa khó hiểu, khó mà tinh thông.

Nhưng Kiếm pháp mà Hứa Ứng thi triển còn tinh diệu hơn cả sư tổ đời đầu,uy lực cũng cao hơn mấy lần!Trong kiếm chiêu ẩn chứa ảo diệu mà cả sư tổ đời đầu cũng chưa từng tìm hiểu được, đây mới thật là .Kiếm Đạo Quy Chân quyết mà vô số người trong kiếm môn ao ước, thậm chí ngay sư tổ đời đầu cũng muốn tìm hiểu, lại được Hứa Ứng thi triển một cách hoàn mỹ.Kiếm này đâm tới, hộp đại kiếm sau lưng từng thi thể dưới đất dồn dập bay lên, cộng hưởng với tiên kiếm, đâm về phía Đào Đan Dương.Trên bảy mươi hai đỉnh núi của kiếm môn, những thanh thiết kiếm, đồng kiếm cắm trên núi cũng dồn dập chấn động.
Đột nhiên một thanh phi kiếm phóng lên trời, bay thẳng về phía vách đá trải dài mười dặm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.